THIÊN CỔ
Chương 4 : CỬU CHÂN THÀNH.
Người đăng: Độc Cô Phong
Ngày đăng: 16:37 06-03-2019
.
Điện Chiêu Du từng là ám ảnh của nguyên chủ. Nơi này nhuộm máu đại thế tử Lê Chí Nghị. Hắn ôm chủ nhân gào thét, như con thú hoang vừa được buông thả khỏi dây cương.
Cũng ở nơi này, tân vương ngồi đợi hắn. Khác hẳn lúc trước, bây giờ hắn ta không còn ánh mắt long lanh, kiêu ngạo. Hắn ta ngồi trên vương vị, có vẻ thất thần:
-Thần – Lý Trung Quân, tham kiến vương thượng.
-Ừ.
Giọng điệu lạnh nhạt. Nhưng bản thân Lý Trung Quân thản nhiên hơn dự đoán, làm vương thượng cũng không giấu được vẻ kinh ngạc:
-Nghe tin ngươi bị thương nên....
-Muôn tâu vương thượng....Cũng không có gì nghiêm trọng, người không cần lo lắng.
Vương thượng cao cao tại thượng, hôm nay bất ngờ tỏ ra quan tâm đến người khác –dù vị tướng quân đó làm hắn ta không ít lần cảm thấy tức giận vô cùng.
-Trên đường bị ám sát. Đã có người về báo với ta như thế. Giờ ngươi xem như khỏe mạnh, ra cũng yên tâm.
-Tạ ơn vương thượng quan tâm.
Lý Trung Quân xưa nay lạnh nhạt. Sau khi đại thế tử mất càng lạnh lùng hơn. Hôm nay tân vương lại đột nhiên muốn khơi ra:
-Có điều tra được là ai làm chưa?
-Vương thượng yên tâm, thần tra được vài manh mối. Có lẽ là trước đây thần từng đánh thắng và diệt nhiều ngườiTượng thành, Hoa thành nên bọn chúng sinh lòng oán hận, muốn trả thù thần.
-Thế à?
Ánh mắt vương thượng đổi thay trong phút chốc, rồi lại trở lại bình thường:
-Tuy nhiên, không bằng không chứng cũng khó lòng giúp Trung Quân lấy lại công bằng. Ta cũng không có cách nào.
-Chuyện của Trung Quân nhỏ như một hạt cát nhưng cũng có thể làm mù được mắt voi. Quan trọng là...
Hắn dừng lại. Ánh mắt tân quân dường như vừa có một tia sáng mới thoáng qua:
-Vương thượng muốn cho nó là hạt cát, dụi rồi lại thôi. Hay người muốn dùng nó khuấy lên vùng nước đục. Tất cả tùy người...Là do người....
Lê Chí Trung, thừa tàn nhẫn- nhưng luôn phải sống trong cái bóng của huynh trưởng. Bây giờ nắm ngai vương thì sao chứ? Trong mắt nhiều người, hắn vẫn là phản loạn. Hắn vẫn là cái bóng mờ khi đặt bên cạnh Đại thế tử được coi trọng, được người người tôn thờ, ca ngợi là một minh quân xuất chúng của tương lai.
Hắn cần khẳng định bản thân. Hắn cần mọi người biết, hắn cũng xuất sắc. Hắn cũng tài giỏi. Hắn còn hơn cả huynh trưởng hắn. Hắn muốn cha mẹ phải thừa nhận họ đã sai lầm khi không nhìn thấy, hắn còn xuất chúng hơn nhiều so với đứa con mà họ luôn lấy làm tự hào.
-Thần –Lý Trung Quân kính xin vương thượng xuất quân cho thần hỏi tội bọn người Hoa thành, Tượng thành phá vỡ hiệp ước, hại chết những anh em từng sống chết với thần. Người Cửu chân thành không phải dễ bị hiếp đáp. Mong vương thượng giúp thần.
Hắn quỳ một gối, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Cảnh đầu rơi máu chảy, xương trắng phủ đầy trên những cành cây ngọn cỏ lại hiện ra. Lần này....
-Được, ta cũng không thể để người Cửu chân thành ta bị ức hiếp. Lý Trung Quân lãnh 5 vạn quân, tiến công Hoa thành trước. Ta...ta sẽ thân chinh, cho bọn chúng biết, người Cửu chân thành ta không thể bị ức hiếp và không có ai ức hiếp được chúng ta.
-Dạ...
Tiếng hô đồng thanh của quân sĩ. Địa ngục thời gian sắp tới có lẽ sẽ có không ít linh hồn lên xuống...Nhưng sứ giả luyện ngục đang thực hiện nhiệm vụ, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản, chỉ đành đứng nhìn hắn làm việc mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện