THIÊN CỔ

Chương 2 : CỬU CHÂN HẬN CŨ CÒN VƯƠNG LẠI.

Người đăng: Độc Cô Phong

Ngày đăng: 16:37 06-03-2019

.
Trước mắt là bóng tối, bóng tối mịt mù giăng kín, xung quanh là tiếng côn trùng rả rích. Không có bóng người, chỉ có gió gào thét qua cành cây, ngọn cỏ. Dưới gốc cổ thụ tán lá dày che kín, bao phủ lên lớp chiến y vẫn còn nồng vị tanh của máu, có kẻ đang nằm. Đó là... Lý Trung Quân, 30 tuổi, đại tướng quân của Cửu Chân thành. Cửu Chân thành rộng vạn dặm, có thể miễn cưỡng xem như một quốc gia nhỏ trong chín châu. Đại tướng quân Lý Trung Quân nắm binh quyền, đục pháo xông tên, trung thành cẩn cẩn. Từ năm mười tám tuổi đã phò tân vương lên hoàng vị, đánh đông, dẹp bắc, bảo hộ Cửu Chân thành. Đúng hơn là bảo hộ tân vương. Tân vương Lê Chí Trung trong ký ức của Lý Trung Quân mờ mò ảo ảo. Hình ảnh rõ ràng nhất là một đứa trẻ tám tuổi mím chặt môi, cởi trần cương ngạnh xông về phía trước. Lý Trung Quân khi ấy được giao phụ trách dạy võ cho các vị thế tử của Cửu chân vương tiền nhiệm, đối với vị tiểu thế tử này có ấn tượng khá sâu sắc. Ấn tượng là... Hắn bướng bỉnh, hắn ngoan cố, hắn luôn muốn thắng. Hắn.... -Ta không thua ai cả. Ta không thua huynh ấy. Ngươi nghe chưa? Ta giỏi hơn huynh ấy. Ta giỏi hơn. Đại thế tử Lê Chí Nghị. Từ nhỏ đã được Cửu Chân vương yêu quý, cũng được xem là người kế vị. Đại thế tử khoan hòa, có trí có dũng, chỉ thiếu nhẫn tâm. Vì thế nên....Hoàng thành nhuộm màu đỏ thẫm. Tà dương vừa lặn, bàn tay Lý Trung Quân hắn đã nhuộm đỏ máu người. -Huynh ấy chết rồi. Chết rồi! Tràng cười như điên dại. Thiếu niên mười tám tuổi trong hoàng thành vung kiếm, mắt đục ngầu nhìn huynh trưởng nằm trên đất, máu nhuộm đỏ một góc điện Chiêu Du. -Huynh ấy đã chết. Từ nay... Từ nay.... Còn gì nữa? Trong thoáng chốc, dường như trong mắt vị thế tử trẻ tuổi ấy hiện lên một tia hoảng hốt. Từ nay.... -Lý Trung Quân, phong làm Đại tướng. Ngươi vẫn là Đại tướng quân của Cửu Chân thành. Tràng cười tắt hẳn. Bên tai Lý Chí Trung hắn, dường như vẳng vẳng âm thanh. -Đệ ấy....thật sự rất ngốc. Cần gì chứ? Đâu cần.... Ngốc nghếch. - Bảo hộ Cửu Chân thành. Bảo hộ đệ ấy....Một đời bình an. Trước khi khép mắt, vị đại thế tử của Cửu Chân thành hình như đã nói thế. Giọng nói mờ ảo, như sương quấn quýt trong không khí, theo ký ức đang mờ dần của linh hồn Lý Trung Quân chìm vào cõi xa xôi. -Luyện ngục sứ giả. Nhiệm vụ đầu tiên của người là kế thừa thân phận, ký ức của Lý Trung Quân tướng quân hoàn thành di nguyện của ông ấy. Vật trao đổi mà ông ấy chúng ta đã nhận rồi. Luyện ngục nhận thực hiện nguyện vọng cho một số linh hồn đặc biệt. Luyện ngục sứ giả sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cái nhận được của họ sẽ là... -Lý tướng quân thực ra còn có vai trò khác đối với Cửu Chân thành. Người không chỉ hoàn thành nguyện vọng của ông ấy, còn phải hoàn thành trách nhiệm của ông ta đối với nơi này. Vì vậy thứ sứ giả nhận được ngoài số điểm ghi trong sổ bộ thì còn có thể có thêm một người hướng dẫn. Người hướng dẫn này sẽ có trách nhiệm hướng dẫn, cung cấp cho người một số công cụ cần thiết để người hoàn thành những nhiệm vụ sau. Tuy nhiên bây giờ người vẫn phải tự hành động một mình. Người.... Máu vẫn rỉ từ vết thương, dù không phải là chí mạng. Một đại tướng quân trong đêm mang theo thương tích ở nơi hoang vắng, đương nhiên không phải là chuyện ngẫu nhiên. Ký ức mịt mờ, đầu bắt đầu đau buốt. Thân thể này đang khôi phục dần sự sống, cái đau cũng trở lại rồi. Khi thân thể đau, đầu óc cũng khó mà thanh tỉnh. Nguyện vọng của vị tướng quân này... Sa trường... Chém giết. Máu đồ, đầu rơi, còn lại có gì? -Trung Quân biết không? – Tiếng nói nào đó lại vang lên bên tai hắn- Một ngày nào đó, Cửu Chân thành sẽ không chỉ nằm trong vạn dặm nữa. Chúng ta không chỉ dựa vào địa thế trên núi mà phòng thủ. Chúng ta sẽ xuống phía dưới....- Bóng người rõ dần, trên môi còn hiện rõ nụ cười –Dưới đồng bằng rộng lớn. Cửu Chân thành của chúng ta sẽ xây nên tại nơi này. Chúng ta sẽ không còn phải nơm nớp lo sợ mỗi lần họ đến nữa. Chúng ta sẽ đứng ngang hàng với họ. Chúng ta... Chúng ta đứng ngang hàng với họ. Cùng đám người Kỳ quốc, cùng hoàng đế của Kỳ quốc ngồi thẳng trên một hàng ghế. Khi uống rượu, không cần cúi mình cảm tạ quân vương ban chén. Người của nước ta không cần năm năm lại lo lo sợ sợ, trốn tránh tuyển chọn tiến cống, rời xa đất tổ quê cha. Nguyện ước của Lý Trung Quân. -Chúng ta đồng sinh đồng tử. Nhưng nếu không thể như thế được thì....- Ai đó lại mỉm cười, như đang gửi gắm- Ngươi thay ta hoàn thành chuyện đó nhé! Có được không? Có được không? Ngươi có mưu có trí. Ngươi có tầm nhìn. Ngươi có lòng nhân. Nhưng người không đủ nhẫn tâm. Người không thể bước lên vương vị từ máu thịt huynh đệ. Người cũng không đủ nhẫn tâm vùi kẻ chống đối xuống hố sâu. Người không thể vì Cửu Chân thành mà nhuộm máu con dân nơi khác. Vì như thế.... Khóe môi hắn, trong đêm lạnh thoáng điểm nhẹ một nụ cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang