Thiên Ẩn Chi Hoán
Chương 40 : Chạy thoát
Người đăng: nguoiditrongdemtoi
Ngày đăng: 13:38 30-03-2020
.
“Ực…ực…ực…ực…” Hắn ngồi cạnh cửa sổ, ngửa cổ tu hết bình rượu mạnh, ghé mắt nhìn đoàn người đang lũ lượt kéo tới. Từ lúc bị lão già ném đến nơi này, hắn cảm thấy chán sắp chết.
“Cái vị trí đó…hừ…hừ…” Lần nữa ngửa đầu, uống sạch bình rượu thứ hai.
“Hắn vẫn nghĩ rằng ta muốn tranh giành…” Lại tiếp tục lẩm bẩm.
“Ta không cần…ực…ực…” Bình rượu thứ ba đã cạn sạch, hắn với tay đến bình thứ tư thì cửa quán bật mở.
“Đùng” Cánh cửa đập mạnh tạo ra âm thanh chát chúa. Một đoàn người hùng hổ tiến vào, đảo mắt nhìn quanh rồi lựa chọn vị trí ở gần cửa ra vào mà ngồi xuống.
“Có gì ngon dọn hết lên đây.” Kẻ dẫn đầu đoàn người hét lớn, thân hình hắn cường tráng như trâu đực, trên mặt có một vết sẹo chạy dài từ mắt đến càm hết sức dữ tợn.
“Có ngay, có ngay…” Tên bồi bàn hớn hở chạy vào bếp, chỉ trong chốc lát đã mang ra từng mâm đồ ăn còn nóng hổi.
“Xin mời… xin mời quý khách.” Đoàn người như hổ đói, chỉ trong thời gian ngắn đã giải quyết sạch sẽ mọi thứ. Cơm no thì phải có rượu say, những vò rượu liên tục được mang ra phục vụ, không khí náo nhiệt tràn ngập không gian.
“ẦM” Cánh cửa tội nghiệp vỡ nát, một nhóm người khác bước vào quán. Bọn họ là lang nhân, tên nào cũng cao hơn ba mét, tất cả bước vào mang theo áp lực vô cùng lớn. Lang nhân đầu lĩnh đảo mắt nhìn khắp quán rượu, cất giọng ồm ồm vang dội.
“Nơi này ta bao hết, tất cả cút ngay.” Lang nhân tỏa ra sát khí nồng nặc, khiến cho mọi người đang ăn uống phải bỏ chạy nháo nhào. Chớp mắt quán rượu đông đúc chỉ còn lại thanh niên nam tử và đoàn người trước đó.
“Ta nói cút, các ngươi không nghe rõ sao?” Lang nhân đầu lĩnh trừng cặp mắt to như chuông đồng, nhe ra hàm răng trắng hếu.
“Chó hoang, ngươi vừa nói gì?” Mặt sẹo vừa ngoáy tai vừa nói. Và chuyện gì phải xảy ra thì sẽ xảy ra, cả hai phe lao vào hỗn chiến. Lang nhân tộc vốn hiếu chiến, dễ bị kích động, nên lao vào tấn công không cần biết sống chết. Còn đám người mặt sẹo cũng không yếu, cận chiến ngang ngửa với đám lang nhân.
“Thật là… ta chỉ muốn uống rượu thôi mà.” Nam tử híp hai mắt, cả quán rượu đang hỗn loạn bỗng chốc im phăng phắc. Cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng tất cả những ai đang hiện diện. Từ trong cõi u minh, như có một con quái vật cực kỳ đáng sợ đang từ từ xuất hiện. Nam tử đứng dậy, hướng về lối ra, kèm theo là những âm thanh gục ngã của mọi người trong quán rượu.
Ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng, nam tử lẩm bẩm.
“Thú vị… ai có thể khiến hắn dùng chiêu này.” Như làn khói nhẹ, nam tử hướng về khu rừng.
***
Khắc Thiên Hà từ trên cao rơi xuống, khoét một hố sâu hình người.
“Nhóc con, ngươi rất khá…” Từ trong hố nhảy ra, Khắc Thiên Hà lộ nguyên hình Độc Nhãn Sát Ma tộc.
Bộ dạng hoàn toàn không khác gì với nhân loại, nhưng chỉ có một con mắt duy nhất.
“Đến lượt ta” Mười ngón tay của Khắc Thiên Hà đan xen, liên tục chuyển động, tạo nên những ấn ký kì lạ. Chúng tiếp tục tồn tại trong không gian, trôi nổi như không có trọng lượng. Trong chớp mắt, sáu ấn ký với màu sắc khác nhau đã hình thành.
“Lục Ấn Truy Hồn” Sáu ấn ký xếp thành đồ án, bắn về phía Dã Y
Bản năng cho Dã Y biết lục ấn này không tầm thường, nên quyết định không đương đầu với chúng. Hai chân như lò xo, nhảy vọt lên né tránh. Nhưng lục ấn như có sinh mệnh, tự mình đuổi theo với tốc độ chóng mặt.
“Xoẹt…xoẹt…” Lục ấn xuyên thấu qua thân thể Dã Y, phát ra âm thanh như điện xẹt. Và đáng sợ hơn là nó còn kéo theo…linh hồn. Đúng vậy, linh hồn Dã Y đã bị trục xuất ra khỏi thân thể, còn thể xác thì rơi phịch xuống đất.
“Hồn Ngục” Khắc Thiên Hà lại tiếp tục ra chiêu.
Lục ấn phân làm hai, ba trên ba dưới, vây linh hồn Dã Y vào giữa. Các ấn ký được liên kết với nhau bằng những tia điện xà mỏng manh, hình thành một nhà ngục giữa không trung. Khắc Thiên Hà bóp chặt bàn tay lại, thì nhà ngục cùng với linh hồn Dã Y cũng bị thu nhỏ theo, bay về lòng bàn tay của hắn.
“Nhóc con, ta sẽ cho ngươi nếm chút đau khổ.” Khắc Thiên Hà lẩm bẩm.
“Ngục Hình” Hắn hét to.
Linh hồn Dã Y ngay lập tức cảm thấy trời đất tối sầm. Sau đó cảm giác nóng hừng hực ập đến, khung cảnh xung quanh bị biến đổi. Một tòa ngục giam hiện ra trước mắt, với vô số người đang bị hành hình.
“Mau mang hắn đến đây” Một tên cai ngục hét to, và ngay lập tức có vài tên khác đến túm lấy Dã Y. Cậu nhóc muốn chống trả nhưng vô dụng, toàn thân không có một chút sức lực.
Bị cai ngục bắt lấy, sau đó dùng một cái móc, móc vào cổ họng rồi treo lên. Cảm giác đau đớn ập đến vô cùng chân thật, khiến cho Dã Y toát cả mồ hôi lạnh. Các hình phạt tra tấn khác nhau được áp dụng, làm cho Dã Y muốn chết không được muốn sống cũng không xong.
“Chỉ cần ngươi đồng ý tùy tùng dưới trướng của ta, ngươi sẽ không phải chịu đau khổ nữa.” Âm thanh của Khắc Thiên Hà vọng tới, như một vị chúa tể có thể chưởng khống mọi thứ.
“Đừng…hòng…” Dã Y nén đau trả lời.
“Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Đừng nghĩ là ta không dám giết ngươi.” Khắc Thiên Hà vẫn bình thản đáp.
“Giết…ta…?” Dã Y nhếch mép cười, linh hồn đang suy yếu bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt, đốt bọn cai ngục thành than cốc. Thế giới ngục giam bắt đầu rung chuyển, sụp đổ thành từng mảng. Ở bên ngoài, lục ấn bị lung lay mãnh liệt, chớp tắt liên tục.
“Ầm…ầm…” Lục ấn nổ tung, linh hồn của Dã Y bay vọt ra, nhập vào thân thể.
“Nguyên Thủy Cuồng Nộ quả thật danh bất hư truyền.”
Khắc Thiên Hà nhìn thấy Dã Y phá tan lục ấn, cũng phải tắm tắc khen. Nguyên Thủy Cuồng Nộ vô cùng nổi tiếng, danh tiếng của nó được các cuồng nhân hiếu chiến của Chiến Cuồng tộc dùng xác của địch nhân gầy dựng đã từ lâu.
Nhưng Lục Ấn của Độc Nhãn Sát Ma tộc cũng không kém, được khai sáng từ Táng Xác Động, mỗi một ấn pháp sẽ có những diệu dụng khác nhau. Thực tế thì Lục Ấn Truy Hồn chỉ là một chiêu nằm trong Lục Ấn mà thôi, vì hạn chế tu vi ở Linh Ngọc cửu cấp mà suy giảm uy lực đáng kể.
Dã Y đã ép Khắc Thiên Hà phải dùng thực lực của hắn.
“Tiềm lực ngươi rất lớn, nên ngươi chỉ có hai lựa chọn. Thần phục hoặc chết, chọn ngay bây giờ.” Khắc Thiên Hà đã hết kiên nhẫn, tu vi của hắn đang tăng vọt.
“Có chết ta cũng không thần phục” Dã Y hất hàm.
“Vậy ngươi đi chết đi” Khắc Thiên Hà lật úp bàn tay, đè ép xuống. Trường lực như núi đè, nhưng lần này mang theo uy lực dời non lấp bể.
Ngàn cân treo sợi tóc, thì một thân ảnh hiện chặn đòn tấn công của Khắc Thiên Hà
“Ha ha ha, đại ca. Không ngờ có lúc ngươi lại thảm hại như vậy.”
“Cút ngay, đừng xen vào chuyện của ta.”
Kẻ xuất hiện cứu Dã Y là Khắc Phi Vân, cảm nhận được Lục Ấn, hắn đã từ quán rượu đến đây. Sau một hồi quan sát trận chiến, đã quyết định ra tay giúp đỡ.
“Sao có thể như vậy được, phá hư chuyện của ngươi là niềm vui của ta mà. Bọn người này hôm nay ta chắc chắn phải cứu” Nói xong hắn quay đầu nháy mắt với Dã Y, miệng cười ha hả.
“Ta sẽ kềm chân hắn, mau mang đồng bọn của ngươi chạy đi”
“Khốn khiếp, ngươi muốn chết sao?” Khắc Thiên Hà tức giận quát to.
“Đúng, ta đang chán muốn chết đây. Đánh một trận giải khuây nào.” Khắc Phi Vân nói xong, liền như cơn bão, ào ào lao tới tấn công. Tình huống diễn ra quá nhanh, khiến cho Dã Y cũng không thể ngờ được. Cho đến khi hai huynh đệ lao vào đánh nhau, cậu nhóc mới giật mình, chạy tới mang ba người Hận Kỳ Thiên bỏ chạy.
Mai mắn có sự nhúng tay của Hận Kỳ Thiên đã cứu Dã Y một mạng. Nhưng liệu cậu nhóc của chúng ta có chạy thoát được không? Còn phải đối mặt với những kẻ thù nào nữa? Hãy xem tiếp hồi sau sẽ rõ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện