[Dịch] The Witcher #1: Something End, Something Begin (The Witcher Short Story [3])

Chương 1 : SOMETHING ENDS, SOMETHING BEGINS 1

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 21:41 03-02-2020

.
Mặt trời chọc những xúc tu rực đỏ qua khe cửa sổ, cắt xẻ căn phòng bằng những dải ánh sáng xen kẽ, rung động trong lớp bụi lơ lửng, đổ vài giọt nắng lên sàn nhà và bộ da gấu trải thảm, vỡ tan thành những đốm chói lòa trên khóa thắt lưng của Yennefer. Cái thắt lưng đang vắt trên một chiếc giày cao gót, cái giày cao gót giẫm lên một chiếc áo sơ mi trắng, và cái áo sơ mi trắng thì nằm đè lên một chiếc váy đen. Một cái tất đen sì vắt trên lưng một chiếc ghế tựa khắc thành hình chimera. Cái tất thứ hai và chiếc giày thứ hai thì không thấy đâu cả. Geralt thở dài. Yennefer thích cởi đồ thật nhanh và gọn lẹ. Anh sẽ phải tập làm quen thôi. Anh không còn lựa chọn khác. Anh đứng dậy, mở cửa sổ và nhìn ra ngoài. Từ mặt hồ trơn láng như gương, hơi nước bốc lên, tán lá của những cây phong và trăn trên bờ lấp lánh từng giọt sương, cánh đồng ở xa bao phủ bởi làn sương dày, treo thấp như mạng nhện phía trên những ngọn cỏ. Yennefer ngọ nguậy bên dưới tấm chăn với một tiếng lầm bầm. Geralt hít vào một hơi. "Ngày hôm nay thật đẹp, Yen." "Hảảảả? Cái gì?" "Ngày hôm nay thật đẹp. Một ngày đẹp khác thường." Cô làm anh ngạc nhiên. Thay vì nguyền rủa và nấp bên dưới chiếc gối, nữ pháp sư ngồi dậy, lùa tay qua tóc và bắt đầu sục sạo tìm chiếc váy ngủ. Geralt biết rằng chiếc váy nằm sau đầu giường, nơi mà Yennefer đã ném nó tối qua. Nhưng anh im lặng. Yennefer ghét những câu bình luận như vậy. Nữ pháp sư bất chợt chửi thề, đạp chăn ra và búng tay. Chiếc váy bay tới từ đằng sau đầu giường và, phấp phới như một con ma u ám, nằm gọn ghẽ trong bàn tay đang chìa ra. Geralt thở dài. Yennefer đứng dậy, bước tới chỗ witcher, ôm lấy anh và cắn tay anh một cái. Geralt thở dài. Bản danh sách những điều anh cần phải làm quen dường như là vô tận. "Anh định nói gì à?" nữ pháp sư nheo mắt hỏi. "Không." "Tốt đấy. Anh biết gì không? Dĩ nhiên hôm nay là một ngày đẹp rồi. Một thành quả đẹp." "Thành quả? Ý em là sao?" Trước khi Yennefer kịp trả lời, họ nghe thấy một tiếng la chói tai và âm thanh xé gió từ bên dưới. Trên bờ hồ, nước bắn xung quanh, Ciri đang cưỡi một con ngựa đen. Con ngựa thuần chủng và đặc biệt thuần tính. Geralt biết rằng nó đã từng thuộc về một gã nửa–elves, kẻ đã đánh giá nữ witcher tóc màu tro qua ấn tượng đầu tiên và nhầm lẫn tai hại. Ciri đặt tên cho con ngựa là Kelpie, mà trong ngôn ngữ của dân đảo Skellige có nghĩa một linh hồn khủng khiếp và oán giận của biển cả đôi khi mang hình hài một con ngựa. Cái tên khá là hoàn hảo cho con ngựa. Cũng mới gần đây một gã halfling đã học được điều này một cách đau đớn, khi hắn cố ăn cắp nó. Tên của gã halfling là Sandy Frogmorton, nhưng kể từ lúc đó hắn được gọi là "Mặt Hoa Cải". "Rồi một ngày con bé sẽ ngã gãy cổ," Yennefer làu bàu, dõi theo Ciri phi qua mặt nước, lưng cúi gập, vững chắc trên yên. "Rồi một ngày cô con gái điên khùng của anh sẽ ngã gãy cổ." Geralt quay sang và không nói một lời, nhìn vào đôi mắt tím của nữ pháp sư. "Được rồi, được rồi," Yennefer mỉm cười, không tránh ánh mắt anh. "Xin lỗi, con gái của chúng ta." Cô lại ôm anh, nép sát vào người anh, lại cắn tay anh, hôn anh, và cắn anh lần nữa. Geralt hôn lên tóc cô và cẩn thận kéo chiếc váy ngủ qua vai cô. Và họ lại ở trên giường lần nữa cùng đống chăn màn tứ tung, vẫn ấm và thấm đẫm giấc mơ. Và họ bắt đầu tìm kiếm nhau, và họ tìm rất lâu và rất kiên nhẫn. Biết rằng cuối cùng sẽ thấy nhau khiến họ tràn ngập vui sướng và hạnh phúc. Vui sướng và hạnh phúc hiện hữu trong mọi điều họ làm. Và dù cho cả hai thật khác biệt, họ nhận ra, như mọi khi, rằng đó không phải những lằn ranh chia rẽ, mà để kết nối và trói buộc, trói buộc thật mạnh và thật chặt, như cột và xà nhà. Và cũng như lần đầu tiên, khi anh bị mê hoặc bởi thân hình mỹ miều và ham muốn cháy bỏng của cô, và cô bị cuốn hút bởi sự dẻo dai và nhạy cảm của anh. Và cũng như lần đầu tiên khi cô muốn nói với anh, nhưng anh làm cô im lặng với một nụ hôn và ve vuốt, lấy đi mọi ý nghĩa của chúng. Khi anh muốn nói với cô, anh không thể thốt ra một từ, và sau đó hạnh phúc và vui sướng tràn ngập họ với sức mạnh của một trận tuyết lở, và chỉ còn lại một tia sáng bên dưới mi mắt, và chỉ còn lại một tiếng rên thầm lặng, và thế giới không còn tồn tại nữa. Thứ gì đó kết thúc, thứ gì đó bắt đầu, thứ gì đó dừng lại và chỉ còn sự tĩnh lặng, sự tĩnh lặng và bình yên. Và nhiệm màu. Thế giới chầm chậm quay trở lại và ở đây lại là một chiếc giường thấm đẫm giấc mơ cùng căn phòng ngập nắng, và một ngày...một ngày... "Yen? Khi em nói ngày hôm nay thật đẹp, em đã nói "thành quả". Thế có phải là..." "Đúng vậy," cô xác nhận và duỗi người, tay bám lấy mép chăn, để trong khoảnh khắc đó khuôn ngực cô được phơi bày theo cách mà đánh thức một sức mạnh vĩ đại ở phần dưới cơ thể witcher. "Xem này, Geralt, bọn em đã tạo ra thời tiết này. Tối qua. Em, Nenneke, Triss và Dorregaray. Em không thể liều được. Ngày hôm nay phải thật đẹp..." "Tại sao?" Cô im lặng và thúc đầu gối vào sườn anh. "Tại sao ư? Bởi vì hôm nay là ngày quan trọng nhất cuộc đời anh rồi, đồ ngốc." *** Tòa lâu đài Rozrog, đứng trên một mỏm đá giữa hồ, đang cần sửa chữa gấp, cả nội và ngoại thất, và không chỉ là giờ mới cần. Nói giảm đi thì Rozrog là một tàn tích, một đống đá không hình thù xếp chồng lên nhau và mọc chi chít thường xuân, dây leo dại, địa y và rêu mốc. Nó là một tàn tích đứng giữa vài hồ nước và đầm lầy lóc nhóc ếch, kỳ nhông và rùa. Nó đã là một tàn tích ngay từ cái thời được giao cho vua Herwig. Tòa lâu đài Rozrog và vùng đầm lầy xung quanh được ví như là một món quà để đời – một món quà chia tay dành cho Herwig, người đã thoái vị 12 năm trước để nhường ngôi cho cháu trai Brennan, được mệnh danh là Tốt Bụng. Geralt quen vị vua tiền nhiệm thông qua Dandelion, bởi vì nhà thi sĩ lưu lại lâu đài khá thường xuyên, và cũng bởi Herwig là một chủ nhà thân thiện và dễ mến. Dandelion đề nghị Herwig và tòa lâu đài sau khi Yennefer đã loại trừ hết tất cả các địa điểm trong danh sách của witcher. Khá kỳ lạ, nữ pháp sư ngay lập tức tán thành Rozrog, và thậm chí còn không thèm nhăn mũi. Và thế là lễ cưới của Geralt và Yennefer sẽ diễn ra tại lâu đài Rozrog. *** Thoạt tiên nó chỉ là một hôn lễ nhỏ và kín, nhưng dần dà – vì nhiều lý do khác nhau – điều đó trở nên bất khả thi, và nhu cầu tìm kiếm một ai đó với khả năng sắp xếp chu đáo xuất hiện. Yennefer dĩ nhiên là từ chối vinh dự này, cô không thích tự đi sắp xếp lễ cưới của mình. Geralt và Ciri, còn chưa nói đến Dandelion, chẳng biết khỉ gì về tổ chức sự kiện cả. Thế là họ giao trọng trách này cho Nenneke, nữ tư tế của nữ thần Melitele từ Ellander. Nenneke tới ngay lập tức, và mang theo hai tư tế trẻ, Iola và Eurneid. Và thế là rắc rối bắt đầu. *** "Không, Geralt," Nenneke hậm hực và giậm chân. "Ta sẽ không chịu trách nhiệm cho buổi lễ hay bữa tiệc. Cái đống tàn tích đó, mà vài thằng đần gọi là lâu đài, không thể sử dụng được. Gian bếp thì đổ nát, sảnh khiêu vũ thì chỉ có thể đem đi làm chuồng ngựa, và nhà thờ...Thậm chí nó còn chẳng phải một cái nhà thờ. Chí ít anh có thể cho ta biết cái gã què Herwig đó tôn thờ ai được không?" "Theo như tôi biết, ông ta chẳng thờ ai hết. Ông ta nói rằng tôn giáo là thuốc phiện dành cho đám đông." "Ta cũng đã nghĩ thế," nữ tư tế nói, không che giấu sự khinh bỉ. "Không có lấy một bức tượng trong nhà thờ, không có một cái gì cả, ngoại trừ phân chuột. Và trên hết chỗ này thật quá sức lạc hậu. Geralt, tại sao anh không muốn làm đám cưới ở Vengerberg, một thành phố văn minh?" "Bà biết Yen lai elves mà, và người ta không tán thành hôn nhân khác loài ở những thành phố văn minh đó của bà." "Melitele Vĩ Đại ơi! Một phần tư máu elves thôi, có thành vấn đề không? Gần như ai cũng có máu của Giống Loài Cổ Xưa trong người. Nó chẳng là gì hơn định kiến ngu ngốc!" "Tôi đâu có bịa ra chúng." *** Danh sách khách mời cũng chẳng dài lắm. Cặp đôi thành hôn đã soạn nó cùng nhau và giao cho Dandelion nhiệm vụ gửi thiệp. Hóa ra nhà thơ đã đánh mất bản danh sách trước cả khi kịp đọc. Và bởi vì thấy xấu hổ nếu phải thú nhận, cậu dùng đến một thủ thuật rẻ tiền đó là mời bất kỳ ai mình có thể. Dĩ nhiên là cậu biết Geralt và Yennefer đủ rõ để không bỏ lỡ ai quan trọng, nhưng Dandelion sẽ chẳng phải Dandelion nếu cậu không làm giàu danh sách khách mời lên bằng một số lượng đáng kể các cá nhân hoàn toàn ngẫu nhiên. Và thế là Vesemir tới từ Kaer Morhen, người thầy của Geralt, và cùng với ông là Eskel, một người bạn thời thơ ấu của witcher. Cũng tới là thầy druid Mousesack tay trong tay với một phụ nữ da nâu tóc vàng tên Freya, người mà cao hơn ông ta một cái đầu và trẻ hơn chí ít là vài trăm tuổi. Đi cùng họ là Chúa đảo Crach an Craite của Quần đảo Skellige với con trai Ragnar và Loki. Khi cưỡi ngựa, chân Ragnar gần như chạm tới đất. Loki thì trông như một người elves mảnh mai. Sau cùng thì cũng không quá ngạc nhiên – họ là anh em, nhưng đến từ hai người phụ nữ khác nhau. Thị trưởng Caldemeyn của Blaviken xuất hiện cùng cô con gái Annika, khá xinh xắn nhưng vô cùng nhút nhát. Người lùn Yarpen Zigrin cũng tới, mà không đi kèm – thú vị thay – đoàn tùy tùng râu rậm của mình, mà ông gọi là "chằn tinh". Yarpen thay vào đó đi cùng người elves Chireadan, người mang địa vị không rõ ràng cho lắm đối với Giống Loài Cổ Xưa, nhưng không nghi ngờ gì là cao, được tháp tùng bởi vài người elves kín đáo, mà chẳng ai quen hết. Xuất hiện một đoàn halfling, mà Geralt chỉ quen mỗi Dainty Biberveldt trong đó, chủ trang trại Persicaires, cùng với bà vợ đanh đá nổi tiếng Gardenia. Trong đoàn này cũng có một người halfling không phải là halfling – thương gia lừng danh Tellico Lunngrevink Letorte của Novigrad, một doppler, giả dạng làm một halfling dưới cái tên Dudu. Nam tước Freixenet từ Brokilon cũng tới, cùng với vợ mình, người dryad Braenn, và năm cô con gái tên Morenn, Cirilla, Mona, Eithe và Kashka. Morenn 15 và Kashka 5 tuổi. Họ đều có mái tóc đỏ rực, dù cho Freixenet tóc đen còn Braenn tóc vàng mật ong. Braenn đang mang bầu. Freixenet quả quyết rằng lần này sẽ là con trai, trong khi dàn dryad tóc đỏ của anh ta chỉ nhìn nhau và khúc khích, còn Braenn thêm vào với một nụ cười mỉm rằng đứa "con trai" nói trên sẽ có tên là Melissa. Cũng có cả Jarre Một Tay, vị thầy tu và nhà chép sử trẻ tới từ Ellander, con trai của Nenneke. Cậu tới chủ yếu vì Ciri, người mà mình thầm yêu. Đối với một Nenneke bực bội, Ciri dường như hơi quá vô tư trước những lời tán tỉnh của chàng trai tàn tật. Danh sách các vị khách bất ngờ bắt đầu với công tước Agloval của Bremervoord, người mà sự xuất hiện được coi như là một phép màu, bởi vì ông ta và Geralt công khai ghét nhau. Thậm chí kỳ lạ hơn là ông ta tới cùng vợ mình, nàng siren Sh'eenaz. Dù cho Sh'eenaz đã từng hy sinh chiếc đuôi cá để đổi lấy một cặp chân đẹp bất thường, cô cũng chưa từng rời xa bờ biển, vì sợ đất liền. Rất ít người trông đợi sự xuất hiện của những cái đầu đội vương miện khác – những người mà dù sao cũng chẳng được mời. Tuy nhiên, các nhà cai trị lại gửi thiệp chúc mừng, quà, sứ giả – hoặc là tất cả cùng lúc. Chắc họ đã dự tính từ trước, bởi các sứ giả đi thành một nhóm và kết bạn với nhau. Hiệp sĩ Yves đại diện cho vua Ethain, quản gia Sulivoy đại diện cho vua Venzlav, ngài Matholm đại diện cho vua Sigismund, và ngài Devereux đại diện cho nữ hoàng Adda, con striga trước đây. Chuyến đi hẳn phải rất vui vẻ, bởi vì môi Yves bầm tím, Sulivoy đeo nẹp tay, Matholm đi cà nhắc và Devereux chếch choáng tới nỗi khó để giữ mình ngồi vững trên yên ngựa. Không ai mời con rồng vàng Villentretenmerth, bởi không ai biết mời ông ta kiểu gì và tìm ông ta ở đâu. Trước sự ngạc nhiên, con rồng xuất hiện, đương nhiên là ẩn danh, dưới hình dạng hiệp sĩ Borch Three Jackdaws. Dĩ nhiên, bất kỳ nơi nào có Dandelion, không ai có thể nói về chuyện ẩn danh được, nhưng kể cả khi nhà thơ có chỉ vào vị hiệp sĩ tóc xoăn và nói rằng đó là một con rồng thì cũng chả ai tin nổi. Không ai trông đợi hay mời đám bát nháo đầy màu sắc mà được gọi là "bạn bè thân tín của Dandelion". Bao gồm chủ yếu là nhà thơ, nhạc sĩ, cộng thêm một diễn viên nhào lộn, một tay chơi xúc xắc chuyên nghiệp, một thợ săn cá sấu và bốn thiếu nữ trang điểm lòe loẹt, ba trong số đó trông như gái điếm và cô thứ tư, trông không giống gái điếm, thì cũng chắc chắn là gái điếm luôn. Đoàn người đi kèm hai nhà tiên tri, một trong số đó là lừa đảo, một thợ điêu khắc, một bà đồng tóc vàng luôn trong tình trạng say khướt, và một người gnome mặt rỗ tự xưng là Schuttenbach. Trên một con tàu ma thuật, trông như lai tạp giữa một con thiên nga và một cái gối khổng lồ, là các pháp sư. Số lượng có mặt ít hơn 4 lần số lượng được mời, và nhiều hơn gấp 3 số lượng được trông đợi, bởi vì đồng nghiệp của Yennefer, như lời đồn nói, không tán thành hôn nhân của cô với một người đàn ông nằm ngoài hội anh em – và thậm chí còn là một witcher nữa. Một phần trong số họ phớt lờ lời mời, và một phần xin cáo lỗi bởi vì không có thời gian và còn phải tham dự buổi hội nghị pháp sư thường niên. Vậy nên trên con tàu – mà Dandelion đã đặt tên "chim gối" – chỉ có mỗi Dorregaray xứ Vole và Radcliffe từ Oxenfurt. Và còn cả Triss Merigold với mái tóc nâu hạt dẻ tháng mười. *** "Có phải anh đã mời Triss Merigold không?" "Không," witcher lắc đầu và thầm lặng cảm ơn tác nhân đột biến trong máu đã khiến anh không đỏ mặt được. "Không phải anh. Anh nghĩ đó là Dandelion, dù rằng tất cả bọn họ đều nói rằng biết đến đám cưới thông qua quả cầu pha lê." "Em không muốn Triss có mặt ở lễ cưới của mình!" "Tại sao? Cô ấy là bạn em mà." "Đừng có biến em thành con ngốc, witcher! Ai chả biết là anh đã ngủ với cô ta!" "Không đúng." Đôi mắt tím của Yennefer nheo lại đầy nguy hiểm. "Đúng." "Không đúng!" "Đúng!" "Được rồi," anh giận dữ quay đi. "Đúng. Thì sao?" Nữ pháp sư im lặng một lúc, nghịch ngợm ngôi sao kim cương đính vào sợi nhung đen trên cổ. "Chẳng sao cả." Cuối cùng cô trả lời. "Em chỉ muốn anh thú nhận thôi. Đừng bao giờ cố nói dối em, Geralt. Đừng bao giờ." *** Những bức tường có mùi đá ẩm và thảo dược lên men. Mặt trời chiếu xuyên qua làn nước nâu đục dưới rãnh, làm nổi bật sắc xanh ấm áp của tảo dưới lòng đầm lầy và màu vàng tươi vui của hoa súng lềnh bềnh trên mặt. Tòa lâu đài chầm chậm thức giấc. Ở cánh nhà tây ai đó mở toang khung cửa sổ và lớn tiếng cười. Giọng kẻ khác van xin yếu ớt một khúc dưa muối. Một trong số bạn đồng nghiệp của Dandelion đến thăm tòa lâu đài, một người đàn ông mù, vừa hát vừa cạo râu: Đằng sau chuồng ngựa, trên hàng rào Một con gà trống, cất tiếng kêu Đợi đấy nàng ơi, ta quay lại Ta chỉ đi đái chút thôi mà... Cánh cửa cọt kẹt và Dandelion bước ra sân. Cậu duỗi người và dụi mắt. "Thế nào rồi, chú rể," cậu hỏi với giọng mỏi mệt. "Nếu muốn bỏ chạy thì giờ là cơ hội cuối cùng đấy." "Cậu bắt đầu dậy sớm đấy nhỉ, Dandelion." "Thực ra tôi còn chưa lên giường," nhà thơ ậm ực, ngồi xuống một băng ghế đá bên cạnh witcher và dựa lưng vào bức tường bám đầy thường xuân. "Thần linh ơi, đúng là một đêm tuyệt vời. Nhưng này, đâu phải ngày nào cũng có ông bạn kết hôn đâu, chúng ta phải ăn mừng chứ." "Buổi tiệc đám cưới là hôm nay," Geralt nhắc nhở. "Cậu có đến dự được không đấy?" "Anh đang cố sỉ nhục tôi đấy à?" Mặt trời rực sáng và chim chóc ríu rít trong bụi. Từ cái hồ có thể nghe thấy tiếng quẫy nước và chí chóe. Morenn, Cirilla, Mona, Eithe và Kashka, 5 cô con gái dryad tóc đỏ của Freixenet, đang tắm tiên, như thường lệ, cùng với Triss Merigold và người bạn đồng hành Freya của Mousesack. Ở phía trên bức tường thành đổ nát, các sứ giả hoàng gia, hiệp sĩ Yves, Sulivoy, Matholm và Devereux đang tranh nhau cái ống nhòm. "Chí ít thì cậu có thấy vui không, Dandelion?" "Đừng hỏi." "Có sự cố nào to không?" "Một vài." Sự cố đầu tiên, nhà thơ báo cáo, là thuộc vấn đề sắc tộc. Tellico Lungrevink Letorte đột nhiên tuyên bố giữa buổi tiệc rằng cậu ta đã quá ngán cái lốt cải trang halfling này rồi. Gã doppler chỉ vào các dryad, elves, halfling, một con siren, một người lùn, và một người gnome tự xưng là Schuttenbach đang hiện diện, và nói rằng đây là phân biệt đối xử vì họ có thể là chính mình, trong khi chỉ mình cậu ta, Tellico, là phải cải trang thành người khác. Rồi cậu ta biến về dạng nguyên bản. Trông thấy cảnh tượng đó, Gardenia Biberveldt ngất xỉu, công tước Agloval suýt thì nghẹn tôm hùm và Annika, con gái của thị trưởng Caldemeyn, lên cơn kích động. Tình huống được cứu nguy bởi con rồng Villentretenmerth, vẫn đang trong hình dạng Borch Three Jackdaws, người đã điềm tĩnh giải thích với gã doppler rằng khả năng thay hình đổi dạng là một đặc ân, mà cũng buộc người sở hữu nó phải có trách nhiệm sử dụng một hình dạng được xã hội chấp thuận, và rằng đó không gì hơn là phép lịch sự tối thiểu đối với chủ nhà. Gã doppler buộc tội Villentretenmerth là phân biệt chủng tộc và chẳng biết gì về chủ đề đang được bàn luận. Do vậy, một Villentretenmerth bị xúc phạm đã biến về hình dạng rồng nguyên thủy của mình, phá hủy một vài món nội thất và khiến đám đông hoảng loạn. Khi tình huống dịu đi, một cuộc tranh luận bùng phát, trong đó con người và không–phải–người buộc tội lẫn nhau là thiếu suy nghĩ cởi mở và phân biệt đối xử. Một luận điểm bất ngờ tới từ Merle tàn nhang, ả gái điếm trông không giống gái điếm. Merle nói rằng toàn bộ cuộc tranh luận là ngớ ngẩn, vô nghĩa và không hề quan trọng tí nào đối với một dân chuyên thực sự, một người mà không hề có khái niệm phân biệt, mà cô ta sẵn sàng chứng minh ngay tại đây, dĩ nhiên là với một khoản thù lao hợp lý, kể cả với con rồng Villentretenmerth trong hình dạng thật của ông ta. Trong sự im lặng bao trùm ngay sau đó, họ nghe tiếng bà đồng tuyên bố rằng mình cũng sẵn sàng làm tương tự, và miễn phí là đằng khác. Villentretenmerth nhanh chóng chuyển sang những chủ đề bàn luận an toàn hơn, như kinh tế, chính trị, đi săn, đánh cá và thời tiết. Những sự cố khác thì nhẹ nhàng hơn. Mousesack, Radcliffe và Dorregaray cá cược xem ai có thể nâng nhiều đồ vật nhất bằng suy nghĩ. Dorregaray thắng, xoay sở giữ được hai cái ghế, một khay hoa quả, một bát súp, một quả cầu, một con mèo, hai con chó và Kashka, con gái của Freixenet và Braenn, lơ lửng trên không. Rồi hai cô con gái của Freixenet, Cirilla và Mona, đánh lộn và bị bắt về phòng. Tiếp ngay sau đó, Ragnar đánh lộn với hiệp sĩ Matholm vì Morenn, cô con gái lớn tuổi nhất của Freixenet. Freixenet điên tiết ra lệnh cho Braenn nhốt hết mấy đứa con gái vào một phòng rồi tham gia cuộc thi uống được tổ chức bởi Freya, bạn gái của Mousesack. Mọi người sớm nhận ra rằng Freya có tửu lượng vô cùng khủng khiếp, gần như là miễn dịch. Hầu hết các nhạc công, bạn của Dandelion, đều gục dưới chân bàn, nhưng Freixenet, Crach an Craite và thị trưởng Caldemeyn vẫn kiên cường chiến đấu. Tuy nhiên, cuối cùng họ vẫn phải bỏ cuộc. Vị pháp sư Radcliffe trụ khá vững, nhưng chỉ đến khi họ phát hiện ông ta đang cầm một cái sừng kỳ lân. Sau khi món đồ bị tịch thu, ông ta không có lấy một cơ hội trước Freya. Trong một lúc, cái bàn của các cư dân đảo vắng tanh – rồi một người đàn ông vô cùng nhợt nhạt trong bộ áo thụng kiểu cũ đến ngồi uống với Freya. Sau một khoảng thời gian người đàn ông đứng lên, lảo đảo, cúi chào lịch sự rồi đi xuyên qua tường như một làn khói. Một cuộc tìm kiếm ráo riết xuyên suốt các bức chân dung trang trí đại sảnh gợi ý rằng đó có thể là Willem Ác Quỷ, người thừa kế Rozrog, đã bị sát hại vài trăm năm về trước.1 Tòa lâu đài cổ xưa che giấu khá nhiều bí mật và trong quá khứ đã từng tận hưởng danh tiếng khó hiểu và ghê rợn của mình. Tuy nhiên, vẫn còn thêm một vài hiện tượng siêu nhiên xảy ra nữa. Vào khoảng nửa đêm, một con ma cà rồng bay qua một ô cửa sổ mở, nhưng bị đuổi đi bởi người lùn Yarpen Zigrin, với những nhánh tỏi liên tục được ném ra. Trong suốt cả buổi tối, thứ gì đó gào rú, đập xích kêu loảng xoảng và rên rỉ não nề, nhưng chả ai để ý, bởi tất cả đều nghĩ đó là Dandelion và mấy ông bạn vàng vẫn còn đang tương đối tỉnh táo. Tuy nhiên, đó vẫn là do mấy con ma, dựa theo số lượng ngoại chất dính đầy cầu thang, mà đã khiến vài người trượt chân. Giới hạn của sự chịu đựng bị phá vỡ bởi một con ma mắt đỏ, kẻ đã nghịch ngợm cấu mông Sh'eenaz. Sự hiểu nhầm này tỏ ra khó để giải quyết, vì Sh'eenaz tưởng đó là Dandelion. Con ma ngay lập tức tận dụng thời cơ từ sai lầm này và bắt đầu cấu mông các nạn nhân khác trong đại sảnh, cho đến khi bị Nenneke bắt quả tang và trừ tà. Thế rồi còn sự biến mất của một vài cá nhân nữa. Người đầu tiên là hiệp sĩ Yves và tay thợ săn cá sấu, ngay sau đó không ai trông thấy Ragnar và Eurneid, nữ tư tế của đền thờ Melitele, ở đâu cả. Người biến mất tiếp theo là Gardenia Biberveldt, nhưng hóa ra là bà ấy đi ngủ. Đột nhiên, Jarre Một Tay biến mất, và kéo theo là nữ tư tế thứ hai của đền thờ Melitele, Iola. Ciri, dù cho đã nói rằng mình không có tình cảm với Jarre, tỏ ra quan ngại, nhưng mọi người sớm phát hiện thấy chàng trai trẻ đã ngã xuống một cái hố nông, rồi lăn ra ngủ. Iola cũng được tìm thấy dưới gầm cầu thang. Cùng với người elves Chireadan. Họ cũng trông thấy Triss Merigold biến mất cùng witcher Eskel của Kaer Morhen vào ngôi nhà nghỉ trong khu vườn. Buổi sáng hôm sau có người quả quyết đã trông thấy gã doppler Tellico rời khỏi ngôi nhà vườn. Có khá nhiều phỏng đoán, rằng gã doppler đã mạo danh ai, Triss hay Eskel. Một giả thiết táo bạo hơn rằng thực ra có hai doppler đang hiện diện tại lâu đài. Họ muốn hỏi ý kiến con rồng Villentretenmerth, chuyên gia về thay hình đổi dạng, nhưng hóa ra con rồng đã biến mất và ả gái điếm Merle đi cùng ông ta. Một ả gái điếm thứ hai cũng biến mất theo, cùng một nhà tiên tri. Nhà tiên tri ở lại khăng khăng rằng mình là hàng thật, nhưng không thể chứng minh. Và cả người gnome tự xưng là Schuttenbach cũng biến mất, cho đến giờ vẫn chưa được tìm thấy. "Anh có thể thấy tiếc," nhà thơ kết thúc với một cái ngáp dài. "Hối hận rằng mình không ở đó, Geralt. Buổi tiệc thật tuyệt." "Tôi có thấy tiếc," witcher làu bàu. "Nhưng cậu biết mà...tôi không thể, bởi vì Yennefer...thì, cậu biết rồi đấy..." "Dĩ nhiên là tôi biết rồi." Dandelion đồng tình. "Đó là lý do vì sao tôi không lấy vợ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang