Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên

Chương 6 : Cái gì gọi là yêu?

Người đăng: mjnhhug0101

Ngày đăng: 20:23 21-10-2018

.
Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô gái, khiến nàng khanh khách cười, nhưng nàng nào biết như vậy chỉ càng làm hắn đau hơn mà thôi. “__ __, nghe này, anh sẽ phải đi một nơi rất xa, cho nên là, cho nên là...” “Anh sẽ phải đi sao, không muốn, em muốn anh ở bên em mãi mãi cơ!” Thiếu nữ nũng nịu nói, bàn tay nhỏ nhắn bám chặt lấy vạt áo của hắn. “Không sao đâu, chúng ta sẽ còn gặp lại mà, lúc đó có lẽ là anh sẽ cùng em chơi một trò chơi, anh sẽ vờ như không quen em, sẽ không quan tâm em, hay hoặc là sẽ lánh xa em nữa, cho nên...” “Tại sao phải chơi một trò chơi đáng ghét như vậy chứ? Chúng ta không phải rất thương nhau sao?” Thiếu nữ phùng má khó chịu, dùng giọng nói ngọt ngào đáng yêu không ngừng phàn nàn với thiếu niên, tinh tế ngón tay lại không tự chủ được xiết chặt, run rẩy. “Chỉ là một trò chơi thôi, nếu chúng ta đều có thể kiên trì được, anh sẽ có một bất ngờ cho em đấy, cho nên là, ngay từ bây giờ, em hãy tập sống một mình nhé, cho tới khi anh gặp lại em, hãy kiên cường lên.” Thiếu niên cười khổ nói, hắn biết như thế này rất là tàn nhẫn đối với nàng, nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác, sử dụng sức mạnh cấm kị đối với hắn đã không có cứu vãn khả năng, hắn đã không đủ sức để tránh thoát luân hồi nữa rồi, nếu như kết quả không thể tránh khỏi thì cứ thản nhiên mà đối mặt đi, ít ra như vậy sẽ càng khiến hắn yên tâm hơn một chút. “Mou~ Được rồi.” Thiếu nữ ỉu xìu thỏa thuận, nhu nhu mềm mại thân thể chậm rãi nép vào trong ngực thiếu niên. “Thế nhé, móc tay nào.” Thiếu niên lưu luyến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, hai mắt nhìn thẳng vào đôi tròng mắt màu sữa kia. Từng khỏa thần tình bắt đầu phản chiếu lên đó, rồi chìm vào trong đó, khiến cho nó phủ thêm một lớp màng trong suốt. Hoàn thành tất cả, thiếu nữ chậm rãi đóng hai mắt lại và thiếp đi. Thiếu niên nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên một tầng mây, ngồi xuống bên cạnh và ngắm nhìn đại lục sụp đổ dưới chân mình. Hai chân nhẹ đung đưa theo nhịp, tuy là giờ chết đang đến gần, nhưng mà hắn lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi. “Ngươi có biết tình yêu là gì không hả Reiki?” Thiếu niên đột nhiên cất tiếng. Nghe thấy lời hắn nói, Reiki phút chốc cứng cả người lại. “Ngươi có thể nhìn thấy ta ư?” “Ha ha, đương nhiên là không, nhưng mà ta có thể tiên liệu được việc ngươi sẽ đến đây, dù sao thì cũng chỉ có hai khả năng, nếu ngươi không đến được thì cứ xem như ta lảm nhảm một mình liền tốt.” Reiki: “...” Tốt kinh khủng, từ phong cách của nơi này, chắc chắn đã trôi qua không biết bao nhiêu năm, vẫn có thể tính ra được sự hiện diện của hắn, cỡ nào khủng bố sức tính toán, thậm chí ngay cả hắn nói gì đều biết, đây còn là người sao, ân, hắn là chiến thần. “Nhìn ngươi ung dung như vậy, ngươi không sợ chết sao?” “Chết? Chết đối với ta chẳng có ý nghĩa gì cả, đừng nói là ta vĩnh viễn cũng không thể trên ý nghĩa bị xóa bỏ, cho dù là có, nó cũng chẳng thể nào khiến ta sợ, lại nói, ngươi có sợ chết ư?” Thiếu niên híp mắt cười hì hì nói. Trên ý nghĩa bị xóa bỏ, chính là ấn kí linh hồn chính thức bị xóa sạch, mọi dấu vết trên thế giới đều không còn nữa, dám nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, có lẽ chỉ có đã nghịch thiên cải biến thể chất thiếu niên có thể nói ra những lời này, dù sao thì vào lúc đó, thậm chí là cả trước đó nữa, thế giới này đã chẳng thể nào can thiệp vào hắn rồi. Hoàn toàn không hiểu những điều này Reiki theo bản năng suy nghĩ một chút câu hỏi của thiếu niên, rồi rốt cuộc phát hiện, hắn vậy mà hồn nhiên chẳng hề có một chút cảm xúc nào với từ chết này, tuy là hắn rất sợ đau là được rồi. “Ngươi rốt cuộc là ai?” Reiki hít sâu một hơi, nghi vấn, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, mình cùng thiếu niên trước mắt này chắc chắn có một mối liên hệ nào đó. “Ta là ai thì thật sự không quan trọng lắm, nhưng mà ngươi là ai thì ta lại biết rất rõ, thậm chí còn rõ hơn cả bản thân ngươi lúc này.” Thiếu niên cười nói. Reiki trầm mặc, quả nhiên, như vậy có nghĩa là hắn biết về những kí ức đã mất của ta đúng không? “Ta là ai?” “Không nói cho ngươi.” Reiki: “...” “Ha ha, ngươi có thể gọi ta là Yin, tên thật của ta ngươi không thể nào nghe thấy, còn về vấn đề lúc nãy, đối với ta thì tình yêu giống như là một bông hoa đẹp nhất trên một cánh đồng vậy?” “Vấn đề ở đây là làm thế nào để biết được bông nào đẹp nhất đây, nếu như bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội nữa, ta nói vậy ngươi có thể hiểu?” Reiki khẽ híp mắt lại, ta có thể hiểu? Hiểu con em ngươi nha, còn về tình yêu gì chứ, ta vốn dĩ chẳng hề muốn biết cái triết lí tình yêu gì gì đó của ngươi. “Ta mà, cũng đã từng bỏ qua một bông hoa xinh đẹp, để rồi tốn cả phần đời còn lại thậm chí cả những đời khác để mà tìm nó.” Yin phiền não nói, giống như là một kẻ từng trải tình đời vậy. “Cho nên là?” “Cho nên là bài học rút ra ở đây, đừng bỏ lỡ bất cứ bông hoa nào, hãy cứ gom hết những bông hoa thu hút sự chú ý của ngươi về, như vậy không phải là được rồi?” Yin cợt nhã cười đùa, tay phải còn thuận tiện vuốt ve thiếu nữ mái tóc. “Trước mặt người yêu của ngươi xúi người khác đi lập hậu cung thật sự được không?” Reiki đã mệt mỏi nhả rãnh, nhưng mà không hiểu tại sao lại đối với thiếu niên trước mặt dâng lên một sự kính nể sâu sắc, không hổ là đại lão đời, tốt triết lí. “Ha ha, có gì phải sợ, đừng nói nàng hiện giờ không nghe thấy, coi như nghe thấy cũng chẳng có việc gì, ai nói với ngươi là ta xúi ngươi đi lập hậu cung? Chỉ chú ý một bông hoa duy nhất chẳng phải là được rồi? Hậu cung hay không là dựa vào bản thân ngươi thôi.” Reiki: “...” Yin hai chân vẫn cứ như cũ theo nhịp đong đưa, tay lại đột nhiên móc ra một lon nước ngọt, thuần thục mở nắp, uống lấy một ngụm. “Nha, một ngụm nước ngọt cuối cùng, tiếc là không thể uống đồ uống có cồn, vào vòng luân hồi có thể sẽ lạc đường, ài...” Thiếu niên phiền não thở dài một hơi, hồn nhiên không biết Reiki một bên đã sớm đầu đầy hắc tuyến. Rồi như đột nhiên sực nhớ ra cái gì đó, hắn lại từ đâu đó móc ra một hộp sữa tươi, đặt đến bên cạnh nằm trên mây thiếu nữ: “Nàng thích nhất sữa tươi cũng chỉ còn một hộp, để chỗ ta cũng chẳng làm được gì, thôi thì cứ để ở đây đi, để nàng ngủ dậy khát nước có thể uống một hớp.” Reiki: “...” Yin khẽ nhìn cơ thể đang dần vụn vỡ của mình, lại quay sang đối với Reiki cười cười: “Về phần thân thế của ta và ngươi mà, ngươi sẽ sớm biết thôi, mặc dù ngươi đến được đây khiến ta rất vui, bởi vì có vẻ lời hứa của ta cũng sắp hoàn thành rồi, ta cũng đã sắp hết thời gian, nha, theo truyền thống thì có lẽ ta nên cho ngươi vài thứ nhỉ, nhưng mà rất tiếc, hiện tại ta chẳng còn gì trên người cả, cũng chẳng thể đưa ngươi cái gì, nhưng cũng khá là lâu rồi ta mới nói nhiều như vậy, tạm biệt!” Reiki một mặt mộng bức vội vàng đưa tay ra nhưng ngoại trừ đại lục đang sụp đổ trước mắt, nào có bóng dáng của Yin?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang