Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên
Chương 5 : Đại lục quen thuộc cùng mảnh vỡ kí ức (2).
Người đăng: mjnhhug0101
Ngày đăng: 19:33 15-10-2018
.
Thiếu niên chậm rãi nói, từng lời từng lời đều như mang theo ma lực kì dị, khiến cho mọi người dù làm biện pháp nào đều chẳng thể bỏ qua.
Một trung niên nhân cường giả cố nén áp lực khủng khiếp, chắp tay ôm quyền thận trọng lên tiếng: “Tiền bối, chúng ta tuy đều bị xui khiến làm bậy, cũng biết ngài đều có thủ hạ lưu tình, chỉ chém giết đáng chết tồn tại, nhưng quả thật chúng ta đều là có tội, chịu xử phạt cũng là điều hiển nhiên, không dám có một chút phàn nàn, nhưng mà mọi người đều rõ ràng vực sâu ác ma đáng sợ, chúng ta bị giáng xuống nhân giới, tuy đều từng là thần linh nhưng thực lực chắc chắn không còn giữ lại được, làm sao có thể chống chọi lại bọn chúng, mong tiền bối mở một mặt lưới.”
Thiếu niên bàn tay khẽ vẫy, trung niên nhân liền không hiểu thấu xuất hiện trước mặt hắn, một mặt bối rối.
Thiếu niên cũng không như mọi người tưởng tượng như vậy tàn nhẫn trảm sát, chỉ là một tay khẽ vỗ đầu trung niên nhân: “Thiên Minh, ngươi từng bước trưởng thành đều dưới ánh mắt của ta, thiên tư ngươi yếu kém, 50 tuổi mới có thể đột phá kim đan bích chướng, mới có thể chính thức bước lên tu tiên con đường, nhưng ngươi nỗ lực, ngươi kiên trì, đều so những thiên tài khác nghìn lần có hơn, ngươi dũng cảm, luôn luôn vượt xa kẻ khác, ngươi hi sinh, đều ở trong mắt của ta, nếu có thể lại cho ngươi hơn nghìn năm, một chức vị trong thiên đình không thể làm khó được ngươi, đó là ta đối với ngươi hiểu rõ, nhưng chắc hẳn, ngươi cũng rất hiểu ta đi?”
Trung niên nhân thần sắc kinh ngạc đọng lại, khóe mắt lệ không thể nào kiềm chế được, chảy xuôi ở nhăn nhúm khuôn mặt, hắn bất hạnh, mọi người sinh ra ở thiên đình đều nhất định là tu luyện kì tài, riêng chỉ có hắn là tựa như phàm nhân, trong mắt kẻ khác chính là rác rưởi.
Nhưng mà, hắn lại sở hữu một khỏa kiên trì tâm, một khỏa trái tim mà không một thứ gì có thể làm lay chuyển.
Thần tượng của hắn, trước sau chỉ có duy nhất một người, đó không ai khác chính là trước mắt hắn thiên đình đệ nhất chiến thần.
Chiến thần, nghe nói kinh mạch sơ khai cũng không có gì đặc sắc, thậm chí so với nhân loại bình thường, so với hắn lúc này đều kém hơn không ít, thế nhưng mà trí tuệ của hắn có thể gọi là từ cổ chí kim đệ nhất nhân, thậm chí toàn bộ thiên đình cộng lại cũng chẳng thể so bì với trí tuệ của hắn.
Thượng thiên, chỉ có thể cho người khác một cái bất phàm thể chất, nhưng mà trí tuệ thì lại tùy mỗi cá nhân mà đột xuất hay không.
Chiến thần, từ khi mới sinh ra cho đến khi thật sự có trí nhớ, thậm chí so với những đứa trẻ bình thường càng thêm bình thường, nhưng mà cho đến khi hắn được tiếp xúc với tri thức, trí tuệ khủng bố của hắn mới chính thức hiển hiện.
Chưa tới một ngày đã hoàn toàn học được chữ viết cùng thuật toán.
Một năm sau, hắn đã có thể thông hiểu được ngôn ngữ của tất cả mọi chủng tộc, cũng chỉnh hợp và sáng tạo một cái thông dụng ngôn ngữ, xóa bỏ hoàn toàn chủng tộc khác biệt đặc điểm phổ biến.
Không những thế, mọi loại võ học, chiến kĩ rơi vào tay hắn dù ít dù nhiều đều có thể nâng lên một tầm cao mới, luyện đan, luyện khí, phong thủy, trận pháp..v..v.. đối với hắn đều như trò trẻ con.
Chỉ tiếc rằng hắn phàm thân, chính là tu luyện rác rưởi, khiến hắn so với cùng lứa trẻ em tu luyện đều phải chậm hơn đâu chỉ nghìn lần.
Thế là, hắn mất hai năm nghiên cứu về mọi loại thể chất cũng như kinh mạch của cơ thể, cuối cùng tạo ra một loại trận pháp, cũng có thể coi là sự kết hợp của mọi loại nghề nghiệp, phá hủy tự thân kinh mạch, sau đó lại trùng tu, thành tựu ngay cả thiên đạo đều khiếp sợ thể chất, từ đó ngày tiến nghìn dặm, 15 tuổi đã trở thành một cái chiến thần người người ao ước.
Mà chiến thần thiếu niên đối với Thiên Minh hơi quan tâm một chút, chắc cũng do tại thể chất của hắn, nhớ về bản thân mình khi xưa đi.
Mà Thiên Minh, là một cái trung thành Fan, đối với mình thần tượng hiểu rõ không thể nói là không sâu, lập tức cung kính cúi người xuống.
“Thiên Minh quả thật hồ đồ, tuy ngài thành tựu chiến thần, nhưng cũng đích xác là thiên đình hiền giả, trí tuệ như biển, làm sao lại không cân nhắc đến việc nhỏ này?”
Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, có chút tự diễu cười cười: “Hiền giả quả thật là không dám nói, nếu ta thật sự có như ngươi nói lợi hại như vậy, đã không để mọi chuyện diễn biến đến mức này, ta chỉ là so với các ngươi càng hiểu rõ thế giới hơn một chút mà thôi.”
Thiếu niên khẽ vung tay lên, một cái bánh xe khổng lồ từ hư không xuất hiện, mọi người từ khắp đại lục, lúc nhìn thấy nó thần sắc đều đã đình trệ.
“Thủ hộ nhất tộc, thiên đình thần phật vì bảo vệ chư thiên thế giới mà xuất hiện, mang theo kinh người thiên phú chiến đấu, chính là vì chiến mà sinh, chính là chiến thần chi đạo, mệnh xưng vì, Atula!”
Thiếu niên lời này vừa ra, phía trên bánh xe đột nhiên xuất hiện một đạo cột sáng, dần dần tạo thành một hình ảnh, chính là hai bóng người, một nam một nữ đứng song song, nam tử dung mạo mơ hồ, từ phía sau lưng xuất hiện hư ảnh, chính là một tôn ba đầu sáu tay cự thần, uy vũ hùng dũng, về phần phía sau lưng nử tử hư ảnh, chính là một cái linh lung vũ mị nữ thần, khiến cho chúng sinh điên đảo.
Hình ảnh chậm rãi ẩn vào bánh xe, phía trên năm kí tự lớn chậm rãi nhiều thêm một đạo, chính là Atula!
“Đa tạ chiến thần ban ân, chúng ta chắc chắn sẽ hoàn thành thật tốt sứ mệnh của mình!” Vô số thần phật cúi xuống đầu lâu, lúc này, thần tâm của họ bị vô hạn phóng đại, phát ra chói mắt hào quang, mà theo đó chính là từng tia hắc khí bị triệt tiêu.
Màu xám trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường linh thể bắt đầu hướng về bánh xe đằng không mà đi, để lại những cái xác không hồn.
Thiếu niên đạm mạc thanh âm cũng cùng lúc đó vang lên lần nữa: “Tất cả đều tiến vào luân hồi đi thôi, thế giới này sẽ một lần nữa được xây dựng lại.”
Làm xong tất cả mọi chuyện, thiếu niên khẽ thở dài một hơi, bàn tay khẽ vẩy, một bóng hình yểu điệu chậm rãi bay vào trong lòng hắn.
Giây phút thiếu nữ đó mở mắt ra, trái tim Reiki đột nhiên xiết chặt.
Một đôi tròng mắt màu trắng sữa đục ngầu, mờ mịt và yếu ớt, cỡ nào quen thuộc, cũng cỡ nào xa lạ, tiếc là hắn lại chẳng thể nào nhớ được.
Thiếu niên khẽ cắn răng, đau lòng mà nhìn thiếu nữ, mắt của nàng đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“__ __! Là anh phải không?”
“Là anh đây, __ __” Thiếu niên nhẹ nhàng nói, giọng nói ấm áp đến mức có thể hòa tan phương tâm của bất kì cô gái nào, nhưng mà những giọt nước chậm rãi lăn xuống nơi khóe mắt hắn lại làm thế nào cũng không thể che đi được.
“Thật tốt quá, nghe được âm thanh của anh thật tốt, tiếc là em đã không thể nào có thể chiêm ngưỡng dung mạo của anh nữa rồi.” Thiếu nữ vui vẻ cười, một nụ cười ngọt ngào đến mức khiến trái tim của cả hai thiếu niên đồng thời muốn vỡ vụn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện