Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên

Chương 3 : Kumine.

Người đăng: mjnhhug0101

Ngày đăng: 19:33 15-10-2018

.
Reiki: “…” Bé gái một bộ đắc ý ưỡn ngực tự hào nói, trông ra vô cùng dễ thương. Đấu đế sao? Đây có lẽ là một cấp bậc trong hệ thống sức mạnh ở đây, mà dựa theo độ đắc ý của cô nàng, chắc hẳn đó phải là cấp bậc không thấp, như vậy thì thế giới này hẳn là tầm tiểu thiên hay trung thiên gì đó. Sự thật cũng không sai biệt lắm so với dự đoán của thiếu niên, đấu đế đã là cấp độ cao nhất ở đại lục này rồi, và nhân tiện thì ở đây là đại thiên thế giới đã bị giáng cấp thành trung thiên thế giới. Thế giới này, bởi vì lý do nào đó mà bị phong ấn, năng lượng bản nguyên cũng đã cạn kiệt, cô bé trước mặt hắn đây chỉ sợ chính là vị đấu đế cuối cùng được sinh ra. Hắn nên may mắn vì mình xuyên giới đạt chân tới chính là thời đại này mà không phải thượng cổ. Bởi vì, khi đó thực lực ngang bằng thậm chí vượt qua cô bé trước mặt hắn này không nói là nhiều, nhưng cũng không được coi là ít, mà hắn lúc này chỉ có thể phát huy sức chiến đấu hơi thắng thượng nhẫn một chút thôi. “…Này, nói gì đi chứ” Thấy thiếu niên không hề đáp lời mà chỉ ý vị sâu xa nhìn mình, cô bé không kiềm được mà đưa ra tay nhỏ ở trước mặt Reiki quơ loạn. “…Ừm, tên của tôi… là Reiki, Yuuya Reiki.” Khẽ rãi má, Reiki có chút ngượng ngùng cười nói. “Tốt lắm, Reiki, ngươi nhìn có vẻ cũng không yếu, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể làm quản gia của ta” Có vẻ khá là hài lòng, cô bé hào hứng gật gật đầu nhỏ, đắc ý mà nói. “Không muốn.” “Eh? Tại sao?!” Đùa gì vậy, Reiki sao lại có thể cho người khác làm quản gia được, để nàng làm hầu gái cho hắn còn tạm được. “Nè, nếu không phiền thì tôi có thể làm bạn của cô, nhưng mà quản gia thì xin kiếu, tôi không có thói quen hầu cận người khác.” Tự xưng là đế, nhưng cô bé này lại rất dễ dàng bị Reiki xem thấu, chỉ là một bé gái đáng thương vì ở một mình quá nhàm chán nên khát cầu có một người cùng trò chuyện. Không hiểu sao cô bé lại chỉ có một mình trong cái không gian rộng lớn như thế này, nhưng đã gặp thì cũng xem là hữu duyên, hắn cũng không ngại có thêm một người bạn. Đà xá cổ đế hơi sững sờ một chút, nàng không thể nào hiểu được tại sao thiếu niên trước mắt này lại cự tuyệt yêu cầu của nàng. Nàng đường đường là một đấu đế, chiến lực đỉnh phong của cả đấu khí đại lục, vương bá chi khí vừa thả ra là ngay lập tức vạn người thần phục. Thế mà thiếu niên trước mắt này lại không nghe nàng?! Nàng có chút không hiểu, nhưng mà trong thâm tâm lại đột nhiên dâng lên một tia cao hứng. Đã bao nhiêu lâu không có ai dám dùng ngữ điệu ngang hàng nói chuyện với nàng? Đã bao nhiêu lâu mới có người đối với nàng mỉm cười không e sợ? Quá lâu, lâu đến mức nàng còn chẳng buồn đếm thời gian nữa. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy nhân loại trước mắt mình thật là có ý tứ, hơn nữa dung mạo còn rất bất phàm, đây cũng là một điều kì lạ, nàng tuy lúc này nhìn qua chẳng khác gì một cô bé loài người, nhưng thật ra bản chất lại là một đầu hỏa linh, cũng giống như con người không thể phân loại hỏa diễm mà không dùng màu sắc như vậy, nàng kì thật cũng khó có thể phân biệt được dung mạo con người cũng như thưởng thức nó. Tuy nhiên giờ phút này, trong mắt nàng, thiếu niên này so với tất cả mọi hỏa trên thế giới đều đẹp mắt, ân, miễn cưỡng có thể so với nàng. “Kh-Không còn cách nào khác nhỉ, ai bảo ta là một người vô cùng rộng lượng đây, nếu ngươi đã nhất quyết như vậy thì ta sẽ đồng ý xem ngươi là bạn vậy.” Đà xá cổ đế hơi có chút đỏ mặt lên, nhưng lại cố làm ra một cái không sao cả bộ dáng, nhẹ phất tay. “Thế thì thật là biết ơn sự rộng lượng của đấu đế đại nhân a” Reiki mỉm cười, cô nàng này cũng rất dễ thương mà, tuy là hơi có kì quái một chút. “Mà, dù hình như cô có từng nói về cái danh hiệu gì đó nhưng tại sao lại không nói tên mình cho tôi biết nhỉ?” “Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng rất tiếc là ta không có tên, ngay cả danh hiệu cũng là do những người trên đại lục đặt...” Đà xá cổ đế ngay lập tức bị Reiki cho chuyển di lực chú ý, đáp lại với đôi mắt đượm buồn. Có vẻ hắn đã nói điều không nên nói rồi. “Ừ-Ừm, kh-không có tên cũng bất tiện lắm nhỉ? Hay là để tôi đặt cho cô một cái nhé!” “Thật sao!?” Cô bé tiếp lời Reiki với gương mặt không thể tin tưởng, xen lẫn hưng phấn và mong chờ. “Th-thật. Nhưng đừng hiểu lầm, chỉ là để dễ xưng hô thôi” “Được mà được mà, ta sẽ không để ý đâu” Cô bé hưng phấn nói, cái tên Đà Xá không hợp với nàng một chút nào, mà tên phải do người khác đặt cho mới có ý nghĩa chứ. “Nếu vậy thì Kumine nhé, thấy sao?” “Kumine? Có ý nghĩa gì sao?” “Không, chẳng có ý nghĩa gì cả.” “...Tuy hơi thất vọng một chút nhưng thật sự thì cái tên ngươi đặt nghe cũng rất là thuận tai, ta sẽ cố gắng mà chấp nhận vậy.” Kumine híp mắt lại và nhoẻn miệng cười, dáng vẻ cô nàng lúc này cứ như là một cô bé vừa được cho kẹo vậy, vô cùng đáng yêu. “…Ừm, vậy Kumine, em có thể vui lòng cho anh biết đây là đâu không?” vì cái dáng vẻ đáng yêu đó mà Reiki bất giác cũng cảm thấy vui vẻ theo, cũng bất giác thay đổi xưng hô, càng trở nên thân mật một chút. “Hả?” Kumine có vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi của Reiki, nhưng em ấy vẫn trả lời. “Anh đang ở Đấu Khí đại lục, và nơi này là phủ đệ của em” “Phủ đệ sao? Có vẻ thân phận của bé thật không đơn giản nhỉ?” Thông thường, chỉ những người có tiền, thân phận cao hoặc thực lực khủng khiếp thì mới có thể sở hữu một cái phủ đệ cho riêng mình, mà ngay cả Reiki cũng chưa từng có ý định đó nữa. “Đương nhiên, em đường đường là đấu đế kia mà” Con bé ưỡn ngực tự hào, với gương mặt đắc chí. Kumine thì khá là dễ thương đấy, và sự tự tin đó lại càng khiến em ấy trở nên tuyệt hơn, nhưng mà khi ánh mắt Reiki chuyển đến phần ngực đang ưỡn cao kia thì… “Haizz~” Thở dài một cách thất vọng, Reiki, kẻ tự nhận là tốt bụng nhất thế giới, sử dụng ánh mắt trìu mến của mình để an ủi Kumine. “Này, thái độ gì thế hả, còn cái ánh mắt an ủi đó nữa, anh đang nghĩ thứ gì thất lễ lắm phải không?” Nà ní?!, không lẽ con bé có thể đọc suy nghĩ sao?!! *Lắc đầu lia lịa* Cố gắng bình tĩnh sự sợ hãi tột cùng của mình, Reiki kiệt lực phủ nhận. Đương nhiên rồi, Reiki làm sao mà có thể thất lễ được chứ, đúng, không thể! “Đó chỉ là ảo giác của em thôi, làm sao anh có thế nghĩ rằng vòng một của em chỉ ngang bằng một thằng con trai như a---” RẮC! Âm thanh giòn tan như bẽ gãy cành khô vang lên khiến Reiki bất giác im lặng. “…Ừm, Kumine, em có nghĩ là vừa có một âm thanh gì đó vô cùng đáng nghi vang lên từ cái cổ tay của anh không?” “Hmm? Làm gì có chứ, chắc đó chỉ là ảo giác của anh thôi” với nụ cười hoàn hảo 100% của mình, Kumine nhẹ giọng nói, em ấy còn ngâm nga cái giai điệu gì đó nữa cơ. *RẮC* “…Anh cũng sẽ nghĩ như vậy nếu em không cố nối khớp xương của anh lại để phi tang chứng cứ…” Lạ nhỉ? Hắn đâu có làm gì để con bé tức giận như thế chứ, và hiện tại thì con bé đang mỉm cười bằng đôi mắt ngập tràn sát khí… Hắn tự nhận sát khí của mình chắc chắn chẳng thua một ai, đến cả các vị thần cũng phải run sợ trước sát khí của hắn. Nhưng mà, ngay lúc này đây, Reiki đại nhân lại bị một bé gái trừng cho mồ hôi lạnh đầm đìa. “…” *cười* “Này, đừng có giấu tay ra sau lưng và mỉm cười với khuôn mặt ‘chẳng có gì xảy ra cả’ như vậy, nhờ em mà anh bị sai khớp rồi đấy, thật là…” “Mà mà, không sao đâu mà, đúng không? Với tổn thương nhỏ như vậy, anh sẽ nhanh không có việc gì đâu” Kumine có thể nhìn ra Reiki rất không đơn giản, ít nhất là không yếu hơn bản thân mình. Phải biết cô nàng chính là Đấu đế, cường giả tối đỉnh của cái đấu khí đại lục này, và việc có người thậm chí cả nàng cũng không nhìn rõ sâu cạn thì thật sự là không thể tin tưởng nổi. Reiki im lặng lủi vào một góc mà chữa trị lấy cái cổ tay của mình, về phần trọng thương do xuyên toa hư không để lại thì cứ tạm thời phong ấn lại đã, để sau rồi tính.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang