Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên

Chương 19 : Tu luyện

Người đăng: mjnhhug0101

Ngày đăng: 18:40 04-11-2018

.
<Ừm, Reiki.> Kumine bỗng dưng lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Reiki. <Ừ> Đúng là Reiki đã từng nói như vậy, nhưng đó chỉ là để chống lại những cú bẻ khớp xương đột ngột của Kumine thôi, lúc này nó cũng không quan trọng lắm. Thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục rồi, chỉ là mất hết sức mạnh mà thôi, cho nên hắn cũng rất hứng thú muốn nghe một thoáng. Đây là một biện pháp tốt, tu luyện đấu khí đến Đấu đế, có lẽ Reiki sẽ hồi phục lại một phần sức mạnh của mình, hắn cũng không sợ người ta đánh trúng một phát là ngỏm nữa. Mà hắn cũng phát hiện một điều, đấu khí ở đây lấy nguồn năng lượng tự nhiên để tồn trữ lại trong cơ thể, cũng chính là Chakra tự nhiên mà khi kết hợp với Chakra tồn trữ trong cơ thể sẽ tạo ra nguồn năng lượng ở trạng thái mạnh mẽ nhất và tăng chất lượng của nhẫn thuật lên, gọi là tiên thuật. Bình thường, Reiki sẽ phải không ngừng hấp thu và tinh luyện Chakra tự nhiên để tiến vào trạng thái hiền nhân nếu muốn sử dụng tiên thuật, điều này rất tổn hao tinh thần và không thể kéo dài. Bây giờ, nếu có thể tinh luyện và tồn trữ sẵn trong cơ thể, tùy thời có thể kết hợp với Chakra, hắn có thể thi triển tiên thuật mà không cần tiến vào trạng thái hiền nhân. Nghĩ đến đây, Reiki động tâm rồi. Reiki tự thi triển một thuật thức tương tự như âm phong ấn lên cơ thể mình, nó sẽ hấp thụ và tích trữ mọi lượng Chakra mà cơ thể Reiki tự động tinh luyện ra, chừa chỗ đan điền để hắn tu luyện đấu khí. Tuy nhiên, khi cần, Reiki vẫn có thể sử dụng Chakra, nói chung, nó giống như là một đan điền khác vậy. <Ừm, nhưng ta phải qua giai đoạn đấu khí trước đã> Reiki ngồi xếp bằng theo yêu cầu của Kumine, bắt đầu cảm nhận và hấp thụ đấu khí trong tự nhiên. *Hấp~* Lượng lớn đấu khí tràn vào theo lượt hô hấp của Reiki, lượng đấu khí trong đan điền tăng lên một cách chóng mặt. 30%---50%---99% Đấu khí nhị đoạn! Đấu khí tam đoạn! … Đấu khí cửu đoạn! … Ở một căn mật thất nào đó của Đặc thước nhĩ phòng đấu giá, lạnh như băng sàn đá, một vị trung niên nam nhân đang ngồi xếp bằng. “___ ___!” Cảm nhận biến hóa của thiên địa đấu khí, trung niên nhân biến sắc, đây chỉ có hai khả năng, một là có kẻ tấn cấp lên đấu vương, hai là có đấu vương đang tu luyện. “Cái này… Sao có thể?!” Hoảng sợ cũng là điều đương nhiên, ở cái nơi hẻo lánh, nơi chiến lực cao nhất chỉ có Đại đấu sư này, một cái Đấu vương dư sức làm bá chủ, và trung niên nhân cũng chỉ mới là Đấu linh mà thôi, tuy nhiên không biết đấu vương đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì... Cùng lúc, một vài nơi khác cũng diễn ra tình trạng tương tự, tuy nhiên không một ai dám manh động, bởi lẽ liên quan đến đấu vương không phải là thứ mà bọn hắn nên tò mò. … Hmm, chuyện gì mà Kumine trông có vẻ hốt hoảng vậy. Reiki không hiểu tại sao Kumine lại tức giận đến thế, chẳng lẽ hắn đã làm sai ở đâu sao? Thì ra là vậy, Reiki cũng phần nào hiểu được những gì Kumine muốn truyền đạt, đơn giản thì nếu tấn cấp nhanh như vậy, lượng tạp chất chưa được thanh lọc sẽ tích tụ trong cơ thể hắn, khiến sau này hắn sẽ mất nhiều thời gian hơn để tăng thực lực của bản thân. <Được rồi, anh sẽ áp súc năng lượng trong cơ thể, thế là được chứ gì?> Nói, Reiki lại tiếp tục ngồi xếp bằng, áp súc nguồn năng lượng tràn ngập trong đan điền, và cấp bậc của hắn cũng giảm xuống theo. Đấu khí bát đoạn! Đấu khí thất đoạn! … Đấu khí tam đoạn! Reiki không thể tiếp tục áp súc nữa, đấu khí trong đan điền hắn đã hoàn toàn hóa lỏng, thậm chí còn có dấu hiệu biến rắn. Tuy nhiên, dù là đấu khí tam đoạn nhưng lực bộc phá bây giờ còn nhỉnh hơn cả cửu đoạn ban nãy. Mặt khác, đấu khí của hắn vô cùng trong suốt như thanh thủy, không một tạp chất. Phải biết công pháp tu luyện ở giai đoạn ngưng khí này đều không sai biệt lắm, đấu khí ngưng tụ ra được hoặc ít hoặc nhiều đều có một ít tạp chất, cho đến khi nào đạt đến đấu giả, chính thức tu luyện, mới có thể dựa vào cấp bậc công pháp mà từ từ thanh lọc. Độ tinh khiết của Đấu khí chính là cơ bản của thực lực. Đầu tiên, đấu khí tinh khiết có thể ung dung chảy xuôi theo kinh mạch, giống như nước, có thể thẩm thấu vào mọi ngóc ngách, dù kinh mạch huyệt đạo bé đến đâu cũng không thể làm khó được nó, tu vi tiến nhanh, làm ít công to, mà chứa tạp chất đấu khí lại tựa như trong nước có cát, hơi lắng đọng một tí sẽ làm kinh mạch có nguy cơ hoàn toàn bế tắc, thực lực dừng bước. Thứ hai, người ta muốn có được cao cấp công pháp để làm gì? Chính là để đấu khí càng ít tạp chất càng tốt, thực lực cũng càng mạnh hơn. Thứ ba, người có được không tạp chất đấu khí, có thể dễ dàng che dấu được khí tức cùng tu vi, trừ phi cố ý để lộ, không thì chắc chắn không có người nào có thể biết được. Thế mới thấy được Reiki tu luyện ra tinh khiết đấu khí là một cái như thế nào kinh thế hãi tục, tuy nhiên hắn chẳng mảy may quan tâm là được rồi. <Được rồi, tu luyện tới đây thôi, ngày mai em sẽ dạy anh luyện đan> <Đúng vậy, anh có ý kiến gì sao?> Kumine hỏi lại Reiki với giọng điệu nghi ngờ, Luyện dược sư ở vạn năm trước chính là một cái đỉnh cao nghề nghiệp, mà tới hiện tại vẫn giữ được thượng lưu vị trí. Vì vậy ở đại lục này không ai là không muốn trở thành luyện dược sư được mọi người cung kính. Nhưng với Reiki, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bởi đan dược với hắn cũng không có nhiều tác dụng lắm. Reiki lắc đầu lia lịa, nói đùa, bây giờ mà còn ý kiến thì chết là cái chắc, hắn đẹp trai nhưng không ngốc, sao lại có thể phạm phải lỗi vớ vẩn như vậy được. Một mảnh giấy không biết từ đâu rơi vào tay Reiki, trên đó là một số tên dược thảo và số lượng. Ừm, cũng không ít nha… … Ánh sáng ấm áp len lỏi qua khung cửa hòa cùng tiếng chim líu lo buổi sáng đánh thức hắn dậy khỏi giấc mộng. Cơ thể nhỏ bé ấm áp trong lòng Reiki khẽ run khi hắn kéo tấm chăn ra, đó là Kumine. Gần đây, mỗi khi Reiki chìm vào giấc ngủ, Kumine luôn ra ngoài và đóng vai một cái gối ôm miễn phí, khiến Reiki cứ phải bối rối lảng tránh ánh mắt đáng sợ của Huân Nhi mỗi khi em ấy ngửi thấy ‘mùi thơm lạ’ trên người hắn. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, mi mắt Kumine khẽ rung động rồi chậm rãi mở ra. “Chào buổi sáng, Reiki” “Chào buổi sáng, Kumine” Reiki khẽ vuốt mái tóc mềm mại hơi rối của Kumine, khiến con bé híp mắt lại vì thoải mái. “Cũng là lúc nên dậy rồi” Reiki không nhanh không chậm ngăn cản Kumine tiếp tục chui vào trong chăn, mang em ấy đi rửa mặt. Thật là, con mèo lười này nào có giống một vị đấu đế cơ chứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang