Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên
Chương 17 : Thức tỉnh
Người đăng: mjnhhug0101
Ngày đăng: 18:38 04-11-2018
.
Khi lấy lại ý thức của mình, điều đầu tiên Reiki nghĩ là ‘đã bao nhiêu vạn năm trôi qua rồi nhỉ?’
Đây không phải là nói đùa, cơ thể Reiki vốn dĩ đã tàn phá không chịu nổi, sau đó bị phản phệ khi dung hợp dị hỏa, rồi lại dùng cơ thể mình để làm lọ chứa giúp cho Kumine, vài vạn năm đã là ít.
Đây chỉ là ổn định thương thế và khôi phục lực lượng linh hồn cho Reiki và Kumine, sự thực là bây giờ cơ thể của Reiki vẫn rất là không chịu nổi, tuy nhiên, nếu bỏ qua cơ thể, chỉ cần lực lượng linh hồn cũng đủ để hắn đại chiến với Kumine lúc toàn thịnh vài trăm hiệp rồi, nói như vậy, cơ thể bây giờ lại trở thành gánh nặng cho hắn…
Nhắc tới Kumine, hẳn giờ này em ấy đã hoàn toàn dung hợp với Amaterasu. Tuy nhiên, vẫn phải cần một khoảng thời gian để làm quen với nó.
“___!”
“Ngoại giới có người sao?” Reiki thầm nghĩ, mở ra cảm giác cảm nhận xung quanh, một số lượng lớn tồn tại hiện lên trong đầu Reiki, có vẻ hắn đang ở giữa một quảng trường, và hôm nay có sự kiện gì đấy.
Trong số đó không thiếu đấu thánh, thậm chí là đấu đế cường giả, tuy là luận về thực lực, không một ai có thể so với thời đại của Kumine, cho dù là một đấu đế đã bị trọng thương của thời đó ắt hẳn cũng có thể giằng co thật lâu mới bại.
“Cường giả xuống dốc a...” Thở dài một tiếng, Reiki không thèm suy nghĩ nữa, tuy hắn không biết đấu đế thời đại này xuống dốc như vậy là vì đại lượng thiên cấp công pháp, đấu kĩ đều đã bị dòng thời gian hủy diệt, nhưng mà dù có biết hắn cũng chẳng thèm quan tâm đâu.
“Lớp phong ấn đang yếu đi”
Đúng vậy, nó đã hoàn thành công việc của mình, và giờ cũng là lúc để Reiki lấy lại tự do.
*RẮC*
Reiki nhiều hứng thú chiêm ngưỡng lấy quá trình phong ấn vỡ tan, xem như là một loại giết thời gian.
*CHOANG*
Từng tia nắng ấm áp chiếu lên làn da trắng noãn có thể khiến nữ giới ghen tị đã lâu không thấy ánh mặt trời của Reiki, làm hắn đặc biệt thoải mái.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, không quá nhiều mây, cũng không hẳn là thưa thớt, đủ để đem đến gió mát cho dòng người chật chội vẫn còn đang kinh ngạc trước mắt này…
Một cảm giác mà đã lâu không gặp khiến Reiki có chút ngừng lại, đó chính là cảm giác bị bé gái nhìn chằm chằm…
Reiki nhìn lại bé gái với đôi mắt tỏa sáng mà chắc chắn hắn sẽ ra sức phủ nhận ‘Ta không phải là lolicon (tự nhận), mắt sáng chỉ là do nó cần làm quen lại với chức năng mà đã vài vạn năm chưa làm thôi’ hay đại loại thế.
“Ng-Ngươi là ai?”
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện che chắn cái ánh mắt tà ác (“Là trìu mến!!!”) như muốn nhìn xuyên bé gái của Reiki.
“Hmm---“
Reiki khẽ trầm ngâm.
“Tên của ta là Reiki.”
…
Reiki đang nằm trên một bãi cỏ mềm mại ở sườn núi, ngắm nhìn bầu trời đêm không mây mỹ lệ. Phản chiếu vào đôi mắt xanh lam là những ngôi sao lấp lánh trải dài hòa với nền trời xanh đen tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
“Reiki Onii-chan~”
Một âm thanh non nớt dễ nghe vang lên, không cần nhìn Reiki cũng biết người đến là ai, đó là Huân Nhi, bé gái dễ thương đầu tiên mà hắn thấy sau khi phong ấn sụp đổ.
Trong cái gia tộc lâu đời và rộng lớn này, con gái cưng của tộc trưởng là Huân Nhi chẳng có một ai có thể xem là bạn, cho đến khi Reiki xuất hiện.
Từ đó đến nay đã được một năm, và ngày nào Huân Nhi cũng tới tìm Reiki để chơi đùa.
Trong lúc Reiki bận rộn ôm lấy cô bé vừa va vào lòng mình, một âm thanh trầm thấp vang lên.
“Reiki tiểu bằng hữu”
Reiki ngẩng đầu lên, đứng đó chính là tộc trưởng Cổ tộc Cổ Nguyên.
“Ông tìm tôi có chuyện gì sao?”
Reiki tiếp tục nhìn về bầu trời, hồi đáp, hắn biết không phải ngẫu nhiên mà Cổ Nguyên tới gặp mình.
“Cậu biết đó, Huân Nhi đã đến tuổi cần ra ngoài lịch luyện”
Cổ Nguyên ngập ngừng, những đứa trẻ sinh ra ở đại gia tộc như Cổ tộc, tư chất đã được xác định từ khi mới sinh ra, những đứa trẻ với tư chất cao chính là tương lai của cả gia tộc.
Vì thế, chúng cần ra ngoài phát triển mà không phải làm một cái bình hoa trong nhà.
Huân Nhi bây giờ đã đến cái tuổi đó.
“Và?”
“Ta muốn cậu có thể đi cùng với con bé”
“…”
Reiki từ chối cho ý kiến, hắn biết mọi việc không có đơn giản như vậy.
“Ta muốn nhờ cậu đảm bảo an toàn của Huân Nhi”
Quả nhiên, ông ta muốn Reiki làm vệ sĩ miễn phí, tuy nhiên---
“Tôi có thể đi cùng Huân Nhi, nhưng không chắc sẽ giữ con bé an toàn, bởi không phải lúc nào tôi cũng ở bên con bé. Sẽ có một ngày con bé trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Lúc đó chắc ông không muốn tôi lúc nào cũng kề cận con bé đâu nhỉ?”
Reiki cười xòa, hỏi lại, hắn xem như sống cũng đủ lâu, và cũng biết con gái mới lớn sẽ cần không gian riêng của mình.
“Hừm, cậu nói cũng có lý. Vậy thì, cậu chỉ cần bảo vệ con bé đến khi nó trở thành một thiếu nữ, và đủ thực lực để bảo vệ mình, như vậy là được rồi”
“Được rồi, tôi chấp nhận yêu cầu này”
Reiki gật đầu đồng ý, dù sao cũng đã lâu hắn chưa ra ngoài, và cũng không an tâm lắm về một cô bé mới 4 tuổi như Huân Nhi, mặc dù, trông hắn bây giờ cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu là được rồi.
Đúng vậy, sau khi từ phong ấn thoát ra, hắn phát hiện bản thân đã từ một thiếu niên mười sáu tuổi trở thành ba, bốn tuổi bé con, điều này làm hắn khóc không ra nước mắt.
Tuy là biết xảy ra chuyển biến như vậy cũng giống như một vòng luân hồi, dù cho sức mạnh mất hết nhưng thương thế cũng không còn.
Dù vậy, hắn cũng rất là ủy khuất a, nhỏ như vầy làm sao vẩy muội, làm sao trang bức, làm sao... tóm lại rất ủy khuất là được rồi.
<Đừng buồn nữa Reiki, trông anh dễ thương lắm <3 >
“…Khi nào lên đường?”
Reiki phong khinh vân đạm ngó lơ lời trêu chọc của Kumine, con bé đã thức tỉnh từ sớm rồi, tuy là không hiểu sao không muốn ra ngoài.
“Ngày mai”
Thời gian có chút gấp, cho nên có lẽ hắn sẽ chuẩn bị gì đó.
Nghĩ vậy, ôm lấy không biết từ lúc nào đã yên vị trong lòng mình Huân Nhi, Reiki nhẹ nhàng đứng lên.
“Nè Huân Nhi, Onii-chan muốn đi chuẩn bị cho ngày mai nên hôm nay sẽ không chơi với em được, xin lỗi nhé”
“Mou~”
Huân Nhi ngay lập tức phùng má giận dỗi, có vẻ chơi đùa cùng Reiki đã trở thành một thói quen của em ấy.
Đó là âm thanh mang theo sự khó chịu của Kumine, không hiểu sao em ấy lại cảm thấy giận dỗi khi nhìn Huân Nhi quấn quýt lấy Reiki như vậy.
Kumine đã hoàn toàn dung hợp với Amaterasu, nhưng lại không chịu rời khỏi cơ thể Reiki, lý do là…
Và không hiểu sao lúc đó Reiki lại chấp nhận cái lý do vụng về và rất dễ gây hiểu lầm đó.
“Chờ đã, Reiki tiểu hữu.” Cổ Nguyên vội la lớn.
“Có chuyện gì?”
“Chỉ là... ta tu luyện có một số chỗ bế tắc khó hiểu, ngài có thể hay không...” Cổ Nguyên cười gượng một cái, xoa xoa tay.
Reiki: “... Được rồi.”
…
Trong thư phòng.
Reiki đang lười biếng ngả lưng trên một chiếc ghế bành, đôi mắt đã có chút híp lại vì buồn ngủ đờ đẫn nhìn không gian trước mặt mình, hắn đang chờ đợi.
Không để hắn chờ lâu, cái bóng dưới chân hắn chậm rãi trồi lên một người.
Mái tóc ngắn màu bạch kim xinh đẹp, làn da rám nắng quyến rũ, dung mạo xinh đẹp năng động, bề ngoài khoảng chừng 16 17 tuổi, thỏa thỏa một cái tuyệt thế mỹ nữ.
“Nè, đã tìm được rồi đó! mau khen em đi, mau khen đi!”
Thiếu nữ vui vẻ cười nói, mặt nhỏ không ngừng dụi dụi vào áo bào trên người ba bốn tuổi Reiki, dáng vẻ làm nũng này... như thế nào thấy có chút không ổn a?
“Thiệt là, Zetsu à, em có thật sự là một cá thể tách ra từ anh không vậy, chẳng giống anh một chút nào.”
Cười khổ lắc đầu một cái, cưng chiều xoa đầu nàng, Reiki tiếp nhận vật phẩm từ tay Zetsu.
Cô nàng là cá thể được tách ra từ Reiki sau khi hắn phong ấn Kumine vào người, ủng có một số khả năng đặc biệt.
Một vài trong số đó, chính là thiên phú xóa bỏ hiện diện, dù cho có là Đấu đế đi chăng nữa cũng khó có thể phát giác, và khả năng di chuyển trong những cái bóng, nói chung, chỉ cần tồn tại một cái bóng thì không có nơi nào là nàng không đến được.
“Thôi nào, người ta đây gọi là có cá tính đó, anh phải vui lên khi có mỹ nữ như em bầu bạn chứ.”
“Rồi rồi.”
Reiki mỉm cười xoa đầu Zetsu, nhìn nàng vui vẻ híp mắt như một chú mèo con, gì chứ, không phải chỉ là một con nhóc phát triển nhanh một chút sao?
Thứ mà Reiki nhờ Zetsu đi tìm là một chiếc nhẫn màu đen, với hoa văn tạo thành chữ ‘Nhiên’ (Sou) trên đó.
Không sai, chính là lúc trước ở cái kia Bình Hải Vương để lại cái kia.
Cái khối đại lục khi đó bây giờ đã hoàn toàn bị khai phá hết, thậm chí còn có cả một vương quốc không nhỏ ở trên đó, đúng là cảnh còn người mất a.
Nhìn chiếc nhẫn, tâm tư Reiki trở nên khá phức tạp, đó là một thời vinh quang, và cũng chứa đựng những kí ức không mấy là tốt đẹp của hắn.
Chiếc nhẫn tượng trưng cho vị trí bá chủ của Nhiên quốc.
Bên cạnh đó, nó chứa toàn bộ tài sản của Bình Hải Vương, qua nhiều năm như vậy, nó đã vận chuyển được rồi, cho nên hắn mới giao việc tìm kiếm lại cho Zetsu.
Nhân tiện, đây là Hắc Zetsu, trong trí nhớ của Reiki thì là cá thể được tách ra từ Kaguya, nhưng ở đây thì lại từ chính bản thân hắn.
Reiki khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi chải vuốt tâm tình của mình, những mảnh vụn kí ức của hắn như những miếng mẻ chai, cứa vào linh hồn khiến hắn đau đớn, nhưng mà hắn rất nhanh ổn định lại, dù sao quá khứ đã trôi qua rồi, nhưng còn có tương lai phía trước đang chờ hắn, chờ hắn trở lại và thay đổi quá khứ...
Chậm rãi hé mở một đôi mắt tím nhạt lạnh lùng với những đường tròn đồng tâm, kí tự trên chiếc nhẫn nhanh chóng thay đổi, hóa thành một chữ ‘Linh’ màu máu.
Đeo chiếc nhẫn lên ngón cái tay phải, Reiki khẽ trầm ngâm.
“Nhân tiện, Zetsu, em vẫn chưa có thân thể cố định nhỉ?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện