Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên
Chương 16 : Phong ấn
Người đăng: mjnhhug0101
Ngày đăng: 18:38 04-11-2018
.
Một ngụm máu tươi phun ra, thậm chí còn mang theo chút ít mảnh vụn nội tạng, hắn giờ thậm chí còn không sánh bằng một hạ nhẫn, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn nguyên thủy nhất.
Dùng tay chấm một ít máu của mình, Reiki bắt đầu vẽ thuật thức, kinh mạch từ đan điền tới đầu ngón tay đã mất hết cảm giác, nhưng hắn vẫn không ngừng lại.
(Tệ thật, nếu không nhanh lên thì sẽ gục mất)
Khẽ cắn đầu lưỡi để ngăn ngừa bản thân mất ý thức, Reiki tăng nhanh tốc độ vẽ…
Từng phù hiệu kỳ lạ nhanh chóng được vẽ ra, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đã thấy vô cùng bất phàm.
Ngay khi nét vẽ cuối cùng được hoàn thành, khối ngọc lập tức lơ lửng mà lên, chia cắt thành tám khối, phân biệt lao vào khe nứt không gian không còn tăm hơi.
Đến đây, mọi chuyện cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn cô bé đã dần mất đi ý thức đang nằm đằng kia.
“N-Này, em không sao chứ”
Nhẹ nhàng đỡ thân thể nhỏ nhắn của Kumine lên, Reiki bắt đầu kiểm tra thương thế của em ấy.
Tình thế hiện giờ là Amaterasu đang dần dần thiêu đốt dị hỏa của Kumine.
Tuy có hơi vô lý nhưng sự việc đúng là như vậy, giai đoạn thôn phệ của nàng đáng lẽ đã sắp hoàn thành, nhưng mà âm thanh nổ tung ban nãy đã khiến nàng phân tâm và bị phản phệ.
Amaterasu trong cơ thể Kumine đã không còn là của Reiki nữa, vì vậy hắn không thể ngăn nó lại.
Vào lúc này, chỉ còn một cách có thể giúp em ấy…
“Kumine, xin lỗi…”
Kumine cũng đã lấy lại một chút ý thức của mình, khóe môi run rẩy: “Kh-Không... là em...”
“Đừng nói gì cả, thương thế nghiêm trọng hơn bây giờ.”
Đưa tay chặn lại đôi môi mềm mại của em ấy, Reiki nhẹ nhàng nói.
“Anh thật sự không thể bỏ mặc em được.”
“Tuy mới gặp nhau không lâu nhưng anh...”
Kumine yên tĩnh lại, nàng đột nhiên có chút trông mong những lời tiếp theo của hắn…
“Em, dù vô thức hay cố ý, đều luôn hấp dẫn sự chú ý của anh...”
“Em cứ như...”
“…Cứ như em gái của anh vậy”
*Rắc!*
“WAAAA!!! TAY CỦA ANH, THẾ QUÁI NÀO MÀ EM VẪN CÒN KHÍ LỰC LỚN ĐẾN VẬY CƠ CHỨ?!!”
Cánh tay của Reiki bị nắm chặt bởi Kumine, và đáng buồn thay, xương ở nơi đó đã vỡ vụn.
(Đây có phải là ‘Hồi quang phản chiếu’ trong truyền thuyết?)
Reiki nghi hoặc, rõ ràng lúc này Kumine đã phải không còn điều khiển được cơ thể của mình mới đúng.
Kumine phồng má quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý Reiki, nhưng bàn tay non mềm vẫn không chịu buông tha cánh tay đã mất cảm giác của hắn.
“…Mà thôi, anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
Bỏ qua sự nghi hoặc, Reiki kiên định nói, tận sâu trong lòng hắn không muốn bỏ mặc con bé, và giải pháp đã xuất hiện trong đầu từ lúc nào.
(Anh ấy muốn làm cái gì?)
Kumine thầm nghĩ, nhưng chưa đợi em ấy phản ứng, đã bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, đôi môi ngay lập tức bị chiếm đoạt.
Nhìn gần trong gang tấc hoàn mĩ khuôn mặt, cảm nhận trên môi quen thuộc ấm áp mềm mại xúc cảm, không tên giận dữ đã biến mất không còn tăm hơi, Kumine ngốc trệ hắc sắc đồng mâu dần trở nên mê li…
*Tranh!*
Bỗng chốc, trận trận tinh quang tỏa ra từ Kumine hội tụ đến trên người Reiki.
Ngoại hình Reiki cũng bắt đầu thay đổi, màu đen của mái tóc cứ như mực nước bị rửa trôi, chậm rãi chảy xuống, để lại một màu xám tro đạm mạc, tóc cũng từ ngắn biến thành dài, kéo tới tận eo mới dừng lại, như bảo thạch tử kim sắc đôi mắt chuyển thành màu lam nhạt như thiên không.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí còn không thể liên tưởng Reiki của bây giờ và Reiki của trước kia với nhau.
Ngay khi biến đổi hoàn tất, Kumine cũng đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn loáng thoáng nhẹ nhàng thanh âm văng vẳng bên tai.
“Tạm tha cho anh lần này vậy…”
Đứng thẳng người lên, Reiki nhìn bàn tay của mình, hắn đã dùng bản thân mình làm lọ chứa để bảo vệ và trợ giúp Kumine dung hợp với Amaterasu, tuy rằng điều này sẽ khiến hắn tạm thời bị phong ấn.
“Bắt đầu rồi sao?”
Như để hưởng ứng, bắt đầu từ chân, Reiki đang dần bị đóng băng, hắn phải rời khỏi không gian này trước khi bị phong ấn hoàn toàn…
“Rinnegan!”
Đôi mắt của hắn lần nữa chuyển sang màu tím nhạt, sau khi dung nhập Kumine vào cơ thể, hắn có thể tạm thời bộc phát một chút sức mạnh của bản thân, nhưng mà vẫn vô cùng miễn cưỡng, nếu có thể nhìn bản thân mình lúc này, Reiki nhất định sẽ phát hiện, hình ảnh Rinnegan trong mắt hắn cứ như một chiếc TV bị mất sóng vậy, lúc có lúc không.
“Ngoại đạo - Vạn thế luân hồi…”
Một thông đạo xuất hiện dưới chân Reiki, nó dẫn ra bên ngoài không gian này, dù không biết đích đến ở đâu…
...
“__ __!!”
Luna đột nhiên bưng lấy ngực của mình, một cảm giác vô cùng tồi tệ tưởng như có thể khiến cô bị sốc nhanh chóng chảy dọc toàn thân.
“Cái gì vậy?!”
Khóe mắt không hiểu thấu ẩm ướt, Luna vô thức nức nở.
Đau, rất đau, giống như cảm giác của một thiếu nữ tận mắt nhìn người yêu của mình tan thành mây khói.
Luna chưa bao giờ có được cảm nhận như lúc này trước đó, vậy nên cô không thể nào biết được cảm xúc này chính là “đau lòng”.
Nhanh chóng lau đi nước mắt, cố nén cảm giác khó chịu, cô gật gù thỏa mãn nhìn trước mắt mình một bông sen bằng thủy tinh.
“Đ-Đây chỉ là quà cảm ơn thôi, đúng vậy, chỉ là quà cảm ơn...”
Cứ như vậy, một vị đấu đế lần đầu tiên biết đến cái gọi là tình yêu tủm tỉm mỉm cười, lí nha lí nhí nói, gương mặt tràn đầy hạnh phúc...
…
-Không biết bao nhiêu năm sau, Cổ tộc cấm địa-
Hôm nay là một ngày đặc biệt hằng năm của Cổ tộc, những đứa trẻ ba tuổi sẽ được đưa đến đây để tăng thiên phú huyết mạch của mình lên cao nhất nhờ nguồn năng lượng kì bí tràn ngập ở đây.
Nguồn năng lượng này sẽ hoàn toàn kích phát ra tiềm lực của đứa bé, khiến Đế huyết trong cơ thể hắn chuyển động đến cực hạn, làm cho thiên phú của từng đời ngày càng cao, thực lực cũng tăng trưởng trên diện rộng.
Chính vì thứ huyền diệu này mà bao nhiêu đời Cổ tộc không những không vì đế huyết xói mòn mà rơi xuống, thậm chí còn thay vào đó bồi dưỡng thêm nhiều đấu đế, để đế huyết mãi mãi lưu truyền.
“Phụ thân…”
Một bé gái rụt rè bám lấy y phục của người đàn ông trung niên. Ông ta là Cổ Nguyên, tộc trưởng Cổ tộc, và đứa bé kia là con gái của ông ấy - Cổ Huân Nhi, năm nay 3 tuổi.
“Hmm? Không sao đâu, sẽ nhanh thôi mà”
Cổ Nguyên cười xoa đầu cô bé. Đối với đứa con gái bảo bối này, ông ta chính là sủng nịch từ đáy lòng.
“Người tiếp theo, Cổ Huân Nhi”
“Đến lượt con rồi kìa”
Cổ Nguyên vừa cười vừa đẩy cô bé lên phía trước, thấp giọng cổ vũ.
Huân Nhi bước chậm rụt rè hướng tới giữa quảng trường. Ở đó nhẹ nhàng trôi nổi lấy một khối pha lê to lớn, thấp thoáng có thể thấy một nhân hình bị bao boc trong đó.
Huân Nhi đưa mắt nhìn chăm chú vào khối pha lê. Trong đó là một thiếu niên với mái tóc dài màu xám tro, dung mạo hoàn mỹ không thể soi mói, mặc trên người bộ y phục cổ xưa, đôi mắt nhắm chặt tựa như đang chìm vào giấc ngủ.
“Thật đẹp…”
Huân Nhi buông lời cảm thán. Đúng vậy, khung cảnh này đẹp như một bức tranh vậy, một bức tranh vĩnh hằng.
“Nào, hãy đặt tay lên đi”
Âm thanh của người chủ trì vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô bé.
“A, vâng”
Rụt rè vươn lên bàn tay non mềm của mình, Huân Nhi có chút bối rối chạm nhẹ vào mặt đá.
*Rắc*
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé của Huân Nhi, trước ánh mắt kinh ngạc cùng không biết làm sao của cô bé, từng đường rạn nứt bắt đầu lan tràn khắp bề mặt khối pha lê.
“HUÂN NHI! MAU TRÁNH XA KHỎI ĐÓ!!”
Cổ Nguyên vội vàng la lên, vận dụng toàn bộ tu vi đấu thánh của mình, dự định lao đến chỗ Huân Nhi.
“___ ___!!!”
Áp lực khủng bố bao phủ khắp cả quảng trường, khiến mọi người ở đây đều đột nhiên dừng bước, kể cả Cổ Nguyên.
Phụt!
Vô số âm thanh phun máu vang lên, dù ẩn thân hay hiện diện, tất cả đều không hẹn mà cùng bị đàn áp một lần.
Tu vi càng cao áp lực càng lớn, như Cổ Nguyên, hắn thậm chí bị đè ép đến mức hít thở khó khăn, nhưng những đứa trẻ lại ung dung như chẳng có việc gì, về phần Cổ tộc đấu đế, trong những âm thanh phun máu kia cũng có bóng dáng của họ đó.
Huân Nhi vội vàng lùi về sau vài bước. Cùng lúc đó---
*CHOANG*
Khối pha lê vỡ vụn, phóng ra một cột sáng xuyên thủng cả tầng mây dày đặc, để lộ một bầu trời xanh thẳm.
“Huân Nhi, con có sao không?”
Áp lực đột nhiên biến mất, Cổ Nguyên ngay lập tức xuất hiện che chắn trước mặt cô bé, hỏi với giọng điệu lo lắng. Tuy nhiên, Huân Nhi không đáp lại hắn, cô bé ngơ ngác nhìn về phía trước, ở đó là---
---Một đôi mắt tỏa ánh sáng lam nhạt xuyên qua cả cột sáng…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện