Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên

Chương 14 : Luân hồi đi thôi.

Người đăng: mjnhhug0101

Ngày đăng: 22:26 26-10-2018

.
“Trời ạ! Nó vậy mà biết nói.” Kumine kinh hãi nói. “Không có gì đáng để kinh ngạc đi, thượng cổ nổi danh thú tộc, dù cho là hung thú, trí tuệ cũng so nhân lại bình thường không khác, trước đó không nói chuyện chỉ là do vẫn chưa hồi phục thôi.” Reiki đã giải trừ Susanoo, đáp xuống bên cạnh nói. Thấy vậy, Kumine biến sắc, tiến tới bên người Reiki thiếp thân bảo vệ hắn cũng như được hắn ôm trong ngực Luna. “Không cần, đã không còn nguy hiểm.” Khẽ vung vẩy ống tay áo, nhẹ nhàng nói, hắn biết, Thao Thiết đã không còn sát khí rồi. Thao Thiết cũng theo đó thu nhỏ lại, khẽ gật đầu: “ Không sai, trước đó chiến đấu chỉ vì ta vẫn chưa hồi phục linh trí. Ta tuy là hung thú, bản tính giết chóc, nhưng bị nhốt lâu như vậy hung tính cũng đã không còn, và trên hết, ta là một cái giảng đạo lý Thao Thiết!” Thao Thiết ưỡn ngực đắc ý nói, ngẩng cao đầu, khiến cho trên trán nó mũi tên đón gió không ngừng rung động. Reiki: “...” Giảng đạo lý là cái gì quỷ a? Kumine: “Ngươi vậy mà là một cái đã không còn hung tính hung thú?!” Thao Thiết: “...” Lại nói, chú ý điểm là cái này sao? “Tiểu hữu, nếu ngươi đã nói như vậy, ắt hẳn phải có cách để ta tiến vào luân hồi đúng không?” Phớt lờ một mặt hiếu kì Kumine đám người, Thao Thiết đột nhiên quay sang đang lau mắt Reiki hỏi thăm. Bị hỏi, hắn khẽ dừng lại một chút, mới nói: “Biện pháp đúng là có, nhưng mà ngươi chắc chắn chưa? Nếu giờ mà luân hồi thì ngươi sẽ bị quy tắc cầm cố đấy.” “Quy tắc sao...” Thao Thiết khẽ thất thần, nó nhớ lại những lời mà mình nghe được hôm đó, khẽ cắn răng: “Được rồi, làm đi!” Nó biết rõ quy tắc, biết mình sau khi luân hồi sẽ bị gắn chặt vào sự tồn vong của thế giới, nhưng nó đã chán cảnh sống vất vưởng như bây giờ, thà làm lại từ đầu sẽ tốt hơn. Reiki không nói nhiều, khẽ chớp mắt một cái. Rinnegan! Địa ngục đạo! Đạm mạc tím nhạt Rinnegan chăm chú nhìn một chút Thao Thiết, một cái đầu quỷ dị đột nhiên mọc lên. Mày rậm mắt to, diện mạo dữ tợn, nanh vàng hung ác, thỏa thỏa tạo hình một cái hung dữ quỷ. “Vào đó đi!” Chỉ vào cái miệng đang há to kia, Reiki khẽ nói. Thao Thiết da mặt khẽ co lại một cái, có chút chần chừ, nhìn cái miệng như vậy ai mà đồng ý á, nhưng mà hắn cuối cùng vẫn cắn răng tiến vào. Sau khi cái đầu biến mất, mọi thứ cũng quy về yên tĩnh. “Cứ như vậy là xong rồi hả Reiki... Reiki?!” Bên tai văng vẳng âm thanh kinh hãi của Kumine, nhưng mà Reiki đã chẳng còn ý thức được gì nữa. Trong một khoảnh khắc, hắn cảm giác được mình được một vòng tay mềm mại giữ chặt... ... “Ha ha, xem kìa, hắn là cái kia phế vật!” Một cái nam hài cất tiếng cười non nớt nói. “Kh-Không được! Dương ca, ngươi...” “Gì chứ? Ta nói không đúng sao? Gì mà khoáng cổ tuyệt kim thiên tài, hy vọng của gia tộc, tốc độ tu luyện cứ thế như rùa bò, ta cảm thấy hắn nếu như không đem gia tộc đi xuống đã là tốt lắm rồi.” Nam hài phất tay hất bỏ thuộc hạ ngăn cản, thần sắc như là gặp một một cái bẩn thỉu chuột cống vậy, tràn đầy khinh thường. Thiếu niên hứng chịu sỉ nhục, trầm mặc không nói, chỉ im lặng mà liếc nhìn cái kia nam hài. Đây là lần đầu tiên lũ nhóc này dám cất lời trêu chọc hắn, hẳn là vẫn chưa hiểu được hậu quả đi. “Ngươi-Ngươi nhìn gì?!” Nam hài có chút sợ hãi, bất giác lui về sau một bước, nhưng rồi giống như cảm thấy mất mặt, nhanh chóng tiến thêm hai bước, trông dáng vẻ hết sức buồn cười. Hắn cảm giác mọi người sẽ phụ họa mình, thế nhưng mà, những người xung quanh hắn đều dồn dập quay mặt đi chỗ khác, cười trên nỗi đau người khác. “Dám trêu chọc thiếu gia, ta xem hắn đây chính là ngứa da, muốn bị đánh!” “Đúng đúng, ai mà không biết Reiki-sama đáng sợ, ngươi nói xem đây là cái nào thâm sơn cùng cốc chi thứ a, cứ như thế vô tri?” Trong lúc mọi người xung quanh không ngừng bàn tán, thiếu niên đã chậm rãi vương tay ra, nắm lấy cái kia nam hài cổ, không tốn chút sức nào nhấc lên. “Ng-Ngươi mau buông tay! Buông ra!” Nam hài giãy dụa không có một chút kết quả, sắc mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà dần trở nên tái xanh. “Ta có thể tu luyện không nhanh, thậm chí là quá chậm, nhưng mà một cái ngu ngốc tiểu tử như ngươi, ta có một trăm lẻ tám cái phương pháp xử lí, ngươi có muốn thử hay không?” Thiếu niên cất lời, lạnh lẽo không mang một chút tình cảm giọng nói, tựa như đến từ cửu u địa ngục mời gọi, khiến cho người khác không kiềm chế được đổ mồ hôi lạnh. “Đem hắn vứt ra ngoài cho ta!” Thiếu niên tiện tay ném nam hài sang một bên, không để ý chút nào nói. “Vâng! Thiếu gia!” Hộ vệ nghiêm mình nhận mệnh, không để ý tới gào khóc nam hài, kéo đi chỗ khác. Thiếu niên đứng tại chỗ, lạnh lẽo ánh mắt nhìn hướng bầu trời. Hắn là Reiki, một cái không có tình cảm Reiki! Reiki! “Reiki! Mau tỉnh dậy đi!” Mí mắt đóng chặt khẽ run động, chậm rãi hé mở. “Ku...mine...” Reiki khó khăn nói, tiện tay cầm lấy bên cạnh cốc nước uống một hơi cạn sạch. “Anh cuối cùng cũng tỉnh, làm hại em lo gần chết.” Kumine nhẹ nhàng ôm lấy Reiki, vùi mặt vào ngực hắn, nức nở. “Vừa rồi... là gì?” Reiki khẽ bưng lấy trán mình, khó chịu nheo mắt lại, hắn cảm giác mình vừa mới nhớ lại cái gì đó, nhưng lại vụt đi mất. “Cái gì là gì cơ?” Kumine khẽ nghiêng đầu bối rối hỏi, mắt to đáng yêu chớp chớp, một mặt túng quẫn. “Không-Không có cái gì. Đúng rồi, anh ngất lâu chưa?” Reiki khẽ cười lắc đầu, việc này không nên cho cô bé biết sẽ tốt hơn, đỡ lo lắng. “Anh đã ngất được hai canh giờ rồi đó.” Kumine xòe hai bàn tay nhỏ nhắn ra mà tính toán, đối với Reiki đến một cái manh lực mười phần tươi cười. Không dấu vết khẽ che mũi, Reiki khẽ gật đầu, hai canh giờ là một khoảng thời gian hồi phục hợp lí, cơ thể bởi vì cưỡng chế sử dụng sức mạnh về cơ bản đã gần khôi phục như lúc mới đến đây, tuy là cũng trọng thương cực kì nặng là được rồi. “Nha, Tử Hàn lão già nói lúc này vào anh sẽ tỉnh lại, quả là có chút thần côn dáng dấp.” Kumine khéo léo chui vào trong lòng Reiki, gật đầu tự nói, cứ như là vui vẻ vì mình đi một cái đáng tin thầy bói vậy. “Từ lúc nào mà... em đối với anh thân mật như thế?” Reiki kì quái hỏi, trước đây, đừng nói là tự động chui vào âu yếm, xem như Reiki muốn giữ chặt nàng cũng cần một phen không nhỏ công phu đâu. “Em...” Kumine đột nhiên á khẩu. “Em chỉ là xem anh vừa mới hồi phục không lâu, khẳng định cơ thể vẫn còn lạnh, mới tốt bụng giúp anh sưởi ấm một chút, nếu anh không muốn thì thôi vậy.” Đỏ mặt cúi đầu nói ra, nàng bắt đầu rục rịch, muốn leo xuống. Nhìn thấy vậy, Reiki làm sao có thể thả nàng ra nha, nhanh chóng ôm chặt lấy: “Mà, anh đúng là đang cảm thấy rất lạnh đây, có một cái dị hỏa di động sưởi ấm đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi a, nếu em mà đi chắc anh sẽ chết cóng mất.” Kumine khẽ dừng lại, mặt cười đỏ bừng khẽ gật đầu, đáng yêu hừ một tiếng rồi mới chịu ngồi yên. Lúc này hắn mới có cơ hội quan sát xung quanh, một cái mềm mại hồng phấn giường lớn, hồng phấn màn cửa, hồng phấn bức tường, nếu như đây là phòng ngủ của Kumine thì ắt hẳn em ấy thích màu hồng lắm đây. “Đồ của anh... là Tử Hàn tiền bối thay cho à?” Reiki nhìn vào cách đó không xa tấm gương, nhìn thấy xa lạ y phục, kì quái hỏi. Nghe vậy, Kumine đỏ bừng mặt, bối rối: “Tử Hàn lão già bị Luna cùng với Thủy Mặc đuổi về, cho nên... lúc sau bọn em phải tự tay giúp anh thay đồ.” “Nha, như vậy có phải là cơ thể của anh đã bị mọi người xem hết? Sao nào, nêu cảm nghĩ xem một chút, có phải hay không rất hấp dẫn, rất cường tráng?” “Xem như là có một chút đi... A! Anh bắt em nói cái gì vậy hả?!” Kumine ngượng chín mặt, đột nhiên giật lấy một bên tấm chăn bọc mình lại, khiến Reiki có chút dở khóc dở cười. “Đúng rồi, Luna cùng Thủy Mặc vẫn còn ở ngoài đó hả?” “Thay đồ cho anh xong họ đều về nhà hết rồi.” Kumine lí nhí âm thanh từ dưới chăn truyền ra. Nhẹ nhàng ôm lấy cái bọc chăn trong lòng, Reiki khẽ cười khổ, họ đây là bị cơ thể của mình kinh sợ à, đi như thế gấp? Nghĩ như vậy khiến cho hắn đột nhiên có chút buồn vô cớ, dù sao thì không ai muốn có ấn tượng xấu đối với người khác giới mà. Tuy là hắn không biết hai người kia vội vàng bỏ về là vì ngượng là được rồi. “Em thôn phệ hỏa diễm để mạnh hơn nhỉ?” Reiki đột nhiên bắt chuyện. Nghe tới 'hỏa' một từ này, cái bọc chăn khẽ dao động, tiếp đó là một cái đầu nhỏ lộ ra khỏi chăn: “Ừm, em thôn phệ dị hỏa.” “Như vậy thì, cái này có ích không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang