Thế Giới Lữ Trình - Đấu Phá Thiên

Chương 1 : Ta là Reiki

Người đăng: mjnhhug0101

Ngày đăng: 19:23 15-10-2018

.
Trong một khu rừng tre vào thời điểm nửa đêm về sáng. Ánh bạc từ bầu trời đầy sao vẩy xuống đại địa tạo nên một khung cảnh kì ảo. Một thiếu niên lẳng lặng nằm yên trên mặt đất tựa hồ ngủ say, từng mảng dây leo siết chặt lấy bộ y phục cổ xưa giống như trói buộc, lại giống như cho hắn phủ thêm một lớp chăn ấm áp. Giống như đã có một giấc ngủ dài, thiếu niên từ từ mở to đôi mắt màu tử kim của mình. Có chút mịt mờ nhìn ngắm hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, thiếu niên khẽ rùng mình một cái vì lạnh. “Ta là ai?” Khẽ rên rỉ cổ họng có chút khô rát, thiếu niên nghi hoặc hỏi. Hắn phát hiện ra, mình giống như đã bị mất trí nhớ, đừng nói đến lý do xuất hiện ở đây, ngay cả tên mình là gì hắn cũng không tài nào nhớ ra được, cứ như ký ức bị một tấm màng mỏng nhưng chắc chắn bao bọc lại vậy. Khẽ lắc đầu không thèm suy nghĩ nữa, thiếu niên hướng mắt nhìn lên. Ánh sao ban đêm kì thật chỉ hơi lờ mờ một chút, nhưng đối với kẻ chìm trong bóng tối không biết bao lâu như hắn thì lại chói mắt tột cùng, tuy vậy, hắn vẫn cố nheo mắt mà chiêm ngưỡng khung cảnh này. Bầu trời đêm không mây rất đẹp, từng dải ngân hà vắt ngang qua bầu trời như một bức tranh hoàn mĩ tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Thiếu niên ngẩn người, hắn phảng phất nhìn thấy từ những khỏa ngôi sao đang vất vưởng trên kia, từng sợi dây năng lượng lóng lánh ánh bạc đang không ngừng bị rút ra hướng thân thể hắn mà đến, sau đó, hắn cảm thấy phảng phất như cơ thể mình đột nhiên nhiều hơn cái gì... Thiếu niên hai mắt lấp lánh đột nhiên nổi lên vô số thần tinh, thâm thúy mà đáng sợ. Khẽ chớp mắt một cái chuyển lại tử kim lóe sáng hai mắt, phản chiếu lấy một vệt sáng trên bầu trời. Vượt qua vận tốc ánh sáng, phá vỡ hư không, xuyên qua không biết bao nhiêu tầng bích chướng, bỏ lại phía sau không biết bao nhiêu thế giới, ngôi sao nháy mắt xuất hiện trước mắt thiếu niên. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp. Dung mạo tinh xảo, dáng người thon thả đầy đặn, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, một vẻ đẹp không tồn tại ở chốn trấn gian, tựa như tiên nữ. Bên cạnh sự kinh diễm, nàng mang lại cho người khác một cảm giác tà dị, không phải từ mái tóc dài đến chân màu lam nhạt của cô nàng, mà là đôi mắt vô cảm màu trắng sữa, mờ mịt nhưng lại vô cùng trong suốt, cứ như không có bất cứ thứ gì có thể ngăn lại được ánh mắt mang tính xâm lược đó của nàng. Từ thiếu nữ này, một cảm giác đặc biệt dâng lên trong lòng hắn, giống như tìm được đồng hương của mình ở nơi đất khách quê người, một cảm giác khó tả. Nàng cũng trong lúc đó nhìn thấy thiếu niên. Mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt màu tử kim yêu dị, dung mạo tuấn mỹ đến cực điểm, thần sắc nhẹ nhàng hờ hững, khiến cho nàng phong ấn đã lâu kí ức bắt đầu rục rịch. Nàng có chút kích động mà nhìn thiếu niên. “Chàng là?” Âm thanh dễ nghe tựa chuông bạc, mang theo cảm xúc kích động mãnh liệt, cộng thêm một chút hi vọng và cẩn thận. “Ta…” Thiếu niên cất lời, nhưng hắn chợt nhớ ra là mình đang bị mất trí nhớ. Nhìn dáng vẻ kiên nhẫn và điềm đạm của cô nàng, một cái tên bất chợt hiện ra trong đầu hắn. “Xin lỗi, ta đang trong tình trạng bị mất trí nhớ.” “Nhưng mà, cái tên gọi là Reiki không chừng chính là tên của ta đi.” Cảm thấy tâm trạng của thiếu nữ đang hạ xuống rất nhanh, thiếu niên ngay lập tức thốt ra danh từ đặc biệt quen thuộc của mình. Đúng, tuy chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng cái tên này lại đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, cứ như nó chờ giây phút này đã lâu lắm rồi. Trong thoáng chốc, Reiki giống như nhìn thấy cơ thể cô ấy có chút run rẩy. “Quả nhiên là vậy sao…, chàng có nhớ em là ai không?” Thiếu nữ kiềm nén nước mắt nghẹn ngào hỏi. “Ta... chúng ta có biết nhau sao?” Reiki mờ mịt nói. “...Tên của em là Kaguya.” Kaguya nhẹ nhàng mỉm cười gượng gạo mang theo một chút thất vọng nói, nhưng ngay lập tức lại bị che dấu đi mất. Nụ cười của nàng khiến cho Reiki đột nhiên có chút buồn vô cớ, không hiểu đau lòng, hắn bất giác đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng. Kaguya giật mình cảm nhận xúc cảm quen thuộc, nước mắt đột nhiên trào ra. Reiki hồi thần lại, toàn cơ thể đều căng cứng, hắn đây là làm cái gì vậy, quá thất lễ, nhìn con người ta đều khóc tới nơi. Reiki bối rối cười một tiếng, đang muốn rút tay lại thì đột nhiên phát hiện, tay của hắn bị Kaguya dùng cả hai tay giữ lại, an vị trên đầu nàng. “Em muốn như thế này một lúc.” Reiki: “...” Kaguya miễn cưỡng mỉm cười: “Chàng đã mất hết kí ức, nhưng mà vẫn cứ ôn nhu như vậy, vẫn khiến em không thể thoát khỏi được.” Dáng vẻ buồn bã của nàng khiến Reiki cảm thấy vô cùng đau đớn, và cũng vô cùng bối rối nữa. “L-Làm gì có chứ. Nhân tiện, nàng đến từ đâu vậy?” Che dấu đi sự thất thố và bối rối của mình, hắn bối rối lảng sang vấn đề khác. “Em đến từ một nơi gọi là thiên đường, là người được gửi đến để bảo vệ thần thụ” Kaguya một tay nắm chặt lấy tay hắn, một tay khẽ lau nước mắt, chậm rãi nói. “Thần thụ?” Reiki bất giác nhìn về một hướng, ở đó là một cây đại thụ khổng lồ và kì lạ có thể nhìn thấy từ tận trong khu rừng này. Thân cây thể hiện hình xoắn ốc kéo dài lên bầu trời, và loáng thoáng có thể thấy một nụ hoa thấp thoáng ở phía trên đó. “Đúng là nó đấy, nó đã được gửi xuống đây từ hàng thiên niên kỉ trước, và bây giờ em được đưa xuống đây để bảo vệ nó.” Kaguya tiến đến ôm lấy một cánh tay của Reiki và dựa cả người vào hắn, xúc cảm mềm mại và hương thơm thoang thoảng quyến rũ đặc trưng của thiếu nữ, tất cả đều thân quen như vậy, khiến cho hắn vậy mà không chút nào phản kháng. “Nhờ trái Chakra của nó, chàng có thể trở thành thần không gì làm không được, nhưng để đánh đổi, sức mạnh khổng lồ đó sẽ dần dần ăn mòn đi nhân cách của chàng.” Như để đánh lạc hướng Reiki, Kaguya tiếp tục nói. “Đúng là không có bữa ăn nào miễn phí nhỉ? Nếu được, ta không muốn phải lại gần cái thứ đầy nguy hiểm nhưng cũng vô cùng dụ hoặc như vậy.” Reiki đột nhiên có chút thất thần, ích lợi luôn đi đôi cùng nguy hiểm, nhưng nếu ích lợi đủ lớn, nguy hiểm cũng không phải là không thể chấp nhận. Kaguya chỉ nhìn và khẽ cười, vẻ tươi cười mang theo một chút đau lòng… Không hiểu sao nhưng cô nàng có vẻ đặc biệt quan tâm đến Reiki, ánh mắt của cô ấy… cứ như muốn đem hắn về nhà nuôi vậy. Trong lúc Reiki đang nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên phản kháng hay không thì một toán binh lính đã kéo đến bìa rừng. Hai người không chống lại mà theo họ về nơi ở của lãnh chúa của vùng đất này. Lãnh chúa là một thanh niên khoảng 20 tuổi, dung mạo thanh tú, tóc đen mắt đen. “Tên của các ngươi là gì?” Ông ta vừa ngồi trên bậc thang của ngôi nhà chính vừa hỏi với một gương mặt nghiêm túc. Thế nhưng, Kaguya chỉ nhìn ông ta với đôi mắt vô cảm và không hề có ý định mở miệng. “Mau trả lời đi! Người ở trước mặt các ngươi chính là lãnh chúa của Nhiên Quốc (Sou no kuni), bệ hạ Tenji đấy!” Một kẻ trung niên bên cạnh đột nhiên nói, có vẻ thái độ dửng dưng của hai người đã xúc phạm đến niềm kiêu hãnh của họ. “Chắc chắn họ là gian tế do Bỉ quốc (Ka no Kuni) phái tới, mau tra khảo chúng đi!” “Tuân lệnh!” Binh lính xung quanh ngay lập tức đáp lời và nhấc binh khí lên, nhưng trước khi lãnh chúa kịp ngăn cản, họ đã bị Kaguya đưa vào giấc ngủ. Đây có lẽ là sức mạnh của cô ấy, một sức mạnh đánh vào tinh thần, chắc hẳn cô ấy còn có thể làm thêm nhiều thứ khác như thôi miên cái gì. Reiki chậm rãi tiến đến trước mặt ‘bệ hạ Tenji’ với nụ cười sâu xa trên mặt. “Ngươi có muốn đưa đất nước này đến đỉnh phong hay không?” Tenji: “???” Và cả hai bắt đầu một cuộc sống mới tại Nhiên quốc…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang