Thất Tuyệt Nghệ Chi Thất Huyền Trảm

Chương 5 : Đôi bảo câu

Người đăng: Daibang Dangso

Ngày đăng: 15:39 31-07-2018

.
Thời gian qua mau, trong nháy mắt đã mùa hạ sang năm. Tứ Xuyên hoa tươi nở rộ. Duyệt Lai khách điếm, lầu hai một thiếu hiệp mặc cẩm y đang nhìn về dãy núi như thư họa phía xa xa, là Vô Danh. Hơn nửa năm đau khổ tìm manh mối cừu nhân, không một chút tin tức, hai tháng trước, hắn ở Hà Nam Duyệt Lai khách điếm nhận được tin bồ câu đưa tới. Lời ghi chép vài câu: "Tứ xuyên mi sơn song câu đổ phường sắc tử ngọc trụy đông gia đường phong đường lang song câu thục tín". Vô Danh nhìn xong thì mừng rỡ, lập tức thu thập hành lý cưỡi ngựa chạy đến gần núi Tứ Xuyên, vào Duyệt Lại khách điếm. Đường đi mệt nhọc, khiến thiếu niên mệt không chịu nổi, đến nay đã nghỉ ngơi hơn năm ngày, dần dần tinh lực dồi dào, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Hai lần trước báo thù, khiến Vô Danh lòng tin tăng nhiều, ý chí chiến đấu sục sôi. Nhưng mấy tháng không có tin tức mới khiến hắn nôn nóng bất an. Bây giờ biết được tin tức của một cừu nhân khác, khiến Vô Danh cảm thấy kích động phấn khởi. Lần này địch thủ mạnh yếu còn chưa rõ ràng, thân phận còn chờ khảo chứng, cho nên Vô Danh lúc này tâm tình không thấy nhẹ nhõm. Hắn nhìn ra dãy núi xa hồi lâu, suy nghĩ ngàn vạn, đột nhiên cảm thấy khát nước liền về chỗ bàn ngồi cầm ấm trà tự rót uống. Bàn tròn trịa trên trưng bày không chỉ ấm trà, mà còn có một vài nét chữ viết. Vô Danh đặc biệt đại chiến lần này chuẩn bị binh khí. Hắn tâm sự nặng nề, tay buông xuống bát trà cầm lên mẩu giấy có vài nét chữ, giống như đang thưởng thức. Mỗi nét chữ trong giấy đều ẩn chứa huyền cơ. Lúc trước Vô Danh muốn giết Bành Trùng, Vương hổ, hắn tốn không ít tiền bạc cùng công sức để chế tạo hai món binh khí Đoạt mệnh vòng và Chùy dây xích, cuối cùng cũng thành công giết cừu nhân. Hắn từ bốn tuổi bắt đầu tập võ, tám tuổi được phụ thân đưa đến Thiếu Lâm, đến mười chín tuổi xuất sư xuống núi, tổng mười lăm năm. Vô Danh mặc dù tuổi nhỏ, nhưng công phu tinh xảo, không chỉ quyền cước sắc bén mà dạng binh khí cầm được thì buông được. Mà binh khí lần này sử dụng là đôi bảo câu, này hắn đã từng tập luyện qua, là Thiếu Lâm "Ba mươi hai đường La Hán câu" cùng "Một trăm linh tám đường phục hổ Hàng Long song câu trảm". Cho nên Vô Danh đối với bảo câu cũng gọi là có chút sở trường, trong binh khí còn ẩn cơ quan, báo thù rửa hận cừu nhân, cũng không thể dựa vào "Vận may chiến thắng". Nghĩ tới những thứ này, hai con ngươi Vô Danh chợt lóe lên hào quang kỳ dị, khóe miệng cũng hơi lộ ra vui mừng. Hắn buông xuống đôi bảo câu, gác tay lại đi tới bên cửa sổ nhìn ra phía núi xa xa. Mấy ngày nghỉ ngơi điều dưỡng nhưng tuyệt đối không có nhàn rỗi, Vô Danh sớm an bài kế hoạch trả thù lần này, tìm chỗ quyết đấu, thời gian hành động là ba ngày sau. Mấy ngày này hắn đi tới lui mảnh đất trống trong rừng trúc, đi nhiều lần thành quen, nơi này thâm sơn, sài lang hổ báo hoành hành, kiến chim trùng ẩn hiện, người chết nơi đây không ai phát hiện, thi thể cực dễ dàng bị gặm nhắm, chính là nơi xử lý thi thể cừu nhân tốt nhất. Nháy mắt tới giữa trưa, Vô Danh gọi tiểu nhị mang lên một bàn rượu ngon cùng đồ ăn thức uống. Đêm nay muốn động thủ hành sự, giữa trưa phải ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tinh thần lẫn thể lực đầy đủ. Ánh nắng buổi trưa chiếu vào gian phòng, khiến Vô Danh cảm thấy ấm áp như vòng tay mẫu thân, cơm nước no nê xong hắn nặng nề ngủ. Hắn tỉnh lại đúng giờ Dậu, bóng đêm dần buông nhưng mặt trời chưa tắt hẳn. Thiếu niên lúc này cảm thấy tinh lực dồi dào, toàn thân nhẹ nhõm. Hắn vào nhà xí, sau đó về tắm rửa, thay y phục màu xanh, mang ngân phiếu xuống lầu. Dựa vào tin tình báo, Vô Danh tìm đến "Song câu đổ phường". Nơi này thật không nhỏ, so với khách điếm không chênh lệch nhiều, xem ra làm ăn lớn, từ xa có thể nghe thấy tiếng người huyên náo. Sòng bạc có hẳn ba tòa lầu, lầu một là đại đường, có cửa ra vào, cửa vào lầu hai có sử tử đá, hai bên tường viện phía trước cũng đều có một loạt ngựa của khách nhân. Trên cửa chính có bảng hiệu to trông rất khoa trương "Song câu đổ phường", lồng đèn trên cửa cũng vô cùng chói mắt. Dưới tấm bảng hiệu có những cái móc sắt lớn, ánh sáng đèn làm cho cái móc sắt lóe lên hào quang mạnh mẽ. Tường viện có cửa sổ, có thể nhìn xuyên thấu qua, còn thấy trong sân có độc tòa lầu bát giác. Trong viện đèn đuốc sáng trưng, trồng đầy những loại kỳ hoa dị thảo, còn có rất nhiều trương chiếu bạc, có hồ bu đầy người, âm thanh to nhỏ, la hét không dứt. Ngoài cửa có mấy đại hán vạm vỡ hai bên đứng gác, một thân khối cơ thịt, quai hàm phình lên vừa nhìn liền biết người luyện võ. Các tiểu nhị ân cần chiêu đãi, các loại khách nhân ra ra vào vào, có mừng có buồn. Vừa nhìn vào độ náo nhiệt nơi sòng bạc cũng biết chủ nhân không tầm thường. Vô Danh vừa mới đi đến trước cửa liền có một tân chạy bàn chạy ra lập tức khom người hô: "Nha, khách quan, ngài đây là tới thử chút vận may a?" "Ừm, ta hôm nay tới chỗ này phát tài. " Vô Danh mỉm cười đáp. "Nha, khách quan, nghe khẩu khí của ngài chắc chắn sẽ phát tài a." Hầu bàn xu nịnh nói. "Ha ha, tốt, hôm nay xem ra ta sẽ phát tài là thật." "Khách quan, mời vào trong. Nói, hầu bàn mang theo Vô Danh liền tiến vào trong. "Khách quan, ngài nếu thấy một người cược buồn bực, liền có thể tìm mấy cô nương bồi ngài a. Năm lượng bạc ròng là được a. Ngài nhìn kia, nơi có các cô nương tùy ngài chọn." Nói, hầu bàn hướng tay chỉ về một phía, chỉ thấy nơi gọi là "Hoa phòng" trồng rất nhiều loại hoa, còn có trăm vị cô nương tranh điểm lộng lẫy, có ngồi, có đứng mời chào khách nhân. "Không cần, nữ nhân phiền phức. Vẫn là mình tự cược." Vô Danh cự tuyệt nói. "Được rồi, khách quan, ngài nhìn quy củ sòng bạc một chút, xem ngài lạ mắt, nghe giọng nói cũng không phải người địa phương, chắc hẳn lần đầu tới đây, chúng ta hòa khí sinh tài ngài thấy thế nào?" Hầu bàn chỉ vào một tấm bia trên tường nói. Vô Danh nhìn về phía tấm bia, trên đó khắc mười mấy điều nội quy, chính là không được gian lận, nếu không thì không gãy tay chân cũng chết không toàn mạng. Vô Danh cười nói: "Biết, những điều này ta đều hiểu, sòng bạc lớn thế, đều đánh cược gì?" "Nha, khách quan, chúng ta đánh bạc đâu phải vài ba loại, bài chín, xúc xắc, mạt chược. Trong đình viện kia chiếu bạc nhỏ, bài chín xúc xắc đều có. Đẳng cấp hơn là lầu hai, nơi cung cấp những khách nhân xưng ngân lượng đổi ngân phiếu, gọi cô nương, rượu đồ ăn cùng nghỉ ngơi ngắm hoa, có đánh cược, kiểu mở rộng, không giới hạn, nhưng ít bạc thì không lên được. Lầu ba hơn trăm phòng, có lớn có nhỏ, một chỗ cược có khoảng bốn năm người, điều kiện tốt nhất, đương nhiên giá cũng cao, chí ít năm mươi lượng bạc mới lên được. Tòa nhà độc nhất ở sân kia là nơi khách chơi cờ, một người bình thường không thể vào được. Lầu dưới có một tầng lâu..." Nói đến đầu bầu bàn kéo trường âm mà nói chuyện. "Dưới lầu có một tầng là gì?" Vô Danh truy hỏi. "Dưới lầu cũng là đánh bạc, nhưng không phải cá cược bài chính, xúc xắc, mạt chược." Hầu bàn nói. "Ồ, không cá cược vậy là gì?" Vô Danh tò mò "Này, không dối gạt khách quan, ngài muốn đi vào đấy dù không đánh bạc thì cũng phải tốn hai mươi lượng bạc ròng mua phiếu thì mới có thể vào. Ở chỗ đầu bậc thang có tám vị đại hán, không có phiếu ngài không vào được a." Hầu bàn nói chỉ hướng bậc thang, thấy mỗi khách nhân xuống dưới đều đưa phiếu màu đỏ, đại hán nhận lấy sau đó xé toang phiếu mới để người này xuống lầu. "Lầu một này cược mạng người, cược giết người!" Hầu bàn thấp giọng nói. "Cái gì? Cược giết người?" Vô Danh có chút không thể tin vào tai mình, kinh ngạc nói. Hắn biết khắc chế, cho nên âm thanh cũng không lớn. "Cũng không, dưới mặt đất có tỷ võ, bốn phía có đài cao, ngồi trên đài có thể xem, sân đấu võ bốn phía có các loại binh khí, tỷ võ có người dám chạy lập tức bị loạn đao chém chết. Đánh cược chính là cược tỷ võ người nào thắng, chia hoa hồng hai phe. Có thể một đối một đánh đơn, cũng có thể hai nhóm mà đánh, không cần cân bằng số lượng ngang nhau. Người thua liền bị giết, người thắng có thể hưởng tiền." Hầu bàn giới thiệu một cách sinh động. Vô Danh nghe đều cảm thấy chấn kinh, còn có máu tanh đánh cược. "Nha, khách quan, ta giới thiệu nhiều như vậy, ngài muốn chơi gì ta mang ngài đi, nếu muốn xuống dưới mặt đất ta đưa đi nhưng phải có mười lạng bạc ròng làm tiền giới thiệu." Hầu bàn cười nịnh nói. "A, dưới lầu thì ta đi không được, muốn đi dạo xem một chút. Đúng, mang ta đi đổi ngân lượng." Vô Danh nói. "Được rồi, khách gia mời ngài tới bên này." Vừa nói, hầu bàn vừa dẫn Vô Danh đi. Đổi ngân lượng xong, Vô Danh cho hầu bàn ít bạc, rồi hướng đến lầu hai đi lên. Vừa đi trong lòng vừa nghĩ ngợi "Thật là một sòng bạc ghê gớm. Mạng người mà cũng dám cược, xem ra tin thám tử nói người chủ sòng bạc là Đường Phong cực kỳ đáng tin, chỗ như này vô pháp vô thiên, nhưng muốn trả thù cũng không phải dễ." Vô Danh lên tới sòng bạc lầu hai, thấy vô cùng náo nhiệt. Thắng tự nhiên cao giọng cười to, thua tự nhiên hô cha chửi mẹ. Vô Danh đang đánh cược ở bàn giữa vừa quan sát, tìm kiếm cái mình muốn đánh cược, xúc xắc hắn không thích chơi, nên chuyên chú tìm bài chín cục chơi, thấy phía trước có một bàn bài chín cược nhân số hơi ít, vừa vặn có người đi, hắn liền ngồi xuống. "Chư vị đặt cược, nhà cái muốn chia bài." Nhà cái gào thét. Vô Danh lập tức ném một lượng bạc. Nhà cái phát một đôi bài đến Vô Danh, cũng cho các khách khách mỗi người một đôi bài, nhà cái cũng có một đôi. "Có tiếp tục đặt cược hay xướng bài?" Nhà cái hô Vô Danh nhìn đôi bài trong tay mình, hô: "Thêm mười lượng, theo không?" Hai vị khách bên cạnh do dự một lát, la lớn: "Theo" Sau đó mỗi người vỗ mười lượng bạc xuống. Nhà cái hô lật bài, trên chiếu dân cờ bạc lật ra bài trong tay mình. Vô Danh chiến thắng, mười lượng bạc lập tức thành mấy chục lượng bạc. Cứ như vậy Vô Danh có thua có thắng, cuối cùng cũng thắng hơn năm mươi chiếu bạc. Lập tức Vô Danh nói "Không thú vị, cược lớn một chút đi." Liền đứng dậy lên lầu ba. Vô Danh tìm một hồi thấy có hai vị khách cược bài chín, hắn liền lại ngồi. Người chia bài tương đối gầy yếu, bắt mắt chính là hắn chỉ có ba ngón tay, gồm ngón cái, ngón giữa, ngón trỏ, nhưng lại mười phần linh hoạt, tẩy bài chia bài vô cùng nhanh nhẹn. "Vị khách gia, nơi này cược lớn, mỗi lần không ít hơn năm mươi lượng, bên thắng phải chia tiền đánh bạc cho nhà cái a." Nhà cái hướng Vô Danh nói. "Không vấn đề, bắt đầu đi." Vô Danh lạnh nhạt trả lời. Nhà cái lập tức hạ năm mươi lượng bạc ròng tiền đặt cược. Vô Danh cùng hai vị khách khác cũng đổ theo vào. Sau đó nhà cái chia mỗi người một đôi bài. Xem bài xong, hắn nói thêm: " Thêm một trăm lượng." Các vị khách nhìn bài trong tay mình cũng lập tức theo vào. Vô Danh nhìn bài trong tay mình, phần thắng không lớn, sau khi cân nhắc, hắn nói: "Ta theo, nhưng các ngươi bốn trăm lượng, ta năm trăm lượng." Vô Danh nói, khiến cho khách nhân kinh hãi. Bên trái Vô Danh là một người mập mạp, một viên ngoại mắt hơi híp. Hắn nhìn Vô Danh, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này thật là tuổi trẻ ngông cuồng, nhà cái cược một trăm lượng, hắn là năm trăm lượng. Trong tay hắn hẳn có bài tốt. Trong tay mình bộ này cũng rất có ưu thế, cược một lần đi." Nghĩ tới đây, viên ngoại lập tức đổ bốn trăm lượng bạc ròng. Bên phải Vô Danh là người cao gầy, thấy người béo bên kia vào, hắn giậm chân một cái cũng theo vào. Nhà cái sau đó cũng bỏ ngân phiếu bốn trăm lượng bạc vào. "Chư vị mời mở bài." Nhà cái kêu sau đó lập tức trước mặt mình lật bài. Vô Danh lại thắng, ném đi một ít bạc cho nhà cái, còn hắn lấy một nghìn bốn trăm ba mươi lượng bạc. Tiếp theo, nhà cái ép năm trăm lượng bạc ròng, Hai người hai bên đều từ bỏ, chỉ có Vô Danh theo, hắn lại thắng được một nghìn không trăm sáu mươi lượng bạc. Hai ván bài, tổng cộng hắn kiếm được hai nghìn bốn trăm chín mươi lượng bạc trắng. Lại tiếp tục, có thắng có thua, người chơi bên cạnh cũng thay đổi liên tục, nhà cái cũng đổi người, đến khi nghe trống gõ canh hai. "Đông! Đông! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa! Đông đông! Trời hanh vật khô..." Phu canh hô hào gõ đồng dần đi xa. Vô Danh lúc này cũng đã kiếm lời được hai mươi vạn lượng bạc trắng. Rất nhiều dân cờ bạc nghe nói đều chạy đến xem, cái gian nhỏ lúc này chật không thể tả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang