Thất Tuyệt Nghệ Chi Thất Huyền Trảm
Chương 4 : Đồi hổ
Người đăng: Daibang Dangso
Ngày đăng: 21:37 26-07-2018
.
Vô Danh mang theo lễ vật, mười phần thoải mái mà tìm đến phủ Vương Hổ. Kỳ thật, miễn là mọi người nhìn vào quan chức và sau đó suy nghĩ về nó, thì có thể thấy tất cả đều có nghĩa. Đầu tiên, rất nhiều khách. Tất cả họ đều uống rượu đến say mèm, chưa hẳn đã giúp được một tay, thứ hai, quan trọng nhất, Vương Hổ không muốn cho mọi người biết hắn là một trong "Thất sát thủ".
Nên có một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, nói quang quác thì cũng chỉ khiến cho mọi người dừng lại ồn ào, nói mình là "Thất sát thủ", chưa hẳn đã làm mọi người tin thật, nhưng cũng gây ra phiền toái. Vương Hổ ỷ trong tay mình có chùy dây xích, kẻ tài cao thì gan cũng lớn, cho nên một mình liền đuổi theo hắc y nhân kia.
Hai người một trước một sau phi nước đại. Không biết chạy bao lâu, người áo đen liền bay vọt lên một khối đá thật to đứng thẳng bất động, chờ đợi Vương Hổ đến. Vương Hổ cố sức đuổi theo, ngóng thấy người áo đen đứng vững sau bộ pháp, cũng xoay người lên một khối đá đối diện.
Đứng vững gót chân, Vương Hổ mới chú ý đây là nơi nào. Hắn thực buồn bực, làm sao lại chạy tới nơi này. Đây chẳng phải nơi nào khác, là Tô Châu đồi hổ, mà hai người dưới chân bệ đá chính là Ngô Vương hạp lư điểm tướng đài. Tin đồn năm đó, Ngô Vương hạp lư, liền ở chỗ này duyệt binh, đặt vững bá chủ cơ nghiệp.
Vương Hổ hơi thở hổn hển nói ra: "Huynh đệ mời lấy tấm che mặt xuống cho biết danh tính. Sau đó tự vẫn tạ tội, nếu không để Tứ gia ta động thủ giết ngươi coi như không được chết tử tế."
Chỉ nghe người áo đen ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, cũng không lập tức đáp lại. Chỉ gặp hắn buông xuống đoạt mệnh vòng, từ phía sau lưng trong bao quần áo móc ra hai đoạn sáp ong, châm lửa sau đó đứng ở một bên. Sau đó lại từ trong bao quần áo lấy ra một kiện binh khí, lại tiếp tục đứng lên, lúc này mới chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Mượn nhờ ánh trăng mông lung chiếu rọi, Vương Hổ tại khoảng cách gần nhất mới thấy rõ mặt đối phương, không biết người này là ai, nhưng hắn lại thấy người này sử dụng binh khí - cũng là chùy dây xích, cùng mình binh khí đồng dạng.
"Ta gọi là Vô Danh, hôm nay tới tìm ngươi để đưa ngươi đi gặp Bành Trùng ở phủ Diêm Vương. " Nói xong lại phá lên cười.
Vô Danh trước đó đã suy nghĩ rất nhiều làm sao tiếp cận Vương Hổ, làm sao biết được Vương Hổ có phải "Thất sát thủ" hay không. Vô Danh ban ngày đi khảo sát địa hình, tìm nơi thích hợp để giao chiến, không thể cứ ở trạch viện đông đảo cao thủ mà giao chiến với Vương Hổ, như vậy dữ nhiều lành ít. Mà theo Vô danh lúc này muốn tiếp cận Vương Hổ thì dễ nhất là "người si nói mộng", hắn giả trang thành Bành Trùng đến yến tiệc làm ra chút chuyện, nếu Vương Hổ không kêu lên giúp đỡ, mà một mình đơn độc xử lý việc này, thì đích thị hắn chính là "Thất sát thủ". Vô Danh gặp Vương Hổ thấy dung mạo hung thần ác sát, căn bản không phải hiền lành gì, tiền tuyệt đối cũng chẳng phải từ việc tốt mà kiếm được. Nhìn xem hôm nay hắn gặp gỡ loại người nào? Nếu nói là loại lưu manh cũng không xê xích gì nhiều, kết giao với người trong giang hồ cũng chẳng phải hào kiệt, không phải hái hoa tặc cũng là thổ phỉ. Dựa vào những người này mà đoán, Vương Hổ cũng chẳng phải loại người tốt. Cho nên coi Vương Hổ là một trong "Thất sát thủ" cũng không phải là quá đáng đối với hắn, nếu không phải thì như hành hiệp trượng nghĩa, dạy dỗ một chút tên làm bậy ác bá. Vô Danh làm việc mười phần cẩn thận, tuyệt đối không tổn thương người vô tội.
Sách nối liền văn. Vương Hổ nghe được Vô Danh nói giết chết Bành Trùng, hắn nghi ngờ hỏi: "Cái gì? Ngươi giết Thất đệ? Ngươi...Ngươi cùng chúng ta có gì cừu hận? Hẳn là..."
"Không sai, ta cùng các ngươi có thâm thù đại hận. Ta cũng biết ngươi chính là "Thất sát thủ, binh khí sử dụng là chùy dây xích." Vô Danh lạnh lùng.
"Ngươi...Ngươi làm thế nào biết ta là "Thất sát thủ"? Làm sao tìm được chúng ta? Những người khác đâu? Ngươi cũng tìm được? Ngươi giết bọn hắn? Nếu muốn mạng sống, mau trả lời?" Vương Hổ nói, đã triển khai chùy dây xích.
"Ngươi đừng hỏi ta làm sao biết được, cũng đừng hỏi ta làm thế nào tìm ngươi. Ngươi chỉ cần biết rằng ngày này sang năm là giỗ ngươi là đủ. Nhanh đi theo đệ đệ Bành Trùng của ngươi thôi, hắn ở mười tám tầng địa ngục rất là cô đơn." Vô Danh lạnh lùng.
Từ trong những lời này, Vương Hổ nghe được đáp án, xem ra Bành Trung đã bị giết, những người khác tạm thời không có việc gì, hôm nay đối phương là tự mình tìm tới, nếu mình thua ở nơi này, thì mình chính là người thứ hai trong Thất sát bị giết.
Vương Hổ khinh miệt nhìn đối phương nói ra : "Tiểu tử, chỉ bằng ngươi cũng dám nói lấy mệnh ta?" Vương Hổ nhìn một chút trên mặt đất nơi đặt Đoạt mệnh vòng, lại nhìn một chút chùy dây xích trong tay Vô Danh, sau đó hỏi: "Ngươi không phải là dùng chùy dây xích để đấu với ta ?"
"Đúng vậy". Vô Danh chém đinh chặt sắt trả lời.
"Ha ha ha, thật là một tiểu tử cuồng vọng. Dám tạo nghịch đạo trước mặt Quang công? Tốt, hôm nay Tứ gia ta liền để ngươi lĩnh giáo một chút lợi hại." Nói, tay trái nắm chặt đuôi dây xích, tai phải bắt đầu vung mạnh đầu búa, đầu búa từ từ xoay tròn rồi nhanh chóng biến thành xoay tròn vòng vòng, trong khoảnh khắc thấy được Vương Hổ cánh tay bắp thịt công lực. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Hổ một chiêu " Phi hổ phác lộc" trực kích vào mặt Vô Danh.
Lúc này, Vô Danh đang âm thầm nghĩ ngợi : "Nguyên lai hắn trước kia gọi là 'Thần chùy đoạt mệnh tay', còn 'Độc tai hổ' là biệt hiệu sau này", chợt thấy trước mắt một vệt kim quang thẳng đến mặt, tránh thoát được một kích. Lập tức tay phải vung lên phần đuôi xây xích đánh tới Vương Hổ.
Vương Hổ một kích chưa trúng, vốn định cổ tay rung lên một cái "Phi Hổ chính nhiễu nguyệt" nện lên đầu Vô Danh, nhưng thấy thiếu niên dùng dây xích hướng não bộ hắn quét tới, lập tức thu tay lại đem đầu búa thu hồi, lui bước lách mình tránh thoát một kích này. Đợi dây xích đảo qua sau liền thả người vào gần sát Vô Danh tiếp tục dùng chiêu "Phi Hổ chính nhiễu nguyệt" đập đầu Vô Danh. Vô Danh thấy thế liền xoay người về sau tránh thoát, Vương Hổ lập tức áp sát, hướng đầu thiếu niên đánh tới, không trúng lại đánh xuống hạ bộ. Vô Danh lập tức nhảy lên, trên không trung hai chân tách ra, sau đó dùng chùy dây xích cản đầu búa Vương Hổ, khó khăn lắm mới tránh được một đòn.
Vương Hổ qua hai chiêu, sơ bộ thăm dò công phu Vô Danh. Cảm giác thiếu niên thực sự có tài, nhưng cũng cảm giác được chỗ sơ hở đối phương.
Đầu mấy chiêu, Vương Hổ không sử dụng công phu thật, đơn giản thăm dò. Cả hai bên đều biết, đối phương không xuất tuyệt chiêu. Vương Hổ nghĩ, nếu không tiếp tục thăm dò, e rằng không thiếu niên trước mắt này có bao nhiêu năng lực. Vương Hổ tăng lực cánh tay, đem đầu búa múa càng thêm tấn mãnh, đột nhiên cổ tay rung lên, đầu búa bỗng nhiên hướng ngực Vô Danh đánh tới. Vô Danh biết rõ lực này mạnh, cho nên không dám thất lễ. Hắn xoay eo, lách mình trách thoát một chùy này, thuận thế nghĩ đưa tay bắt chùy xích Vương Hổ. Vương Hổ nào chịu? Hắn thấy Vô Danh muốn bắt chùy dây xích, vội vàng dùng chiêu "Mẫu hổ quy sào", chùy dây xích trong tay lập tức đảo ngược hướng huyệt thái dương thiếu niên đánh tới. Vô Danh bỗng cảm thấy bên tai có một trận gió mạnh, liền biết chùy Vương Hổ tới nơi, liên xuất chiêu "Bình bản kiều", đồng thời dùng tay trái cầm dây xích vung tay hướng về phía đỉnh đầu Vương Hổ đánh lại một chùy.
Cái gì là "Bình bản kiều"? Đây là một chiêu mà tránh địch công kích, nhất là ám khí. Phát chiêu mà thời điểm, một chân đứng thẳng, sau đó thân thể nương nhờ phần eo mà phát lực, cả người dựa vào một chân đứng thẳng chèo chống toàn bộ cơ thể, đem đầu gối nửa người công kích đối thủ. Vô Danh thời điểm luyện công, mười phần khắc khổ, chiêu này hắn luyện đến thành kỹ xảo, cho nên thời điểm này dễ dàng tránh thoát đầu chùy, thuận tay còn quất một chùy vào đầu đối thủ.
Vô Danh ra chiêu chuẩn xác, Vương Hổ lảo đảo vài cái.
Vương Hổ mắt thấy Vô Danh một chân đạp đất chèo chống cơ thể, hắn lập tức cúi người nhảy vọt, đánh quét vào đầu thiếu niên. Vô Danh đanh đứng bằng một chân, thân thể mặc dù bình ổn, nhưng không có khả năng bay lên tránh đòn, hai chân nhảy vọt ra sau sợ cũng không kịp, bởi vì chùy dây xích của Vương Hổ cách bắp chân hắn không đến một thước. Cái khó ló cái khôn, cơ thể Vô Danh linh động, hai chân trụ đất, ngã người ra sau tránh đòn, nhưng vì mất thăng bằng nên lập tức ngã nằm ra đất. Gặp Vô Danh xảo diệu tránh thoát kích này, nhưng lại không thể chủ động, Vương Hổ liền bắt lấy cơ hội, dồn lực đánh chùy xích vào ngực Vô Danh. Thiếu niên lăn người né đòn, làm cho chùy nện xuống đất, tạo một hái hố rõ to.
Vô Danh nhân thể lăn một vòng, sau đó dùng hai tay chống người đứng lên, lại gặp ngay chiêu "Mãnh hổ vung trảo" của đối thủ nhắm vào chân hắn. Thiếu niên lập tức nhấc mũi chân, vận khí ở đan điền, thả người nhảy lên thật cao, hai chân cách đất né tránh chùy Vương Hổ. Không nghĩ tới, Vương Hổ một kích này không trúng, lại lập tức đi tới chỗ Vô Danh đang trên không trung, vừa hay thân thể thiếu niên vừa rơi xuống, hắn đem chùy xích mãnh lực đẩy đầu búa bay thẳng lên trên.Vô Danh dĩ nhiên không phải ăn chay, đâu chịu cứ như vậy để Vương Hổ đánh bại. Chỉ thấy thiếu niên mượn eo phát lực, thân thể lật nghiêng, dùng chùy xích trong tay đẩy từ phía trên đập xuống đầu Vương Hổ. Đòn Vương Hổ từ phía dưới đánh lên thì giống như chẻ tre, mà đòn Vô Danh từ trên đánh xuống thì như sấm sét, lóe lên liền tới. Vương Hổ xoay người né đòn, sau đó nhân thể đứng thẳng lên.
Vương Hổ tức không chịu nổi, lập tức dùng chiêu "Quần hổ khai lộ" đánh tới Vô Danh tới tấp vào mặt, cổ họng và ngực làm cho thiếu niên chật vật đỡ đòn, không thể tấn công, lại càng không biết chỗ thủ.
Thông thường khi cao thủ quyết đấu, chiêu thức giống nhau, nếu không có biến đổi gì thì chỉ dùng một lần, dùng nhiều lần là không được. Khi nãy Vô Danh sử dụng chiêu "Bình bản kiều" liền trúng gian kế Vương Hổ. Hắn xuất chiêu này, chính là muốn bức Vô Danh lần nửa sử dụng "Bình bản kiều", liền mượn cơ hội biến chiêu mà ám toán thiếu niên, quả nhiên thiếu niên trúng kế.
Vương Hổ một chiêu "Quần hổ khai lộ" hướng nửa người trên Vô Danh đánh tới, làm thiếu niên chỉ biết tranh thủ mà tránh đòn. Đột nhiên cổ tay hắn rung lên một chùy, quét về ót Vô Danh, thiếu niên chỉ kịp kêu lên "Không tốt", rồi cả thân thể nằm ngửa ra, lăn lộn trên mặt đất, tư thế đúng là chật vật, nhưng tốt xấu cũng thoát được một mạng.
Cứ như vậy, hai người thay đổi chiêu thức liên tục đánh không ngừng nghỉ.
Vương Hổ dùng chính là Ngũ Hổ môn chính tông "Phi hổ lưu tinh hai mươi chín thức". Không chỉ có chiêu pháp độc ác mà lực đạo cũng mạnh mẽ, chiêu thức cũng biến hóa quỷ dị đa dạng, không hổ là Lưu Tinh Chùy cao thủ. Trái lại, Vô Danh ngoại trừ thân pháp đủ linh hoạt bên ngoài, chiêu thức thường thường, thủ nhiều công ít. Luận lực đạo, luận quỷ dị, luận tốc độ đều không đuổi kịp Vương Hổ. Nếu không phải nương tựa theo thân pháp nhẹ nhàng, chỉ sợ sớm đã mệnh tang trong tay Vương Hổ.
Lại nhìn Vương Hổ, những năm gần đây thân thể có chút mập ra, nhưng chùy xích trong tay không có chút nào sa sút, ngược lại so với trước kia càng uy mãnh vững vàng. Chiêu tiếp chiêu vô cùng hung ác, chí mạng, Vô Danh chỉ có sức chống đỡ không có sức công kích. Vương Hổ trong lòng không khỏi mừng thầm, xem ra chính mình đem một búa mà đập chết thiếu niên cuồng vọng chỉ còn là thời gian. Vương Hổ trong âm thầm nghĩ ngợi nói: " Tiểu tử này chùy dây xích cũng không ra hình dạng? Như thế quá cuồng vọng? Hắn có luyện thêm năm ba năm nữa đến hướng ta trả thù cũng không phải đối thủ. Xem ra hắn sốt ruột muốn báo thù, cũng không biết tự lượng sức mình, liều đến chịu chết." Đây khiến Vương Hổ tâm tình nhẹ nhõm, nhưng có một chút hắn chú ý từ đầu đến cuối nhưng không hiểu rõ, đó là tại sao Vô Danh lại một mực dùng chùy dây xích so chiêu với mình mà lại ít dùng đầu chùy đánh trả. Hắn cho rằng đừng nhìn tiểu tử này tìm hắn so tài, mà căn bản vung không nổi cái đầu búa. Vương Hổ làm sao biết, Vô Danh dùng chùy dây xích rất thành thạo, chỉ là cái đầu búa có bí mật a.
Hai người đánh hơn hai trăm chiêu mà còn chưa triệt để phân thắng bại, Vương Hổ trong lòng có chút gấp. Lòng nghĩ ngợi nói: "Ta tranh thủ thời gian gấp rút ra chiêu, một búa đập chết vương bát đản này được rồi." Nghĩ tới đây Vương Hổ lập tức gia tăng tiến công, hắn nghĩ, trước làm bộ sai lầm đặt mông ngồi xổm xuống đất, sau đó chùy dây xích rơi xuống bên người, đây khiến địch nhân coi như kẻ hở sẽ tiến công, lúc này hắn sẽ bắt lấy binh khí của đối phương, rồi đánh chết kẻ thù bằng song chùy. Nghĩ đến chiêu này, Vương Hổ trong lòng không khỏi mừng thầm, trong nháy mắt hiện lên vẻ mặt đắc ý. Nhưng Vô Danh từ ánh mắt bên trong đã quan sát được biến hóa rất nhỏ.
Vương Hổ ra đang ra đòn cực mạnh đột nhiên lảo đảo ngồi trên đất, tay phải thoát ly chùy dây xích nhưng tay trái cũng không buông chùy giấu ở phía sau. Vô Danh thấy thế, lập tức đem trong tay chùy dây xích đầu búa mãnh liệt đánh vào ngực Vương Hổ. Vương hổ thấy thế mừng rỡ trong lòng, nghĩ: "Tiểu tử, ngươi hôm nay bỏ mạng chỗ này đi!" Tay phải hắn bắt lấy đầu búa của Vô Danh đang đánh tới, đang định dùng chùy trong tay mình phản kích thì thấy thiếu niên vận đủ khí lực bay người ra khỏi chiến trường, thuận thế mang theo dây xích rút về. Vương hổ một cái tay gắt gao nắm lấy dây xích không buông, nhưng cái này bỗng nhiên co lại, đầu búa trong tay hắn đột nhiên bị tách ra làm hai, bốc lên hỏa diễm rơi vào cơ thể Vương Hổ.
Vương Hổ nhìn chuyện xảy ra trước mắt, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, không hiểu sao đầu búa lại bốc khói? Đang lúc này liền nghe một tiếng "Đông đương", đầu búa hoàn toàn nổ bể, một cỗ khói dày đặc bay lên bầu trời, Vương Hổ nổ tung.
Thì ra, đầu chùy dây xích của Vô Danh là khỏa thuốc nổ, xây xích là dây dẫn nổ. Dây xích có then cài, cắm vào đầu búa bên trong. Đầu búa bên trong bao lấy thuốc nổ, then cài vừa gãy dẫn đốt thuốc nổ bên trong gây nên vụ nổ lớn, đủ để khiến một gian phòng nổ sập. Vô Danh vừa thấy khói liền nằm ra đất nên không thụ thương, nếu không thì cũng thương nặng, mặc dù vậy cũng làm cho lỗ tai hắn bị ảnh hưởng một hồi lâu.
Vô Danh biết rõ nơi này không nên ở lâu, liền lập tức thu thập hiện trường, đem binh khí Vương Hổ cùng đôi đoạt mệnh song hoàn cất vào hành trang, sau đó nhanh chóng biến mất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện