Thất Tuyệt Nghệ Chi Thất Huyền Trảm

Chương 2 : Hương Sơn quyết đấu

Người đăng: Daibang Dangso

Ngày đăng: 16:05 28-06-2018

Trăng tròn vành vạnh, trong phòng nến đỏ lấp lánh, vui mừng soi sáng phòng hoa hai người. Một thiếu niên áo vàng, một hồng trang thiếu nữ. Hai người cũng không nói chuyện, sự im lặng quá mức này quả thực không hài hòa với không khí lễ hội đêm thu. Liễu nhi xiêm y màu hồng, ngồi tại đầu giường, dùng tay vân vê góc áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu len lén nhìn thiếu niên áo vàng. Từ khi hắn ôm nàng vào phòng, lại nhẹ nhàng đặt nàng bên giường, sau đó không đá động tới nàng nữa, vẫn là ngồi ở bàn tự rót rượu uống, không nói một lời, sắc mặt ngưng trọng, cau mày, so với dáng vẻ lúc đoạt khôi hào phóng, ngôn cuồng thì cứ như hai người. Nến đã cháy gần nửa, thiếu niên áo vàng đến nhìn cũng không nhìn qua chỗ Liễu nhi. Hắn ngoại trừ uống trà, chính là nhìn ra cửa sổ ngẩn người, tựa như trong phòng chỉ có một mình hắn. Liễu nhi cũng không dám tùy tiện bắt chuyện, vì nàng cảm nhận được một loại sát khí phát ra từ người nam nhân. Nhưng nàng cũng không sợ loại sát khí này, mặc dù tràn ngập cả gian phòng, nhưng sẽ không gây tổn thương cho nàng; nhưng nàng cũng rất hận loại sát khí này, vì nó phá vỡ bầu không khí lãng mạn đêm xuân, nàng biết rằng hi vọng chuyện hạnh phúc là không thể nào phát sinh. Một trận gió nhẹ thổi qua, ánh nến rung rung nhè nhẹ. Trên tường chiếu hai bóng người cùng với làn gió vừa rồi như ẩn như hiện. Vốn hẳn là kích thích tình xuân nồng đậm, nhưng bây giờ là băng lãnh lạnh lũng. Liễu nhi trong lòng không khỏi thấy thương tâm, nàng đã quyết định đem lần đầu tiên trao cho thiếu niên này, thế nhưng hắn đối với nàng không mảy may. Đương núi lửa gặp băng sơn lãnh khốc, tư vị kia là ai cũng không chịu được. "Cô nương chớ sợ, cũng đừng lo lắng, tiền đã giao cho tú bà. Cô nương hôm nay được chọn làm hoa khôi cũng không uổng phí, đã kiếm được mười vạn ngân lượng. Chắc hẳn cô sau này sinh ý thịnh vượng. Nếu như cô muốn vì mình chuộc thân, ta lưu lại thêm một vạn lượng ngân phiếu, tăng thêm chỗ hôm nay cô kiếm được, có thể cho cô chuộc thân. Chuyện hôm nay cô cứ giữ kín, cái gì cô cũng không biết, hãy nghỉ ngơi sớm đi. Cô có thể nguyện theo ý ta?" Đột nhiên thiếu niên áo vàng mở miệng nói, mắt nhìn chằm chằm Liễu nhi. Liễu nhi toàn thân run rẩy, đột nhiên trong không khí quá mức im lặng nghe được thiếu niên đáp lời cảm thấy vô cùng kích động. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt chạm nhau, đột nhiên như có một luồng điện chạy khắp toàn thaanhf, lập tức gương mặt đỏ ửng, lại đem đầu cuối thấp xuống. Chỉ là ôn nhu đáp: " Mời khách gia yên tâm, thiếp hết thảy làm theo sự phân phó của công tử." "Ngươi không cần ngồi ở đó, nghỉ ngơi đi! Kiếp này có thể hữu duyên gặp cô nương một lần, cũng coi như ta cũng phong lưu! Hi vọng sau này hữu duyên gặp lại!" Thiếu niên áo vàng ngữ khí trầm giọng nói. Liễu nhi nghe nói mà lòng không khỏi thấy mất mát, tựa như xa nhau. Nàng làm sao biết, người trước mắt này là người tình cảm ấm áp. Nàng làm sao biết tình cảm lúc này trong lòng nam nhân. Nhưng nghe nam nhân nói "Hi vọng sau này hữu duyên gặp lại", liền bạo hỏi: "Công tử, xin hỏi nếu như ta chuộc thân về sau có thể ở nơi nào đợi ngươi đây?" "Đợi ta? Tại sao lại muốn chờ ta?" Thiếu niên áo vàng kinh ngạc. Khi nghe cô nương này nói có thể đợi hắn, hắn không hiểu, cũng không cách nào hiểu. "Công tử không phải vừa hỏi qua ta a? Hữu duyên gặp lại nhau. Cho nên thiếp muốn biết nên ở đâu để đợi công tử. Hoặc ở đâu để công tử có thể tìm?" Liễu nhi nói. "Cái này...Cái này...Ta...Ta là người trong giang hồ, phiêu bạt nay đây mai đó, hảo ý của cô nương ta xin nhận." Thiếu nhiên có vẻ khẩn trương đáp. "Làm sao? Công tử chê thiếp là gái lầu xanh? Thiếp cũng biết thân phận không xứng với công tử. Nhưng thiếp xin thề, thiếp thân đến nay vẫn trinh trắng." Liễu nhi ủy khuất nói. "Ý ta không phải vậy. Ta nói là..., ý của ta là..." Thiếu niên chi chi ô ô không biết nên nói gì mới phải. "Công tử không cần nhiều lới. Bởi vì công tử khẳng khái thiếp mới có thể chuộc một thân trong sạch. Cho nên thiếp muốn báo đáp công tử, cả đời làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện. Thiếp đã nhìn ra công tử không có ý đến thanh lâu mua vui, cho nên thiếp chỉ muốn biết ở nơi nào có thể chờ đợi công tử trở về. Thiếp nguyện chờ đợi công tử cả đời." Liễu nhi ôn nhu nói. Thiếu niên liền bị cái nhu tình của Liễu nhi đánh tới, đột nhiên cảm thấy đỏ mặt phát thẹn. Mặc dù đã hơn hai mươi tuổi, nhưng cũng chưa từng làm chuyện ân ái. Hôm nay là lần đầu. Chỉ là lần đầu, liền gặp nữ nhân chân thâm thật ý nhu tình, làm cho hắn không biết nên thế nào mới phải. "Cô nương có thể trở về quê, phụng dưỡng mẹ già, tận tâm báo hiếu. Ngày sau tìm nhà tốt mà gả, phu xướng phụ tùy mà sống qua một đời, không phải rất tốt sau? Hà cớ gì muốn theo nhân sĩ giang hồ như ta phiêu bạt?" Thiếu niên chua xót nói. "Không dối gạt công tử, mẫu thân của ta mất sơn, ta từ nhỏ theo cha đi đàn hát rong ruổi đến kinh thành. Trước đó không lâu phụ thân bệnh nặng, ta không có tiền cho phụ trân trị bệnh, nên đã bán mình vào Hồng lâu, đổi chút ngân lượng cho phụ thân chữa bệnh. Nhưng phụ thân bệnh năng không cách nào trị liệu, hiện đã qua đời. Chỉ để lại ta cô độc sống nơi trần thế. Ta vốn cho rằng cả đời nay cứ như vậy mà bị hủy hoại tại nơi kỹ viện này, không nghĩ tới lúc còn chưa bị vùi hoa dập liễu có công tử ra tay cứu. Cho nên công tử là người thân duy nhất của thiếp trong cuộc đời này. Thiếp cái gì cũng không quan tâm, thiếp một lòng chỉ cầu có thể hầu hạ công tử. Bởi vì thiếp cảm thấy, chỉ cần ở bên cạnh công tử, thiếp cả đời này sống không uổng phí. Cho nên công tử, thiếp chuộc thân xong sau này chỗ nào cũng không đi, có thể đợi công tử trở về, lặng lẽ chờ công tử trở về". Liễu nhi nói mà không cầm được nước mắt. Nghe Liễu nhi nói mà thiếu niên không khỏi nhớ đến thân thế của mình. Hắn cũng là người cô độc, phiêu bạt giang hồ rày đây mai đó. Cùng là một dạng cảnh ngộ, đã làm giảm đi khoảng cách của hai người. "Được. Cô nương đã có thành ý, vậy hãy cùng tha thề ước. Cô nương về sau chờ ta đi liền chuộc thân, sau đó về quê chờ ta. Nếu như quê quán có Duyệt Lai khách điếm, liền vào điếm chờ ta. Nếu không có thì vào Hàng Châu Duyệt Lai khách điếm, ngày sau ta sẽ tự tìm cô nương. Không dối gạt cô, lần này quả thực ta có việc quan trọng cần làm, xong xuôi không biết qua bao thời gian, thậm chí có còn giữ được mạng sống trở về hay không còn không rõ. Ta đã thề, nếu không xong sự tình lần này, tuyệt đối không màng đến tự tình nhi nữ, cũng sẽ không vì những việc khác mà làm chậm trễ vụ việc. Cho nên, lúc này vẫn là không thích hợp để ta và cô có thể ở chung, đợi sau khi ta xử lý xong mọi việc, liền đến tìm cô. Nếu như lúc đó cô vẫn còn nhớ lời thế ước cũ, ta sẽ không rời xa cô nữa." Thiếu niên quả thực đã bị tấm chân tình của Liễu nhi làm cảm động, hắn thành tâm cùng nàng lập lời thề hẹn. "Công tử một lời đã định, thiếp tuyệt đối không quên lời thề, thiếp nguyện ở Duyệt Lai khách điếm đợi công tử trở về. Đến lúc đó thiếp sẽ treo trước phòng một cành liễu làm ký hiệu. Thiếp sẽ nhất định chờ công tử." Liễu nhi ôn nhu nói. Đoạn, liến lấy trâm ngọc đưa cho thiếu niên làm vật hẹn ước. "Đây là di vật của mẫu thân thiếp, từ nhỏ đã mang bên mình, thiếp xin tặng công tử làm tín vật, xin công tử chớ quên thiếp. Cũng xin công tử tin tưởng thiếp sẽ đợi chàng trở về." Thiếu niên tiếp nhận trâm ngọc, lập tức nói: "Tốt, một lời đã định." Rồi cẩn thận cất giữ vào trong áo. Sau đó tháo đai lưng ra, đưa cho Liễu nhi nói: "Trên người của ta không có thứ gì đáng giá có thể làm tín vật, chỉ có cái đai lưng này năm đó cha ta tặng, đối với ta xem như di vật duy nhất ông để lại. Bây giờ ta trao nó cho cô, xin hãy hảo hảo cất giữ. Để ngày sau tương ngộ." Liễu nhi tiếp nhận đai lưng giấu vào trong ngực. Âm thanh nhỏ nhẹ lại vang lên: "Xin hỏi tôn tính đại danh, ta tên thật Tô Tú Tú." Liễu nhi chẳng qua chỉ là nghệ danh. Thiếu niên áo vàng hơi chần chừ: "Gọi ta Ngô Minh". "Ngô công tử, Tú Tú xin ghi nhớ. Vừa rồi người bảo ra sớm nghỉ ngơi, chẳng lẽ công tử đêm nay không có ý định nghỉ ngơi a?" Nói xong, liền đỏ mặt cúi đầu. "Ta có sự tình muốn làm. Tô cô nương chỉ cần nhớ kỹ những gì ta bảo, xin hãy vì ta giữ bí mật." Thiếu niên áo vàng đột nhiên ngữ khí ngưng trọng nói, lại tiếp tục uống trà. Lại một mãnh trầm tĩnh. Lúc này đã qua giờ Hợi. Đột nhiên, liền nghe "Sưu" một tiếng, một tia sáng từ ngoài cửa sổ bay đến. Thiếu niên lập tức tỉnh táo tinh thần, tung người bay lên, tay không bắt vật. Khi hạ xuống nhìn vào, trong tay là một phi tiêu. Có điều phi tiêu này đạo lực không đủ, không thể gây sát thương hắn, hẳn là để truyền tin. Thiếu niên mở tờ giấy tên thanh tiêu, thấy viết: "Có gan đuổi theo!" Liễu nhi bị một màn vừa rồi dọa sợ, kêu lên kinh hãi. "Cô nương chớ sợ, không quan hệ tới ngươi, còn nhớ vừa rồi ta nói chứ? Xin từ biệt, bảo trọng!" Nói rồi, thiếu niên nhấc tai nải, phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, tung người nhảy lên xà nhà, bốn phía quan sát, chợt thấy đối diện không xa cũng trên xà nhà có người bịt mặt khoanh tay trước ngực. Người bịt mặt vừa nhìn thấy thiếu niên, lập tức hướng tới phất tay, ra hiệu tới. Vị thiếu niên nhún người, nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra ngoài ba trượng, qua một cái xà nhà khác, chắng mấy chốc đến chỗ người bịt mặt. Thấy thiếu niên áo vàng khinh công không tệ, người bị mặt lập tức bay lên không rời đi, cứ như vậy, người bịt mặt chạy, thiếu niên đuổi theo. Người kia khinh công không yếu, vốn là phi trước thiếu niên áo vàng, mặc dù đuổi theo tận lực, nhưng thiếu niên vẫn bị bỏ xa mấy trượng. Đuổi theo qua nhiều ngóc ngách, không xa có thể thấy được tường thành. Người bị mặt thả người vượt lên tường thành, sau đó nhảy xuống, thiếu niên đuổi theo sát nút. Hai người thi triển khinh công, âm thầm dùng lực, đuổi theo đuổi theo, cuối cùng xuất hiện một mảnh đất hoang. Người bịt mặt đến đay đã không còn chạy, ôm cánh tay chờ thiếu niên áo vàng. Thiếu niên một cước xoay người, vừa hay rơi vào trước mặt người nọ. "Huynh đài khinh công thật hảo a, chẳng hay có thể cho ta biết danh tính." Người bịt mặt hỏi. "Tại hạ họ không, sau là tên." Thiếu niên đáp. "Ngô Minh? Đây chẳng phải là Vô Danh? Xem ra huynh đài cũng thật không muốn cho ta biết tên a." Người bịt mặt nói. "Ha ha, để ngươi biết đại danh của ta cũng không sao, dù sao ngươi cũng sắp phải đi gặp Diêm vương. Tại hạ Bành Trùng." Người bịt mặt nói xong, lập tức tháo mạng che mặt. Không xa lạ, người này ở thanh lâu đã gặp, người áo tím. "Thất sát thủ? Ngươi sử dụng vòng đoạt mệnh?" Vô Danh lạnh lùng hỏi. Vừa nghe đến "Thất sát thủ", Bành Trùng cơ mặt nhảy lên mấy lần, hung hăng hỏi ngược: "Không sai, "Thất sát thủ" lão Thất, tại hạ Bành Trùng. Huynh đài làm thế nào biết được? Ngươi là người phương nào?" Vừa nói, vừa lấy từ sau lưng xuống bao phục, trong đó lấy ra "Đoạt mệnh vòng" cầm hai tay trái phải. "Hừ, ngươi cần biết chi nhiều như vậy? Chỉ cần biết ngày này năm sao là ngày giỗ của ngươi là được. Nên nhớ, kẻ giết ngươi gọi "Vô Danh!" Ngữ khí lạnh băng, nhìn ra được, thiếu niên áo vàng hôm nay tất lấy mạng Bành Trùng. "Dựa vào ngươi? Chỉ bằng chiếc vòng trong tay ngươi?" Bành Trùng khinh thường hỏi. "Đúng, dựa vào ta, chỉ bằng vòng đoạt mệnh trong tay ta!" Vô Danh đáp, nhìn bộ dáng hắn thấy rõ là không để Bành Trùng vào mắt. "Ha ha, đúng là ngông cuồng! Đừng so cái khác, chỉ nói về công phu sử dụng "Đoạt mệnh vòng", trong giang hồ người có thể thắng ta chỉ có sư tổ, sư phụ, sư thúc cùng sư huynh ta mà thôi. Dựa vào tiểu tử thối nhà người cũng dám trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ? Xem ra hôm nay gia gia ta giết ngươi, một chút cũng không oan. Tới đi! Nạp mạng!" Bành Trùng nói, lập tức bày ra chiêu thức, chuẩn bị nghênh chiến. "Ha ha ha, thong thả. Nơi này không phải nơi lý tưởng để giao đấu. Chúng ta nên chuyển chỗ khác." Vô Danh từ tốn nói. "Chuyển nơi khác? Là loại địa phương nào? Nơi này không tốt sao? Hay là ngươi sợ chết nên mới giờ trò cầu gia gia ta tha mạng?" Bành Trùng nghi ngờ, tư thế bày ra cũng không thu vào. "Tiểu gia ta không sợ chết, chỉ là vừa mới cùng ngươi chơi trò truy đuổi, là ngươi đi trước, chọn nơi này, lòng có chút không phục. Lúc này chi bằng đọ sức một trận khinh công, xem ai tới Hương Sơn trước. Quyết đấu tại đó một phen. Ta thích dãy núi trên cao có trăng sáng, dưới có cao thủ quyết chiến sinh tử làm cho ta thêm phần kích thích. Ngươi dám không?" Vô Danh mặt không đổi sắc, nhưng ngôn ngữ đã không còn giữ lễ nghĩa, người nồng đậm sát ý. "Tốt! Quả nhiên là hảo hán. Gia gia ta liền thuận theo ngươi, tiểu tử không biết trời cao đất dày." Bành Trùng lập tức thu thế. "Không tệ! Vậy cùng hướng về Hương Sơn, ta đếm đến ba, chúng ta xuất phát." Vô Danh đề nghị. "Tốt. Xem ai sẽ thắng." Bành Trùng khi nói chuyện đã cùng thiếu niên mặt hướng phía Hương Sơn chuẩn bị tư thế. "Một...Hai...Ba!" Vô Danh thét lên "Ba", thân thể đột nhiên nhảy lên, bay vọt ra ngoài. Bành Trùng cũng không chậm, gần như đồng thời mà phi thân bay ra, hai người như hai mũi tên, nhanh chóng chạy về phía Hương Sơn. Hai người dốc toàn lực, đem toàn bộ khinh công sở học thi triển. Vô Danh người thấp hơn, thể trọng cũng nhẹ hơn một chút, hắn nhảy vọt tần suất nhanh hơn Bành Trung; nhưng Bành Trùng cái đầu tương đối cao, bước nhảy xa hơn một chút, cho nên hay người đã bay xa mười mấy dặm, nhưng vẫn như cũ sánh vai cùng, không ai nhường ai. Hai người sử dụng binh khí giống nhau, cho nên Bành Trùng càng thấy bọn hắn nhất định phải so sánh cao thấp, hắn muốn cả khinh công lẫn võ công đều đem đối thủ hạ đối thủ. Hiển nhiên, Vô Danh trong lòng cũng nghĩ như vậy, bởi vì hắn không có chút nào cho thấy là sẽ chịu thua. Trăng sáng chiếu trên không, chợt có đám mây lướt qua, không hiểu sao trăng kia đang sáng lại chuyển sang màu đỏ sậm. Hai người đầy sát khí, vừa hay trăng sáng trở lại. Lúc này giờ Tý đã qua, đã đến giờ Sửu. Dưới chân Hương Sơn hai bóng đen nhanh chóng chạy về đỉnh núi. Chính là thiếu niên áo vàng cùng Bành Trùng. Đến đỉnh núi, hai người cùng một cái xoay người, đồng thời rơi xuống một chỗ đất trống. Lại đồng thời đến núi. Trung thu trăng tròn, lúc này trăng đã treo cao trên trời, so với giao đấu trong thành thì nơi này quả nhiên thích hợp. Nhìn đối phương, hai vị đấu sĩ tựa như chỉ cần khẽ vươn tay có thể kéo mặt trăng từ không trung xuống. Đỉnh núi Hương Sơn hùng vĩ, dưới ánh trăng, hai bóng đen nhánh trái phải mà đứng, mỗi người đều chuẩn bị ra chiêu. Vô Danh bày ra chiêu "Đồng tử vấn lộ" thức, Bành Trùng bày ra "Quan môn tạ khách" thức. "Đồng tử vấn lộ" thức thì tay trái vòng phía sau, tay phải vòng phía trước, ra chiêu phải vòng tay đi đánh nghi binh đối thủ, tay trái bảo vệ môn hộ, để đề phòng đối thủ thừa lúc sơ hở mà công kích môn hộ. Đây là một chiêu cả công lẫn thủ. "Quan môn tạ khách" thức thì khác biệt, tay trái vòng ở bên trong, tay phải vòng ở bên ngoài, trạng thái giao nhau, vô luận đối phương từ bên kia đánh tới, toàn bộ chiêu thức đều bị phong kín, hoàn toàn bị giữ chặt, tùy thời có thể xoay người công kích đối phương, hoàn toàn thủ thế, nhưng cũng không bị động. Từ thời mở thức có thể nhìn ra, Vô Danh sức mạnh lớn, thích công kích, lá gan không nhỏ; Bành Trùng thì lão luyện, hắn không vội công kích, trước bảo vệ bản thân, sau mới phản công. Theo một tiếng "Xem chiêu", Vô Danh thả người nhảy ra, một tia sáng thẳng tới Bành Trùng. Bành Trùng rất nhanh dùng vòng tay phải trực tiếp ngăn cản, lập tức dùng vòng tay trái đánh quét vào cổ tay phải thiếu niên, vòng tay phải thuận thế cắt vào khủy tay của Vô Danh. Vô Danh thấy tình thế, lập tức lật cổ tay phải, phản công đánh quét vào cổ tay trái Bành Trùng, dùng vòng tay trái cắt vào cổ tay phải Bành Trùng. Một chiêu này dùng rất khéo, nếu thành công, Bành Trùng không những không đả thương được Vô Danh mà ngược lại đôi tay hắn còn bị Vô Danh cắt mất. Bành Trùng thân thủ không tệ, lập tức phản công, dùng công thay thủ, đem các chiêu thức đối phương toàn bộ hóa giải, mượng cơ hội giơ chân đá vào bụng Vô Danh. Vô Danh nhấc chân chặn cú đá, lập tức một chân phản kích Bành Trùng. Bành Trùng cũng nhanh chóng hóa giải chiêu thức. Bành Trùng dựa thế song hoàn tả hữu hợp công "Song phong quãn nhĩ" hướng hai lỗ tai Vô Danh đồng thời đánh tới. Vô Danh lập tức dùng vòng trong tay cản lại. Bành Trùng bắt thế, lập tức hướng hai sườn thiếu niên đánh tới. Vô Danh thấy Bành Trùng tấn công tới tấp, lập tức tách ra, Bành Trùng cổ tay khẽ đảo, hai vòng trong tay hướng trước ngực Vô Danh đánh tới. Mũi chân Vô Danh chĩa xuống đất, lộn người bay ra sau tránh thoát một chiêu. Bành Trùng ra chiêu liên tiếp, từng chiêu thức đều muốn lấy mạng đối thủ. Lúc này, Bành Trùng tấn công vào hai chân đối phương, hai vòng trong tay đồng loạt chặt xuống, nhưng Vô Danh đã nhìn thấu một chiêu hiểm ác này của Bành Trùng, lập tức lộn người ra xa hai thước. Bành Trùng không khỏi nghĩ 'Tiểu tử thật có bản lĩnh a'. Bành Trùng trong lòng than thở, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tiểu tạp chủng, gia gia ta vừa rồi chỉ là tùy tiện chơi đùa, sau đây sẽ càng lợi hại, ngươi nên cẩn thận a." Nói đoạn Bành Trùng tiến lên rất nhanh, lại hướng hai lỗ tai Vô Danh đánh tới. Vô Danh đã lĩnh hội được chiêu thức, biết chiêu này thực hư đều có, cho nên tâm lý sớm đề phòng. Nhưng mà, có người từng nói, giỏi về tấn công người, đối thủ không biết phòng thủ chỗ nào, bởi vì hắn không biết người công kích muốn công kích chỗ nào; mà giỏi về phòng thủ, đối thủ không biết công kích chỗ nào, bỏi vì hắn không biết đối thủ phòng thủ trọng điểm ở chỗ nào. Vô Danh lúc này rất bị động. Bành Trùng giỏi về cạm bẫy khi công kích đối phương. Hắn không biết Bành Trùng công kích chỗ nào, nên Vô Danh cũng không rõ phải phòng thủ chỗ nào. Nhưng trong lòng thiếu niên hiểu rõ, Bành Trùng chiêu này không còn dùng được. Vô Danh cẩn thần từng li từng tí phòng thủ đầu của mình, nhưng tâm tư lại suy đoán đối thủ sẽ công kích nơi khác. Quả nhiên, gặp vòng đao của Bành Trùng đánh tới, muốn cản liền đổi chiêu đánh vòng đao đi xuống dưới. Vô Danh thấy thế coi Bành Trùng diễn trò xu, liền lập tức đưa vòng đao xuống dưới cản Bành Trùng. Gặp Vô Danh mắc lừa, Bành Trùng liền đổi chiêu công kích, đánh vào phần bụng, thất bại lại hướng vào huyệt Thái Dương. Vòng tay của Vô Danh vừa bảo vệ mình xong phần bụng, mặc dù biết rõ Bành Trùng sẽ lại dùng chiêu này, nhưng lại không biết rõ hắn muốn tấn công mình chỗ nào. Lúc này, Vô Danh khẽ xoay người, tránh thoát một đòn công kích. Bành Trùng lại hướng vào búi tóc đánh tới, đem tóc Vô Danh cắt đi mấy sợi. Nếu thiếu niên chậm chân, vật bị cắt sẽ là cái đầu. Vừa mới ngẩng đầu, Vô Danh lại tiếp chiêu "Song phong quán nhĩ" của Bành Trùng hướng vào tai đánh tới. Vô Danh nghĩ thầm 'Ngươi công kích ta phần bụng, ta cản phần bụng; ngươi tấn công phần ngực, ta cản phần ngực; ngươi lại công kích ta huyệt Thái Dương, ta cản phần huyệt thái Dương; ngươi công kích phần đầu, ta cản phần đầu. Ta triệt để bị ngươi giắt mũi rồi. Ta cần phải phản công.' Vô Danh quyết định thay đổi cục diện, chủ động đoạt công. Vô Danh mắt thấy Bàng Trùng lại tấn công vào huyệt Thái Dương, hắn không có lựa chọn phòng ngự, mà ngược lại công kích lại Bành Trùng phần ngực và bụng. Cứ như vậy, Vô Danh không chỉ có xảo diệu tránh thoát đòn công kích của Bành Trùng mà lại làm cho Bành Trùng không thể đoạt công. Cái này gọi là dùng công thay thủ. Bành Trùng nghĩ ngợi 'Tiểu tử này quả thật có tài, không phải hạng nông cạn, ta cần phải cận trọng hơn.' Bành Trùng không chút hoang mang, mũi chân chĩa xuống đất vận khí ở đan điền, nhảy một cái tránh thoát đòn tấn công của Vô Danh; lập tức trên không vận lực vào phần eo, lộn nhào một cái, vòng đao trong tay chuyển động bay về sau lưng đối thủ. Vô Danh lúc này mải công kích đối thủ, không phòng bị sau lưng, chỉ cảm thấy có một đạo lực rất mạnh đánh tới, trong lòng thầm kêu không ồn, lập tức hướng mặt đất nằm xuống, cơn lốc mới qua đi. Chiêu này tui khó coi, nhưng rất hữu hiệu. Công phu chính là như vậy, phải thực dụng thì mới là đạo lý. Chiêu thức đẹp chỉ để chiêm ngưỡng, trong lúc đánh nhau chưa chắc dùng được. Nếu vừa rồi Vô Danh không áp dụng chiêu kia, thì hẳn lưng hắn đã có hai rãnh máu. Bành Trùng thấy Vô Danh vừa thoát khỏi chiêu hiểm của mình, lập tức múa hai vòng dao xuống đất, tung bụi mù về phía đối thủ. Hai người giao đấu không ngừng, kim loại va chạm nhau với đạo lực mạnh mà tóe ra tia lửa. Mượn ánh sáng trăng, và vởi vì khoảng cách tương đối gần, Bành Trùng thấy rõ vòng dao trong tay Vô Danh rất giống vòng dao của hắn, nhưng vòng trong tay hắn nặng và răng kiếm dày hơn. Chính vì vậy, Vô Danh mặc dù xuất thủ độc ác, chiêu thức mới lạ, lực đạo cực lớn nhưng lại không bằng Bàng Trùng linh hoạt cùng lão luyện. "Đoạt mệnh vòng" mà Bành Trùng sử dụng là "Âm dương mười tám thức", một thức mười tám chiêu, biến ảo khó lương, làm cho người hoa mắt, y cũng đã nhiều năm lăn lộn giang hồ, nhưng tại sao lại không thể nhận ra chiêu thức của Vô Danh? "Đoạt mệnh vòng" vốn là một loại binh khí ngoại môn, trong chốn võ lâm cũng chỉ có mấy môn phái luyện loại binh khí này. Những chiêu thức của các môn phái đó Bành Trùng biết rõ, nhưng không luyện công để dụng, song chiêu thức mà thiếu niên trước mặt này dùng lại mới mẻ vô cùng, ngay cả thấy, hắn cũng chưa từng thấy qua. Công bằng mà nói, Vô Danh công phu tốt, ra chiêu vô cùng thận trọng. Lúc vừa mới giao chiến, Bành Trùng chưa hiểu rõ đối thủ, trong lòng có chút khẩn trương, ra chiêu vô cùng cẩn thận; nhưng cũng vì khẩn trương, liền có cảm giác Vô Danh chiêu thức biến ảo khó lường, nhất thời chưa thể hóa giải, nên tự sinh ra một loại áp lực. Có lúc, trong một khoản thời gian ngắn, Bành Trùng rất bị động, không thể thi triển công phu. Nhưng qua hai trăm chiêu, Bành Trành phát giác Vô Danh công phu cũng chẳng phải thượng thừa, trong thời gian ngắn thủ nhiều công ít, ra nhiều chiêu thức độc ác, nhưng lại ít lực sát thương, không trực tiếp gây áp lực lớn cho đối thủ. Bành Trùng bị động càng nhiều là do chính mình tạo áp lực cho mình. Lại hơn một trăm chiêu nữa tung ra, Bành Trùng cuối cùng đã thấy rõ, thì ra thiếu niên này cũng không có dùng chiêu thức của "Vòng đoạt mệnh" a. Chẳng qua là dùng song đao, song kiếm, song roi, song bổng mà thành, chẳng trách nhìn hồi lâu không ra chiêu thức gì. Thiếu niên này sử dụng cái nào cũng không thể gọi là tuyệt kỹ, dạng như tiện binh khí thì sử dụng. Tuy vậy cũng không sao, nhưng căn bản không thể nào phát huy hết sức mạnh của nó, thậm chí đôi khi phản tác dụng. Lấy một thí dụ, "Thương" và "Côn" đều là binh khí dài, thậm chí có thể hiểu đơn giản là cây gậy một đầu có khảm mũi đao gọi là "Đầu thương" thì cây gậy đó là "Thương". Bởi vì hai loại binh khí này hao hao giống nhau, cho nên biết dùng "Côn" thì cũng có thể dùng "Thương", trái lại cũng thế. Nhưng tình huống thực tế không phải vậy. Côn là "cùn khí", "Thương" là duệ khí. Thương có được dùng nhiều trên chiến trường, có thể sử dụng để đâm, xuyên được áo giáp, nếu để Côn đi đâm, làm sao xuyên áo giáp phòng hộ của địch? "Côn" lại không quan trọng đầu đuôi, trong giao đấu, có thể cầm côn một đầu, nhưng vì tiến công hoặc phòng thủ cần nhanh chóng mau lẹ thì có thể đổi đầu bên kia, liên tục chuyển động. Nhưng nếu là "Thương", thì cách này khó, nếu người nào dùng Công đã quen, nay bất đắc dĩ phải dùng Thương, không khéo lại làm tổn thương chính mình. Việc này giải thích vì sao sử dụng binh khí rất quan trọng, cần phải có chiêu thức phù hợp mới phát huy hết công dụng của nó. Cứ thói "Râu ông nọ cắm cằm bà kia" vận dụng binh khí tùy tiện trong võ thuật là đạy kỵ, hôm nay Vô Danh đã phạm vào điều tối kỵ này. Có thể thấy đây là một loại tình huống khẩn cấp, chỉ tùy tiện dùng để ứng phó qua loa, loại người liều mạng này xưa nay Bành Trùng mới thấy. Đương nhiên, cũng không ít các võ lâm cao thủ, trải qua thời gian nghiên cứu dốc lòng khổ luyện, có thể sử dụng nhiều loại binh khí đến mức xảo diệu, thậm chí độc đáo, nhưng mà loại này cực kỳ hiếm, mà hôm nay thiếu niên áo vàng này không phải là cao thủ, chiêu thức của hắn có rất nhiều sơ hở. Vô Danh di thường lỗ mãng cử động, khiến Bành Trùng nghĩ ngợi nói: "Tiểu tử ngươi tìm người quyết đấu, lại pham vào điều đại kỵ trong võ thuật, chẳng lẽ là muốn tìm chết? Hoặc là cừu hận đã che mắt, làm mờ lý trí? Ngươi hẳn là tinh thần đang có vấn đề ? Nhưng ta lại có một loại cảm giác không giống?" Mặc dù trong lòng Bành Trùng một bụng nghi vấn, nhưng hắn cũng không thực sự muốn biết, điều hắn muốn biết là - làm thế nào giết cái tên trước mắt này đã. Hơn bốn trăm chiêu qua đi, Vô Danh đã ướt đẫm mồ hôi, ra chiêu cũng bắt đầu chậm chạp, thân hình cũng bắt đầu loạng choạng, bộ pháp cũng lộn xộn rất nhiều. Bành Trùng mặc dù cũng có chút mệ mỏi, nhưng vẫn cận thận đề phòng chiêu thức của Vô Danh, lòng hắn âm thầm nghĩ ngợi nói 'Hôm nay bỏ mạng tại nơi này a, tiểu tử'. Nghĩ thầm, hắn ra sức càng mạnh hơn, ra chiêu nhanh hơn, mỗi một chiêu đều quyết lấy mạng đối phương. Vô Danh lúc này đã biểu lộ sự mệt mỏi ra ngoài, chật vật đón từng đòn công kích của Bành Trụng. Đột nhiên, thiếu niên tinh thần hoảng hốt, ra chiêu loạn xạ, chân trái đạp phải chân phải, loạng choạng ngã xuống đất, vô tình làm hai tay tách ra, để lộ sơ hở phần ngực bụng. Bành Trùng thấy thế, lòng như mở cờ, hắn tung người bay vọt lên phía trước, thân thể vừa hay rơi xuống trước ngực đối thủ, hai đầu gối hắn cong xuống, đưa vòng dao một kích đánh vào trước ngực Vô Danh. Đây là thức thứ mười trong "Âm dương mười tám thức" có tên "Sát tinh vẫn lạc" vô cùng độc ác. Song hoàn dao đâm vào lồng ngực địch, hai đầu gối quỳ điểm vào bụng đối phương chính là tử huyệt. Hai nơi công kích cùng một thời điểm, lực đạo vô cùng lớn, đối thủ gặp chiêu này khó mà chống cự, nhất là trong tư thế đang ngã xuống đất thế này. Cho nên có thể nói chiêu này một kích liền lấy mạng đối thủ, đây chính là tinh hoa của môn công phu này. Bành Trùng mở trừng tròng mắt hung tợn nói: "Thối tiểu tử, giờ chết của ngươi đã đến!". Giờ khắc này Vô Danh mắt hổ trừng trừng, người bừng sát khí, thấy Bành Trùng từ trên trời bay xuống, cấp tốc nâng song hoàn dao lên nhắm ngay Bành Trùng, vừa hay chạm vào song hoàn dao của hắn, Vô Danh lập tức nhấn chuôi chỗ cơ quan trên hai chiếc vòng đoạt mệnh, chỉ gặp hai luống sáng lóe lên, trong nháy mắt liền xuyên thấu lồng ngực Bành Trùng. Bành Trùng cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn, thân thể từ từ té xuống, trên ngực hắn nơi thương tích thấy tận xương, máu tươi tuôn như suối. Hắn nằm trên mặt đất, vẻ mặt mười phần không hiểu, hắn dùng tay chỉ Vô Danh nói: " Ngươi... Này, đôi vòng... có..." Còn chưa chờ Bành Trùng nói xong, Vô Danh giơ song hoàn dao trong tay hắn, nhấn cơ quan, "Sưu sưu" lại là hai đạo ngân quang bay vào bụng Bành Trùng. "Phốc phốc" máu lại tuôn như suối. "Không sai, đôi vòng dao này có cơ quan, vòng bên trên có sáu cái răng kiếm có thể theo tự từng cái mà bắn ra phi tiêu. Một khi bị bắn trúng, theo lực đạo mạnh sẽ gây sát thương rất lớn, đối thủ hẳn phải chết! Ha ha ha.." Nói, Vô Danh ngửa mặt lên trời cười ha ha. "Ngươi...ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ để thắng ta, tính...Tính gì là anh hùng hảo hán,...Tiểu nhân!" Bành Trùng mắng, lời nói mười phần miễn cưỡng. "Im ngay! Loại cường đạo nhà ngươi, lấy mạnh hiếp yếu, trộm cướp, giết người, gian dâm, tội ác chồng chất, chết chưa hết tội, có tư cách gì mà nói ta hèn hạ? Ta chẳng qua là lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi mà thôi!" Vô Danh nổi giận mắng. "Ngươi...Ngươi là ai...Chúng ta xưa nay giết người chưa từng để lại hậu nhân?" Bành Trùng hữu khí vô lực hỏi. "Phi! Bọn chuột nhắt các ngươi có tài đức gì mà muốn biết tên họ ta? Nhưng hôm nay ta cũng không muốn để cho ngươi chết mờ ám, không giống như những oan hồn chết thảm dưới tay ngươi!" Vô Danh nghiêm nghị quát lớn. "Ngươi...vốn không muốn dùng 'Đoạt mệnh vòng', vì sao...lại dùng giao đấu...cùng ta?"Bành Trung dùng chút hơi tàn sót lại. "Ngươi muốn biết tại sao ta không muốn dùng 'Đoạt mệnh vòng', nhưng lại dùng nó để giết ngươi à?" Vô Danh lạnh lùng hỏi. Bành Trùng gật đầu, vẻ mặt thống khổ, chỉ muốn biết đáp án trước khi nhắm mắt. "Nói cho ngươi cũng không sao, tiểu gia ta tài cao gan lớn, thông minh mà am hiểu mưu lược, tùy hứng mà dùng để giao đấu với ngươi! Tiền có nhiều cũng khó làm ta vui lòng! Ha ha ha..." Nói xong, ngửa mặt lên trời cười to. "Ngươi..."Vừa mới nói xong một chữ này, Bành Trùng hai mắt trợn ngược, hồn bay phách tán. Binh pháp Tôn Tử có nói: "Binh giả, quỷ đạo dã" nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh nhưng giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán. Đầu tiên, Vô Danh vào kỹ quán chọc giận Bành Trùng, sau đó cùng hắn liều mạng quyết đấu. Vô Danh vẫn là "sấm to mưa nhỏ", nhìn như dọa người nhưng chiêu thức lại để nhiều sơ hở, khiến Bành Trùng ban đầu cực kỳ khẩn trương, nhưng lại dễ dàng tránh chiêu, làm hắn tự tin mình có thể giết thiếu niên áo vàng này. Bành Trùng từ giận dữ, đến khẩn trương sợ hãi lại trở nên phấn khởi tự tin, tâm thái biến hóa. "Rèn sắt khi còng nóng", dẫn dụ Bành Trùng xuất ra tuyệt chiêu, người tâm đang đắc ý thì có nhiều sơ hở, Vô Danh chính là lợi dụng thời điểm đó, xuất đòn sát, một kích lấy mạng hắn, chuyển bại thành thắng. Mèo già bắt chuột cũng không ăn vội, cố ý thả chuột chay, sau đó bắt lại, thả nó chạy. Chuột cho là mèo già bất lực, chậm chạp, cho rằng mệnh của mình chưa tận, nên mỗi lần mèo buông tay là chuột liều mạng chạy, kết quả cuối cùng chuột mỏi thoi thóp, mèo già không tốn chút sức lực nào, từ từ hưởng thụ niềm vui mà ăn thịt chuột. Mèo già thả chuột chạy không phải là mèo già không dùng được, chẳng qua là có ý chơi đùa cùng nó, về sau thoải mái mà ăn. Kỳ thực, vừa mới bắt đầu, sự tình tất thảy đều năm trong tay mèo già. Vô Danh chính là mèo già, mà Bành Trùng lại đóng vai con chuột bị thảm. Bành Trung ngu ngốc vẫn cho rằng sự việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn, nhưng đối với Vô Danh mà nói, đó chỉ là móng vuốt của con chuột thôi. Vô Danh lạnh lùng nhìn thi thể Bành Trùng, đi tới, dùng song hoàn dao cắt lấy đầu hắn, một cước đá xuống vực, thi thể để lại trên mặt đất làm mồi cho thú rừng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang