[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 57 : Sĩ thứ thiên cách

Người đăng: mafia777

Ngày đăng: 20:00 22-10-2021

.
Trở lại trong phòng, Thẩm Tiếu ngồi xuống, trước tiên uống với Hàn Nghệ một chén, đóan chừng là lúc nãy cũng không có uống rượu, lại nói nhiều như vậy, có hơi khát nước, chép miệng vài cái, mới nói: "Các ngươi có từng nghe qua sĩ thứ thiên cách chưa?" Sĩ thứ thiên cách? Ba người Hàn Nghệ đồng thời lắc đầu, chẳng cách nào, địa vị xã hội của bọn họ ti tiện, cho dù thông minh đến đâu, cũng rất khó hiểu những thứ ở giai cấp tương đối cao. Thẩm Tiếu giải thích: "Tiểu địa chủ trong nhà có chút đất đai giống như ta và Vương Bảo chính là thứ tộc, cũng được gọi là hàn môn, còn kiểu đại gia tộc như Dương gia, Thôi gia chính là quý tộc và sĩ tộc, những đại gia tộc bọn họ này hoặc chính là trăm năm kế thừa, hoặc chính là khai quốc công huân, gia tộc thông thường không thể so sánh, hơn nữa là không thể thay thế. Chúng ta so với bọn họ, chính là một trời một vực, con cái của những sĩ quý tộc này tương lai nhất định là xuất môn làm tướng, cao thì đến Phó xạ, thấp thì đến Tri phủ, đều có quan hệ dây mơ rễ má với bọn họ, cho dù chúng ta giàu có đến đâu, có năng lực đến đâu, ở trước mặt bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu, những con cháu hàn môn chúng ta đây nhiều nhất cũng chỉ làm một tiểu quan nhỏ như hạt vừng thôi." Trước thời kỳ Võ Tắc Thiên, sĩ thứ thiên cách chính là văn hóa chủ lưu của Đường triều. Tuy rằng Tùy triều đã khai sáng chế độ khoa cử, nhưng bất kể là Tùy triều hay là Đường triều, thủy chung đều là thiên hạ của quý tộc, sĩ tộc, nói đơn giản, chính là hoàng đế cùng quý tộc và sĩ tộc thống trị thiên hạ. Hoàng quyền hiện tại còn không phải là quá lớn, bởi vì trên dưới triều dã bây giờ, tất cả đều là người của quý tộc và sĩ tộc, hoàng đế muốn làm chuyện gì, trước tiên phải có cái gật đầu của bọn họ, bọn họ không gật đầu, hoàng đế cũng bất lực, cho dù là một minh quân Đường Thái Tông, có chút thời điểm cũng phải cúi đầu trước những quý tộc này. Mà thế lực ngầm mạnh nhất chính là tập đoàn Quan Lũng mà đại biểu là Trưởng Tôn Vô Kỵ. Một số người như Lý Tĩnh đã qua đời, Uất Trì Kính Đức, Hầu Quân Tập, bao gồm cả bản thân Lý Thế Dân đều là người thuộc tập đoàn này, cũng có thể nói là quân phiệt thế gia. Mà đệ nhất nhân trong quân hiện giờ Lý Tích, vẫn chỉ là người đứng ngoài tập đoàn Quan Lũng, có chút cùng loại với đệ tử tục gia, vẫn còn ở bên ngoài bồi hồi. Thế lực này tùy tiện lấy ra một kẻ đã đáng sợ tới mức chết người, thế lực manh đến mức không cần suy nghĩ cũng biết. Nhưng mà Đường Thái Tông có một điểm tốt, tuy rằng ông ta vẫn đang nâng cao địa vị của quý tộc Quan Lũng, nhưng đồng thời cũng có đề bạt người của thế lực khác, trong đó bao gồm Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối của liên minh sĩ tộc Đông Sơn, bọn họ và đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ đều là người thuộc giai cấp cao nhất triều Đường, chẳng qua là không phải người thuộc cùng một thế lực, nhưng thật sự nếu nói con cháu hàn môn đến một chút hy vọng cũng không có, đó cũng không phải, những người giống như Mã Chu, Ngụy Trưng chính là đến từ hàn môn. Bất quá những con cháu hàn môn như Mã Chu, Ngụy Trưng, cho dù làm đại quan, cũng hoàn toàn là dựa vào hoàng đế để chống lưng, thế lực bản thân căn bản không chống nổi, bởi vì cả triều văn võ đều là con cháu của quý tộc hoặc sĩ tộc, người ta đương nhiên là hướng về gia tộc của mình, những con cháu quý tộc giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ, bọn họ từ khi sinh ra đã có thế lực khổng lồ ở đó đợi bọn họ. Đơn giản mà nói, kết cấu thượng tầng Đường triều là quan hệ cùng một hệ phái, chỉ cần ngươi là con cháu quý tộc, cho dù ngươi là một kẻ mù, ngươi cũng có thể làm quan, bởi vì tước vị, quan vị đều là áp dụng chế độ cha truyền con nối, nếu như ngươi là con cháu hàn môn, cho dù ngươi có tài năng kinh thiên động địa, cũng chưa chắc có thể trở nên nổi bật. Đây là cái gọi là chính trị quý tộc. Cho đến triều Tống, xã hội phong kiến Trung Quốc mới thật sự bước vào nền chính trị quan liêu, kiểu thay thế này cũng là kết quả tất nhiên, cả thế giới đều như vậy, chẳng qua là có vài quốc gia vẫn bảo lưu truyền thống quý tộc, ví dụ như gia tộc thiên hoàng của Nhật Bản, hoàng thất của Anh Quốc, đây đều là nền chính trị quý tộc truyền thừa lại. Hàn Nghệ không quá hiểu về lịch sử, nhưng hắn cũng biết nền chính trị quý tộc, thầm nghĩ, địa vị của những kẻ có tiền như Thẩm Tiếu này còn thấp như vậy, một nông dân như ta đây chẳng phải đến một con kiến cũng không bằng sao. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thầm thở dài, chỉ cảm thấy hơi ngột ngạt, cũng không phải nói hắn muốn đi làm quan, nhưng vấn đề là cái loại dân đen hoàn toàn không có bất cứ nhân quyền nào, hắn cũng không muốn làm. Bởi vì sống không có địa vị, bất luận ngươi có năng lực lớn đến đâu, những con cháu quý tộc này lúc nào cũng có thể ức hiếp ngươi, cho dù là một tên ngốc khi dễ ngươi, thì ngươi cũng phải từng giờ từng phút cụp đuôi mà sống, đây không phải cuộc sống mà Hàn Nghệ muốn, bởi vì hắn không muốn lại bị người khác đè đầu cưỡi cổ nữa, dù sao lúc nhỏ hắn đã sống đủ uất ức rồi, hắn không muốn lại sống cuộc sống đó nữa. Nhưng thật đáng tiếc, sự thật chính là như thế, so với quý tộc mà nói, bọn họ quả thật là đến con kiến cũng không bằng, lúc trước Dương Phi Tuyết cũng đã nói, cô ta muốn giết Hàn Nghệ, chỉ là chuyện một câu nói. Câu này một chút cũng không có khoa trương. Hàn Nghệ nói: "Nếu đã như vậy, những thứ tộc các huynh nên cố gắng nịnh bợ những quý tộc bọn họ mới phải, Dương nhị công tử mời các người lên, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, sao huynh hình như vẫn không vui." "Nói thì nói thế." Thẩm Tiếu gật gật đầu, lại nói: "Tuy Dương nhị công tử đối với ta cũng coi như cũng không tệ, nhưng ta không thích chơi cùng bọn họ." "Tại sao vậy?" Hàn Nghệ hiếu kỳ nói. Thẩm Tiếu lắc đầu thở dài nói: "Bởi vì ở trước mặt bọn họ, ta luôn thấp hơn bọn họ một bậc, ta là người không thích cao hơn người khác, nhưng cũng không thích kém người khác một bậc, ôi, nếu trên đời người người đều bình đẳng thì tốt rồi." Y trời sinh tính hào sảng, phóng đãng vô kỵ, hơn nữa lại am hiểu sâu sắc chuyện về nữ nhân, cho nên các con cháu quý tộc kia cũng tương đối thích chơi với y. Nhưng bất kể nói thế nào, quý tộc vẫn cứ là quý tộc, thứ tộc vẫn cứ là thứ tộc, đây là khoảng cách không thể nào vượt qua, Thẩm Tiếu ở cùng với bọn họ, khó tránh khỏi sẽ không ngóc đầu lên được, dù sao cũng không phải người cùng một đường. Thật ra lúc nhỏ Thẩm Tiếu vẫn là một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn, học hành tốt, cũng rất có khát vọng, nhưng từ sau khi y dần dần hiểu những chuyện này, lại nhìn thấy rất nhiều thứ tộc bị quý tộc áp bức, biết mình có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ như vậy, chẳng có gì để khát vọng liền dứt khoát tự mình đọa lạc, an tâm làm một phá gia chi tử, khoa cử làm quan gì đó, y không bao giờ nghĩ đến nữa. Nhưng cuối cùng việc tự mình đọa lạc, chính xác lại là thứ trong lòng hắn khát vọng nhất, nó cũng khiến y có tư tưởng hơn người một bậc, cũng chính vì vậy, y lại càng thích chơi cùng nhân sĩ giai cấp thấp như Hàn Nghệ, ít nhất bọn họ sẽ tôn trọng lẫn nhau. Hàn Nghệ nghe vậy cảm thấy giật mình, hắn tuyệt đối không ngờ rằng một bách tính phổ thông của triều Đường lại có thể nói ra câu người người bình đẳng, ngoài miệng lại nói: "Đây là ngươi đang nằm mơ, sao có thể người người bình đẳng, chẳng lẽ người giàu các ngươi sẽ còn đem tiền cho người nghèo bọn ta sao." Thẩm Tiếu nói: "Tiền cũng chỉ là thứ yếu, nhưng ta cho rằng mỗi một người đều có tôn nghiêm, ngươi không thể vì bản thân mình có tiền mà có thế mà tùy ý chà đạp tôn nghiêm của người khác, đây...thôi bỏ đi, bỏ đi, ngươi cứ coi như ta uống rượu say rồi, nói năng xằng bậy đi." Nói đến đây, trong lòng y lại buồn bã, bởi vì y cũng biết, y đây chính là đang nói năng xằng bậy, đây là chuyện hoàn toàn không thể, cho nên hễ nói đến những chuyện này, y luôn khó tránh khỏi buồn bực. Lời này nếu nói với một người đương đại, đó quả thực có chút ngu ngốc, nhưng linh hồn của Hàn Nghệ là đến từ một ngàn năm sau, những lời này của Thẩm Tiếu thật sự khiến hắn kính nể hơn hẳn, dưới nền giáo dục truyền thống Trung Quốc cổ đại này, người có thể nói ra lời này cũng thật sự hiếm thấy, cũng đang nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười ha ha nói: "Ngươi làm gì thế, ta cảm thấy lời ngươi nói rất hay, với câu nói này của ngươi, ba chén cũng còn ít, ít nhất phải uống sáu chén." Thẩm Tiếu vừa nghe, lập tức lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng nâng chén, tưởng thật liền uống sáu chén, một ly cũng không thiếu. Sau khi đặt chén rượu xuống, Hàn Nghệ lại hỏi: "Đúng rồi, Dương nhị công tử này gọi ngươi lên làm gì?" Thẩm Tiếu có vẻ hơi do dự. Hàn Nghệ vội nói: "Nếu không tiện nói, thì không nói cũng được." Thẩm Tiếu và Hàn Nghệ xú khí hợp nhau, mặc dù chỉ quen biết không đến một ngày, nhưng đã coi nhau như tri kỷ, khoát tay nói: "Cũng chẳng phải chuyện cơ mật gì, nếu là cơ mật, bọn họ cũng sẽ không nói với ta." Điều này cũng đúng, Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vậy là chuyện gì?" Thẩm Tiếu thấp giọng nói: "Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là Dương nhị công tử muốn mua ít vàng từ chỗ chúng ta về." "Mua vàng?" Hàn Nghệ vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia sáng. Thẩm Tiếu gật gật đầu. Hàn Nghệ cười nói: "Không thể nào, Dương nhị công tử là ai chứ, sao hắn cần mua vàng ở chỗ các ngươi?" Thẩm Tiếu lắc đầu nói: "Chuyện này thì ta không hiểu, hắn cũng không có nói." Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Chứ không phải là Dương nhị công tử cho các ngươi một cơ hội nịnh bợ hắn sao?" Ngụ ý chính là chiếm lợi từ bọn họ. "Dương gia không phải gia tộc bình thường, họ có rất nhiều tiền, cần phải có ý đồ với bọn ta sao." Thẩm Tiếu vẫn lắc đầu, nói: "Hơn nữa Dương nhị công tử cũng không có cưỡng ép chúng ta bán, mà còn mua với giá cao." Hàn Nghệ nói: "Vậy ngươi sẽ bán cho hắn sao?" Thẩm Tiếu gật gật đầu nói: "Vì vàng là thứ mặc dù quý báu, nhưng không có tác dụng gì lớn, có để đó cũng vậy, không giấu ngươi, mặc dù ta không muốn nịnh bợ Dương gia, nhưng ta cũng không dám đắc tội Dương gia, nếu người khác đều bán rồi, chỉ có Thẩm gia ta không bán, vậy ngươi nói Dương nhị công tử sẽ nghĩ như thế nào." Hàn Nghệ nheo mắt nói: "Nói như vậy, Vương Bảo đến đây cũng là vì việc này?" Thẩm Tiếu gật gật đầu nói: "Đương nhiên, thằng khốn Vương Bảo keo kiệt muốn chết, gã nếu mà có đến đây, thì chỉ có một mục đích, chính là đến bán nữ nhân, ở đây cũng không có ai thích gã." Vương Bảo này yêu tiền như mạng, nơi tiêu phí cao như vậy, đương nhiên gã sẽ không tới, trừ phi là đến kiếm tiền. Xem ra ông trời cũng đang giúp ta a! Hàn Nghệ không khỏi trầm ngâm. Thẩm Tiếu thấy Hàn Nghệ đột nhiên trầm mặc không nói, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, hiếu kỳ nói: "Này, ngươi đang nghĩ gì vậy?" "À, không có gì, uống rượu, uống rượu."
Số Momo để donate ủng hộ dịch giả: 0385035032
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang