[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 433 : Không tham không phải quan

Người đăng: mafia777

Ngày đăng: 11:49 31-07-2024

.
Qua chốc lát, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đội khăn quấn đầu màu xanh mang theo mấy người hầu bước vào trong viện. "Tiểu nhân Toàn Thắng, là quản gia của phủ Ngạc quốc công. Hôm nay phụng mệnh của Ngạc quốc công, đặc biệt đến thăm hỏi Hoàng gia Đặc phái sứ." Người này tuy tự xưng là tiểu nhân, nhưng nhìn qua không có nửa điểm thấp kém nào. Uất Trì Kính Đức là người như thế nào?! Đó là khai quốc công thần, đã từng cứu mạng Lý Thế Dân, bắn chết dâm tặc Lý Nguyên Cát. Quản gia nhà ông ta địa vị thực sự không thấp hơn Hàn Nghệ. Toàn Thắng! Cái tên này đủ khí phách a! Từ cái tên của quản gia này Hàn Nghệ đã có thể đoán ra tính cách của Uất Trì Kính Đức, chắp tay nói: "Thì ra là Toàn Thắng quản gia. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu." Nói rồi lại mời Toàn Thắng vào trong sảnh, cho người bưng trà lên. Nếu ngươi đã sĩ diện như vậy, thì ta cũng nể mặt ngươi chút, lại hỏi: "Đúng rồi, Uất Trì lão tướng quân thân thể thế nào?" Toàn Thắng nói: "Lão gia nhà chúng ta thân thể rất tốt." Trong lòng lại nghĩ, nói như là thân quen lắm. Lão gia nhà ta còn chưa nghe nói tới ngươi. "Tốt tốt, lão tướng quân thân thể tốt đó là phúc của Đại Đường ta." Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: "Không giấu gì quản gia, ta vẫn luôn ngưỡng mộ lão tướng quân. Luận võ nghệ lão tướng quân là đệ nhất cao thủ của Đại Đường ta." Toàn Thắng đầy vẻ đắc ý, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: "Đặc phái sứ quá khen rồi, quá khen rồi. Lão tướng quân chúng ta cũng thường khen đại phái sứ tuổi trẻ tài cao. Sau này sẽ là trụ cột quốc gia." Trụ cột quốc gia? Ta thấy là sâu mọt quốc gia mới đúng. Hàn Nghệ không lộ thanh sắc, cười ha hả một tiếng, nói: "Lão tướng quân nâng đỡ rồi!" Sau một phen hàn huyên, Toàn Thắng nói: "Lão gia chúng ta tuy sớm đã nhàn rỗi ở nhà, không hỏi triểu chính. Nhưng từ trước tới nay, trong lòng vẫn có Đại Đường. Gần đây lão gia nghe nói bệ hạ dùng chính trị nhân từ để trị quốc, yêu dân như con, còn vì thế mà thành lập Dân An cục, trong lòng hết sức vui mừng. Ở nhà ngài vẫn luôn tán thưởng bệ hạ quá giống Thái Tông Thánh Thượng, có tấm lòng độ lượng của Thái Tông Thánh Thượng, đó là phúc của Đại Đường. Tiếc là lão gia tuổi đã cao, tuy muốn phân ưu với bệ hạ nhưng lực bất tòng tâm, trong lòng hổ thên không thôi. Lão gia chúng ta còn nói, Uất Trì gia tộc có được hôm nay hoàn toàn nhờ vào ưu ái của Thái Tông Thánh Thượng. Một nhà Uất Trì thề nguyện sống chết trung thành với bệ hạ, tận trung với Đại Đường. Vì thế lão gia nhà ta muốn tiểu công tử nhà ta thay ông ấy đến góp một phần sức lực cho Đại Đường." Đệch, rõ ràng là đến cầu người, mà nói cứ như là bố thí vậy. Con mẹ nhà ngươi quả là biết nói chuyện đấy. Hàn Nghệ ra vẻ khó hiểu, nói: "Ý của quản gia là lão tướng quân muốn cho thiếu công tử vào Dân An cục?" Toàn Thắng nói: "Là cháu của lão gia nhà ta." "À, xin lỗi, xin lỗi!" Hàn Nghệ vung tay lên nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì lớn mà phải làm phiền quản gia đích thân tới đây. Chuyện nhỏ như vậy, lão tướng quân tùy ý cho người đến nói một câu là được." Toàn Thắng sửng sốt, vui vẻ nói: "Nói như vậy là Đặc phái sứ đồng ý rồi?" Hàn Nghệ cực kỳ sảng khoái nói: "Việc này mong lão tướng quân yên tâm, cứ để ta lo là được." Toàn Thắng mừng rỡ, cười nói: "Vậy làm phiền Đặc phái sứ rồi." Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Ta là fan trung thành của lão tướng quân. À không, là người sùng bái trung thành, nhất định sẽ giúp lão tướng quân làm ổn thỏa." Sảng khoái đến rối tinh rối mù! Toàn Thắng trong lòng hết sức đắc ý. Tuy lão gia nhà ta không còn trong triều, nhưng uy vọng vẫn như xưa, thế là lấy một mảnh vải từ trong ngực ra, đưa tới nói: "Đây là danh tính của tiểu công tử nhà ta." Hàn Nghệ cầm lấy thoáng nhìn, cười nói: "Uất Trì Tịch Mịch. Cái tên này hay, đủ sâu, đủ hàm ý!" Toàn Thắng lập tức toát mồ hôi lạnh, nói: "Đặc phái sứ, là Uất Trì Tu Tịch." "Tu Tịch? À à, là Tu Tịch. Xin lỗi, ta nhất thời nhìn nhầm." Hàn Nghệ khẽ căng mắt lại nhìn, dụi dụi mắt. Toàn Thắng nghĩ thầm. Ngươi đây là nhìn nhầm hay là không biết chữ? Nông phu đúng là nông phu, khó trèo lên nơi thanh nhã a. Sau khi đạt được mục đích, Toàn Thắng liền cáo từ. Dù sao thì ông ta cũng thấy mình có chút văn hóa hơn Hàn Nghệ, thực sự không có gì để nói. Hàn Nghệ cũng vờ giữ lại một chút, rồi đích thân tiễn ra cửa. Dĩ nhiên chuyện lễ vật Hàn Nghệ đều coi như không thấy. Toàn Thắng cũng không có ý định mang về, liền cho người đặt xuống. Sau khi tiễn xong Toàn Thắng, Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: "Uất Trì Kính Đức ngươi khá lắm. Khinh thường ta như vậy, cho một tên quản gia đến chăm sóc ta. Xem ta không trị đứa cháu này của ngươi ta không phải là Hàn Nghệ." Lúc này Lưu Nga bỗng từ ngoài cửa đi vào. Tuy hôm nay là ngày cho nam nhân, nhưng vẫn phải diễn kịch, nên nàng tới xem trong lầu, vừa tới đã thấy Hàn Nghệ đứng ở trước cửa, thế là sửng sốt, sau đó hỏi: "Hàn tiểu ca, lúc này hình như ta nhìn thấy quản gia của phủ Ngạc quốc công." Hàn Nghệ ồ lên một tiếng, nói: "Này Lư tỷ, hình như ai tỷ cũng quen hết nhỉ?" Lưu Nga lập tức nói: "Ngạc quốc công là khai quốc công thần của Đại Đường chúng ta. Quản gia nhà bọn họ sao ta có thể không biết." Hàn Nghệ cau mày nói: "Lưu tỷ, tỷ như vậy là phân biệt giàu nghèo. Ta dám chắc tỷ không biết tên của thê tử của Đào lão bá ở chợ Đào Bảo chúng ta nha!" "Ngươi đừng có nói những thứ này với ta." Lưu Nga xua tay, lại hóng hớt hỏi: "Quản gia Toàn Thắng này tới đây làm gì?" Hàn Nghệ nói: "Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là tặng quà nha." "Tặng quà?" Lưu Nga sửng sốt, sau đó vẻ mặt hồ nghi nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nói: "Ta lừa tỷ làm gì. Lễ vật còn đang ở trong sảnh, không tin thì tỷ đi mà xem. Ặc, đi thật à? Ta không đáng tin tưởng như vậy sao?" Nói xong, Hàn Nghệ lắc đầu, đi theo Lưu Nga vào trong sảnh. Lúc Lưu Nga nhìn thấy những lễ vật kia, thì lập tức vẻ mặt có chút khiếp sợ, không tin nổi nói: "Thật sự là tới tặng quà à?" Hàn Nghệ trợn trắng mắt, cạn con mẹ nó lời. Lưu Nga lại nói: "Vì sao Ngạc quốc công lại tặng quà cho ngươi?" Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ ta là quan, ông ta tặng quà cho ta không phải hợp tình hợp lý sao?" Lưu Nga quả thực cũng không xem Hàn Nghệ là quan, nói: "Người ta là Ngạc quốc công, cần gì phải tặng quà cho quan nhỏ như ngươi?" Hàn Nghệ tức giận, quay đầu đi nói: "Lưu tỷ, tỷ ra ngoài đi, ta không muốn nói chuyện với tỷ nữa." Lưu Nga đảo mắt, cười ha hả nói: "Xin lỗi mà, ta không có ý như vậy, ta chỉ là cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Vậy ngươi nói cho ta biết đi, tại sao Ngạc quốc công lại tặng quà cho ngươi?" Hàn Nghệ trừng mắt nhìn bà nội này một cái, nói: "Cháu của ông ta muốn vào Dân An cục, chỉ đơn giản vậy thôi." Lưu Nga ngẩn ra, cả người bỗng nhiên run rẩy. "Này này này, Lưu tỷ tỷ làm sao vậy, giật kinh phong à?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói. Cả người Lưu Nga bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, giống như tức ngực, nói: "Hàn Nghệ, ngươi như vậy là nhận hối lộ đó." Hàn Nghệ xua tay một cái, nói: "Ta đâu có nói là không phải. Tỷ kích động như vậy làm gì?" Lưu Nga nước miếng tung bay nói: "Ngươi không muốn sống nữa à?" Hàn Nghệ nói: "Tỷ có ý gì, làm quan không phải để nhận hối lộ sao? Nói cho tỷ biết, ta đợi ngày này lâu lắm rồi." Nói đến câu sau, vẻ mặt Hàn Nghệ tràn đầy hạnh phúc. Lưu Nga tức giận đến lông tóc dựng đứng, nói: "Cái này là ai nói với ngươi? Đại Đường ta khai quốc mấy chục năm, ngươi đã nhìn thấy đại thần nào ăn hối lộ trái pháp luật chưa? Những người như Phòng công, Ngụy công, Mã hiền tướng, ai ai cũng công chính liêm minh, sinh thời chưa từng nhận qua một văn tiền hối lộ, đến tang lễ còn không khác gì với bách tính phổ thông. Ngươi thì hay rồi, vừa mới làm quan có mấy ngày đã bắt đầu nhận hối lộ. Ngươi có biết là nếu lỡ có người biết thì ngươi sẽ mất đầu không?" Hàn Nghệ nói: "Thiệt hay giả đó? Cái này không giống với nhận thức của ta nha. Không phải không tham không phải quan sao?" "Không tham không phải quan gì chứ. Quả thực là ăn nói linh tinh." Lưu Nga sốt ruột muốn chết rồi, nói: "Ngươi mau đem những lễ vật này trả lại cho Ngạc quốc công đi. Ngươi có thể cho cháu của Ngạc quốc công vào trong Dân An cục, nhưng quà này ngươi không thể nhận. Không thể để cho người khác nắm được sơ hở, đây chính là đạo làm quan." Những năm sơ Đường, tham quan thực sự rất ít, điều này đã hình thành một loại không khí. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng, Mã Chu, Lý Tích đều hết sức công chính liêm minh. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vậy, chỉ là ông ta làm tể tướng hơn 30 năm, nhận được quá nhiều bổng lộc, vì thế tiền bạc quá nhiều, phủ của ông ta cũng trở thành cảnh đẹp ở Trường An. Nhưng đây không phải là do tham ô mà có, đây chính là do làm to thì bổng lộc nhiều thôi. Cộng thêm đại thần đều là quý tộc, quý tộc thì vốn có tiền, nên không cần thiết phải đi tham. Vì vậy, thái độ của bách tính thường là hết sức kinh ngạc với tham quan, giống như chưa từng thấy vậy. Hệt như Lưu Nga, vẻ mặt nàng hết sức kích động. Hàn Nghệ thấy Lưu Nga sốt ruột đến sắp ngất xỉu, thật sự không đành lòng nhìn nàng bị ngất, cười ha hả nói: "Được rồi, được rồi. Ta sẽ có chừng mực. Tỷ yên tâm, sẽ không có việc gì đâu." Lưu Nga dậm chân nói: "Ngươi thế này bảo ta làm sao yên tâm!" "Khó được tỷ để mắt đó. Ta trông ngu như vậy sao, chuyện mất đầu cũng đi làm à?" Hàn Nghệ cười khổ một tiếng. Lúc Lưu Nga đang định mở miệng tiếp tục khuyên bảo, thì Trà Ngũ lại chạy vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, phủ Phàn quốc công có người tới." "Phàn quốc công?" Hàn Nghệ lại sửng sốt, nói: "Là ai vậy?" Lưu Nga vội nói: "Phàn phủ quốc công này là khai quốc công thần Đoàn Chí Huyền lão tướng quân." "Sặc!" Hàn Nghệ vẻ mặt lúng túng. Toàn Thắng ra khỏi hậu viện, bước ra đến phố nhìn thấy nhiều cửa hàng như vậy, đang suy nghĩ có nên vào chợ Đào Bảo mua ít đồ mang về, thì bỗng nghe thấy có người gọi: "Toàn Thắng! Toàn Thắng!" Ông ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên lầu hai có một vị công tử mặt trắng đang vẫy gọi mình, chính là cháu thứ hai của Uất Trì Kính Đức, Uất Trì Tu Tịch. "Là tiểu công tử a." "Mau lên đây! Mau lên đây!" Toàn Thắng dạ một tiếng, rồi bước lên lầu hai, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch đang ngồi với mấy vị công tử cùng lứa trong một căn phòng trang nhã. Uất Trì Tu Tịch nhìn thấy Toàn Thắng bước tới, liền vội vã hỏi: "Toàn Thắng, sao rồi? Tiểu tử đó có đồng ý không?" Toàn Thắng liếc nhìn mấy vị công tử một cái, ngượng ngùng cười. Uất Trì Tu Tịch nói: "Ngươi nói đi chứ." Chuyện này có thể nói rõ sao? Toàn Thắng thầm nhủ một câu trong lòng, lại nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của mấy vị công tử đang nhìn mình, thầm nghĩ, xem ta tiểu công tử đã đem chuyện này nói với bọn họ rồi. Bây giờ ta không nói thì đợi lát nữa cũng phải nói thồi, vì vậy đáp: "Xin tiểu công tử yên tâm. Hàn đặc phái sứ đã đồng ý rồi." "Thật sao?" "Vâng." Uất Trì Tu Tịch cười ha hả, quay sang mấy vị công tử kia nói: "Ta đã nói rồi mà. Mặt mũi ông nội ta tiểu tử đó dám không cho sao, cảnh sát hoàng gia này ta nhất định làm rồi." Một người trong đó nói: "Ta cũng phải nói ông nội ta đi thông báo cho tên tiểu tử đó một tiếng, không có chuyện huynh có thể vào mà ta không thể vào." "Ta cũng muốn đi." . . . "Việc này phải làm phiền đặc phái sứ rồi." "Ai u, Đoàn quản gia này, ông mà còn nói như vậy. Tiểu tử quả thật là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu đấy. Phàn quốc công là anh hùng Hàn Nghệ kính nể nhất trên đời này. Ta là fan trung thành của ông ấy. Luận hành quân đánh trận, ông ấy hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Đại Đường. Hậu nhân của ông ấy không cần nhìn cũng biết nhất định sẽ là trụ cột quốc gia. Đoàn công tử đồng ý tới Dân An cục đó là vinh hạnh của Dân An cục. Chuyện này ông yên tâm, ta sẽ lo được, không vấn đề gì đâu." "Đa tạ, đa tạ." Hàn Nghệ vừa nói chuyện với Đoàn quản gia, vừa bước ra cửa, bỗng nghe thấy phía xa có một đám người đang mang theo lễ vật bước về phía mình. Người đi đầu vừa nhìn thấy Đoàn quản gia, thì vội vàng vẫy tay nói: "Lão Đoàn, lão Đoàn." "Tần Mâu!" Đoàn quản gia sửng sốt. Hàn Nghệ nhỏ giọng hỏi: "Đoàn quản gia, người này là ai vậy?" Đoàn quản gia nói: "À, ông ta là quản gia của phủ Hồ quốc công." Lại là quản gia à? Mẹ kiếp, xem ra địa vị của ta chỉ ngang với quản gia. Cũng đúng, Hoàng Gia Đặc phái sứ cũng là chức trách làm quản gia cho hoàng thất mà. Hàn Nghệ liếc nhìn người nọ một cái, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, Hồ quốc công là ai? Lưu Nga bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hồ quốc công này chính là Tần Quỳnh lão tướng quân." "Tần Quỳnh?" Hàn Nghệ bỗng cảm thấy thân thiết nha. Người này ta biết đó!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang