[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Chương 430 : Bị đùa bỡn
Người đăng: mafia777
Ngày đăng: 12:10 13-06-2024
.
Vào thời khắc này bản thân Hàn Nghệ cảm nhận được loại áp lực mà vũ lực tạo ra. Đây thật ra không phải là vấn đề tâm lý, cũng không phải là tự ti, mà là một loại áp lực vô hình đến từ bối cảnh xã hội này. Bởi vì đây là một xã hội quý tộc, nhân sĩ thượng tầng toàn bộ đều là quý tộc. Ngươi là một con cháu hàn môn muốn trèo lên cao, thì xung quanh đều sẽ là quý tộc. Cuộc sống, giáo dục, tư tưởng của họ đều khác, áp lực dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Đem chó nhốt vào chuồng heo, sống cùng với lũ heo, thì chó cũng sẽ bị uất ức.
Nhưng sự sầu muộn của Hàn Nghệ lại không nhận được một chút đồng tình nào.
Cho dù là người chính trực như Lư Sư Quái cũng không khỏi cười khi người khác gặp hoạ: "Ngươi than phiền ít thôi, đây là do ngươi tự chuốc lấy, không phải bệ hạ hay bất kỳ ai áp đặt cho ngươi."
"Cái này mà cũng bị ngươi nhìn ra."
Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn Lư Sư Quái, sau đó lại thở dài, nói: "Đúng, đây đều là do ta tự chuốc lấy. Nhưng sắp xếp như vậy kỳ thực nằm ngoài dự liệu của ta. Ta cho rằng bệ hạ chắc chắn sẽ sắp xếp theo hình thức bậc thang, tức là chậm rãi từng cấp từng cấp bậc một gần với thân phận của ta, như vậy có thế giảm bớt áp lực cho ta. Nhưng hiện giờ bốn người bọn họ là một thế giới, còn ta là một thế giới khác. Tình hình như vậy chỉ có thể hai kết quả. Một là ta cân được bốn người bọn họ. Hai là bọn họ sẽ ngược ta thương tích đầy mình."
Vương Huyền Đạo ha hả nói: "Ngươi cũng không nên quá lo lắng. Con người Trưởng Tôn chúng ta rất rõ, hắn sẽ không ỷ mình là cháu Quốc cữu công để khi dễ người khác. Vi Đãi Giới lại vừa mới tới, chắc chắn cũng không dám làm bừa, ít nhất lúc mới bắt đầu y sẽ điệu thấp. Lý Tư Văn thì e là ngay cả Dân An cục cũng sẽ không đi. Chỉ duy nhất Trình Xử Lượng có lẽ sẽ gây khó dễ cho ngươi. Cho nên chỉ cần ngươi có thể lôi kéo gã, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa."
Trịnh Thiện Hành thở dài, nói: "Chuyện này e là rất khó, khi xưa Trình Xử Lượng là một phương bá chủ ở Trường An, lại còn xuất thân võ tướng, tính khí nóng nảy. Thật sự không phải dễ chọc."
Lư Sư Quái mỉm cười nói: "Hiện tại nói những thứ này cũng đã muộn rồi, chỉ có thể tùy cơ hành sự thôi."
Nếu chỉ phải đối phó với một mình Trình Xử Lượng, vậy thì đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều. Hàn Nghệ được bọn họ an ủi liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống đất, đột nhiên nói: "Ứng cử viên cho vị trí cảnh vệ trưởng của Phủ cảnh vệ còn chưa chọn xong à? Không đúng! Cảnh vệ trưởng là chính lục phẩm, không thuộc bọn ta quản nhỉ?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Ứng cử viên cho vị trí này đã chọn xong rồi. Chỉ là không biết đối phương có đồng ý không. Vì thế bệ hạ vẫn để đó."
Hàn Nghệ oa một tiếng. "Cao nhân phương nào, lợi hại như vậy. Đến bệ hạ cũng không mời được."
Trịnh Thiện Hành nói: "Chính là Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt."
"Là bọn họ à, như vậy cũng khó trách."
Hàn Nghệ tỏ vẻ đồng ý, gật đầu, bỗng nhiên hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, hình như gần đây không nhìn thấy Nguyên công tử."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Huynh ấy cùng phụ thân đi săn ở núi Thái Bạch rồi."
"Đi săn? Oa, thật la tiêu sái, đúng là làm người phải làm Nguyên công tử a."
Hàn Nghệ hâm mộ trong lòng. Đây chính là nhân sinh mà hắn muốn. Cả ngày chỉ 'Ăn nhậu chơi bời'. Nhưng có một số thứ có hâm mộ cũng không được, đột nhiên cười nói: "Nói vậy bệ hạ đã đem chuyện này giao cho ngươi nhỉ?"
Trịnh Thiện Hành ừm một tiếng: "Vô Nguyệt bên đó chắc vấn đề không lớn. làm cảnh vệ tốt hơn đem binh đánh trận nhiều. Trưởng bối của Độc Cô gia hẳn là sẽ không ngăn cản. Nhưng Liệt Hổ bên kia có chút phiền phức. Dòng dõi nhà họ rất ít vào triều làm quan, tuy cũng xuất chinh đánh giặc nhưng chưa từng dính vào bất kỳ quyền lợi gì. Ta cũng không nắm chắc lắm."
Nếu như hai người kia tới, vậy quả thật có thể giảm nhẹ áp lực của ta, dù sao cũng đã quen biết tương đối rồi, hơn nữa ta cũng có thể xem là tỷ phu của Độc Cô Vô Nguyệt. Hàn Nghệ không chút ngượng ngùng dát vàng lên mặt mình, rồi lại cúi đầu, bỗng nhiên ồ lên một tiếng nói: "Hội trưởng phường! Trịnh công tử, ngươi đã thăng làm hội trưởng phường chưa? Còn Lư công tử nữa, ngươi đã thăng phó hội trưởng phường chưa?"
Lư Sư Quái tựa hồ không biết, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trịnh Thiện Hành.
Trịnh Thiện Hành tức giận nói: "Đây còn không phải là nhờ phúc của ngươi sao!"
Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra ý kiến này là do hắn đưa ra, chỉ là mấy lần hội nghị đều không nhắc tới, hắn cũng sắp quên rồi, cũng không nghĩ tới loại quan viên thân với dân, ở cổ đại không được coi là chuyện lớn. Lý Trị bọn họ cũng cảm thấy chuyện này có thể như vậy, nhưng cũng không thương thảo mấy, ngượng ngùng cười nói: "Nhưng ta cũng không ngờ bệ hạ lại ủy nhiệm cho ngươi làm chức hội trưởng phường này. Dù sao thì ngươi cũng còn trẻ như vậy."
Trịnh Thiện Hành rất đơn giản nói: "Bệ hạ không dễ mới nắm được cơ hội này, chắc chắn là sẽ mượn nó để đề bạt một số người trẻ vào triều."
Y nói tuy đơn giản, nhưng ai cũng biết, Lý Trị hy vọng trong triều có thêm một số gương mặt mới. Vua nào triều thần ấy mà.
Nhưng chức vị này, thường phải là trưởng giả đảm nhiệm. Danh vọng nhất định phải cao, bách tính mới tin phục. Còn trong đám tiểu bối thì người thích hợp với chức này nhất chính là Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái. Trịnh Thiện Hành nhiều năm hành thiện, có uy vọng cực cao trong dân gian. Còn Lư Sư Quái là đồ đệ của Tôn Tư Mặc, lúc nhỏ thường cùng Tôn Tư Mặc đi khắp nơi giúp đỡ bách tính, danh vọng của hai sư đồ cũng rất cao.
"Ngươi cũng không cần lo cho ta, tốt hơn là tự lo lắng cho mình nhiều chút đi."
Trịnh Thiện Hành đột nhiên vui sướng khi người khác gặp hoạ, nhìn Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ đem những quan viên lục phẩm trở xuống toàn quyền giao cho ngươi, nhưng số quan viên lại không quá 50 người. Đây đúng là như muối bỏ biển đối với con cháu quý tộc trong Trường An, còn xa mới đủ."
Vương Huyền Đạo rất là vô lương cười nói: "Dân An cục này liên quan tới luật pháp, có thể nói là có liên quan tới từng người dân. Hơn nữa, chung quy cũng an toàn hơn nhiều so với trong quân. Tựa như Vô Nguyệt., nếu hắn muốn làm tướng quân, lãnh binh đánh giặc, thì chắc chắn Độc Cô gia sẽ không đồng ý. Nhưng nếu hắn làm cảnh vệ trưởng, vậy thì Độc Cô gia có thể sẽ đồng ý."
Trịnh Thiện Hành nói: "Không những vậy, bệ hạ còn ra ám thị cho quần thần, trưởng quan của Dân An cục nhất định phải văn võ song toàn, hơn nữa còn phải có tiếp xúc nhiều năm với bách tính. Nếu như sau này thăng chức có thể trực tiếp thăng lên làm tể tướng, giống như ngự sử đài vậy, như vậy đám quý tộc sẽ tranh nhau vỡ đầu để đưa con trai vào trong Dân An cục. Không cần tới hai ngày đám quý tộc đó sẽ giẫm nát bậc cửa nhà ngươi."
Lư Sư Quái cau mày, nói: "Những người này đều không dễ đối phó, chọn nhà này mà không chọn nhà kia, nhà không được chọn chắc chắn sẽ không vui. Đây đúng là một công việc chuyên đắc tội người khác mà."
Hàn Nghệ cười ha hả.
Vương Huyền Đạo kỳ vọng nói: "Lẽ nào Hàn tiểu ca đã có cách?"
Hàn Nghệ nói: "Chuyện này rất đơn giản, ai đến cũng không từ chối là được."
"Ai đến cũng không từ chối?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Như vậy sao được? Triều đình chỉ cho 50 danh ngạch thôi."
Hàn Nghệ cười nói: "Việc này ta tự có cách giải quyết." Trong lòng cười trộm, quý tộc trâu phải không, rơi vào tay Hàn gia gia này, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc của Lư gia. Hàn Nghệ cũng không dám lên phố, sợ bị người đánh. Dù sao cũng quá kiêu ngạo rồi, vì thế lặng lẽ đi thông đạo chuyên dụng vào Phượng Phi Lâu. Vừa mới đến ngoài viện hắn đã nghe thấy tiếng cười đùa bên trong, ghé đầu nhìn qua thì thấy Hùng đệ, Đỗ Tổ Hoa và Mộng Đình đang đứng trong sân ồn ào, còn Cố Khuynh Thành, Từ Du Du và những người khác đang đứng bên cạnh cười lớn.
Hóa ra là bọn họ đang diễn Bán gậy.
Hàn Nghệ cũng không làm phiền bọn họ, lặng lẽ đi vào trong viện. Đứng ở góc nhìn bọn họ biểu diễn, cũng cười lên ha hả cùng bọn họ. Quan trọng là Tiểu Béo quá buồn cười, xem trăm lần cũng không chán, ngoài ra còn có Mộng Đình vai khách mời, diễn xuất không bằng Từ Du Du, nhưng cũng mang lại một tư vị khác.
Đợi đến lúc kết thúc, Cố Khuynh Thành và Thảo nhi ra sức vỗ tay.
"Hàn đại ca."
Hùng Đệ bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Nghệ, vội vàng chạy qua.
Hàn Nghệ cười nói: "Thế nào, sân bãi bị người khác chiếm rồi, nên chuyển tới đây tập luyện sao?"
Hùng đệ vội vàng giải thích nói: "Là Khuynh Thành tỷ tỷ nói chưa từng xem tiểu phẩm, mà bọn đệ cũng không có chuyện gì làm nên diễn cho tỷ ấy xem."
Đệ đúng là đơn thuần a. Nếu nàng ta nói nàng ta là một xử nữ thì ngươi làm thế nào?! Hàn Nghệ thở dài nói: "Tiểu Béo, cái kiểu diễn không thu tiền thế này về sau chúng ta không nên diễn nữa. Đệ hiện giờ là ngôi sao lớn rồi, không thể bị mỹ sắc mê hoặc."
Hùng Đệ cười nhún nhún vai.
"Tiểu Nghệ ca."
Lập tức một tiếng hờn dỗi vang lên.
Hàn Nghệ cười gian một tiếng, lại nói với Đỗ Tổ Hoa.
"Hoa tử, ngươi có mới nới cũ rồi, vứt bỏ Du Du thân với Mộng Đình từ khi nào vậy?"
Đỗ Tổ Hoa ngượng chín mặt.
Mộng Đình dậm chân nhỏ nói: "Tiểu Nghệ ca, huynh nói gì vậy, đúng là không biết xấu hổ."
Hàn Nghệ rất chân thành nhìn Mộng Đình, rối rắm nói: "Ta chẳng phải là sợ bị người ta cướp người mất sao."
"Huynh!" Mộng Đình chỉ tay về phía Hàn Nghệ, lúng túng không nói lên lời.
Cố Khuynh Thành đã gặp qua quá nhiều đàn ông rồi. Nàng ta thấy Hàn Nghệ tuy mồm miệng nói như vậy, nhưng trong mắt không có nửa phần cợt nhả, nói: "Mộng Đình muội muội, muội sợ huynh ấy làm gì. Huynh ấy chỉ mạnh miệng như vậy, nếu muội đồng ý, huynh ấy chưa chắc đã có gan làm như vậy."
hắc hắc, còn dám chế giễu ta? Không lẽ cô không biết ta đây là nể mặt cô mới đến nên mới không chọc ghẹo cô sao? Hàn Nghệ cười nói: "Khuynh Thành, cô chỉ biết giật dây Mộng Đình đơn thuần. Có bản lĩnh thì tối nay cô tới làm ấm giường cho ta. Ta thấy cô mới là người không có gan đấy."
Cố Khuynh Thành gật đầu cười nói: "Được thôi."
"Thiệt hay giả đó?"
Hàn Nghệ lập tức kinh ngạc.
Cố Khuynh Thành khiêu khích nhìn Hàn Nghệ, nói: "Cố Khuynh Thành ta nói là làm."
Mộng Đình bỗng hưng phần hẳn lên, nói: "Thế nào Hàn tiểu ca, huynh dám không?"
"Ta mà không dám á?Ta. . . ta nói này Tiểu Béo. Ánh mắt kia của đệ là có ý gì? Ta dường như nhìn thấy được ánh mắt đệ đang muốn bán đứng ta."
Hàn Nghệ đang kích động, thì bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Béo đang nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm. Hai lông mày cong lên như số tám, tựa như đang phát cảnh báo cho hắn.
Hùng Đệ rất nghiêm túc nói: "Hàn đại ca, Tiểu Béo chỉ là muốn nhắc nhở huynh. Huynh là người đã có vợ rồi."
Đại ca à! Ta chỉ là dọa nàng ta thôi! Lúc này là đang xem ai cứng được tới cùng thôi. Hàn Nghệ buồn bực trong lòng, đúng là không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ có đồng đội như Tiểu Béo, vỗ vỗ vai Hùng Đệ nói: "Được rồi, nể mặt đệ ta sẽ tha cho Khuynh Thành tỷ của đệ một lần."
Mộng Đình nghiêng mắt nhìn, nói: "Tiểu nghệ ca, hoá ra huynh chỉ biết mạnh miệng thôi à?"
Đừng ép ta biến hình sang form lãng tử, bằng không các người ai cũng không thoát được. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Mộng Đình, đừng nói ta không nhắc nhở cô. Đừng chơi với lửa, cẩn thận có ngày bị lửa cháy đó."
Mộng Đình bĩu môi nói: "Ta hiện giờ không sợ huynh nữa. Huynh có cần ta làm ấm giường cho huynh không?"
Mịa! Cô đủ tàn nhẫn đấy! Hàn nghệ thấy hận trong lòng, nhưng nghĩ tới Tiêu Vô Y, thế là vẫn phải nhịn, nói: "Đợi cô lớn thêm tí nữa chúng ta sẽ thảo luận tiếp vấn đề này."
Mộng Đình không chút sợ hãi, cười lên ha hả.
Chúng nữ cũng cười theo.
"Khuynh Thành tỷ, tỷ thật lợi hại, chỉ nhìn một cái đã biết Tiểu Nghệ ca có sắc tâm nhưng không có sắc đảm."
Mộng nhi vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Cố Khuynh Thành, cười hì hì nói. Hôm nay bọn họ cuối cùng cũng được mát mày mát mặt rồi, thật không dễ dàng a.
Hàn Nghệ ngầm châm chọc nói: "Đó là đương nhiên. Khuynh Thành tỷ của các cô quen biết rộng, loại đàn ông nào mà chả gặp qua."
"Nhưng người ôm gái mà trong lòng không loạn như ngươi, ngoại trừ thái giám ra, ta quả thật mới thấy lần đầu đấy." Cố Khuynh Thành cười hì hì nói.
Chúng nữ càng cười lớn hơn.
Thái giám? Chết tiệt, chẳng lẽ thật sự muốn ta đại khai sát giới hay sao. Hàn Nghệ hai mắt toé lửa, nhưng ngẫm lại, không đúng, nữ nhân này đang muốn chinh phục ta. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa thì bị mắc lừa rồi.
Hùng Đệ đột nhiên nói: "Khuynh Thành tỷ, tỷ đừng chê cười Hàn đại ca nữa. Đây là Hàn tiểu ca chung thuỷ với tình yêu."
Đỗ Tổ Hoa vội nói: "Chung thuỷ?"
"Đúng, chung thuỷ."
Hùng Đệ trịnh trọng gật đầu.
Mộng Đình nói: "Tiểu Béo, đệ thiên vị quá. Lúc Tiểu Nghệ ca chọc ghẹo bọn ta sao đệ không nói như vậy."
"Đúng vậy a."
Hùng Đệ nghiêng đầu qua, cho Hàn Nghệ một ánh nhìn đáng thương, muốn giúp mà không giúp được gì.
Béo ca cà! Sau này đệ đừng nói lung tung nữa có được không, xem như ta cầu xin đệ đó.
Hàn Nghệ bị bọn họ nhìn vậy có chút muốn khóc rồi. Quả nhiên song quyền nan địch tứ thủ, à không nhị thủ, tứ thủ, lục thủ, bát thủ, thập thủ. Ủa, hình như còn thiếu một đôi, bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao Mộng Tư không có ở đây?"
Vừa nghe lời này, bọn Mộng nhi đều lộ vẻ lo lắng.
Hàn Nghệ nói: "Có chuyện gì vậy?"
Mộng nhi nói: "Tạ công tử đã lâu không tới rồi."
Mộng Đình bĩu môi nói: "Tạ công tử đó đúng thật là, lâu như vậy không tới thăm Mộng Tư tỷ."
Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút kinh dị, miệng lại nói: "Tạ công tử trên mình có trọng trách phục hưng gia tộc. Y chắc chắn là đang bận công chuyện. Các người đừng loạn oán trách."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện