[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Chương 12 : Cương thi hại người.
Người đăng: ryukenshine
Ngày đăng: 20:58 16-07-2023
.
Sáng sớm ngày thứ hai, người trông mộ lên núi tuần tra, phát hiện phần mộ của lão thái gia bị trộm, thi thể không cánh mà bay, lập tức báo cáo cho tộc lão.
Vương Thanh Sơn là tộc nhân Vương gia có bối phận cao nhất trên trấn Thanh Thạch. Lão thái gia chết đi là anh họ của hắn.
Biết được phần mộ đường huynh bị trộm, thi thể không cánh mà bay, Vương Thanh Sơn một bên phái tộc nhân tìm kiếm thi thể, một bên phái người báo quan.
Vương gia là đại gia tộc có số lượng huyện Bình An. Phần mộ lão thái gia bị trộm, thi thể không cánh mà bay, khiến cho rất nhiều tộc nhân Vương gia chú ý. Các tộc lão Vương gia biết được việc này, đều yêu cầu truy nã hung thủ, tìm về thi thể lão thái gia, an táng thật tốt.
Vương Thiên Đức là Huyện úy huyện Bình An, chủ quản việc trị an, hắn cũng là tộc nhân Vương gia, biết được việc này, Vương Thiên Đức lập tức mang theo tổng bộ cùng hơn mười bộ khoái chạy tới trấn Thanh Thạch.
Dựa theo bối phận, Vương Thiên Đức gọi lão thái gia đã chết là Thất bá công.
Vương Thiên Đức đầu tiên là trấn an các tộc lão của các chi nghe tin chạy đến, vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ đưa hung thủ ra trước, sau đó tìm được thi thể của Thất bá công.
Vương Thiên Đức làm Huyện uý mười năm, kinh nghiệm phong phú, hắn mang theo tổng bộ đi mộ viên gia tộc xem xét, cũng hỏi thăm tình huống mộ phần của hai gã thủ mộ bị trộm.
Nghe xong trần thuật của người thủ mộ, trong lòng Vương Thiên Đức có một cái suy nghĩ.
Vụ án này khẳng định không phải do tộc nhân Vương gia làm, Thất bá công đức cao vọng trọng, tộc nhân Vương gia không có khả năng đi đào mộ Thất bá công, cũng trộm đi thi thể. Nhưng cẩn thận nhìn lại, Vương Thiên Đức vẫn phái người điều tra, nhìn xem trước người Thất bá công từng có khúc mắc với ai.
Vật bồi táng bị cướp sạch không còn gì, bởi vậy có thể thấy được, kẻ trộm mộ hơn phân nửa là hạng người nghèo rớt mồng tơi, thuận theo manh mối này, Vương Thiên Đức phái bộ khoái tra xét từng nhà, người bần khốn là trọng điểm tra xét.
Vật bồi táng đa số là vàng bạc châu báu, người trộm mộ không có khả năng cầm vàng bạc châu báu lay động thị trường, bọn họ khẳng định sẽ đem đồ ăn trộm tới bán đi đổi bạc.
Theo manh mối này, Vương Thiên Đức phái người chạy khắp các cửa hàng cầm đồ ở huyện Bình An, trong một tiệm cầm đồ tên là " Vĩnh An tác", nhanh chóng biết được ngày thứ hai phát án, có người đến hiệu cầm đồ Vĩnh An làm kim ngân châu báu.
Bởi vì số lượng quá lớn, ông chủ tiệm cầm đồ Vĩnh An Hứa An tự mình tiếp đãi.
Trải qua Hứa An kể lại, điển cầm kim ngân châu báu là hai huynh đệ, trên chân dính không ít bùn đất, trong lúc nói chuyện, một nam tử nói là muốn đi Bách Hoa lâu chơi mấy ngày.
Bách Hoa lâu là thanh lâu lớn nhất huyện Bình An, người bình thường không đi nổi nơi này.
Theo manh mối này, bộ khoái rất nhanh bắt được hai huynh đệ Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa ở Bách Hoa Lâu.
Còn chưa kịp lên công đường, Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa đã thành thật khai báo, thừa nhận là bọn họ đánh cắp vật bồi táng của lão thái gia, nhưng bọn họ chắc chắn không đánh cắp thi thể.
Vương Thiên Đức cho người giam giữ Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa lại, để Vương Thanh Sơn tổ chức tộc nhân tìm kiếm thi thể lão thái gia.
Phụ cận núi Thanh Thạch có không ít chó hoang, Vương Thiên Đức suy đoán, thi thể của lão thái gia có khả năng đã bị chó hoang tha đi rồi.
Vương Thanh Sơn tổ chức mấy trăm tộc nhân, vào núi tìm kiếm thi thể lão thái gia, bất quá không thu hoạch được gì, vài tên tộc nhân không may gặp phải Hùng mù, bị Hùng mù đánh bị thương.
Năm ngày trôi qua, vẫn chưa tìm được thi thể lão thái gia. Mọi người cũng không ôm hi vọng gì, Vương Thanh Sơn đành phải để lại hơn mười tộc nhân tiếp tục tìm kiếm, đuổi những tộc nhân khác đi.
Vương Hữu Bình và Vương Hữu Toàn là anh em họ, phụ trách tiếp tục ở trong núi sâu tìm kiếm thi thể lão thái gia.
Một buổi tối hôm đó, sắc trời tối xuống, trên người bọn họ mang theo lương khô, dứt khoát ở lại trong một ngôi miếu đổ nát trong núi nghỉ ngơi.
"Đã qua nhiều ngày như vậy, thi thể lão thái gia chỉ sợ bị chó hoang ăn sạch, Ngũ thúc công làm gì còn bắt chúng ta tiếp tục tìm kiếm thi thể Tam bá công." Vương Hữu Bình oán giận nói.
"Ai, chỉ có thể trách vận khí chúng ta không tốt, rút đến ngắn ký tên lưu lại tìm kiếm thi thể Tam bá công, ai bảo chúng ta rút đến đoản ký chứ, dù sao lương khô của chúng ta sung túc, cùng lắm thì ở lại miếu đổ nát này vài ngày, ăn xong lương khô liền trở về giao nộp, nói không tìm thấy thi thể Tam bá công, làm dáng là được rồi, như vậy nghiêm túc làm gì, Vương Hữu Toàn không cho là đúng.
"Nói cũng đúng, cứ làm như vậy đi."
Hai người trò chuyện trong chốc lát, mỗi người tìm một chỗ trống, phủ lên cỏ khô, ngủ xuống.
Giờ Tý, đêm dài yên tĩnh.
Trong một sơn cốc mọc đầy cỏ dại nào đó, hai bên vách đá mọc đầy rêu xanh, trên vách đá gập ghềnh bên trái, treo rất nhiều dây leo thô to màu xanh lá.
Một tiếng rống quái dị bỗng nhiên vang lên, một bóng người bỗng nhiên từ trong đám dây leo rậm rạp vọt ra.
Hiển nhiên, phía sau dây leo có một sơn động bí ẩn, bất quá cửa động bị dây leo thô to che lại.
Bóng người rõ ràng là một nam tử toàn thân mọc ra một tầng lông đen thô to cứng rắn, ngón tay dài nhỏ, móng tay biến thành màu đen, nhìn cách ăn mặc và khuôn mặt đã chết nhiều ngày trước, chính là lão thái gia đã biến thành một bộ cương thi.
Nó ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra một tiếng rống quái dị, há miệng lộ ra hai cái răng nanh.
Một vầng trăng sáng treo cao trên trời, lượng lớn tinh hoa ánh trăng nhao nhao tràn vào trong miệng nó.
Sau khi hút hết ánh trăng nửa canh giờ, hai tay nó duỗi thẳng, nhảy một cái ra ngoài cốc.
Nó nhảy loạn bốn phía trong núi sâu, một lúc lâu sau, nó xuất hiện ở bên ngoài một ngôi miếu đổ nát.
Cái mũi của nó ngửi nhẹ một cái, hai chân nhảy lên, phóng về phía miếu cổ.
Vương Hữu Bình ngủ rất say, mơ mơ màng màng, hắn nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy một nam tử toàn thân mọc lông đen, hai tay nắm lấy bả vai Vương Hữu Toàn, cắn lấy cổ Vương Hữu Toàn.
"Cứu ta, mau cứu ta." Vương Hữu Toàn lớn tiếng cầu cứu.
Hắn vừa nói xong lời này, nam tử buông lỏng bả vai Vương Hữu Toàn ra, hai chân Vương Hữu Toàn mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Mượn ánh trăng sáng ngời, có thể thấy rõ ràng, trên cổ Vương Hữu Toàn có hai lỗ máu lớn bằng ngón tay.
"Hống "
Nam tử toàn thân mọc lông đen há miệng, có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh, phía trên còn dính máu.
Vương Hữu Bình sợ hãi, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài. Nhưng hắn còn chưa chạy được bao xa, cương thi đã nhảy dựng lên, ngăn cản đường đi của hắn.
Cương thi dùng hai tay bắt lấy bả vai Vương Hữu Bình, há miệng táp tới cổ Vương Hữu Bình.
Vương Hữu Bình chỉ cảm thấy cổ truyền đến một trận đau nhức kịch liệt. Không lâu sau, trước mắt tối sầm lại, liền mất đi tri giác.
Sau khi hút lấy tinh huyết của hai người còn sống, cương thi nhảy lên nhảy ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, nó biến mất trong đêm tối.
Đảo Liên Hoa.
Ánh mặt trời mới mọc, ánh mặt trời rực rỡ làm cho đảo Liên Hoa choàng lên một chiếc áo choàng màu vàng, đắm chìm trên người, ấm áp.
Thanh Liên các, Vương Trường Sinh khoanh chân ngồi trên một tấm đệm hương bồ màu xanh lục, trên tay đeo một chuỗi ngọc màu lam, bên trong phòng hiện lên rất nhiều điểm sáng màu lam.
Theo sự hít thở thổ nạp của hắn, từng điểm sáng màu lam phảng phất như nhận được chỉ dẫn nào đó, chen chúc nhau theo thiên linh cái chui vào trong cơ thể không thấy đâu nữa.
Nửa khắc đồng hồ sau, một ít điểm sáng màu lam cuối cùng chui vào trong cơ thể Vương Trường Sinh. Hắn lập tức mở hai mắt, trong mắt bắn ra một vòng tinh quang.
"Nếu từ nhỏ đeo cái Tụ thuỷ châu này tu luyện, chỉ sợ ta hiện tại đã tiến vào luyện khí tầng bảy rồi." Vương Trường Sinh nhẹ thở ra một hơi, lẩm bẩm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện