Thần Võ Thiên Đế

Chương 68 : Lâm Phong xua quỷ

Người đăng: Oll

Trên đường về, Lâm Phong dương dương đắc ý, hắn và Lục Vũ lập công lớn nên hiện tại là hồng nhân trước mặt viện trưởng. (*) hồng nhân: người tâm phúc, người tin cậy, người tin cẩn... Những tên đệ tử Võ tông khác thì phiền muộn cực kỳ, nhiều người liên hợp lại như vậy lại không đấu thắng Lục Vũ và Lâm Phong, đây quả thực là chuyện mất mặt. Lần này bắt Hắc Vĩ hồ, nội tôn tổn thất rất lớn, hy sinh một vị võ sư và ba mươi đệ tử, bọn người không may Mục sư huynh tự nhiên cũng tính là bị yêu thú giết. Vân Nguyệt Nhi một mực không lên tiếng, tâm tình khá phức tạp. Triệu Lục Vân một mực lẩm nhẩm bên tai Vân Nguyệt Nhi khiến nàng thật muốn tát cho một bạt tai. Bà tám này hoặc là hoa si, hoặc cố ý. Tề viện trưởng tâm tình không tệ, bắt sống được Hắc Vĩ hồ thì những tổn thất này đều đáng giá. Trở lại Thanh Sơn tông, Lâm Phong và Lục Vũ mỗi người được ban cho năm viên Dịch Cốt đan, một cơ hội đến Luyện Bì các. "Cố gắng lên, hy vọng các ngươi sẽ có biểu hiện tốt ở giải thị đấu nội môn sắp diễn ra." Tề viện trưởng khích lệ hai câu, Lục Vũ và Lâm Phong liền lui ra. Dịch Cốt đan là đan dược chủ yếu nhắm đến giai đoạn luyện cốt, cường hóa cốt chất, đề cao mật độ xương. Lâm Phong trở về Đan tông, Lục Vũ chăm chỉ tu luyện, khoảng cách diễn ra giải thi đấu nội môn chỉ còn chưa đầy mười ngày. Tần Vân hay tin Lục Vũ chưa chết, trong lòng tức giận đến phát điên. Dưới mắt, giải thi đấu nội môn tới gần, hạ viện trông coi càng nghiêm hơn, Tần Vân muốn thu thập Lục Vũ vào lúc này quả thực sẽ bốc lên nguy hiểm rất lớn. "Xem ra chỉ có thể nhờ người khi thi đấu lôi đài nhục nhã hắn thôi." Tần Vân cười lạnh, đưa cho Vân Nguyệt Nhi một chút đan dược, tiếp tục nịnh nọt nàng. Vân Nguyệt Nhi mặc dù lựa chọn Tần Vân nhưng chưa từng để hắn nắm tay lần nào, Tần Vân muốn ôm mỹ nhân về thì hẵng còn sớm lắm. Lục Vũ trong phòng tu luyện, không có chạy loạn. Hắn biết Tần Vân muốn đối phó mình nên đương nhiên sẽ không cho địch nhân cơ hội. Năm viên Dịch Cốt đan phối hợp với Hoàng cấp bát phẩm võ hồn của Lục Vũ, dù ở trong phòng cũng có thể cũng cấp đủ tài nguyên cho hắn tu luyện. Sau khi Lục Vũ luyện Thốn Tâm Vạn Kình đến đệ tứ trọng thì tiến triển chậm hẳn đi. Nhưng cảnh giới của Lục Vũ lại không ngừng được đề cao, thời gian năm ngày đã đủ để Lục Vũ đạt đến tôi thể lục trọng đỉnh phong. Thời điểm hiện tại, tiểu tử Lâm Phong kia đã đạt tới tôi thể thất trọng, tiến nhập giai đoạn luyện bì. Hai ngày sau, Lục Vũ đạt đến tôi thể thất trọng, trước khi lên đường đến Luyện Bì các vừa lúc gặp gỡ Lâm Phong. "Hắc hắc, lão đại, chúng ta thật đúng là tâm hữu linh tê a." (*) tâm hữu linh tê: tâm linh tương thông, thần giao cách cảm. "Quỷ tài cùng ngươi tâm hữu linh tê, tránh sang bên." Lục Vũ nhìu mày, Lâm Phong vui cười, hai người cùng đi đến Luyện Bì các. Nơi này không khác gì Luyện Huyết các, Luyện Cốt các, bởi đây là nơi chuyên môn luyện bì, luyện độ chịu đòn. Sau khi Lâm Phong hiểu rõ, mếu máo: "Móa, ta còn tưởng là ban thưởng, hóa ra là trừng phạt." Lục Vũ cười mắng: "Mình đồng da sắc, không bị đánh sao luyện ra được?" Nơi thiên chuy bách luyện này cũng chia làm mười hai loại hình thức từ thấp đến cao, Lục Vũ và Lâm Phong tự nhiên là bắt đầu từ hình thức thấp nhất. Đó là một tên đệ tử thất trọng cảnh giới tay cầm côn bổng tiến hành đập nện khắc người, chỉ tránh đi những bộ vị yếu hại như tay, mặt... Người lịch luyện không được phép phản kích, chỉ có thể xông tới. Lục Vũ tới trước, mặt cho những côn bổng kia đánh lên người, cảm giác lực đạo cũng không tính mạnh. Lâm Phong lại dường như không chịu đựng nổi, cũng may là trong đan điền hắn có một chiếc đỉnh, khi nó xoay một vòng thì sẽ xoa dịu mệt nhọc một đi một chút. Lục Vũ nhẹ nhõm thông qua cửa thứ nhất, bắt đầu hình thức trung đẳng. Lần này, xuất thủ đều là đệ tử tôi thể bát trọng, công bổng đánh lên lực rất mạnh. Lục Vũ vận dụng Nhu Cốt Thốn Kình xảo diệu hóa giải, năng lực kháng đòn khiến người xuất thủ cảm thấy kinh ngạc. Một ngày tu luyện vộ vàng trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong lôi kéo Lục Vũ đi Tàng Kinh các, đi tới trên lầu ba. Ở trên này đa phần là những loại công pháp như Kim Chung tráo, Thiết Bố sam. Lâm Phong chọn tới chọn lui một hồi, chọn lấy Thủy Văn Kình, đây là một công pháp phòng ngự lấy nhu thắng cương. Tu luyện nó tới cảnh giới đại thành, bắp thịt toàn thân như gợn nếp sóng nước, có thể ngự ngàn quân lực. Lục Vũ tìm một hồi, không phát hiện được công pháp thích hợp, nhưng lại bị một môn võ kỹ hấp dẫn. "U Linh Quỷ Trảo, loại vũ kỹ này sao lại xuất hiện ở hạ viện được?" Lục Vũ rất bất ngờ, lật ra xem xét, trang đầu tiên hiện ra một đoạn miêu tả. Đại khái nói U Linh Quỷ Trảo này đẳng cấp rất cao nhưng từ trước đến nay ở Thanh Sơn tông chưa ai luyện thành cả. "Khó thế sao?" Lục Vũ không tin, bắt đầu chăm chú đọc bí tịch. U Linh Quỷ Trảo không có chiêu thức cố định, cái gọi là Quỷ trảo chẳng qua chỉ là một loại xưng hô, có thể là quyền, là chưởng, là chỉ hoặc là trảo, biến hóa tùy ý. Nó nặng ý chứ không nặng hình, bởi vậy rất nhiều người căn bản xem không hiểu được nó. U Linh Quỷ Trảo tinh túy ở tám chữ: Xúc nhi phản kích, hậu phát tiên chí! (*) Xúc nhi phản kích, hậu phát tiên chí: Áp sát phản công, phát sau tới trước. Lục Vũ nhìn ba lần thì hiểu nhưng lại không biết luyện như thế nào. "Khỉ thật, đây không phải là lừa nhau à? Khó trách không có người luyện thành." Buông bí tịch xuống, Lục Vũ và Lâm Phong đi đến Luyện Bì các, tiếp tục tu luyện ở đó. Lâm Phong tiến triển cực nhanh, nhẹ nhõm xông qua cửa thứ nhất, bắt đầu hình thức trung đẳng. Lục Vũ đã đang trải nghiệm hình thức mạnh nhất, Nhu Cốt Thốn Kình của hắn phối hợp với Bách Xuyên mạch giúp hắn có thể chịu đựng được nửa canh giờ. Buổi chiều, Lục Vũ hoàn toàn thích ứng, thân thể tự nhiên buông lỏng, lúc bị ngoại lực xâm nhập kiểu gì cũng sẽ không nhịn được phản kích lại nhưng rốt cục hắn cũng nhịn được. Vì để dời lực chú ý, trong đầu Lục Vũ đột nhiên nghĩ đến U Linh Quỷ Trảo, môn võ kỹ này chỉ nặng ý không nặng hình, áp sát phản công, xuất thủ vô tình. Lục Vũ cẩn thận ngẫm nghĩ, bất tri bất giác tiến nhập trạng thái vong ngã, đây là năng lực đặc thù mà thiên mạch mang lại cho hắn. Làm sao để áp sát phản công, phát sau ra trước? Lục Vũ một mực lý giải, lại đưa tới Vạn Pháp Trì phản ứng, nó tựa như một đại não khác của Lục Vũ, bắt đầu giúp hắn phân tích suy tính, cẩn thận thăm dò từng bước. Đột nhiên, Lục Vũ chợt lóe lên linh quang, Vạn Pháp Trì phân tích U Linh Quỷ Trảo. "Hóa ra là như thế!" Lục Vũ minh ngộ, thân thể tự nhiên phản ứng theo, như một con rắn uốn éo, hoàn toàn không bị khống chế. Sau một khắc, từng tiếng kêu sợ hãi vang lên, hai mươi tên đệ tử tôi thể cửu trộng nằm ngổn ngang trên mặt đất, côn bổng trong tay đều rơi rớt, tất cả mọi người đều bị Lục Vũ đánh ngã chỉ trong chớp mắt. Lâm Phong nghe tiếng kinh hô thì quay đầu lại, cả người giật nảy mình. "Lão đại, ngươi bị quỷ nhập à?" Lục Vũ giật mình tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cười to. "Khéo, quá khéo, ha ha..." Tất cả mọi người nhìn Lục Vũ, có người nghi ngờ hỏi: "Hắn bị điên rồi à?" "Hơi giống." Lâm Phong mắng: "Điên cái rắm, hắn bị quỷ nhập thôi. Tới tới tới, mọi người tránh ra, ta xua quỷ giúp hắn, đảm bảo hắn lập tức khôi phục như thường." Lâm Phong hấp tấp chạy tới chỗ Lục Vũ, miệng niệm: "Thiên linh linh địa linh linh, thiên thượng địa hạ ta nhất linh..." Khì khì một tiếng, đám người ngã xuống đất đều bị Lâm Phong lôi lật ra. "Tiểu tử này rốt cục muốn trêu chúng ta chăng?" Lục Vũ nhìn Lâm Phong, bên tai vang lên thanh âm thì thầm. (Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện) "Lão đại, phối hợp chút đi, để cho ta uy phong một chút." Lâm Phong khoa tay múa chân, miệng niệm kinh, ra dáng. BA! Một cái bạt tai, Lâm Phong quay người ba trăm sáu mươi đột, tư thế rất tiêu sái. "Lão đại, ta thi pháp mới được một nữa thì ngươi đã tỉnh lại, xem ra công lực của ta lại tiến bộ." Lục Vũ gặp nhiều kẻ mặt dày rồi, nhưng người mặt dày như hắn thì quả là mới gặp lần đầu. "Tiểu tử thúi, ngay cả ta cũng dám giỡn, ngươi ngứa da hả?" Lâm Phong cười hắc hắc nói: "Không phải ta đang xua quỷ giúp ngươi sao?" Một bên, đệ tử Luyện Bì các tỉnh ngộ mắng: "Lâm Phong khốn kiếp, ngươi dám trêu chúng ta, đừng chạy..." Lâm Phong hét to, kéo Lục Vũ chạy mất dạng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang