Thần Võ Thiên Đế

Chương 67 : Đổi trắng thay đen

Người đăng: Oll

Đứng yên bất động, Lục Vũ đang cẩn thận tận hưởng sự sung sướng mà trận đấy này mang lại, hắn được đánh mười phần tận hứng. Cửu Bạo Kinh Lôi quyền uy lực kinh người, phối hợp với Bách Xuyên mạch cũng đủ để tăng sức mạnh lên thêm mấy chục lần. Nhu Cốt Thốn Kình có lực phòng ngự rất mạnh, Thốn Tâm Vạn Kình đã tu luyện tới 200 kình, đấm ra một quyền trong nháy mắt có thể phân ra 200 cỗ, không chỉ tốc độ ra quyền được đề cao mà còn có thể thay đổi phương thức tổ hợp quyển kình, qua đó tăng uy lực của chiêu số thêm một bước. Thảo hồn trên đỉnh đầu Lục Vũ chập chờn, Ngưng Hồn châu trên chiếc lá thứ hai phóng ra một cỗ ba động kỳ dị, hai tia hồn lực tuyến như hắc bạch thiểm điện. “Lão đại, ngươi quá thần!” Lâm Phong ở phụ cận mặt mũi tràn đầy sùng bái, chuyện xảy ra đến tận giờ nhưng hắn vẫn chưa thể tin nổi. “Việc này nên để ở trong lòng.” Lục Vũ vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, lôi kéo hắn cấp tốc đi vô trong. “Lão đại, sao chúng ta lại không ra ngoài?” Lâm Phong ngồi trên tàng cây, nhìn động tĩnh lối vào Hắc Hà cốc. “Hiện tại ra ngoài, bọn hắn hỏi ngươi có thấy những người khác không, ngươi trả lời sao đây?” “Đương nhiên là chưa từng thấy... ai nha... lão đại, sao ngươi lại đánh ta?” (Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện) Lục Vũ mắng: “Ngươi muốn nói chưa thấy qua, bọn hắn sẽ cảm thấy kỳ quái, lập tức phái người đi tìm. Đến lúc đó họ thấy những thi thể kia thì sẽ sinh nghi.” “Nghe cũng có chút đạo lý.” “Cho nên chúng ta phải đợi, chờ đến khi những thi thể này bị hung thú ăn hết mới cân nhắc rời khỏi đây. Ngoài ra...” Lâm Phong thấy Lục Vũ đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi: “Ngoài ra làm sao?” Lục Vũ nói: “Chúng ta nhất định phải chờ đến khi bọn người viện trưởng rời khỏi đây mới có thể ra ngoài.” Lâm Phong khó hiểu hỏi: “Tại sao lại phải như vậy?” Lục Vũ cười nói: “Chẳng phải ngươi tự cho là thông minh à, sao đạo lý đơn giản như thế lại không hiểu?” Lâm Phong ngượng ngùng nói: “Quả dưa như ta sao sánh nổi ngươi.” Lục Vũ mắng: “Bớt nịnh hót đi, thực ra đây là vấn đề về kinh nghiệm. Nếu như hiện tại chúng ta ra ngoài, viện trưởng và ba đại võ sư không có ở đó, mà những đệ tử khác một mực chắc chắn chúng ta hại đồng môn thì ngươi tính làm sao đây?” Lâm Phong bật thốt lên: “Ta đương nhiên sẽ giải thích cho bọn hắn...” “Hữu dụng không? Bọn hắn lắm người nhiều miệng như vậy, ngươi nói được bọn hắn à? Động thủ, ngươi chẳng lẽ giết sạch tất cả mọi người? Đến lúc đó ngươi còn quay lại Thanh Sơn tông được không?” Lâm Phong vò đầu hỏi: “Vậy phải làm sao mới tốt?” Lục Vũ lạnh nhạt nói: “Chỉ có thể chờ, đợi khi viện trưởng bọn hắn trở về, đến lúc đó những người kia cáo trạng chúng ta thì chúng ta đưa ra giải thích hợp lý, như thế mới có thể thoát tội. Mặt khác, chúng ta cũng cần đưa ra giải thích hợp lý cho nơi chúng ta đi trong khoảng thời gian này.” Lâm Phong sáng mắt lên, bật thốt: “Hang núi kia... ai nha... sao ngươi lại đánh ta?” “Đánh ngươi bởi ngươi đần, chỗ kia sao có thể nói ra được?” Lâm Phong trợn mắt, sững sờ hỏi: “Vậy chúng ta nói đi đâu?” Lục Vũ nói: “Chúng ta tìm được sào huyệt của Hắc Vĩ hồ, một mực tiềm phục tại phụ cận dự định ôm cây đợi thỏ, đáng tiếc một mực không thấy bóng dáng Hắc Vĩ hồ, rốt cục chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.” Lâm Phong nghe xong, cả kinh kêu lên: “Lão đại, ta thật quá bội phục ngươi! Nhưng mà sào huyệt của Hắc Vĩ hồ ở chỗ nào?” Lục Vũ nói: “Đó chính là việc chúng ta cần phải làm bây giờ, tìm ra sào huyệt của Hắc Vĩ hồ chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này. Đi thôi.” Thi phân rơi xuống đất, hai người bắt đầu tìm kiếm sào huyệt của Hắc Vĩ hồ. Tốn thời gian ba ngày, Lục Vũ rốt cục tìm được sào huyệt của Hắc Vĩ hồ. Cũng trong đêm hôm đó, Lâm Phong thấy được Tề viện trưởng mang theo hai vị võ sư chật vật xông ra Hắc Hà cốc. Sáng sớm hôm sau, Lục Vũ và Lâm Phong mặt đầy bụi đất rời đi Hắc Hà cốc. Mới ra tới nơi, hai người liền bị một số đệ tử Võ tông chặn lại. “Hai thằng ranh con, ta đánh chết các ngươi.” Có người kích động phất tay tung quyền đánh tới phía Lục Vũ. Lục Vũ ánh mắt lạnh lẽo, tay trái nhô ra chế trụ cổ tay người kia, sau đó đảo một vòng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương tay gãy đoạn kèm theo tiếng kêu đau đớn, người kia trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lục Vũ. “Ngươi... ngươi... lớn mật!” Những đệ tử khác giật nảy mình, không ngờ Lục Vũ lại hung tàn như thế. Lâm Phong mắng: “Các ngươi chơi cái gì, mới ra tới đã bị đánh lén, đây là tình nghĩa đồng môn đây hả?” Tiểu tử này trả đũa, thanh âm còn to hơn bất kỳ ai. Nơi xa, viện trưởng, võ sư và các đệ tử khác quay đầu quan sát, một đệ tử tôi thể cửu trọng cấp tốc chạy đến. “Buông tay, các ngươi làm gì đó, đi theo ta tới trước mặt viện trưởng nói cho rõ ràng.” Lục Vũ buông tay, vỗ vỗ bụi đất trên người, một mặt không vui. Mấy tên đệ tử trừng mắt Lục Vũ, giọng căm hận nói: “Ngươi thiết kế mưu hại mọi người, ngươi chờ bị phạt đi.” Lục Vũ cười lạnh nói: “Ngớ ngẩn.” “Ngươi nói cái gì?” Lâm Phong lớn tiếng nói: “Hắn nói các ngươi ngớ ngẩn, nghe rõ chưa? Ngớ ngẩn!” Mấy tên đệ tử giận dữ, quát: “Các ngươi muốn chết.” Lục Vũ lặng lẽ nhìn qua, những tên đệ tử kia đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác võ hồn hoảng sợ phảng phất như bị lực lượng nào đó trấn trụ. “Không được quấy, không có quy củ!” Đệ tử tôi thể cửu trọng không vui, trừng hai bên vài lần, lúc này mới dẫn người tới trước mặt viện trưởng. Lục Vũ lưu ý một cái, lúc trước một nhóm chín mươi người nhưng giờ chỉ còn lại năm mươi bốn người, còn một vị võ sư không thấy tăm hơi. “Viện trưởng, chính bọn hắn hại không ít người chúng ta.” Có đệ tử cáo trạng, một mặt phẫn hận. Lâm Phong lớn tiếng nói: “Nói hươu nói vượn, các ngươi ngậm máu phun người.” “Rõ ràng như thế, tất cả chúng ta đều có thể làm chứng.” Rất nhiều đệ tử thét lên, không phục phản bác Lâm Phong. Lục Vũ hỏi: “Khi nào?” “Lúc các ngươi đứng bên lòng sông đào hố.” Lâm Phong mắng: “Đồ đần, lúc đó chúng ta đang dẫn Hắc Vĩ hồ hiện thân, đạn tín hiệu kia cũng là do chúng ta phát ra, kém chút bị các ngươi phá hỏng đại sự mà các ngươi còn ở chỗ này ngậm máu phun người. Nếu không phải ta và Lục Vũ trăm phương ngàn kế dẫn xuất Hắc Vĩ hồ, viện trưởng bọn hắn có thể kịp thời bắt lấy Hắc Vĩ hồ sao? Chỉ bằng những tên ngớ ngẩn các ngươi là có thể hoàn thành được nhiệm vụ này à?” “Ngươi nói lung tung. Rõ ràng là các ngươi thiết kế hại mọi người, giờ còn dám tranh công.” Lục Vũ cười lạnh nói: “Các ngươi nhiều người như vậy, tất cả đều ở đây, có ai dám tranh công không? Bởi vì các ngươi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cho tới bây giờ cũng không biết cách làm sao dẫn dụ Hắc Vĩ hồ ra, công lao này không phải thuộc về chúng ta thì còn ai nữa?” Mười mấy đệ tử không phục, lớn tiếng phản bác. Võ sư mở miệng nói: “Lục Vũ, ngươi nói là ngươi dẫn xuất Hắc Vĩ hồ, vậy nói sơ qua tình hình đi.” Lục Vũ không chút hoang mang, bắt đầu giải thích mọi chuyện. “Chúng ta tốn không ít thời gian tìm được sào huyệt của Hắc Vĩ hồ... trăm phương ngàn kế dẫn dụ nó ra... bởi vì không biết viện trưởng có bắt được Hắc Vĩ hồ hay chưa nên trong khoảng thời gian này chúng ta một mực tiềm phục ở bên ngoài sào huyệt của Hắc Vĩ hồ...” Rất nhiều đệ tử trợn mắt biểu thị không tin. Lâm Phong khẽ nói: “Không tin thì ta chứng minh cho các ngươi xem.” Dưới sự dẫn đầu của Lâm Phong, mọi người lần nữa tiến vào Hắc Hà cốc... Viện trưởng tự mình đi qua kiểm tra, sào huyệt là thật. “Lần này, Lục Vũ và Lâm Phong lập công lớn, sau khi trở về chắc chắn trọng thưởng.” “Viện trưởng, đám Mục sư huynh còn chưa thấy trở về.” “Chờ thêm mấy ngày nữa, nếu còn chưa trở lại thì nhiều khả năng bọn hắn đã bị yêu thú sát hại rồi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang