Thần Võ Thiên Đế

Chương 32 : Sống không bằng chết

Người đăng: Oll

.
Xoay tròn hạ xuống tốc độ gấp bội, dẫn động khí lưu xung quanh giới hạn phạm vi hoạt động của Chung Lỗi. Ý thức được nguy hiểm, Chung Lỗi xoay ngược chiều hòng xông ra khỏi lực trói buộc này, lại không nghĩ tự cho là thông mình, càng chống càng bị lún sâu hơn. Lực xoáy chính phản là hấp dẫn lẫn nhau, Lục Vũ dùng Nhật Lạc Diệp Quy chuyển động thân thể đến tốc độ cực hạn thì đột nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ, nghịch chuyển khí lưu đạt đến mức tận cùng. Lục Vũ hai tay giao thoa toàn lực thu nạp lực xoáy, trong đó lẫn cả động lực hòa tan cường đại Chung Lỗi. Độ khó từ đó cũng tăng lên nhưng cũng giúp Lục Vũ tăng thêm uy lực cho một thức này. Lục Vũ đột nhiên rống to một tiếng, tay phải đấm ra một quyền trúng tâm vòng xoáy khiến cho hư không nổ ngay tức khắc, vang lên những tiếng ầm ầm. Lục Vũ cả người xoay tròn trở ra, máu tươi phun tung tóe khỏi miệng, không thể tránh khỏi nhận lấy phản phệ từ sóng xung kích. Chung Lỗi ở trung tâm vụ nổ bị đả kích mang tính hủy diệt, hắn phải toàn lực phòng ngự ứng phó uy lực một kích này của Lục Vũ, tuy rằng lực phản phệ chấn thương Lục Vũ nhưng uy lực vụ nổ lại tăng lên trên diện rộng khiến Chung Lỗi nát bét tay chân, kinh mạch toàn thân gãy vỡ, phát ra tiếng thét thảm thiết. Một quyền này oanh động toàn trường, khiến tất cả mọi người hoảng sợ. Uy lực của Lạc Nhật quyền này nghe rợn cả người, dung hợp sức mạnh vạn cân cùng quán tính xoay tròn, cộng thêm sức mạnh từ vụ nổ khiến cho lôi đài bị đánh thành một cái hố sâu, chấn bay Chung Lỗi đến bên mép lôi đài, cả người hoàn toàn thay đổi, máu me khắp người, rên rỉ kêu thảm thiết, hết sức thê lương. Lục Vũ xoay người đáp xuống đấy, bạch bạch bạch lùi lại mấy bước, máu tươi trào ra miệng nhưng hắn rốt cục cũng đứng vững. Dưới đài kinh hô nổi lên bốn phía. Chung Chân phát ra tiếng bi thiết không thể nào hơn. “Không! Ta không tin, đây không phải là thật!” Lý Tiểu Ba, Trương Đại Lực đều trợn tròn mắt, Hách sư huynh thì mặt như mộng, chỉ có Lâm Phong là vui mừng hớn hở. Trần Tùng ở trong đám người, cả người sợ đến mức choáng váng! Lục Vũ thắng, chuyện này sao có thể xảy ra? Cho dù sự thật đã phơi bày ở trước mắt nhưng rất nhiều người vẫn không thể nào tin được. Bên ngoài sân, trên nửa sườn núi, Vân Nguyệt Nhi thấy cảnh này cũng sợ đến ngây người. Chung Lỗi lại thua thảm, thật quá mức kinh ngạc. Hơn nửa tháng không gặp mà Lục Vũ đã luyện đến cửu trọng mạch, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi! Tần Vân đứng bên cạnh mặt tái xanh, vốn tưởng lần này Lục Vũ chắc chắn phải chết nên mới cố ý dẫn theo Vân Nguyệt Nhi “đi ngang qua” nơi đây, muốn cho nàng ta tận mắt thấy cảnh Lục Vũ chết, từ đây đoạn đi tình cũ. Nhưng không thể nào ngờ được tên Lục Vũ khốn kiếp này lại có thể thắng, một lần nữa phá hủy dụng tâm lương khổ của Tần Vân. “May mắn thôi, lần sau hắn sẽ không gặp may thế nữa đâu.” Tần Vân cười lạnh, thân là đệ tử chân truyền nên hắn vẫn coi thường Lục Vũ như cũ.” Vân Nguyệt Nhi biểu lộ quái dị, trước khi đến nàng đã biết được dụng tâm của Tần Vân, tự trong lòng cũng chờ mong Lục Vũ sẽ thất bại thảm hại, từ đây rời xa khỏi tầm mắt của nàng. Nhưng hôm nay Lục Vũ thắng, sau đó không lâu sẽ trở thành nội viện đệ tử, với Vân Nguyệt Nhi thì cả hai sẽ gặp lại nhau, đây chẳng phải là một sự tình xấu hổ lắm sao? Tần Vân để ý đến biểu lộ của Vân Nguyệt Nhi, cảm giác nàng còn chưa bỏ được Lục Vũ thì hận ý trong lòng hắn lại tăng thêm. Một phương hướng khác ở bên ngoài sân, Ngô Anh Kiệt đứng dưới tán cây âm u nhìn Lục Vũ trên đài, trong mắt cũng toát lên vẻ lo lắng, trong lòng lại nỗi lên sự hối hận. Sớm biết thế lúc trước hắn đã không tiễn Lục Vũ vào Võ tông, như thế sẽ không xuất hiện những chuyện tình phiền toái như hiện nay. Bây giờ Lục Vũ đánh bại Chung Lỗi, có được thực lực cửu trọng mạch thì bước tiếp theo sẽ trở thành nội viện đệ tử, đến lúc đó hai người ở chung một chỗ thì khả năng Ngô Anh Kiệt muốn giết chết Lục Vũ lại khó hơn rất nhiều. “Nhất định phải nghĩ biện pháp để hắn chết ở ngoại viện mới được.” Ngô Anh Kiệt lóe lên tia âm lãnh trong mắt, trong lòng đang bày mưu tính kế. Trên lôi đài, sau khi Lục Vũ đứng vững lại thì cảm thấy khó thở, nội thương không nhẹ. Chung Lỗi còn đang kêu gào thảm thiết, dưới đài bốn phía kinh hô không ngớt đủ loại nghị luận, cũng có người đang lớn tiếng khen hay, cao hứng vì Lục Vũ thắng. Xoay chuyển ánh mắt, Lục Vũ nhìn quanh khắp nơi, cảm giác lực nhanh chóng phóng ra ngoài liền bắt được một số ánh mắt không thân thiện. Lạnh lùng cười một tiếng, Lục Vũ thấy được Tần Vân và Vân Nguyệt Nhi ở trên lưng chừng núi, khóe miệng khẽ nhếch cười trào phúng. Vân Nguyệt Nhi hết sức khó chịu, ánh mắt chế giễu không che dấu chút nào kia cũng Lục Vũ tựa như đang khoe khoang trước mặt nàng. Tần Vân ngầm bực, khinh thường nói: “Khai mạch cửu trọng ngay cả một đầu ngón tay của ta cũng không cản được mà khoe khoang cái gì?” Vân Nguyệt Nhi sững sờ, lập tức cười khẽ nói: “Lục Vũ há có thể so với Vân ca, sâu kiến như hắn không đáng để chúng ta quan tâm, đi thôi.” Quay người, Vân Nguyệt Nhi tâm linh hơi nhói đau không biết lý do tại sao, luôn có một tia ảo não quấn quanh trong lòng. Là không bỏ xuống được hay hối hận? Lục Vũ cười lạnh, nói ta là sâu kiến thì ngươi là gì? Dười ánh mắt, Lục Vũ nhìn sang Ngô Anh Kiệt đứng dưới tán cây, đáy mắt hiện liên một tia hàn quang. Đầu tiên là Chung Chân, sau là Chung Lỗi, chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu. Lục Vũ khẽ bước chân trái tới trước, cả người chuyển động liền hấp dẫn vô số ánh mắt. “Hắn sẽ giết Chung Lỗi sao?” “Còn cần phải nói sao, đây là trận chiến sinh tử, thua đồng nghĩa với cái chết.” “Nếu như Lục Vũ thua thì Chung Lỗi đã sớm chặt hắn thành tám khối rồi.” Trên lôi đài, Lục Vũ đi tới bên cạnh Chung Lỗi, nhìn cả người đối phương là máu thì cười lạnh: “Hiện tại đã tỉnh ngủ chưa?” Chung Lỗi hai mắt phiếm hồng, gầm thét lên: “Lục Vũ, tên khốn nhà ngươi, ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi.” “Xem ra còn chưa tỉnh ngủ, còn đang nói mớ.” Lục Vũ đá một cước lên cằm Chung Lỗi, đối phương là kêu thảm thiết. Dưới đài, Chung Chân cả giận nói: “Dừng tay! Lục Vũ ngươi không nên hiếp người quá đáng.” Lục Vũ nhìn Chung Chân, giễu cợt nói: “Ngươi sợ à? Van xin ta đi, không chừng ta sẽ đại phát hiện tâm tha cho đại ca ngươi.” Chung Chân tức giận thét ầm lên, hận không thể xông lên giết Lục Vũ, nhưng cân nhắc đến an nguy của đại ca nên hắn vẫn nhịn lại. Lục Vũ nhìn quanh bốn phía, cười lạnh nói: “Chết cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ là sống không bằng chết.” “Giết ngươi sẽ ô uế tay của ta. Ta để ngươi sống sẽ là trừng phạt ngươi.” (Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện) Lục Vũ đá bay Chung Lỗi, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Chung Chân, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt. Hờ hững quay người, Lục Vũ bỏ đi, thân ảnh đơn bạc lộ ra mấy phần cao ngạo. Giờ khắc này tất cả mọi người nhìn hắn, nhiều ánh mắt ghen tị chuyển thành khâm phục. Nếu đổi lại trận này Chung Lỗi thắng thì hắn có bỏ qua cho Lục Vũ không? Đáp án là không. Sau khi Lục Vũ đi, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Chung Lỗi. “Tay chân bị phế hết, kinh mạch đứt đoạn, thật sống không bằng chết.” “Còn sống cũng tốt rồi, những người thua trong tay hắn trước kia ai không phải hạ tràng thê lương, đây là báo ứng thôi.” “Anh em nhà họ Chung tâm ngoan thủ lạt, bây giờ cả hai đều tàn phế quả thật sống không bằng chết.” Rất nhiều đệ tử cười trên nỗi đau của người khác, điều này khiến Chung Chân tức giận đến mức gào to. “Xem ra là ta coi thường ngươi.” Ngô Anh Kiệt một mặt âm độc, Lục Vũ không giết Chung Lỗi là một diệu chiêu. Chung Lỗi trong tốp ba ngoại viện cũng phải thảm bại dưới tay Lục Vũ thì còn ai dám đi gây sự với Lục Vũ? “Xem ra cần phải nghĩ biện pháp khác.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang