[Dịch] Tướng Dạ
Chương 6 : Ngớ ngẩn cất bước đi Trường An
Người đăng: buoiproo999
Ngày đăng: 01:10 20-02-2021
.
Sáng sớm, chủ tớ hai người tỉnh lại, dựa theo ánh sáng ban mai mờ mờ ảo ảo mà chuẩn bị hành lý, thỉnh thoảng có trao đổi qua lại mấy câu, nhưng đa phần thời gian thì đều im lặng.
Ninh Khuyết đào dưới chân tường nhà cả nửa ngày, móc ra được cái gói to bự dài ngoằng, lôi từ trong đó ra một bộ cung tên. Hắn kiểm tra tỉ mỉ một hồi, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm đưa cho Tang Tang nhét vào bao hành lý làm bằng vải bông, lại lấy từ chân hàng rào ra ba thanh trực đao có vỏ đã hơi rỉ sét, cẩn thận lau chùi một hồi rồi đưa lưỡi đao lên soi dưới ánh sáng xem còn sắc bén không mới gật gật đầu hài lòng dùng sợi thừng bện bằng cỏ đem chúng cột lên lưng.
Hắn lấy từ sau cánh cửa ra một cái ô màu đen, dùng sợi thừng còn lại cuốn thật chặt rồi buộc vào lưng Tang Tang. Cái ô rất lớn này chẳng biết được làm từ loại vật liệu gì mà bề mặt bóng lên như được bôi mỡ nhưng không hề phản quang, lại có vẻ rất nặng nên dù được cuốn chặt nhưng khi buộc lên thân hình nhỏ bé của Tang Tang suýt chút nữa đè nàng ngã sấp xuống mặt đất.
Sau khi đã chuẩn bị chu đáo cho cuộc đi xa, Ninh Khuyết và Tang Tang một trước một sau bước qua dãy hàng rào đổ nát, hai người quay đầu lại nhìn căn nhà cỏ rách nát, Tang Tang ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt hắn, hỏi:
- Thiếu gia, có cần khóa cửa hay không?
- Khỏi khóa.
Ninh Khuyết hơi trầm ngâm, nhẹ giọng thì thào đáp:
- Sau này... có lẽ chúng ta khó mà quay về đây được...
...
Những bánh xe bằng thiết mộc nghiến lên mặt đất lầy lội, đội ngũ của vị quý nhân chậm rãi lên đường rời khỏi Vị Thành.
Trước sau có tổng cộng năm chiếc xe ngựa sang trọng, tại nơi biên thành heo hút điều đó đúng là hết sức thu hút ánh mắt người khác. Vào ngày thường thì cho dù đám binh lính dân đen trong thành không đoán được thân phân của vị quý nhân kia như Ninh Khuyết thì cũng tụ tập chật ních quanh con đường xem náo nhiệt.
Mà hôm nay quả thực cũng có rất nhiều người tới đưa tiễn, nhưng mối quan tâm của họ không phải đặt lên mình vị quý nhân trong đoàn mà lại ở người tên thiếu niên và cô thị nữ nhỏ ngồi trên chiếc xe đầu tiên. Quà tiễn chân có món trứng gà nấu chín, có khuôn mặt tèm lem nước mắt của đại thẩm đang đưa khăn tay lên lau mắt, vừa khóc vừa nói gì đó.
- Thằng nhãi Ninh Khuyết xấu xa chết tử chết tiệt nhà ngươi, đứa cháu họ xa của ta vốn tốt như thế mà sao ngươi không chịu gả Tang Tang cho nó. Được rồi, ngươi cứ bắt cô bé đáng yêu này theo ngươi đến cái nơi toàn kẻ ăn người không nhả xương đi, nói cho ngươi biết, ngươi mà không chăm sóc Tang Tang nhà ta cho tốt thì hãy coi chừng.
Ngồi trên xe ngựa, Ninh Khuyết mặt mày nhăn nhó đáp:
- Thím à, lúc Tang Tang mới có tám tuổi thím đã tới cầu hôn rồi, chuyện này làm sao mà thành được.
Đây đó vang lên tiếng mắng mỏ đầy vui vẻ, ông trời chợt nổi cơn mưa phùn lất phất, những hạt mưa còn mỏng manh nhẹ nhàng hơn những sợi tơ dần vương đầy lên áo mọi người, nhưng không ai chịu ra về, Ninh Khuyết vội vàng tạm biệt những người hắn quen biết, tính toán những nợ nần cuối cùng còn sót lại, đoàn người ồn ào nhốn nháo không thôi. Tấm rèm che chiếc xe ngựa sang trọng nhất đi phía cuối đoàn chợt vén lên một chút, cô tỳ nữ lạnh lùng kiêu ngạo nhô đầu ra xem xét, hàng lông mày xinh xắn không nhịn được dựng ngược lên.
Bầu trời bỗng lún phún những giọt mưa lên hắt lên người, chỉ là không ai nỡ rời đi. Lúc đoàn xe sắp sửa ra khỏi thành, Ninh Khuyết liền đứng lên, chắp tay hướng về bốn phía thi lễ.
Thiếu niên lưng đeo ba thanh đao cũ, đứng dưới cơn mưa đưa quyền nắm chưởng đáp lễ, toát ra mấy phần anh khí.
- Các anh em, các chú các thím, lời cảm ơn không cần nói nhiều.
Nói xong câu đó, hắn mở bàn tay trong mưa rồi nắm chặt lại, giang ra hai bên, lộ bộ ngực và cánh tay chẳng lấy gì làm cường tráng, bộ dạng đúng là ngớ ngẩn đặc. Hắn tạo dáng xong, hét lớn:
- Lần này đi Trường An, chưa ra hồn người, ta quyết không trở về!
Một câu chốt hạ, hiệu quả hệt như cái gõ phách kết truyện của vị tiên sinh kể chuyện, hệt như một cái đầu người đầy máu me vừa rớt bịch xuống đất sau nhát đao dứt khoát, lời hoan hô từ miệng dân chúng đứng đầy hai bên đường dậy lên ầm ầm.
Trong quán rượu duy nhất của Vị Thành, Vương Sĩ Tương đang ngồi chè chén say sưa cùng mấy tên giáo úy thân tín. Quý nhân không cần bọn họ đưa chân, bọn họ cũng lười chẳng muốn ra tiễn thằng nhóc Ninh Khuyết lên đường, nhưng cảnh tượng sôi nổi đó hiện lên mồm một trong mắt từng người. Một giáo úy nghĩ đến câu tuyên bố hùng hồn trên xe ngựa của Ninh Khuyết, thở dài nói:
- Không ra hồn người thì không trở về? Thằng nhóc chẳng giống ai này đúng là rất khó trở lại rồi...
Bên bàn rượu, Vương Sĩ Tương chợt nhớ đến mấy câu Ninh Khuyết nói với mình đêm qua, hắn nhẹ nhàng vuốt râu, mỉm cười khẽ nói:
- Không trở về cũng tốt, thằng nhãi xấu xa này, mau ra thế giới bên ngoài mà gây họa đi.
...
Rời xa Vị Thành, tự nhiên cũng rời xa thảo nguyên, những chuyện lùm xùm ở bộ lạc man tộc cùng đợt hạn hán mùa xuân đang làm đau đầu vị Thiền Vu mới lên ngôi chẳng ảnh hưởng tí xíu gì đến nơi đây. Gió xuân mơn mởn nhuộm xanh từng cành cây ngọn cỏ, nhuộm cả những nét tươi mới đầy sức sống lên bánh xe móng ngựa, khiến những đàn bướm cứ dập dờn quanh quẩn không đi.
Tuấn mã phi nhanh trên núi đồi đồng cỏ, dây cương lúc kéo căng như sắt, lúc buông mềm như lá liễu, những tấm rèm xa hoa che cửa thùng xe cũng dập dờn lay động theo bước ngựa. Cô tỳ nữ xinh xắn ngơ ngẩn nhìn cảnh vật đang trôi vùn vụt về phía sau, hình như nàng đang nghĩ tới những ngọn gió mang đầy cát vàng gào thét nơi thảo nguyên phương bắc nên nét mặt có vẻ cứng nhắc, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nỗi chờ mong về những điều mơ hồ phía trước.
Trong xe là một đứa trẻ ăn mặc sang trọng ôm lấy chân nàng, nhìn lên bằng ánh mắt cầu khẩn, miệng lẩm bẩm mấy câu gì đó, hình như nó muốn ra ngoài ngắm cảnh.
Cô tỳ nữ cúi đầu xuống trách móc thằng nhóc bằng thái độ nghiêm khắc rồi nét mặt lại trở lên dịu dàng, đưa tay kéo nó vào lòng rồi vuốt ve mái tóc đầy vẻ thương yêu.
Một góc màn xe bị gió hất lên, gió xuân mơn man trên khuôn mặt mềm mại, cô tỳ nữ hơi nheo mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt bỗng dần đanh lại.
Thiếu niên tên gọi Ninh Khuyết đang ngồi lắc lư trên chiếc xe ngựa tương đối đơn sơ đi phía đầu đoàn, nhìn bộ dạng hết nghiêng bên đông lại vẹo bên tây của hắn rõ ràng tên khốn này đang nửa tỉnh nửa mê. Mang trách nhiệm làm người dẫn đường chỉ hướng cho cả đội xe mà suốt ngày chỉ ngủ gà ngủ gật, rõ ràng nhìn từ phía nào cũng không thể gọi hắn là hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nhưng nguyên nhân khiến cô tỳ nữ phải xạm mặt không chỉ độc có thế.
Ninh Khuyết ngủ gật trên càng chiếc xe chạy băng băng trên đường, nên lúc nào hắn cũng ở trong nguy cơ bị rớt bịch xuống đất, Tang Tang cứ phải chăm chăm túc trực bên cạnh, dùng thân thể gầy gò của mình ra sức chống đỡ cho hắn. Khuôn mặt ngăm đen tuy không lộ ra vẻ gì, nhưng có thể cảm giác được nàng đang vô cùng khốn đốn.
Cô tỳ nữ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả.
Bỗng chiếc xe chạy qua một con suối rất cạn, Ninh Khuyết bị xóc nên giật mình tỉnh lại, hắn đưa tay dụi mắt rồi ngước lên nhìn sắc trời, phát hiện mới ngủ một chút mà đã hoàng hôn rồi. Hắn cười cười giơ tay lên ra hiệu, ý bảo đội xe dừng lại đóng trại.
Vừa mới mở mắt đã lập tức đòi đóng trại, thái độ này có vẻ hơi vô trách nhiệm và hồ hồ, nhưng trong đoàn lại chẳng ai dị nghị gì với ý kiến của hắn.
Rời khỏi Vị Thành đã được mấy ngày, trên đường đi mỗi quyết định của thiếu niên này luôn được thực tế chứng minh là vô cùng chính xác, từ lựa chọn lộ tuyến, tìm nơi đóng trại, phòng thủ xung quanh, lấy nước kiếm củi đến an bài lối thoát đều không hề có sơ hở, càng khiến người ta phải than thở là tốc độ đoàn xe luôn giữ ở mức rất cao.
Mấy tên mã tặc được vị quý nhân thu phục trên thảo nguyên lúc đầu còn giữ thái độ coi thường đối với khả năng của quân đồn trú ở Vị Thành, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến khả năng hướng đạo của thiếu niên, trong lòng chỉ biết khâm phục không thôi.
Bên suối, đoàn người lặng lẽ đào đất đắp lò đun nước, cô tỳ nữ trên chiếc xe ngựa sang trọng được bảo vệ kỹ càng cũng bước xuống, nhìn Ninh Khuyết nhàn nhã nằm khểnh trên bãi cỏ cách đó không xa, lại nhìn cô bé gầy yếu đen đủi đang oằn mình xách nước, hàng lông mày của nàng nhăn tít lại.
Tên hộ vệ nổi danh dũng mãnh bên cạnh đứng lên nhìn nàng chờ đợi, nàng lắc đầu ý bảo không cần theo rồi xuyên qua làn khói bếp men bờ suối đi tới.
Nàng phải công nhận rằng thiếu niên tên gọi Ninh Khuyết này rất có năng lực, so với đám công tử bột tự cho là tuấn kiệt trong thành Trường An thì khá hơn rất nhiều. Nhưng cái vẻ ta đây của hắn thật sự khiến nàng phát ghét, nếu hắn là một quý công tử Trường An thì còn được, đằng này lại chỉ là một tên nhãi thô bỉ khố rách áo ôm, không ngờ cũng học thói nhà giàu đi chèn ép bắt nạt cô thị nữ đồng cam cộng khổ với mình, điều này bất giác đã đụng chạm đến một góc nào đó ẩn sâu trong lòng nàng, khiến nàng cực kỳ bất mãn.
Tới bên cạnh cô thị nữ nhỏ Tang Tang, nàng mỉm cười ôn hòa, ý bảo đối phương bỏ đống củi nặng nề trên tay xuống để trò chuyện.
Tang Tang quay lại nhìn Ninh Khuyết, nhận được cái gật đầu đồng ý của hắn mới đi ra. Cô tỳ nữ xinh đẹp móc ra một chiếc khăn tay nhưng Tang Tang lắc đầu, nàng chợt nhận ra cô thị nữ nhỏ này làm việc cực nhọc như vậy mà trên trán chẳng hề có lấy một giọt mồ hôi.
Đến tận bây giờ Ninh Khuyết mới chịu bò dậy, hắn thong thả phủi sạch mấy cọng cỏ vương trên áo rồi mỉm cười thi lễ.
Cô tỳ nữ không thèm nhìn hắn, nàng từ từ nói:
- Ta không thích ngươi nên ngươi cũng khỏi cần thân thiết với ta. Loại người như ngươi ngoài mặt lúc nào cũng ra vẻ ngây thơ ôn hòa, nhưng thực ra trong xương cốt cổ hủ rỗng tuếch, thật khiến người ta phát ghét.
Giọng điệu vô cảm, cái cằm hất lên, thái độ lạnh nhạt xa cách nhưng toát ra khí chất trên cao nhìn xuống đầy quý phái, thân là tỳ nữ bên cạnh công chúa điện hạ đã rất nhiều năm, đối với đại bộ phận quan viên của đế quốc nàng cũng có thể hất hàm sai khiến chứ đừng nói tới một kẻ bé nhỏ như Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết lắc đầu cười cười rồi xoay người đi đến đám bếp lò bên suối.
Thị nữ duy nhất đã bị một trong vô số tỳ nữ của quý nhân lôi đi nói chuyện phiếm, Ninh Khuyết đành phải tự mình nhóm lửa nấu cơm.
Chẳng biết có phải ở chốn biên thành quá nhiều cát bụi khiến da mặt người ta phải dày và cứng hơn bình thường hay không, mà trong nụ cười của hắn không thể tìm ra cái vẻ gì tên là xấu hổ.
...
Lúc mặt trời đã gần lặn hẳn Tang Tang mới trở về, trên tay nàng cầm theo một đống đồ ăn vặt đủ loại, Ninh Khuyết thấy vậy không hề khách sáo nhận lấy nhét vội vào trong miệng, bát cháo thịt khê mù hắn nhăn nhó nuốt nãy giờ bị quăng sang một bên không thương tiếc.
Hắn lúng búng nói:
- Sao cô ta thích nói chuyện phiếm với ngươi thế nhỉ? Mấy bữa nay toàn phải ngốn thứ cơm canh chính quy chết tiệt này... Cái kiểu đồng tình đồng cảm của đám người quý phái này sử dụng rõ là không đúng chỗ đúng lúc, nhìn nụ cười mà nàng ta rặn ra chẳng khác gì điệu cười của bà ngoại sói với cô bé quàng khăn đỏ. Hừ, tự cho là ôn hòa khéo léo, so với kiểu cầu tài của lão chủ quán rượu Vị Thành trông còn giả hơn.
- Con người nàng ta không tệ.
Tang Tang nhặt bát cháo bên cạnh hắn lên, vén rèm định bước ra ngoài làm việc tiếp thì bị hắn gọi quay lại.
- Mấy bữa nay các ngươi nói những chuyện gì vậy?
Ninh Khuyết hỏi.
Tang Tang nhíu mày, nhăn nhó ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi đáp:
- Hình như... ngươi biết ta vốn không giỏi nói chuyện mà... hầu hết thời gian nàng ta kể lại những câu chuyện trên thảo nguyên, có điều là chuyện gì thì ta cũng quên mất rồi.
Nghe được câu trả lời này, tâm trạng của Ninh Khuyết lập tức thoải mái hẳn lên, hắn cười khẽ một tiếng, nói:
- Sau này nếu nàng ta lại tìm ngươi nói chuyện phải nhớ đòi một ít tiền, hoặc một ít đồ ăn vặt ngon ngon cũng không tệ.
...
Đêm.
Tang Tang múc nước suối dập tắt bếp lửa rồi kiểm tra lại thật kỹ càng mới xách thùng nước nóng đi về phía trướng bồng. Đám người bên suối thấy vậy đều biết cô thị nữ nhỏ đang chuẩn bị nước rửa chân cho Ninh Khuyết, trên mặt không hẹn đều viết lên hai chữ khinh bỉ to tướng.
Hai chữ khinh bỉ này đương nhiên là dành riêng hiếu kính cho người tên Ninh Khuyết.
Rửa chân xong, Ninh Khuyết chui vào chiếc giường được trải bằng da dê rồi cầm hai bàn chân nhỏ nhắn lạnh lẽo ấp vào ngực mình, trong miệng buột ra âm thanh mơ hồ không biết là khoái ý hay rên rỉ đau khổ, hắn ngáp một cái thật to, nói:
- Ngủ thôi.
Tang Tang ban ngày phải làm việc hết sức mệt nhọc nên chỉ sau một lát đã kéo gỗ say sưa.
Đôi mắt của Ninh Khuyết chẳng biết mở ra từ lúc nào, ánh mắt hắn tựa như xuyên thấu rất nhiều đỉnh trướng bồng, rơi xuống một chiếc khăn tay.
Nhớ lại chiếc khăn tay viền vàng mà cô tỳ nữ kia đã móc ra, hắn biết suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, nhưng dẫu có đoán đúng thì liệu được tích sự gì...
----------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện