[Dịch] Tướng Dạ

Chương 1 : Vị Thành có mưa, thiếu niên có tỳ nữ

Người đăng: buoiproo999

Ngày đăng: 01:08 20-02-2021

.
Đế quốc Đại Đường, mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười ba, Vị Thành có một trận mưa. Nơi đây là tòa thành địa đầu ở biên giới rộng lớn phía tây bắc của đế quốc, vì đề phòng người thảo nguyên dã man xâm nhập nên tường thành bốn phía được đắp cực kỳ dày bằng đất, thoạt nhìn chẳng khác gì những ụ đất nối tiếp nhau. Dưới thời tiết khô hanh, đất vụn trên mặt tường bị những ngọn gió tây bắc sắc như đao quất bay tung tóe, rơi xuống doanh trại đơn sơ, rơi lên thân thể binh lính khiến toàn bộ thế giới nơi đây biến thành một màu vàng đất, ban đêm người ta khi giũ quần áo đi ngủ bụi bay không khác gì một trận bão cát. Đang lúc mùa xuân khô hạn, trận mưa này tới thật quá đúng lúc khiến binh lính vô cùng vui mừng, mưa rả rích từ đêm qua tới tận bây giờ đã rửa sạch bụi đất bám trên phòng ốc, dường như những đôi mắt cũng được tẩy rửa sạch sẽ, trở lên sáng sủa hơn nhiều. Chí ít đôi mắt của Vương Sĩ Tương lúc này đang rất sáng. Là quan chỉ huy quân sự cao nhất ở Vị Thành, nhưng thái độ của hắn đang rất khiêm tốn, mặc dù hơi bất mãn với vết chân đầy bùn đất vàng trên tấm thảm lông quý giá nhưng hắn kịp che giấu, biến nó thành vẻ kinh ngạc. Sau khi quay về phía lão già mặc áo choàng dơ bẩn ngồi phía bên kia bàn trà cung kính thi lễ, hắn thấp giọng nói: - Lão đại nhân tôn kính, không biết vị quý nhân trong lều kia có cần thêm thứ gì khác hây không? Nếu vị quý nhân vẫn muốn lên đường vào ngày mai, ta sẽ cho một đội trăm người đi theo hộ vệ, về phía quân bộ bên kia ta lập tức gửi thông báo. Lão già ôn hòa cười cười chỉ vào bóng người phía trong lều rồi lắc lắc đầu ý nói mình không có ý kiến gì. Đúng lúc này, một giọng nữ giới đầy lạnh lùng kiêu ngạo vọng ra: - Không cần, lo mà làm tốt mấy chuyện vớ vẩn của ngươi đi! Sáng sớm hôm nay sau khi đội xe của đối phương đội mưa tiến vào Vị Thành, Vương Sĩ Tương không mất bao nhiêu thời gian đã đoán ra thân phận của vị quý nhân trong đoàn nên dù thấy người ta có kiêu ngạo lạnh lùng hắn cũng không có ý kiến, không dám có ý kiến. Giọng nói trong lều im lặng một lát rồi bỗng tiếp: - Từ Vị Thành đến đô thành, một dải Mân Sơn đường xá khó đi, hơn nữa trận mưa này xem ra còn kéo dài thêm mấy ngày nữa, không chừng có vài đoạn đường bị sạt lở... Ngươi hãy điều từ trong quân một người dẫn đường cho ta. Vương Sĩ Tương giật mình, đột nhiên nghĩ tới một kẻ khó ưa, cười nói: - Nhân tuyển có sẵn rồi. ... Đám giáo úy trong doanh trại kẻ này ngó kẻ kia, vẻ mặt chẳng ai giống ai, có kẻ tiếc nuối, kẻ thấy may mắn, kẻ sợ hãi, nhưng chẳng ai nghĩ tới chuyện Vương Sĩ Tương lại đi chọn "người kia" làm nhiệm vụ dẫn đường cho vị quý nhân. - Tướng quân, chẳng lẽ người thực sự thả cho hắn đi như vậy sao? Một giáo úy ngạc nhiên hỏi. Vị Thành không lớn, gom hết quân lính sĩ quan lại một chỗ cũng không được ba trăm người, quân doanh ở cách quá xa chốn phồn hoa có khi chẳng khác nào một trại thổ phỉ, cái gọi là tướng quân chẳng qua là một phó tướng cấp bậc thấp nhất, nhưng Vương Sĩ Tương trị quân cực nghiêm, hoặc có thể nói vị thổ phỉ đại ca ở Vị Thành này rất thích được người khác gọi là tướng quân nên dù hàng ngày trò chuyện với nhau trên miệng đám thuộc hạ cũng không dám quên gắn theo hai chữ "tướng quân". Vương Sĩ Tương đưa tay lau nước mưa trên mặt, nhìn những giọt nước vàng đục rơi rớt bốn phía doanh trại, cảm khái nói: - Cũng không thể cứ giữ hắn đến già ở cái chốn chim không thèm ỉa này được, thư đề cử đã tới được nửa năm, một mảnh tiền đồ tươi sáng đang chờ thằng nhóc đó, nếu hắn muốn tới thư viện ở đô thành thì vừa tiện đường, coi như nhân tiện chúng ta tặng cho vị quý nhân kia một cái nhân tình đi. - Ta nghĩ vị quý nhân kia cũng chẳng biết cảm kích đâu. Giáo úy giận giữ nói. Chợt cửa doanh trại phía sau mọi người bị đẩy ra, một tỳ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp bước tới, nhìn Vương Sĩ Tương và đám giáo úy lạnh nhạt nói: - Dẫn ta đi gặp người dẫn đường kia. Ngay cả thiếp thân tỳ nữ của quý nhân khi đối mặt với tướng quân triều đình nơi biên ải cũng không che giấu vẻ cao ngạo của mình. Gác cổng phủ tể tướng, người hầu của quý nhân, môn khách của thân vương, đây là những vai khiến người ta cực kỳ đau đầu trên quan trường, gần thì làm người oán, xa khiến kẻ phiền hà, đúng là vô cùng phiền phức. Vương Sĩ Tương thực sự không có hứng thú giao tiếp với người như thế, bâng quơ nói vài câu khách sáo rồi vẫy tay gọi một tên giáo úy bảo hắn đưa tỳ nữ của quý nhân đi tìm người. Mưa tạm ngừng rơi, cơn mưa nhẹ đi qua khiến Vị Thành bỗng trở lên tươi mới, mấy cành liễu ven đường đã bắt đầu nhú sắc xuân xanh mởn, có điều cảnh dù đẹp nhưng thành quá nhỏ, đi chưa được mấy bước giáo úy đã dẫn tỳ nữ kia đến một nơi nằm ngoài doanh trại. Nghe từ trong cửa vang ra những tiếng ồn ào quát tháo xen lẫn tiếng hô tửu lệnh, cô tỳ nữ hơi nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt có người dám tổ chức uống rượu trong quân doanh? Màn cửa bị gió cuốn lên, âm thanh bên trong đột nhiên trở lên rõ ràng, quả thật là có người vung quyền, nhưng không phải tửu quyền - nghe nội dung khẩu lệnh, khuôn mặt cô tỳ nữ bỗng đỏ bừng vẻ giận dữ, bàn tay âm thầm nắm chặt lại. - Chúng ta chơi dâm đãng quyền nào! Ai dâm đãng là ngươi dâm đãng! Ai dâm đãng là ta dâm đãng! Ai dâm đãng là tên kia dâm đãng!... Khẩu lệnh bỉ ổi đó cứ vang lên vang xuống, vang tới vang lui không ngừng, mãi một lúc lâu vẫn chưa phân ra thắng bại, cô tỳ nữ vẻ mặt càng lúc càng tức giận khó nhìn, đưa tay vén một góc rèm cửa rồi nhìn vào bên trong bằng một ánh mắt cực kỳ bất thiện, đập vào mắt đầu tiên là một thiếu niên ngồi đối diện cạnh chiếc bàn vuông. Thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc chiếc áo vải bông thường thấy trong quân đội, vạt trước dính đầy dầu mỡ, thậm chí mái tóc trên đầu không hiểu do cha sinh mẹ đẻ ra thế hay chưa từng được hân hạnh gội qua nên cũng quắn bết lại, nhầy nhẫy như dính mỡ, ấy thế mà khuôn mặt gã lại vô cùng sạch sẽ, mắt mũi đâu ra đó, đến mấy vết tàn nhang cũng hiện ra mồn một. - Ai dâm đãng là ngươi dâm đãng! Thần thái thể hiện trên gương mặt thiếu niên hoàn toàn trái ngược với nội dung thô tục khi vung quyền, cực kỳ chăm chú nghiêm túc, không nhiễm hạt bụi dâm dục nào, thậm chí đây đó còn có đôi nét thánh khiết cao thượng, bàn tay phải liên tục vung vẩy trước mặt hết kéo, đá lại đến bao, ra quyền như gió, ra đao sát ý đầy mình, tựa hồ chuyện thắng thua ở trò chơi này còn quan trọng hơn tính mạng. Vài con nhặng mang trong mình sức sống cực kỳ cường hãn do phải sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt tại vùng tây bắc đang liên tục cố gắng bâu vào vạt áo trước dính đầy dầu mỡ của thiếu niên, nhưng cuối cùng vẫn bị quyền phong đao ý của hắn bức ngược trở lại. - Ta thắng! Trận "dâm dục quyền" kéo dài đến mức muốn rút cạn sạch khô dưỡng khí trong phổi hai đấu thủ cuối cùng cũng khép lại, thiếu niên tóc đen quơ quơ cánh tay phải trong không khí đầy vẻ nhiệt tình để ăn mừng thắng lợi, đôi môi nở nụ cười cực kỳ hài lòng khiến trên gương mặt bỗng xuất hiện núm đồng tiền đầy khả ái. Nhưng đối thủ của thiếu niên lại không chịu công nhận kết quả này, một mực cho rằng hắn đã thay đổi kiểu quyền trong lúc hô câu "ai dâm đãng" cuối cùng, vì thế người trong phòng rơi vào tranh cãi kịch liệt, những kẻ đứng xem cũng mỗi người một ý, không ai chịu nghe ai, đang rối loạn bỗng một kẻ hét lớn: - Chiếu theo quy định cũ, nghe ý kiến của Tang Tang! Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào một góc phòng, nơi có cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang xách thùng nước. Cô bé dáng người gầy gò yếu ớt, làn da ngăm đen, mặt mũi tầm thường, trên thân mặc bộ đồ dành cho thị nữ rộng thùng thình không biết do chủ nhân nàng nhặt từ đâu về, vạt áo cứ quét lê trên mặt đất, thùng nước nàng đang xách hình như còn nặng hơn cả chủ nhân nên cực kỳ khó nhọc. Cô thị nữ nhỏ được gọi là Tang Tang kia buông thùng nước rồi xoay người lại, đám binh lính nhìn nàng đầy vẻ căng thẳng tựa như đám con bạc ở sòng bài đang đợi nhà cái mở chung, hơn nữa tình cảnh này rõ ràng không phải chỉ xảy ra lần đầu. Cô thị nữ nhíu mày liếc qua thiếu niên rồi lại nhìn tên binh lính đang giận dữ bất bình đối diện, thản nhiên nói: - Hiệp thứ hai mươi ba ngươi ra kéo, hắn ra búa nhưng ngươi lại hô là hắn dâm đãng, nên ngươi thua từ lúc đó rồi. Trong phòng ồ lên vui vẻ, mọi người liền tản đi, tên binh lính kia vừa lầm bầm chửi vừa đếm tiền trả, thiếu niên cười hài lòng nhận lấy, xoa tay vào trước ngực rồi vỗ vỗ bả vai đối phương vẻ chân thành: - Nghĩ thoáng một chút đi, khắp Vị Thành này... không, khắp thiên hạ này ai có thể thắng nổi Ninh Khuyết ta chứ? Vẻ mặt vị tỳ nữ rất khó coi, vì vậy vẻ mặt giáo úy vẫn đang đứng bên cạnh len lén quan sát thái độ của nàng cũng biến thành khó coi. Hắn đưa tay nắm lấy rèm cửa, hít sâu một hơi, đang định ho khan vài tiếng đầy nghiêm nghị bỗng bị ánh mắt nghiêm khắc đứng cạnh ngăn lại. Sau khi ngăn tên giáo úy đánh động đối phương, tỳ nữ bám theo thiếu niên và cô thị nữ nhỏ đang rời khỏi doanh trại, cứ một mực lặng lẽ quan sát từ xa. Giáo úy cũng không hiểu rốt cuộc nàng muốn làm gì, đành tự thỏa mãn với quan điểm người bên cạnh quý nhân sẽ có những thói quen cẩn thận đầy quái dị. Dọc đường đi, thiếu niên gọi là Ninh Khuyết không làm điều gì khác thường, chỉ mua ít đồ ăn hay lớn giọng chào hỏi đại thẩm béo mập của quán rượu bên đường, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, điều duy nhất khiến tỳ nữ cảm thấy quái dị, khiến sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi chính là... Tên thiếu niên không hề có ý định giúp đỡ cô thị nữ ốm yếu đang nặng nhọc xách thùng nước kia. Đế quốc là một quốc gia có quan niệm giai tầng hết sức nghiêm ngặt, nhưng người dân đề cao giản dị, ngay cả những quý tộc cao sang lạnh lùng nhất trên mảnh đất đầy phù hoa và đen tối như đô thành Trường An cũng không thể ngó lơ khi thấy một cô gái gầy yếu mười một mười hai tuổi phải làm việc cật lực. - Trong quân đội chẳng lẽ cũng cho phép binh lính nuôi người hầu? Cô tỳ nữ xinh xắn cố đè nén cơn giận hỏi giáo úy. Tên giáo úy gãi gãi đầu, đáp: - Tình huống của bọn họ hơi đặc biệt. Vài năm trước khu vực Hà Bắc chịu đại hạn, vô số dân chúng rời bỏ quê hương kéo xuống phương nam cùng những quận biên giới, bên đường khắp nơi đầy người chết, nghe nói Tang Tang vốn được Ninh Khuyết lôi ra từ đống xác chết đó, Ninh Khuyết cũng là đứa trẻ mồ côi, từ đó trở đi hai người này nương tựa vào nhau mà sống, sau này hắn báo danh nhập ngũ nên đem nha đầu kia cùng tới Vị Thành. Hắn liếc nhìn cô tỳ nữ một cái rồi nói thêm: - Cũng biết trong quân đội không cho phép loại chuyện này xảy ra, nhưng rốt cục không ai nỡ đánh đuổi nha đầu kia đi nên mọi người coi như không nhìn thấy. Nghe xong lời giải thích sắc mặt cô tỳ nữ dễ coi thêm một ít, song khi nàng nhìn thấy Ninh Khuyết tay cầm nửa con gà quay, chân nhún nhảy trên đường, rồi lại nhìn phía sau hắn mấy thước cô bé gầy gò đang cật lực xách thùng nước đến nỗi hai gò má đen nhẻm biến thành đỏ bừng thì tâm trạng lại trở lên u ám, lạnh lùng nói: - Thế này gọi là nương tựa vào nhau sao? Rõ ràng hắn đang muốn lấy tính mạng của cô bé kia. Vị Thành quả thực rất nhỏ, không mất bao nhiêu thời gian bốn người đã trước sau đi tới một căn phòng nằm ở phía nam thành, trước nhà có một cái sân nhỏ rải đá, bao xung quanh là hàng rào đơn sơ, cô tỳ nữ và giáo úy đứng ở hàng rào nhìn vào. Cô thị nữ nhỏ khó nhọc xách thùng nước cao đến nửa thân mình đến bên giếng rồi đứng lên chiếc ghế đặt cạnh đó, dùng hết sức bình sinh đem nước đổ vào trong giếng. Không kịp nghỉ ngơi, nàng tiếp tục vo gạo nấu cơm, trong lúc chờ cơm sôi lại lấy khăn ra lau bàn ghế cửa lớn cửa sổ, chỉ một lát sau hơi nước đã bốc lên che kín thân thể gầy nhỏ của nàng. Mặc dù đêm qua có mưa nhưng mưa không đủ lớn nên lớp đất vàng bám trên cửa không bị rửa trôi hết mà biến thành từng vết bùn loang lổ xấu xí, chúng nhanh chóng bị biến mất dưới bàn tay lau chùi cần mẫn của cô thị nữ, căn nhà nhỏ trở lên sạch sẽ sáng sủa. Dường như loại công việc này nàng phải làm thường xuyên nên tỏ ra hết sức thành thạo và nhanh nhẹn. Cô bé tựa như con kiến cần cù chịu khó, tựa như người đầy tớ chạy đông chạy tây, mồ hôi đầy trán, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn vừa buồn cười vừa khiến người ta thương xót. Tên khốn Ninh Khuyết kia rõ ràng không có định nghĩa về tình thương, hắn nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế trúc, tay trái cầm quyển sách đọc, tay phải cầm cành cây quét qua quét lại trên mặt đất, thỉnh thoảng có lúc đọc đến nhập thần hắn liền ném luôn cành cây đi, ngửa lòng bàn tay lên trời, chỉ một lát sau đã có chén trà thơm nóng vừa phải đặt lên đó. Đám binh lính ở Vị Thành đã sớm quen với hình ảnh sinh hoạt hằng ngày diễn ra ở căn nhà nhỏ này nên hoàn toàn không cảm thấy gì khác lạ, nhưng ánh mắt cô tỳ nữ của quý nhân đang đứng ngoài hàng rào dần dần trở lên lạnh lẽo, đặc biệt khi chứng kiến thị nữ kia vừa phải vội vàng nấu cơm quét dọn vừa không dám quên hâm trà rót nước để thỏa mãn yêu cầu của tên kia thì sắc mặt của nàng âm trầm như mây muốn hóa thành mưa. ----------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang