Tâm Như Kiếm

Chương 7 : Tám năm như một giấc mơ

Người đăng: nguoi qua duong a

Ngày đăng: 10:19 22-04-2021

Chương 7: Tám năm như một giấc mơ Mạn Thuyền tức giận truy kích, quyết không buông tha kẻ vừa làm mình bị thương. Chơi đùa bao nhiêu đó đã đủ, nàng cần nghiêm túc một chút. Lạc Tất Hùng khổ sở tránh né, bộ xương già rên xiết không chịu nổi những đòn thế nhào lộn phức tạp. Đã lâu lắm rồi ông mới lâm vào tình huống khổ chiến thế này. Tay không đỡ kiếm chỉ là chuyện ở trong tiểu thuyết. Võ công Tàng Kiếm khủng khiếp như vậy, thì chụp lưỡi kiếm của ả thế nào. Lạc Tất Hùng than thầm, “Mạng ta đã tận rồi!” Như một ánh chớp, Văn Trác lao tới chắn trước sư phụ. Mạn Thuyền kinh ngạc vì trong tay hắn chỉ có nửa thanh kiếm còn lại. Vũ khí thế này mà cũng dám xông vào cứu người sao? Mạn Thuyền tiếp tục tăng tốc, cốt bức hắn lui khỏi vòng chiến. Chẳng rõ vì sao nàng lại nương tay, không giết Văn Trác như những kẻ cản đường khác. “À ... phải rồi, vì y là một món hàng đáng giá.” Mạn Thuyền bỗng nhớ ra lý do mình lại đến Tử Giới cốc sớm hơn ba ngày. Bộ kiếm pháp Mạn Thuyền sử dụng vốn không hoa lệ mà cực kỳ hiểm hóc. Mỗi chiêu tung ra đều nhắm vào tử huyệt của đối phương, nhất kích tất sát. Giết người thì dễ, chế phục địch mới khó. Mạn Thuyền vừa xuất chiêu đã phải thu mất bảy phần, không để bản thân vô tình đoạt mạng Văn Trác. Cách đánh này chẳng những khiến lưỡi kiếm mất đi uy lực, còn vô tình làm tổn thương Mạn Thuyền. Nhường thế này có lẽ hơi quá rồi! Dường như hắn cố tình không chịu hiểu sự kiên nhẫn của nàng cũng có giới hạn. Cho hắn một con voi, hắn còn muốn cả tiên nga. Nàng vận khí, phóng người lượn vòng như hồ điệp. Soạt một tiếng, Mạn Thuyền đã ở ngay sau lưng Lạc Tất Hùng. Tuy nhiên, Lạc chưởng môn sống đến chừng này tuổi cũng không đến nỗi vô dụng lắm. Ông ta nắm áo Văn Trác kéo qua, lấy thân đệ tử chắn đòn. Đoạt Phách là thanh kiếm đã cướp đi biết bao nhiêu sinh mạng. Ngày hôm nay dưới sức mạnh của Mạn Thuyền, nó lại xuyên qua thân thể của một người. Mũi kiếm tiếp tục lao tới, cán kiếm ngập lúc qua vai Văn Trác. Trong một tích tắc rất nhanh kia, Mạn Thuyền đã đưa mũi kiếm xa khỏi vị trí tim. Lạc Tất Hùng bị đẩy lùi, dựa vào sát vách. Lưỡi kiếm cắm phập lên tường, cách cổ ông ta chỉ vài phân. Văn Trác hộc lên một tiếng, toàn bộ đau đớn đều bị giữ lại trong cổ họng. Lúc hắn sắp khuỵ xuống thì bàn tay Mạn Thuyền đã vươn ra đỡ lấy ngay. Với sức nặng của cơ thể Văn Trác, Đoạt Phách có thể chặt gãy xương đòn, phá huỷ toàn bộ vùng vai trái. Nếu nàng không kềm hắn lại, tương lai Văn Trác không chết cũng sẽ thành phế nhân. Mạn Thuyền ôm chặt người trong lòng, cau mày nói vọng sang phía Lạc Tất Hùng. - Thứ này đổi cho mạng của ông. Lạc chưởng môn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Mạn Thuyền đã quyết liệt bẻ gãy Đoạt Phách. Văn Trác được giải thoát khỏi thanh kiếm ghim trên tường, máu từ vai tuôn ra xối xả ướt đẫm cả người. Tuy nỗi đau thể xác khôn cùng nhưng hắn lại cảm thấy trái tim đau đớn nhiều hơn. Trong lúc đệ tử không màng tính mạng bảo vệ sư phụ, ông ta lại nhẫn tâm đem hắn ra làm lá chắn. Một bên là cam tâm tình nguyện, một bên bị lợi dụng thì cảm giác rất khác biệt. Văn Trác nhăn nhó nhìn Lạc Tất Hùng, đôi mày cau chặt không biết là buồn hay giận. - Được chứ? - Nàng hỏi lại lần nữa. Lạc Tất Hùng ngay lập tức gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn đồng ý với điều kiện của Mạn Thuyền. Lúc này Tàng Kiếm đòi thứ gì ông cũng có thể cho, huống chi tên đệ tử vô dụng Văn Trác. Trước giờ hắn vẫn nợ Tử Giới cốc, giờ đây đã có cơ hội báo ơn dưỡng dục rồi. Giây phút sư đồ dứt tình nhẹ nhàng như tám năm qua chỉ là giấc chiêm bao. Mạn Thuyền chẳng hề khách khí nắm tay hắn lôi đi mất. Văn Trác không thể phản kháng khi giờ đây cơ thể không còn chút sức. Hắn vừa mất ngôi nhà, cũng bị chính sư phụ mình bán đi mất rồi. “Lại một lần nữa chẳng còn gì trong tay!” Văn Trác cảm thấy choáng váng vì cơ thể đột ngột mất nhiều máu. Hắn lảo đảo, suýt nữa đã vấp ngã ngay ngạch cửa ra vào. Mạn Thuyền choàng tay Văn Trác qua vai, vẫn với kiểu vừa đi vừa kéo. Nữ nhân này chẳng biết đang quan tâm hay xem thường kẻ bên cạnh mình. Khi ra tới cổng ngoài, nàng huýt sáo thật to theo một khúc ám hiệu. Hắn ngước mắt nhìn lên thấy chiếc xe kéo từ đằng xa chạy đến. Chẳng có ai điều khiển, con ngựa đen cũng tự biết tìm về với chủ. Mạn Thuyền đẩy hắn lên xe, thô bạo như thể Văn Trác chỉ là một bao hàng. Hắn chẳng biết Mạn Thuyền mang mình theo để làm gì, Văn Trác vốn đâu phải là một thanh bảo khí. Hắn chỉ đành nằm vật ra sàn xe, sự mệt mỏi khiến vị chát trong lòng bỗng dâng lên ngột ngạt. Đã từ lâu rồi hắn quên mất cảm giác này như thế nào. Cực kỳ, cực kỳ phẫn nộ. Văn Trác đưa tay che mắt, biết mình khó có thể kềm chế cảm xúc bộc phát. “Không để ai trong lòng, dẫu có bị phản bội cũng chẳng thấy đau.” Mạn Thuyền điểm huyệt cầm máu cho hắn, mắt liếc ước đoán thái độ của đối phương. Hình như Văn Trác chẳng hề quan tâm đến vết thương bởi hắn cảm thấy đau ở chỗ khác kìa. “Với tình trạng này thì không dễ chết trong một sớm một chiều được.” Nàng tin rằng nỗi thất vọng và sự tức giận sẽ mau chóng vực gã nam nhân này đứng lên thôi. Thiếu nữ quay ra, nắm lấy dây cương, thúc ngựa mau mau lên đường. Theo kinh nghiệm nhiều lần gây án của Mạn Thuyền, thì phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Âm thanh vó ngựa, sàn xe lắc lư khiến Văn Trác thầm cảm ơn nàng. Chỉ cần Mạn Thuyền bỏ mặc hắn lúc này là đã ban cho Văn Trác ân huệ lớn nhất. ^_^ Đường núi vẫn gập ghềnh như lúc họ vào cốc. Tuy cách ba ngày nhưng vị trí con người đã đổi khác. Nàng chẳng còn là một nữ nhân đơn thuần vô hại trong mắt Văn Trác. Mà bản thân hắn cũng không phải môn đồ của Tử Giới cốc nữa rồi. Sau khi cơn kích động trôi qua, Văn Trác lồm cồm ngồi dậy. Hắn nhìn cảnh vật xung quanh, cố rũ bỏ những mảnh cảm xúc cuối cùng. Nơi đây chỉ còn là một vùng đất, chứ không phải Tử Giới cốc quen thuộc. Toà kiến trúc kia là một ngôi làng chứ không phải gia đình. Hắn miết tay lên miệng vết thương, kiểm tra xem máu còn chảy ra không. Điểm huyệt là biện pháp tạm thời, chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định. Vết thương nào cũng cần được chăm sóc, nếu không sẽ chẳng phục hồi tốt. Huống chi vết kiếm đâm xuyên thấu người thế này rất có khả năng ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay. Dường như có thể quan sát tất cả, Mạn Thuyền lên tiếng. - Thử tìm trong giỏ tre trong góc xem. Văn Trác nhìn lưng Mạn Thuyền nghi hoặc. “Nàng có nhìn lén không, sao biết ta tìm thứ gì.” Tuy nhiên hắn vẫn tiếp nhận hướng dẫn từ Mạn Thuyền. Trong giỏ tre có nhiều lọ sứ nhỏ chứa các loại thuốc kim thương. Ngoài ra còn có vải sạch, bông băng các loại. Đây hẳn hiên là tủ thuốc gia đình của Mạn Thuyền. Văn Trác cũng có chút hiểu biết về dược liệu nên chọn ngay loại dược cần thiết. Nàng vẫn không quay đầu, tập trung điều khiển xe ngựa. Văn Trác có chút chần chừ, nhưng hắn cảm thấy bản thân khó chịu đựng được nữa. Huyệt đạo từ từ khai mở, máu bắt đầu rỉ trở lại. Văn Trác đành mở thắt lưng, sau đó cởi áo ra. Hắn đổ rượu vào tay, đồng thời uống thêm một ngụm cho tỉnh táo lại. Thuốc kim thương khi tiếp xúc với máu đem lại cảm giác bỏng cháy không khác gì dùng sắt nung dí vào da thịt. Văn Trác gầm gừ, nước mắt ứa ra vì cơn đau thấu trời. Nếu lúc nãy Mạn Thuyền không đỡ kịp thời, có khi tình hình của hắn đã nguy ngập hơn. Cả mũi kiếm đã ghim vào tường nữa, nếu nàng không bẻ ngang Đoạt Phách mà cố rút kiếm ra thì vết tương đã bị nhiễm bẩn nặng nề rồi. Văn Trác hoàn toàn cảm nhận được Mạn Thuyền đã làm nhiều việc giúp mình. Nhưng hắn băn khoăn không hiểu bản thân có gía trị gì trong mắt Tàng Kiếm. Kỹ năng tự băng bó của Văn Trác không hề kém. Đã đối phó với nhiều loại thương tích khác nhau, nên hắn biết tự chiếu cố cho bản thân. Với vết thương kiểu này, có khi một hai tháng không thể động tay nổi. Hắn nghĩ đến khoảnh khắc vừa qua, “Nếu nàng không nhích mũi kiếm lên trên thì hậu quả sẽ thế nào?” - Xong chưa? - Mạn Thuyền lạnh lùng cất tiếng. - Đợi ... đợi một chút. Văn Trác sực tỉnh, bắt đầu mặc y phục trở lại. Hắn suýt xoa, khi phải cử động tay nhiều lần. Cũng may vết thương trên vai trái không ảnh hưởng tay thuận của hắn. Nếu không hai tháng tới sẽ khốn khổ nhiều rồi. - Đã xong! - Hắn thông báo. - Xong rồi thì ra đánh xe ngựa đi, đã đến phiên ta. Mạn Thuyền chui vào trong xe kéo, thay thế vị trí của Văn Trác. Nhìn vệt máu trên bụng Mạn Thuyền, hắn mới nhớ ra nàng cũng đã bị thương. Vì giải cứu sư phụ nên nhiều lần Văn Trác dùng tiểu xảo quấy rối Mạn Thuyền. Nếu không có những trò đánh lạc hướng đó, sao hai sư đồ họ cầm cự với Tàng Kiếm nổi. Mặc cảm có lỗi trước khiến hắn không thể oán trách nàng được. Mặc dù Mạn Thuyền là kẻ gửi thư thách đấu, nhưng xông vào nhận đòn là chủ ý của bản thân Văn Trác. Hắn chẳng hiểu vì sao Mạn Thuyền ra tay giết chóc, cướp bóc khắp nơi, nhưng Văn Trác lại có cảm giác rằng nàng có lý lẽ của mình. Trước mắt, Mạn Thuyền không muốn giết hắn, Văn Trác sẽ hoãn binh chờ đợi. Nàng bước vào, thuận tay kéo rèm che ngăn bên trong và phía ngoài xe kéo. Thì ra còn có thứ này, làm Văn Trác đã tưởng bở một phen. Một nam nhân hai mươi bốn khoẻ mạnh không tránh khỏi có những tư tưởng bản năng. Hơn ai hết Văn Trác lại có sức tưởng tượng cực kỳ phong phú. May là đoạn đường này không có gì nguy hiểm, nếu không chắc hắn lại để xe ngựa lao xuống hố rồi. Hắn lại nhớ đến đống xuân cung đồ mà mình tịch thu từ các sư đệ. Ngẫm nghĩ ra thì hắn đã bị bắt cóc khi chưa kịp mang theo thứ gì. Văn Trác đi rồi, chắc sư phụ cũng chẳng trân trọng gì đồ đạc của hắn. Đến thế nào thì đi thế ấy. Lúc Văn Trác vào Tử Giới cốc cũng giống hiện nay, trên người chỉ có một bộ đồ, cơ thể lại trọng thương. Hắn là ai, hắn thuộc về nơi nào? Văn Trác thở dài, “Trời đất bao la, nhưng tìm một chỗ dung thân cũng khó.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang