Tâm Như Kiếm

Chương 6 : Quái vật

Người đăng: nguoi qua duong a

Ngày đăng: 10:08 22-04-2021

Chương 6: Quái vật - Không thể nào! - Văn Trác buột miệng nói ra. - Cái gì không thể? - Nàng ngây thơ hỏi lại. - Hắc Tảo bái thiếp ... và muội. - Hắn lắp bắp. - Đây là thứ được làm ở quê nhà, không ai bắt chước được đâu. - Mạn Thuyền khoe khoang. Nàng bước qua Văn Trác, vui vẻ đi vào trong sảnh. Giáp mặt Lạc Tất Hùng rồi, Mạn Thuyền mới trịnh trọng giới thiệu về bản thân. - Lạc chưởng môn, thật thất kính, mấy ngày qua Thuyền nhi làm phiền đến ông rồi. Thật ra tiểu nữ không định đến sớm hơn thời gian đã hẹn, nhưng hôm đó thấy Lạc chưởng môn đi bộ trên đường, vãn bối không an lòng. - Cô ... là? - Lao Mạn Thuyền đây ạ. Tiểu nữ đã giới thiệu rồi. - Nàng xua tay. - Ngoài ra, mọi người còn gọi tiểu nữ là Tàng Kiếm. Chẳng hiểu danh xưng này từ đâu ra. Nhưng bất quá mọi người lại thích gọi tiểu nữ là Tàng Kiếm hơn. Lạc Tất Hùng nhíu mày nghe Mạn Thuyền trình bày. Có nói sao ông cũng không thể tin nữ nhân trước mắt là Tàng Kiếm được. Tay ác ma nổi tiếng kia hẳn phải cỡ bốn mươi, gương mặt dày dạn phong sương, tính tình lạnh lùng hiểm độc. So với Mạn Thuyền, những tưởng tượng về Tàng Kiếm hoàn toàn trái ngược. Nhưng tên có thể giả mạo, công phu chắc chắn không dễ lừa người. - Nếu ngươi thật sự là Tàng Kiếm, vậy tiếp chiêu đi. Tấm gương của mấy chục người chết trước đó khiến Lạc Tất Hùng không thể khinh địch. Tuy nhiên, ông chỉ hận những kẻ còn sống, vì nhục nhã nên chẳng bang phái nào dám công bố Tàng Kiếm là nữ nhi. Hẳn là họ cho rằng chết dưới tay tiểu nữ tử thật sự quá ô nhục. Để bảo vệ danh tiếng, bọn người đó mới dựng nên hình ảnh đại ma đầu Tàng Kiếm dung mạo dữ hơn quỷ sai. Tử Giới cốc là môn phái chuyên lấy khí luyện thể, có phương pháp tu tập gần gũi với đạo giáo. Vũ khí họ thường sử dụng là trường kiếm với bộ pháp Phi Vân nức danh giang hộ. Từ cuối sảnh, chỉ ba bước lăng không, Lạc Tất Hùng đã áp sát đối tượng. Bảo kiếm đâm tới, thế mạnh như chẻ gió rẽ mây. Từng nhìn thấy thân thủ của kẻ địch, Mạn Thuyền kinh ngạc vì ông ta còn lợi hại hơn trước. Cứ ngỡ Lạc chưởng môn là kẻ háo danh, ba hoa, thì ra vẫn còn chút thực tài. Mạn Thuyền khẽ nhích môi, nở nụ cười ý nhị. Nàng không vội lùi lại, tay rút kiếm với tốc độ kinh hồn. Khi Đoạt Phách đã thu lại vào vỏ, Văn Trác vẫn chưa kịp thấy thanh kiếm có hình dạng thế nào. Nhưng Lạc Tất Hùng đã kịp tránh né, lùi xa hơn năm bước. - Hảo thân thủ. - Mạn Thuyền bình phẩm. Mồ hôi lạnh tuôn ra dầm dề trên trán Lạc chưởng môn. Ông vẫn trong thế tấn nhưng vũ khí trên tay chỉ còn phân nửa. Đâu ai ngờ kẻ còn trẻ như Mạn Thuyền đã sử dụng được bộ công phu thượng cấp đến vậy. Xem ra nàng đúng là Tàng Kiếm chứ không phải vớ vẩn nhận bừa. Lạc chưởng môn vội quay đầu, vứt bỏ thứ vũ khí vô dụng. Ông lấy ngay thanh bảo kiếm Thường Thắng mà mình đã mua với giá mắc đáng sợ. Lúc cầm thử kiếm Lạc Tất Hùng đã biết nó không phải thứ tầm thường. Trọng lượng này, kích thước này tuyệt không gì sánh được. Tuy kiếm hơi nặng, nhưng đảm bảo sẽ không dễ chém gãy. Nếu tốc độ không sánh được với kẻ thù, thì đành đấu bằng vũ khí thôi. Lần này Mạn Thuyền cũng không vội tấn công, khoanh tay lặng nhìn Lạc Tất Hùng thi triển kiếm chiêu. Điều thất bại nhất của ông ta chính là sử dụng thứ vũ khí không quen tay trong cuộc đấu sinh tử. Tuy Tử Giới cốc có bề dày lịch sử nhưng chưa bao giờ danh trấn thiên hạ. Một là do đạo lý “cách thế lánh đời” của tổ sư sáng lập, hai là lộ công phu chỉ thiên về dưỡng sinh chứ không trọng thực chiến. Có thể nói Phi Vân lúc thi triển rất đẹp mặt, trông có vẻ lợi hại, nhưng khi đụng phải vách tường sẽ lộ rõ bản chất của lá khô. Kim kiếm phóng tới như thiểm điện, dư quang còn lại nhìn giống luồng sấm sét. Mạn Thuyền vội dời chân, tránh đi khỏi tầm giáng của chiêu Thiên Tru. Đòn thế này có sức mạnh dữ dội, cộng với trọng kiếm, quả nhiên được khuếch trương uy lực. Nhưng tốc độ tấn công quá nhanh, xuất thế tất sát, một khi để thoát mục tiêu sẽ lộ ra vô vàn khuyết điểm. Mạn Thuyền thở dài, một lần nữa rút Đoạt Phách ra, chú tâm xuất đòn thật chậm rãi. Nàng dùng thân kiếm đập mạnh vào tay Lạc Tất Hùng. Kình lực truyền vào khiến tay ông ta tê rần, buông rơi cả kiếm. Lạc Tất Hùng hét vang, tưởng chừng như cánh tay vừa mới bị Tàng Kiếm chém rời. Nàng cười khúc khích khiến đối phương lâm vào trạng thái xấu hổ. Lạc Tất Hùng phi thân, lấy ra thanh bảo kiếm thứ ba. Lần này ông ta xuất chiêu cẩn trọng hơn, biết bản thân mình không thể dễ dàng hạ địch trọng một chiêu duy nhất. Mạn Thuyền vẫn còn đang cao hứng, chưa muốn kết thúc nhanh. Trong bộ kiếm pháp Phi Vân còn đến hai mươi ba chiêu thức nữa. Lạc Tất Hùng đánh từ cao xuống thấp, nhưng tất cả đều bị đối phương hoá giải dễ dàng. Một đời tông sư, chưa lúc nào ông lâm vào khốn cảnh như vậy. Thanh bảo khí dần dần sứt mẻ sau mỗi lần tiếp đòn của Mạn Thuyền. Đoạt Phách tuy bên ngoài đen đủi tầm thường, như khi va chạm thì chỉ có kiếm của Lạc Tất Hùng bị hỏng. Ông vứt ngay đồ vô dụng trong tay, rút ra thanh kiếm thứ tư. Văn Trác đứng bên ngoài há hốc nhìn sư phụ mình giao đấu với người mài dao. Hai người sử dụng tốc độ rất nhanh, với mắt thường chỉ nhìn thấy những đốm tàn lửa toé ra khi vũ khi va chạm. Không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại âm thanh đinh đinh đang đang vang vọng. Tử Giới cốc khác với môn phái thường, lúc đánh nhau không hò hét om sòm nhằm trợ uy cho bản thân. Tốc độ, hình thế và khí chất là ba tiêu chí mà kiếm pháp Tử Giới cốc tôn sùng. Nói ra có vẻ ngỗ nghịch, nhưng Văn Trác cho rằng những thứ ấy không thể giúp đệ tử tồn tại trong thế giới võ lâm tàn khốc. Nếu cả đời họ ở trong rừng, mỗi ngày múa kiếm dưỡng sinh, có lẽ sẽ sống tốt đến sáu bảy chục tuổi. Nhưng chỉ cần bước chân ra giang hồ, vỗ ngực xưng tên thì sẽ chẳng tồn tại được lâu. Để chiến thắng, người ta không cần đẹp, cũng chẳng cần đạo đức. Đao kiếm là để giết người, kẻ không dính máu hai tay thì sẽ nhuộm máu đầy thân. Hắn lại nghe sư phụ hét lên một tiếng khiếp đảm. Dưới sàn có máu chảy loang, Lạc Tất Hùng nhăn nhó đau đớn vì mới trúng chiêu. Gương mặt Mạn Thuyền không còn nét vui tươi, cười cợt nữa. Ánh mắt nàng quắc lên tia lạnh lùng, cơ mặt căng cứng như bức tượng hung thần. Tàng Kiếm mất hết kiên nhẫn rồi. - Thật thất vọng! - Nàng than thở. - Ta giết ông được chứ? Cả hai sư đồ Tử Giới cốc đều điếng hồn vì câu hỏi này. Danh tiếng Tàng Kiếm vì sao lại nổi nhanh trong thời gian gần đây? Hắc Tảo bái thiếp vì sao lại bị coi là sinh tử lệnh? Văn Trác nhặt thanh kim kiếm Thường Thắng lúc nãy sư phụ đánh rơi. Liên quan đến mạng người, không phải lúc cân nhắc lý lẽ. Đệ tử xông vào, rất nhanh chóng bắt kịp nhịp độ của sư phụ. Phi Vân là bộ kiếm pháp dùng cho tập thể, càng đông người tham dự, uy lực càng mạnh hơn. Cùng một chiêu, thượng công hạ tập. Lúc thì đánh song song, lúc đánh đuổi, khi thì đánh đôi công. Lạc Tất Hùng kinh ngạc vì Văn Trác hoàn toàn có thể kết hợp với mình. Ông không bao giờ nghĩ hắn sở hữu thứ tốc độ và kỹ thuật hoàn hảo đến vậy. Luyện Phi Vân tám năm, Văn Trác đã có thể sánh với các sư thúc. Vậy tại sao mọi khi hắn không bộc lộ khả năng này cho sư phụ biết. Hai gã đàn ông tấn công một nữ nhân, Mạn Thuyền không lấy làm bực bội, ngược lại, tâm trạng càng hưng phấn. Có Văn Trác tham gia, bộ kiếm pháp Phi Vân tỏ ra nguy hiểm hơn hẳn. Hai người xuất kiếm cùng lúc, tới thời điểm cuối cùng lại tách ra, đâm vào hai bên trái phải. Nếu Mạn Thuyền không có kinh nghiệm phong phú, chắc nãy giờ nàng đã bị trúng nhiều đòn. Môn đồ của Tử Giới cốc thường luyện kiếm với một gốc cây. Họ cứ đâm thật mạnh từ nhiều góc độ vào một điểm mục tiêu duy nhất. Trong hậu viện của Tử Giới cốc là khu rừng cửa sổ. Thân cây vào cũng có một cái lỗ mở do nhiều đời đệ tử học Phi Vân luyện kiếm. Mới tập thì đâm vào thân tre, tông sư thì chọn cổ thụ. Với phương pháp luyện kiếm này, môn đồ Tử Giới cốc đều là cao thủ trong đòn đâm. Tuy nhiên, điều làm khó Mạn Thuyền lại là Văn Trác. Nếu nàng bắt đầu quen thuộc với kiểu tấn công của Lạc Tất Hùng, thì đại đệ tử lại phá vỡ nhịp điệu của Phi Vân. Tuy xuất chiêu cùng lúc với sư phụ, nhưng mỗi chiêu thức của Văn Trác đều có chút biến tấu. Ví như hắn sẽ lật cổ tay giữ đòn đâm, khiến Mạn Thuyền nghi ngờ Văn Trác chuyển sang bổ đầu. Nàng phản ứng rất nhanh, ít khi bị đối thủ đánh trúng. Ngược lại, sự linh hoạt này đã bị Văn Trác mang ra làm trò đùa. Những cử động tinh tế trong lúc hắn xuất chiêu ít ai nhận ra được. Nhưng một kẻ quá mức mẫn tiệp như Mạn Thuyền lại bị làm khó dễ. Cùng chiêu thức đó, giữa chừng hắn có thể thay đổi hướng đến ba bốn lần. Mà với Mạn Thuyền thì nàng phải tính gấp năm lần số đó để đưa ra các phương án phòng thủ thích hợp. Một lão già công lực thâm hậu, lại thêm một kẻ phá bĩnh quấy rối. Mạn Thuyền vừa căng sức tiếp chiêu, vừa căng thẳng ước đoán ý đồ của Văn Trác. “Kẻ này nguy hiểm hơn vẻ ngây thơ bên ngoài.” Từ từ Mạn Thuyền bị ép lùi dần vào trong góc. Lạc Tất Hùng vô cùng kinh ngạc khi gió bỗng nhiên đổi chiều thế này. Do đối phương thể lực kém hay do võ công của Tử Giới cốc thật sự lợi hại? Từ vị trí cá nằm trên thớt, bỗng nhiên ông có thể đánh trên cơ Tàng Kiếm. Nếu giết được kẻ này sẽ tạo phước cho bá tánh, trở thành anh hùng của toàn thiên hạ. Lạc Tất Hùng khoái trá, sát ý càng nổi lên mãnh liệt hơn. Kiếm trong tay Văn Trác lại nghịch chuyển, tinh tế đến mức chỉ có Mạn Thuyền kịp nhận ra. Nhưng một chút quấy rối như vậy đã đủ cho kẻ gian đắc thủ. Lạc Tất Hùng dốc toàn lực, xuất ra Thiên Tru một lần nữa. Có đệ tử hỗ trợ bên cạnh, ông không lo bị phản công, suýt bị chặt mất tay như trước đó. Cả hai mũi kiếm xông tới như song long xuất hải. Mạn Thuyền cả kinh, giơ Đoạt Phách ra cản đòn. Trong tính toán chớp nhoáng, nàng vẫn coi trọng Văn Trác hơn sư phụ. Nhưng Mạn Thuyền hãi hùng nhận ra kiếm của hắn chưa hề chạm vào Đoạt Phách. Ngay trước khi có thể làm hại nàng, Văn Trác đã thu chiêu. Không tin tưởng một người tốt, Mạn Thuyền đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Lạc Tất Hùng cười rộ, cảm nhận mũi kiếm chạm vào mục tiêu. Máu của Mạn Thuyền ứa ra, thấm ướt một bên vạt áo. Nhưng ý tưởng hạ sát đại ma đầu trong phút chốc bay biến mất. Mạn Thuyền cười gằn, lia kiếm ngang, chém gãy vũ khí của cả hai sư đồ. Đòn phản công nhanh đến nổi Lạc Tất Hùng cho rằng không thực. Tuy Mạn Thuyền xuất chiêu rất nhanh nhưng lần nào ông cũng nhìn ra kia mà. Mũi kiếm đó đáng lẽ đã đâm ngay giữa trán Lạc chưởng môn. Trong khoảnh khắc cuối cùng, ông chỉ kịp nhìn vào thanh kiếm trước mặt mà không kịp phản ứng. Bỗng nhiên hạ bộ của Lạc Tất Hùng bị đốn hạ. Ông bật té ngã người, trong tư thế hoàn toàn không phòng bị. Kiếm khí xoẹt qua chém gãy cột lớn trong sảnh đường. Khói bụi mù mịt bốc lên khi mái nhà sụp xuống. Đó có thể là cảnh giới mà con người đạt được sao? Đây là một nữ nhân chỉ mới vừa đôi mươi sao? Nàng ta là quái vật thì có.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang