Tâm Như Kiếm

Chương 4 : Trong bếp

Người đăng: nguoi qua duong a

Ngày đăng: 13:09 23-10-2020

.
Chương 4: Trong bếp Dù xuyên tạc tên người khác là không tốt, nhưng Văn Trác chẳng thể ngừng suy nghĩ này nọ. “Lao lên thuyền” thì chắc chắn cha mẹ của nàng rất gấp gáp. Hay là “cỏ lau mọc bên mạn thuyền” nhỉ, nhà nàng sống trên sông sao? Khi xe ngựa lúc lắc di chuyển, mọi người ngồi yên ở ví trí của mình, đó là lúc Văn Trác bắt đầu “mơ”. Lạc Tất Hùng nhìn vẻ mặt ngu ngơ của đệ tử thì lắc đầu thở dài. Dạy đã dạy rồi, mắng cũng mắng rồi; ông biết phải làm gì với khúc gỗ này đây. Đột nhiên xe ngựa xuất hiện cho mình quá giang, Lạc Tất Hùng cũng có chút đề phòng. Nhưng thấy một nữ nhân đơn chiếc, ông không tin cô nhóc này lại có bản lĩnh làm hại một tông sư. Xe ngựa của Mạn Thuyền cũng khá nhỏ, có lẽ chỉ vừa đủ cho nàng nằm ngủ. Đồ đạt treo kín hai bên vách, lại còn thêm mấy thứ kệ trên nóc xe. Chiếc xe này có vẻ cũ kỹ, vừa có mùi đồ ăn, một số nơi lại bóng loáng do tiếp xúc với con người lâu dài. Lạc Tất Hùng có thể khẳng định đây vừa là nhà, kho chứa, đồng thời cũng là cửa hàng của Mạn Thuyền. Một cô gái trẻ lại đơn độc lưu lạc tha phương. Người nhà của nàng đâu, quê quán ở chỗ nào, sao không chọn nghề phù hợp với nữ nhi và kiếm được tiền nhiều hơn? Thông thường, mỗi gia đình đều có một viên đá dành để mài dao sử dụng trong bếp. Những người mài dao chỉ thỉnh thoảng xuất hiện tại các thôn làng, mỗi lần phục vụ chỉ trong nội ngày rồi sẽ đi ngay sang nơi khác. Tài nghệ của bọn họ dĩ nhiên cao minh hơn dân chúng, sản phẩm lúc hoàn thành cũng sáng bóng, sắc bén nên ai ai cũng thích. Tuy nhiên số tiền chi trả cho mỗi con dao được mài rất khiêm tốn. Bởi nếu lấy giá mắc hơn, người ta ra tiệm rèn mua con dao mới cho rồi. Đây không phải một nghề mà chỉ là phương kế mưu sinh. Sửa đồ, vá áo còn gọi là thợ may; nhưng những người mài dao không ai được gọi là thợ. Họ làm một công việc rất tầm thường mà dân chúng ai cũng có thể làm được, chỉ có điều làm tốt hơn một chút thôi. Mài lưỡi dao cho sắc chẳng qua là một công việc nhỏ nhặt trong tiệm rèn. Nếu người mài dao có bản lĩnh thật sự, chắc lúc trước cũng chỉ ở mức phụ việc hay học đồ của thợ rèn nào đó. Lạc Tất Hùng nhìn sau lưng Mạn Thuyền, cảm thấy dáng người có sức vóc, hình thể thậm chí còn vượt trội hơn Văn Trác. Tuy là nữ nhi nhưng không ẻo lả mềm mại, ngược lại có chút phong trần, thành thục của kẻ sớm ra đời. Ông thầm đoán Mạn Thuyền là con của một thợ rèn nào đó. Bởi vì họ thường làm công việc chân tay thô lậu, nên ai cũng có sức khoẻ hơn người. - Thuyền cô nương, gia phụ của cô là thợ rèn chăng? - Lạc Tất Hùng bắt đầu trò chuyện. - Bởi lão nghe cô nói mài dao là tổ nghiệp gia truyền. - Gia phụ của tiểu nữ trước đây là một phu khuân vác, mấy năm nay sức khoẻ của ông kém rồi nên chỉ ở nhà quét tước làm vườn. - Mạn Thuyền vui vẻ tâm sự. - Vậy sao cô không ở nhà chăm sóc phụ thân? - Trong gia đình còn có mẫu thân và mấy muội muội trông coi mọi thứ. Tiểu nữ bất quá cũng chỉ vì sinh kế mới phải đi lại dọc ngang thế này. Mỗi năm về nhà một lần, thật vô cùng mong nhớ. Ai xa quê chắc đều sẽ có tâm trạng thế này. Lạc Tất Hùng gật gù, “Thì ra là con gái của gia đình bần nông. Phu khuân vác tuy không tính là ti tiện, nhưng cũng là nghề nghiệp dưới đáy xã hội. Bán sức lao động chỉ thu lại ít tiền cắc vụng, khổ cực cay đắng trăm bề. Thanh niên trai tráng còn có thể làm, nhưng trung niên lớn tuổi rồi thế nào cũng bị đau khớp liên miên. Chỉ có người nghèo không nghề nghiệp mới phải làm công việc cực nhọc đến thế.” - Như vậy đi, đến Tử Giới cốc, dao trong nhà bếp giao cho cô nương hết. - Lạc Tất Hùng đột nhiên tốt bụng tuyên bố. - Đa tạ lão trượng rất nhiều. - Mạn Thuyền hào hứng cười tươi. Tuy nàng không tuyệt sắc, nhưng Mạn Thuyền thường hay cười, lúc nào cũng chân phát thực tâm. Như một bông cỏ lau không sắc hương vẫn cho người ta thấy vẻ đẹp riêng của nó. Nụ cười của nàng là mưa mùa hạ, là gió mùa xuân; khiến tâm trạng của người ta bỗng hoá trẻ trung, thoải mái. Nhìn Mạn Thuyền cười, không ai không cười lại một cái đáp trả nàng. - Chỉ là tiện thể cảm ơn cô nương đã cho đi nhờ! ^_^ Nếu không có sư đồ bọn họ dẫn đường, rất khó tìm được lối vào Tử Giới cốc. Đi qua thung lũng quanh co, tiến vào một vùng đất hẻo lánh xa xôi phải là người quen đường hoặc có khinh công cực cao. Mấy vũng lầy đã làm khó cho xe ngựa của Mạn Thuyền đôi chút. Vậy là lúc này Văn Trác lại bị lôi ra mắng mỏ vì tắc trách trong việc quản lý cầu đường. - Lão trượng, đây là hệ luỵ tự nhiên từ thời tiết thôi mà. - Mạn Thuyền nói đỡ giùm hắn. - Mỗi năm đều mưa như thế, không dự tính hết là lỗi của nó rồi. - Lạc Tất Hùng liếc mắt nhìn đại đệ tử. - Thật sự xin lỗi sư phụ! Hắn ngoan ngoãn chịu tội, không muốn nói ra lý do chẳng thể sửa đường do đồng môn sư huynh đệ đều bỏ đi hết. Mà thật ra khi xuất phát Lạc Tất Hùng đâu để ý chuyện đường sá. Do lúc này có thêm người ngoài đi vào, ông cảm thấy mất mặt nên nổi đoá. Tuy ở nơi xa xôi, nhưng Tử Giới cốc cũng là môn phái có danh tiếng trong giang hồ. Tuy không ở trên đỉnh núi trang trọng giống người ta, nhưng Tử Giới cốc cũng có lịch sử lâu đời chẳng kém ai. Lạc chưởng môn đây cũng là người xưng huynh gọi đệ với Tây Đường Nhất Phong Trận kia mà. Ác bá đại ma đầu Tàng Kiếm chẳng phải cũng đã gửi bái thiếp đến Tử Giới cốc. Luận danh tiếng, nơi này tuyệt đối không thua kém ai. Ngày xưa, Tử Giới cốc do tổ sư khai lập vốn là nơi cách thế lánh đời. Tuy nhiên, do danh tiếng của ông trong giang hồ còn thịnh nên đệ tử đến xin học nghệ không hề ít. Từ thôn trang cách thế, Tử Giới cốc biến thành học viện, môn phái. Đệ tử trưởng thành, thành lập gia thất cũng kéo về đây ở ngày một thêm đông. Tuy nhiên đến đời Lạc Tất Hùng thì chỉ còn khoảng chục gia đình sinh sống. Khi Hắc Tảo bái thiếp xuất hiện, bây giờ trong cốc chỉ còn lại vài mống loe hoe. Phu nhân của Lạc Tất Hùng cùng con gái đã về quê ngoại lánh nạn. Đệ tử bỏ chạy tứ tán, chỉ còn lại vài vị trưởng bối gần đất xa trời không còn sức đi xa. Lạc Tất Hùng sai Văn Trác dẫn Mạn Thuyền vào bếp rồi để nàng tuỳ nghi xử lý. Mài hết toàn bộ dao trong Tử Giới cốc chỉ tốn một khoảng tiền còm mà thôi. Coi như ông trả một chút phí đi xe, đồng thời tiện tay giúp đỡ người cơ nhỡ. Do đường sá xa xôi nên hôm đó Mạn Thuyền cũng được giữ lại trong cốc ngủ qua đêm. Xe của Mạn Thuyền đậu trong chuồng ngựa, nàng tự mình vác hết đồ đạc vào bếp. Được giao cho đơn hàng lớn thế này, Mạn Thuyền vô cùng chú tâm làm việc. Văn Trác đi gom dao khắp cả cốc mang đến cho nàng mài. Chẳng mấy chốc xung quanh Mạn Thuyền đã chất đầy cả đống dao hệt như kho binh khí. Do bà bếp đã bỏ đi, nên hiện nay Văn Trác phải làm người nấu ăn. Trên dưới cốc chỉ còn hắn có chức vị thấp nhất đành phải làm công việc bếp núc. Nàng ngồi ngoài hành lang mài dao, hắn đi ra đi vào xách nước rửa rau. Lúc trời chiều đỏ hồng, khói bếp bay lên cũng là khi Văn Trác hoàn thành xong mâm cơm. Mạn Thuyền hít hít, ngửi được mùi thức ăn thì không thể chịu nổi. Nàng bỏ dở công việc của mình, đứng lên nhìn vào trong bếp. Hắn đang bận rộn bên lò lửa, trán đẫm mồ hồi vì sức nóng từ chảo rán. Văn Trác cẩn thận vớt cá chiên dòn rộp ra đĩa, sau đó rất điệu nghệ cầm dao tỉa rau củ trang trí xung quanh. Ngẩng đầu lên thấy nàng ngoài cửa sổ, hắn mỉm cười toe toét. - Dao cắt tuyệt lắm, Lao cô nương! - Huynh thích là được. - Nàng trả lời. Mạn Thuyền tiếp tục đứng nhìn Văn Trác trổ tài bếp núc. Dường như có khán giả thưởng thức, nên hắn càng phô diễn nhiều ngón nghề tuyệt chiêu hơn. Nào là gọt bí chỉ bằng một đường liền mạch không đứt đoạn. Nào là thảy dưa lên, rồi thái thành mười tám lát đều bằng nhau. Vốn là kẻ không thích bị chú ý, chẳng hiểu sao hôm nay Văn Trác lại khá cao hứng. Có lẽ do Mạn Thuyền là người đơn thuần, cách nhìn của nàng không khiến hắn bị áp lực hay gò bó. Nàng chỉ đứng ngoài cửa sổ, chú tâm vào những món ăn ngon lành, đẹp đẽ được bày ra dĩa. Đó là nhân vật chính mà Mạn Thuyền đang ngưỡng mộ, chứ không phải kẻ đổ mồ hôi hì hục thái rau. Nấu ăn xong, hắn bỏ mọi thứ lên mâm rồi bưng ra khỏi bếp. Nhìn đôi mắt mong chờ của nàng, Văn Trác quay lại an ủi. - Để huynh mang mấy phần này cho các sư bá và sư phụ rồi chúng ta dùng cơm. Hoá ra mọi người trong Tử Giới cốc ai ở chỗ người đó, không có thói quen quây quần bên bàn ăn. Văn Trác trước giờ đều ở với đám sư đệ, nhưng hiện nay hắn chỉ lủi thủi ăn một mình trong bếp. Mạn Thuyền đâu được Lạc Tất Hùng coi là khách, nên càng không thể ăn cùng mâm với chưởng môn. Chỉ có Văn Trác hào sảng mời nàng vào bếp, thưởng thức bữa cơm ấm cúng cùng hắn. - Vài món đơn sơ, mong cô nương đừng chấp. Mắt Mạn Thuyền sáng loá khi nhìn mâm cỗ đầy bàn, có cơm trắng, có món mặn, món xào, món canh ... - Quá mức xa hoa ấy chứ. - Nàng reo lên, sau đó gắp thử một cọng cải. - Quá đỉnh luôn. Nhìn dáng bộ thưởng thức của Mạn Thuyền, Văn Trác vô cùng hài lòng. Chỉ là cơm canh đơn giản, nhưng thấy nàng thích thú như vừa được đãi tiệc tùng trang trọng. - Lâu lắm rồi muội mới được ăn cơm đó. - Mạn Thuyền vừa nói vừa lùa khí thế. - Chứ bấy lâu nay muội ăn gì? - Một mình đi đường, lương khô đơn giản là được. - Hoá ra là vậy. Nếu ngon miệng, mời ăn nhiều thêm một chút. Muội thấy vui, người nấu ra mấy món này cũng thấy vui. - Huynh giỏi thật, món nào cũng có thể làm được. - Chỉ là ít công phu vặt vãnh. - Hắn cười e thẹn. - Không, tuyệt đối là một tài năng có giá trị. - Mạn Thuyền gõ gõ tay trên mép bàn. - Muội chắc chắn không sai đâu, giá trị vô cùng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang