Tâm Như Kiếm

Chương 3 : Khách cùng đường

Người đăng: nguoi qua duong a

Ngày đăng: 16:02 24-07-2018

Chương 3: Khách cùng đường Trong thiên hạ tồn tại hai toà cung điện mà không có bất kỳ vị vua chúa nào ngự trị. Thượng Nguyệt ở phía tây Triệu Đảo và Mỹ Hà ở Phi Liệp, đất nước cực đông Đại lục địa. Thượng Nguyệt vốn đã bị triều đình Triệu Đảo tiêu diệt mấy chục năm về trước. Nghe nói hiện nay có vài kẻ tự xưng môn hạ của Thượng Nguyệt đang nhăm nhe khôi phục lại giáo phái. Tuy nhiên đó chỉ là tin đồn, Thượng Nguyệt bây giờ đã là cái tên trong dĩ vãng không còn ai nhắc tới nữa rồi. Ngược lại, Mỹ Hà cung vẫn sừng sừng ở núi Mỹ Hà, khí thế oanh liệt không thua bất kỳ danh môn đại phái nào. Một tổ chức sát thủ công khai tồn tại, dám thách thức mọi thế lực chính quyền thế giới. Thậm chí họ còn là thứ “đặc sản” nổi tiếng được cả lục địa biết đến, khiến Phi Liệp nở mặt, đứng hạng nhất về sức chiến đấu cá nhân. Chỉ cần cung chủ Mỹ Hà muốn, đầu của bất kỳ vị vua nào cũng phải xếp lên kệ cho ả chơi ném lon. Họ là tổ chức thần thánh thay mặt diêm vương cai quản sinh tử của mọi sinh vật sống trên đời này. Ở Phi Liệp có võ lâm chính phái, có cửu danh tà bang nhưng không ai dám xếp Hà Mỹ Cổ vào danh sách nào cả. Họ đã vượt quá tầm với của nhân sĩ giang hồ, nằm ngoài tri thức của dân chúng. Ngoại trừ tên của vị sáng lập là Kỳ Bất Quái thì người ta chẳng biết thêm điều gì về Mỹ Hà cung. Tất cả thành viên của tổ chức đều bịt khăn kín mặt, chỉ gọi nhau bằng biệt danh và chức hiệu. Những đơn hàng mà họ tiếp nhận cũng chỉ thông qua truyền thư và một số bộ phận cộng tác viên, chưa người ngoài nào từng được bước vào Mỹ Hà cung bí ẩn. Người đời đồn đại Hà Mỹ Cổ có một quy định gọi là tử vong kế thừa. Số lượng chức vị trong tổ chức không bao giờ thay đổi, ai muốn ngoi lên thì phải giết chết người tiền nhiệm của mình. Nhân vật truyền thuyết Kỳ Bất Quái là vị cung chủ đầu tiên ngã xuống sau khi bị đệ tử ám sát. Giờ đây không ai biết cung chủ Mỹ Hà là kẻ nào, tôn tánh đại danh ra sao. Giữa khu vực rừng sâu núi thẳm tồn tại một toà thành bọc vàng chói lọi, luôn phát ra ánh sáng lấp lánh đến mấy chục dặm. Tuy là tổng đàn hắc giới nhưng vị trí của Mỹ Hà cung lại nổi bật, dễ tìm vô cùng. Trong mấy chục năm hành nghề, bọn họ xuất mã chưa bao giờ thất bại. Vì vậy, muốn gửi đơn hàng cho Hà Mỹ Cổ phải dự tính trước, trả được cái giá cắt cổ mà bọn họ đưa ra. Toà thành hoàng kim là thu nhập mà đệ nhị cung chủ Tuyệt Tâm có được sau khi thành hoàn thành một đơn hàng quan trọng. Nếu Kỳ Bất Quái là người khai sinh, thì Tuyệt Tâm chính là kẻ đã nuôi dưỡng Hà Mỹ Cổ lớn mạnh như ngày nay. Dù vậy, kết cục của y cũng là bị người thân giết hại để đoạt ngai cung chủ. Ác lai ác báo, làm sát thủ một lần thì đã không còn đường quay đầu. Trên đoạn hành lang dài thăm thẳm hướng đến chính điện, Vô Khứ tôn giả đang dùng thuật phi hành cực tốc bay đi. Khi đến trước cửa vàng, Vô Khứ dừng lại, quỳ phủ phục bên ngoài chờ đợi. Muốn yết kiến cung chủ, cần phải đợi người cho phép. Tuyệt Tình là kẻ lãnh khốc, lại thêm bệnh đa nghi nên không dễ dàng để ai tiếp cận gần mình. - Việc gì? - Một chất giọng ề à vang ra. - Bẩm cung chủ, có tin tức từ Tây Đường. - Vô Khứ kính cẩn đáp trả. Cánh cửa hoàng kim nặng hơn sáu tấn từ từ hé mở. Trung tâm quyền lực của Hà Mỹ Cổ, nơi cung chủ toạ lạc cũng chính là kho chứa báu vật của toà thành. Vô Khứ chậm rãi đi trên lối mòn dẫn đến gần hoàng vị, tuyệt đối không dám chạm vào núi vàng núi bạc đổ đống hai bên đường. Mắt cung chủ tinh nhanh đến dường nào ai cũng biết, thử đụng đến bảo vật trong phòng này coi, ai có mạng trở ra. - Bẩm cung chủ, Nhất Phong Trận vẫn còn sống. - Vô Khứ tiếp tục tấu trình. - Vì sao Vô Lai, Vô Mệnh, Kỳ Tường ... tất cả đều bị giết, nhưng Nhất Trận Phong lại được tha? - Tuyệt Tình trầm ngâm, không biết nói với chính mình hay đang hỏi thuộc hạ. - Các vị tiền nhiệm tôn giả lần lượt bị giết, tên Tàng Kiếm này chắc chắn đang nhắm đến Hà Mỹ Cổ chúng ta. - Vô Khứ nghiến răng căm tức. Hành vi của Tàng kiếm trong mắt người thiên hạ chẳng qua chỉ là tuỳ tiện, nhưng thật ra những kẻ chết trong tay y đều có nguyên do. Nếu không phải gian dương đại đạo, cũng là ác ma tội lỗi chồng chất. Thậm chí những tôn sư được người đời kính phục cũng là thành viên bí mật của Hà Mỹ Cổ. Nhưng ngoại trừ cung chủ, không ai nắm rõ chân thân của toàn bộ thành viên trong tố chức sát thủ này. Bọn họ luôn giấu kỹ thân phận, đâu ai biết thật ra Hà Mỹ Cổ đã có chân rết rải khắp cả lục địa. Khi Vô Vi, người đầu tiên của Mỹ Hà cung bị giết, bọn họ đã bắt đầu tăng cường cảnh giác. Lần lượt có thêm sáu thành viên khác bị hạ sát, trên dưới tổ chức đã nhốn nháo không yên. Đâu phải tự nhiên mà Hà Mỹ Cổ được xưng tụng Duy Ngã Độc Tôn, Thiên Ngoại Phi Thiên. Toàn bộ thành viên của họ đều sở hữu tuyệt thế võ công, người thường không cách gì sánh nổi. Vậy mà tất cả đều bị một kẻ lại lịch bất minh giết chết, biểu sao Tuyệt Tình không nổi giận. Người trên ngai cao giận dữ siết chặt tay vịn ghế, như thể ả đang vò nát sinh mạng của kẻ thù. - Vẫn chưa điều tra ra thân thế của Tàng Kiếm sao? - Dạ bẩm cung chủ, người này ra tay tàn độc, thi thể nát tan, khó có thể nhận ra thủ pháp của môn phái nào. - Thi thể nát tan? Có khi nào là thiết ti của Ma Âm công tử. - Cung chủ, Thượng Nguyệt giáo đã bị tiêu diệt từ lâu, người đạt đến trình độ như Nguyệt Lãnh khó có thể tìm ra kẻ thứ hai. Hơn nữa, nghe nói Tàng Kiếm chỉ dùng kiếm trong chiến đấu. Lúc Vô Khứ đang trình bày ý kiến, bỗng nhiên bị cung chủ cắt ngang. - Đúng rồi, Nhất Phong Trận đang giữ Tuyệt Hình đao mà ta đã ban tặng lúc hắn vừa gia nhập. - Cũng như vũ khí của các tôn giả tiền nhiệm, Tuyệt Hình đao đã bị Tàng Kiếm lấy đi rồi. - Vô Khứ kính cẩn trả lời. Hắn đâu hay rằng người trên ngai cao kia bỗng thấy một trận hàn lạnh. Những ngón tay của Tuyệt Tình trắng bệch, run run một cách hoảng sợ. Nhắc đến Tuyệt Hình đao lại gợi cho ả nhớ đến chủ nhân của nó lúc trước. Kẻ đã bị Tuyệt Tình ép nhảy xuống vực sâu để chiếm lấy ngai vị cung chủ. Tuyệt Tâm vẫn là nỗi ám ảnh lớn nhất đời ả. - Mau tìm hiểu từ trước đến nay bổn toạ ban vũ khí cho bao nhiêu người, những kẻ đó là ai. Theo dõi chúng thật chặt, có khi sẽ tóm được Tàng Kiếm. - Tuyệt Tình lớn tiếng ra lệnh. Vô Khứ lẳng lặng dập đầu vâng mệnh, sau đó thành kính lui ra. Cửa lớn đóng lại rồi, Tuyệt Tình liền mệt mỏi dựa vào bảo toạ. Ngồi trên ngai cung chủ Mỹ Hà chưa bao giờ là việc dễ dàng. Bất cứ lúc nào cũng phải căng thẳng phòng bị, sợ người ta ám toán rồi hạ bệ. Trong năm đệ tử được đặt ở hàng Tuyệt của Kỳ Bất Quái chỉ còn một mình Tuyệt Tình sống sót. Sau khi triệt hạ đại sư huynh, ả cũng chẳng yên tâm giữ những người còn lại bên mình. Hùng mạnh như Tuyệt Tâm còn bị giết, thì nói chi đến Tuyệt Tình. “Cẩn tắc vô ưu” luôn là phương châm sống hàng đầu của ả. ^_^ Trên đường trở về Tử Giới cốc, chỉ cần nhìn bóng lưng sư phụ, Văn Trác cũng biết ông đang bực tức. Bước đi hai hàng, cánh tay đánh mạnh, đầu chỉ thiếu điều có khói trắng bốc xì xì ra. Đường đường tông sư một bang lại phải cuốc bộ thế này, mất mặt không kể xiết. Nếu không nhờ công của đệ tử chểnh mảng, Lạc Tất Hùng đâu đến nỗi phải xuất đầu lộ diện trên đường. Nhiều khi ông cũng muốn đuổi Văn Trác đi cho khuất mắt, nhưng lại tiếc công nuôi cơm mấy năm nay. Chưa nghĩ ra được cách thu hồi lợi ích, thì không thể buông đại đệ tử ra được. “Bỏ thì thương, vương thì tội” là tâm lý chung của những người keo kiệt. Lạc Tất Hùng tự xưng tôn sư, nhưng thật ra tâm hồn cũng nhỏ nhen như bọn gian thương mà thôi. Bỗng từ sau lưng họ xuất hiện tiếng ngựa phi lộc cộc. Hai sư đồ nép sát vào lề, tránh để bùn sình dính lên người. Mưa lớn mới dứt, trên đường đầy vũng đọng, ngựa phi ngang qua thể nào chẳng bắn nước tung toé. Nghĩ tới thảm cảnh của bản thân hiện giờ, Lạc Tất Hùng lại muốn giơ kiếm đánh cho Văn Trác mấy đòn. - Xuỳ xuỳ ... Người điều khiển xe bỗng nhiên kìm ngựa lại gần sát bọn họ. Chiếc nón tre nhấc lên, để lộ ra khuôn mặt đôn hậu. Nữ nhân kia hào sảng cất tiếng. - Lão trượng, có cần đi nhờ không? - Tiểu cô nương ... - Lạc Tất Hùng ngơ ngác trước may mắn trên trời rớt xuống. - ... xin hỏi đi đường nào? - Đường nào mà chẳng tiện, tiểu nữ là người chuyên mài dao, đi từ thành này qua thành nọ hành nghề. Lão trượng có thể giới thiệu tiểu nữ đến trấn của ngài để bày hàng vài hôm không? - Nữ nhi mà làm nghề mài dao cũng thật lạ. - Lạc Tất Hùng nhận xét. - Đây là gia nghiệp tổ truyền, từ nhỏ đến lớn tiểu nữ cũng chỉ biết mài dao thôi. Như sợ ông già đa nghi, nàng liền vén rèn cho Lạc Tất Hùng nhìn vào bên trong xe. Quả nhiên có bàn mài, kềm, đục ... cộng với các thứ dao phay, cuốc, xẻng này nọ. - Tiểu nữ cũng kiêm luôn nghề bán nông cụ. - Nàng cười tươi quảng cáo. - Vậy cảm phiền cô nương rồi, thầy trò chúng tôi là người của Tử Giới cốc ở trong núi. Tuy không phải thôn trấn lớn, nhưng cũng có rất nhiều dao, kéo trong bếp cần mài. - Văn Trác nhanh nhảu chen vào. - Sư phụ, mau lên xe đi. Lạc Tất Hùng nhíu mày nhìn đệ tử, ra vẻ trách mắng. Việc đi nhờ xe thế này rất mất mặt, nhưng tiếp tục cuốc bộ lại khổ tấm thân già. May nhờ đệ tử đóng vai ham hố mà ông có thể mượn nước đẩy thuyền, không tiện từ chối. Dựa vào vai đệ tử, ông hất mình, nhẹ nhàng nhảy lên xe, muốn biểu diễn một chút khinh công phi yến. Văn Trác thì chẳng màu mè gì, thót lên ngồi kế người đánh xe. - Cô nương, xin hỏi tôn tính đại danh. - Tiểu nữ họ Lao, tên Mạn Thuyền. - Nàng ngọt ngào trả lời.
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang