Tâm Như Kiếm

Chương 2 : Con mồi

Người đăng: nguoi qua duong a

Ngày đăng: 11:37 24-07-2018

Chương 2: Con mồi Văn Trác không thích bị người khác chú ý, càng không muốn bị đám đông vây xung quanh chỉ chỏ bàn tán. Hắn dần dần lui lại, sau đó rất quyết tâm quay đầu bỏ chạy. Nếu sư phụ Văn Trác mà biết hắn luyện võ tám năm nhưng khi lâm trận chỉ biết bỏ trốn thì sẽ tức đến ói máu. Dù sao Văn Trác cũng là đại đệ tử của Lạc Tất Hùng, người đại diện cho toàn thể môn đồ Tử Giới cốc kia mà. Đám côn đồ nhìn thấy dáng bộ thỏ đế của hắn thì càng cao hứng. Chúng hè nhau đuổi theo Văn Trác, phấn khích như đàn linh cẩu sắp có được mồi ngon. Hắn rời bỏ đường lớn, rẽ sang ngõ nhỏ, mong có thể cắt đuôi đám ác bá sau lưng. Nhưng bọn chúng vốn thông thuộc địa bàn này như lòng bàn tay, đâu dễ gì buông tha mỹ nam được. Đường trước mặt sẽ dẫn cả bọn đến khu rừng trống. Ở chỗ này có đánh có la cũng sẽ chẳng ai tới can ngăn. Văn Trác càng chạy càng đúng với ý đồ của đám ác bá. Ban đầu chúng chỉ nổi tâm trêu ghẹo, còn lúc này thì dã ý đã lộ rõ ra mặt luôn rồi. Văn Trác đang chạy thì đột ngột bị hai người nhảy ra cản đầu. Chúng đã bọc trước, quyết tâm bắt hắn tại chỗ. Đám phía sau vừa lúc ào tới, cùng đồng bọn tạo lập vòng vây khép kín. Cả tám tên quây thành hàng rào, không chừa chút khẽ hở cho con mồi. - Các ngươi muốn gì? Đừng đến đây, ta sẽ la lên. - Cứ la đi, dù cho ngươi kêu đến rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu. Một đoạn đối thoại rất kinh điển giữa lũ ác bá và nạn nhân. Nhưng thay vì hoảng hốt kêu cứu, Văn Trác lại cười rất sáng lạn. - Rất hợp ý ta! Đám côn đồ còn chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên quyền kình ập sát tới mặt. Hắn cùng lúc đấm thẳng vào hai tên biến thái đứng gần mình nhất. Chúng choáng váng mặt mày, ôm lấy miệng đã nhễu máu lỏng tỏng. Một tên phun chiếc răng gãy ra, nhìn chằm chằm vào nó đầy kinh ngạc. Đây mà là thư sinh yếu đuối chỉ biết chạy trốn như thỏ sao. Những tên khác thấy đồng bọn bị tấn công thì liền nhào tới trả thù. Nào ngờ đâu chúng như đâm phải tường cứng, bật văng ra khỏi cuộc chiến. Tiền công, hậu tập. Cả quyền và cước đều chuẩn xác, vừa có tốc độ lại kèm thêm kình lực. Văn Trác chỉ chuyên tấn công vào mặt đối phương. Thứ nhất dễ gây choáng váng, thứ hai dễ để lại hậu quả nổi bật. Tuy vết thương trên mặt không chí mạng, nhưng mũi vẹo, răng gãy thường là thương tật đi theo người ta suốt cả đời. Đám người này khác với đồng môn sư huynh đệ, hắn chưa từng nghĩ sẽ nương tay. Chúng côn đồ với ai cũng được nhưng đụng chạm tới Văn Trác là coi như tàn đời. Hắn ghét nhất bị người ta trêu ghẹo, đàm tiếu về dung mạo của mình. Bọn âm dương quái khí chỉ nhằm vào nam nhân thì càng đáng bị băm thành vạn mảnh. Lần lượt tám tên bị đánh ngã, hắn chưa hài lòng còn muốn bồi thêm vài cú. Chỉ đến khi đám còn lại khóc lóc van xin, Văn Trác mới nguyện buông thủ lĩnh của chúng ra. Tên này mặt mày đẫm máu, vốn khó có thể hình dung được hình dáng ban đầu. Gã to mồm trêu ghẹo Văn Trác trước, nên là người cuối cùng được tha mạng. - Ta đã cảnh báo, đúng không? - Hắn trừng mắt với những kẻ lăn bò dưới đất. - Nếu chuyện này truyền ra, coi chừng cái hàm răng của các ngươi. Bọn chúng được tha, vui mừng rối rít dập đầu tạ ơn Văn Trác. Chúng dắt díu nhau chạy đi, như sợ hắn đổi ý sẽ bắt lại đánh thêm một trận cho mềm xương. Đâu ai ngờ bộ dáng Văn Trác “liễu yếu đào tơ”, nhưng tính tình lại khốc liệt đến vậy. Hắn luôn tỏ ra ngớ ngẩn ngoan hiền, chỉ vì không muốn mất đi mái nhà đang tá túc hiện nay. Dõi theo bóng dáng lũ ác bá, Văn Trác thở dài khổ sở. Hắn nhìn bàn tay dính máu, chùi vội vào gốc cây gần đó, như muốn xoá đi vết tích của sự xấu xa. “Dễ nổi nóng thế này, xem ra ta tu hành vẫn chưa đủ. Tối nay về chép một trăm lần Định Tâm kinh.” Bỗng nhiên một luồng lãnh khí xộc tới, khiến Văn Trác hoảng hồn quay đầu lại. Hắn cảnh giác nhìn ngó xung quanh, cố xác định xem sát ý bắn ra từ hướng nào. Khoảng rừng thưa vắng tuyệt không còn bóng dáng ai khác. Chỉ có gió thổi lá cây xào xạc, thậm chí không thấy một bóng chim trời. Lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác trong lúc tâm tình hắn bất thường. Văn Trác nhíu mày, cố mở rộng phạm vi cảm nhận ra xa hơn nữa. “Trong vòng hai mươi thước thật sự không có ai.” Hắn di chuyển, bởi vì đứng yên một chỗ rất có cảm giác của bia tập bắn. Kẻ đã ẩn nhẫn suốt mười năm, tinh thần cảnh giác cũng cao hơn người thường nhiều. Mỗi ngày gió động cỏ lay đều khiến Văn Trác không thể yên tâm ngủ được. Hắn luôn cảm thấy tử thần chực chờ bên cạnh, chỉ cần một chút lơ là, lưỡi hái sẽ kề vào cổ ngay. Vẫn không có bất kỳ người nào, hay thứ gì đáng ngờ xuất hiện. Văn Trác vội vã li khai khỏi khu vực xa lạ này. Nếu được, hắn không mong phải bước ra khỏi Tử Giới cốc. Thế giới bên ngoài luôn đầy rẫy những thứ đáng sợ, có thể lấy mạng của hắn bất cứ lúc nào. Cách đó ba mươi thước, một đôi mắt sáng quắc chuyên chú quan sát Văn Trác. Vừa nãy y mới thử thăm dò, không ngờ linh cảm của đối phương lại nhanh nhạy đến vậy. “Sát ý chỉ như mũi kim sượt qua, mà cũng khiến hắn chạy vắt giò lên cổ. Kẻ này không thiếu thực lực, nhưng bản năng bỏ trốn lại quá mạnh mẽ.” Tàng Kiếm cười khẩy. “Một con linh dương trưởng thành dù có hùng mạnh cỡ nào cũng không thể biến thành sư tử. Lúc này không bị ăn thịt, thì tương lai cũng sẽ thành con mồi cho kẻ khác săn.” ^_^ Lúc Văn Trác trở lại cổng thành, chiếc xe kéo còn đó nhưng đôi tuấn mã đã bị dắt đi mất. Những người bán hàng xung quanh dù có biết cũng không muốn chỉ điểm băng trộm ngựa hoành hành lâu nay. Cuộc sống rất khắc nghiệt, nếu không có những biến cố kiểu này, sao thanh thiếu niên trưởng thành lên được. Nhìn khuôn mặt ngu ngơ muốn khóc kia, bọn họ cũng chẳng giúp được gì hơn. Văn Trác như anh chàng nhà quê lần đầu ra phố đã bị lừa gạt. Hắn đứng chơ vơ bên đường, không biết kêu cứu ai, mà càng sợ phải đối mặt với hậu quả về sau. Quả nhiên, Lạc Tất Hùng quay lại, thấy ngựa mất liền đánh mắng đệ tử không tiếc lời. Văn Trác im lặng chịu đựng tất cả, vì lỗi này do bản thân hắn gây ra. Trên tay Lạc Tất Hùng còn xuất hiện thêm bốn năm thanh kiếm được bọc cẩn thận trong vải đen. Văn Trác không biết sư phụ mua được thứ gì, nhưng cân nặng của chúng thật đáng nể. Mỗi đòn giáng xuống, hắn thầm ước tính bản thân sẽ phải gánh bao nhiêu tổn thất. Văn Trác có thể đếm được số lượng vết bầm, và dự đoán thời gian mỗi vết cần để tan đi hết. - Ngươi nghĩ đến chuyện gì rồi? - Lạc Tất Hùng giận dữ quát. Đến lúc này đệ tử mới sực tỉnh, biết bản thân lại lo ra khiến sư phụ bực bội. Trách phạt kiểu này làm người ta không có cảm giác thành tựu. Ai đời dạy đệ tử mà mỗi lời vàng ngọc đều đi từ tai này qua tai kia hắn. - Gỗ mục không thể đẽo, bùn loãng không thể trát tường. Lạc Tất Hùng đùng đùng phẩy tay bỏ đi. Mất ngựa rồi, bọn họ phải đi bộ về nhà. Hắn lẽo đẽo bám theo sư phụ, cẩn thận cách xa một quãng, phòng hờ ông đột nhiên nổi giận sẽ cầm vũ khí đánh lên đầu mình. Văn Trác sợ nhất là bị đánh vào đầu, bởi chỉ một cú cốc nhẹ cũng khiến hắn đau thấu óc. Ngoại trừ Lạc Tất Hùng, chưa ai đụng vào đầu Văn Trác mà còn sống đến ngày hôm nay. ^_^ Hai người đâu biết sư đồ bọn họ vẫn đang bị người khác theo dõi. Tuy Tàng Kiếm hành tung vô định, nhưng y không phải kẻ hồ đồ. Sau khi gửi bái thiếp cho ai, Tàng Kiếm luôn theo người ta bén gót. Những hành động trước khi chết sẽ phản ánh con người thực của nạn nhân như thế nào. Nhất Phong Trận là kẻ kiêu ngạo, nhưng biết người biết ta. Từ đầu đến cuối lão vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng đón nhận số phận. Ứng Thương là một kẻ giả nhân giả nghĩa, độc ác khó lường. Không chỉ kêu gọi nhiều bang phái đến cấu kết, mà ông ta cũng chẳng từ thủ đoạn. Ám khí, độc dược ... bẫy rập đê hèn nào mà không có. Thậm chí Ứng Thương sẵn sàng khóc lóc quỳ lạy kẻ thù hòng tìm sơ hở để phản công. Lạc Tất Hùng chỉ đơn giản là một kẻ tiểu nhân sợ chết. Lão muốn giữ hình tượng nhất đại tông sư nhưng bản lĩnh chỉ như mèo quào. Ngoài cái biển hiệu lâu năm, Tử Giới cốc thật ra chỉ là chiếc vỏ rỗng. Có chuyện lớn thì hùa theo người ta, hễ đánh nhau thì luôn xếp chót hàng. Vốn Tàng Kiếm luôn cho rằng Sơn thành chỉ là nơi tiện đường ghé qua. Nhưng chứng kiến một màn giao đấu trong rừng, y bỗng nhiên đổi chủ ý. Củi mục không có được thể thuật rắn chắc hàng đầu, bùn loãng càng không sở hữu thứ tốc độ đáng nể như vậy. Cần phải biết, điều quan trọng trong việc luyện võ là phải luôn cần mẫn. Nhưng có những khả năng thuộc về bẩm sinh thiên phú, không thể dùng chăm chỉ để luyện ra. Càng đáng sợ hơn là có kẻ đã biết rõ năng lực của bản thân còn cố tình kềm chế nó. Tàng Kiếm thật muốn xem linh dương khi lột da sẽ biến thành hổ báo như thế nào. Người đời luôn cho rằng y là một đại ma đầu rảnh rỗi. Tàng Kiếm đi khắp nơi giết người, kết oán với cả thiên hạ chỉ vì quá buồn chán mà thôi. Thật ra Tàng Kiếm có rất nhiều việc phải làm, bởi y không phải sát thủ hay võ giả. Tàng Kiếm là một nhà sưu tập, một thương gia luôn muốn tìm những món hàng có giá trị rồi bán ra. Ở đất nước của y, giết người là phạm pháp, cướp của là bất nghĩa. Nhưng ở Phi Liệp này, đất nước chỉ công nhận kẻ mạnh, thì cướp của hay giết người đều là một phần của cuộc sống. Tàng Kiếm chỉ nhập gia tuỳ tục, đi sưu tầm những thứ mình muốn theo đúng luật lệ Phi Liệp. Nơi tôn trọng sức mạnh, thì y đành phô diễn sức mạnh của bản thân. Tàng Kiếm vốn không hứng thú với con người, mà chỉ quan tâm đến vũ khí. Tuy nhiên, hôm nay y đã nhìn thấy một món hàng vô cùng giá trị. “Chỉ cần mài cho hắn bén thêm thì sẽ xuất hiện một tuyệt thế bảo khí.” Tàng Kiếm cười khẩy, âm thầm đi theo sư đồ Lạc Tất Hùng. Y bắt đầu nôn nóng khi kỳ hẹn đến bái phỏng còn hơn ba ngày nữa. Tàng Kiếm là người làm việc rất nguyên tắc, không bao giờ bất tuân những luật lệ mà mình định ra. Bởi y biết chỉ cần phá bỏ một điều thì những cái khác sẽ dễ dàng sụp đổ. Con người không lớn mạnh bởi chính bản thân mà nhờ vào sự khát khao muốn vượt qua những giới hạn. Quy định, nguyên tắc ... đều là những xiềng xích thúc đẩy con người thêm mạnh mẽ. Kẻ càng gánh nặng trên vai là người càng xuất sắc hơn bất cứ ai. Tàng Kiếm liếm môi, ngăn cơn thèm khát xuống. Vật gì y thích, sớm hay muộn cũng sẽ đoạt được mà thôi.
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang