Tâm Như Kiếm

Chương 1 : Đệ tử vô dụng

Người đăng: nguoi qua duong a

Ngày đăng: 11:34 24-07-2018

Chương 1: Đệ tử vô dụng Phi Liệp là một đất nước nhỏ bé nằm phía đông nam đại lục địa. Ngoại trừ triều đình đóng ở phía bắc, miền nam Phi Liệp có thể coi là vùng man di mọi rợ, không chịu bất cứ sự kềm giữ nào từ chính quyền. Rừng rậm hoang dã, người dân thưa thớt. Muốn tồn tại ở nơi đây, chỉ có thể dùng bạo lực để chế phục tự nhiên. Luật lệ ở Phi Liệp chính là “ta mạnh ta có quyền”. Vì vậy, khác với những lân bang như Triệu Đảo, Sa quốc ... nơi đây là mảnh đất mà người ta có thể tìm kiếm mọi giấc mơ trong cuộc sống. Tuy nhiên, đã có rất nhiều người phải bỏ mạng trước khi chạm tay tới đích cuối cùng. Phần thưởng càng nhiều, nguy hiểm càng cao. Độc ác và khốc liệt là hai từ chính xác nhất để miêu tả về Phi Liệp. Người có thể dễ dàng giết người mà không vì lý do gì. Cũng như võ lâm minh chủ có thể tuỳ tiện ra lệnh tiêu diệt một vài môn phái nhỏ chống đối; cũng như Yến hiệp Mộ Dung Xuân trong một lần say rượu đã rút kiếm đồ sát toàn bộ ba mươi sáu mạng xui xẻo có mặt tại tửu điếm. Trong khốn cảnh, con người được rèn luyện thêm nhiều sức mạnh. Chưa vương quốc nào mà lực lượng võ lâm giang hồ lại đông đảo và nguy hiểm như Phi Liệp. Cả đại lục địa đều biết danh Tây Thượng Nguyệt, Đông Mỹ Hà. Phi Liệp cùng Triệu Đảo là hai quốc gia xuất ra những tổ chức sát thủ hàng đầu thiên hạ. Đây chắc cũng là một điểm đáng tự hào của người dân Phi Liệp. Văn Trác đứng trên vách đá, phóng mắt nhìn khung cảnh trùng điệp trải dài khắp chân trời. Núi non chập chùng, mây trắng, nắng vàng. Những con đường mòn thoắt ẩn thoắt hiện xen lẫn vài ngôi nhà tranh khiêm tốn. Miền nam không có kiến trúc đền đài nguy nga tráng lệ, không có thành quách sâm nghiêm như kinh đô phía bắc. Nơi này đậm nét truyền thống hơn, phản phất mùi vị hoang dã tự nhiên hơn. Mỗi năm Phi Liệp gánh chịu hàng chục cơn bão, mà hậu quả của nó là cả ngàn vết sẹo xấu xí dọc vùng biển phía đông. Đâu đâu cũng có thể quan sát được những dấu tích nhà cửa đổ sập và những vạt rừng bật gốc tiêu điều. Cuộc sống khắc nghiệt thế này lại càng khiến con người trở nên chai sạn. Sinh mạng rất dễ bị tước đoạt, nên cũng chẳng quý giá gì. Lạc Tất Hùng bước tới, nhìn thấy đại đệ tử đứng thất thần bên vách đá. Suốt tám năm thầy trò, ông phi thường hiểu rõ cái tính ngớ ngẩn của Văn Trác. Lúc không còn ai bên cạnh, tâm hồn hắn sẽ ngay lập tức treo ngược trên cành cây. Tuy thông minh sáng láng, nhưng hắn khó làm nên chuyện khi quá hời hợt và bất cẩn. - Văn Trác! - Tất Hùng lớn tiếng gọi. Hắn giật mình, chạy nhanh về phía sư phụ. - Đi thôi. - Ông ra lệnh rõ ràng. Văn Trác lẽo đẽo đi theo sư phụ, không dám nói tiếng nào. Lúc nãy ông vào phòng gặp Nhất Phong Trận, sau khi đi ra tâm trạng càng thêm trầm mặc. “Chắc hẳn đáp án của Nhất tiền bối vẫn chưa thể khiến sư phụ yên lòng. Lẽ nào không còn cách đối phó với Tàng Kiếm nữa?” Suốt quãng đường từ hậu viên của Tây Đường ra ngoài cổng, Lạc Tất Hùng vẫn im lặng không nói thêm tiếng nào. Văn Trác thân làm đệ tử càng chẳng dám làm phiền lúc sư phụ suy nghĩ. Hai ngày trước, vừa nhận được Hắc Tảo bái thiếp, sư phụ hắn đã nhăn nhó như già thêm chục tuổi. Được Tàng Kiếm ghé thăm vốn không phải chuyện hay ho gì. - Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu? - Văn Trác hỏi khi Lạc Tất Hùng đã yên vị sau xe ngựa. - Mau đến Sơn thành, bằng giá nào ta cũng phải mang được vài món bảo khí về cốc. Được Nhất Phong Trận truyền đạt, ông chỉ biết đến cơ may duy nhất là dùng vật đổi mạng. Nếu tìm được bảo khí quý giá khiến Tàng Kiếm hài lòng, y sẽ bỏ qua cho mình. Lúc vừa nhận bái thiếp, Lạc Tất Hùng cũng từng có ý nghĩ bỏ trốn. Nhưng sư có thể dọn chùa mà đi đến nơi khác được sao. Tử Giới cốc tuy là một môn phái nhỏ nhưng cũng có lịch sử lâu đời. Trên đất nước đầy rẫy những điều chướng tai gai mắt này, bọn họ vẫn có thể tự hào mình là danh môn chánh phái. Tới đại hội thường niên, họ nhất định sẽ tham dự. Có sự kiện nọ kia, Tử Giới cốc cũng không vắng mặt lần nào. Hằng năm, lệ phí chắc chắn sẽ đóng đủ cho võ lâm minh chủ. Trên bảng xếp hạng của giang hồ, họ không ở vị trí quá cao nhưng vẫn chưa đến nổi chạm đáy. Tóm lại, chỗ bọn họ vừa thích hợp cho Tàng Kiếm ngắm trúng. Chẳng ảnh hưởng đến nhiều người, ít cản trở, lại không thể xảy ra trường hợp bỏ trốn. Xem ra, sau thời gian dài đi bái phỏng khắp nơi, Tàng Kiếm cũng đã thông minh hơn. Văn Trác vung roi, hai thớt ngựa liền co giò chạy nhanh về phía trước. Bàn tay hắn gồng chắc giữ lấy cương, thành thạo điều khiển xe rời khỏi Tây Đường. Ngày hôm nay hắn đoán mình sẽ phải đi lại chộn rộn nhiều phen. Từ khi Hắc Tảo bái thiếp xuất hiện ở Tử Giới cốc, trên dưới môn phái đều cuống quýt chạy vắt chân lên cổ. Một là dọn đồ bỏ trốn, hai là về quê thăm bà con bị bệnh. Lúc này rất trùng hợp, toàn bộ thân nhân của môn đồ Tử Giới cốc đều mắc chứng hiểm nghèo, cần gặp mặt con cháu lần cuối. Bởi vì Văn Trác không có thân nhân mắc bệnh gần chết, nên Lạc Tất Hùng liền túm lấy hắn làm người đánh xe. Bây giờ ngay cả bà bếp, cô phường gặt đều không muốn dính dáng đến bọn họ nữa rồi. Cây lớn sắp ngã, chim chóc bỏ đi âu cũng là lẽ thường tình. ^_^ Sơn thành cách Tây Đường không xa, ngay dưới chân núi mà bọn họ đang đổ dốc. Tây Đường vốn là một bang phái lớn nắm giữ ngọn núi này, nên đường xá được họ làm thoai thoải, rộng rãi. Văn Trác thầm so sánh, thấy rằng đệ tử Tây Đường siêng năng hơn huynh đệ nhà mình. Lối vào Tử Giới cốc lúc này rất gập gềnh khó đi, mùa mưa vừa qua đã khiến con đường xuất hiện nhiều vũng đọng. “Sau khi giải quyết xong chuyện với Tàng Kiếm, các sư đệ trở về, chúng ta sẽ đắp đất sửa chữa con đường cũ.” Hắn vừa suy tư vừa tự vẽ ra viễn cảnh con đường bằng phẳng trong tương lai. - Cẩn thận! Có tiếng hét vang bên tai, sau đó một bàn tay mạnh mẽ giật dây cương từ chỗ Văn Trác. Hắn giật mình, vừa kịp nhận ra xe ngựa đã đi thẳng vào đoạn đường vòng. May nhờ sư phụ phát hiện kịp, cả xe lẫn người mới không lao đầu xuống dốc núi. Đường bằng phẳng lại rộng rãi thế này, Văn Trác cũng chẳng điều khiển xe ngựa cho đàng hoàng. Tất Hùng giận dữ cốc lên đầu đệ tử một cú mạnh. Thân làm trưởng môn, ông không thể tự mình đánh xe ra ngoài, sợ hỏng hết hình tượng. Nếu không phải hết người, Lạc Tất Hùng cũng chẳng muốn nhờ tới gã lơ tơ mơ này chút nào. Tuy đã nhập môn tám năm, lại mang danh đại đệ tử nhưng Văn Trác là người chậm tiến nhất. Chẳng phải hắn kém tài, mà do không chút nỗ lực và hay lo ra. Như lúc nãy, chỉ cần không ai nói tới, hắn sẽ ngay lập tức nằm mơ ban ngày. Đại nạn sắp đổ xuống mà Văn Trác vẫn có thể bình tĩnh vì hắn thường xuyên bị nhầm lẫn giữa mộng và thực. Tất Hùng lo lắng, “Nếu mình chẳng may vong mạng, Tử Giới cốc trong tay Văn Trác chắc không thể duy trì quá một năm.” - Ngươi có thể trưởng thành một chút dùm ta không. - Tất Hùng giận dữ la mắng. - Xin lỗi sư phụ, lần sau đệ tử sẽ chuyên tâm hơn. Một câu xin lỗi, hắn có thể nói mấy chục lần không chán. Bởi vì cả ngày Văn Trác sẽ phạm sai lầm đến cả chục lần khiến sư phụ buồn lo. Một đệ tử đã hai mươi tư tuổi có thể xuất môn chu du thiên hạ, tạo lập danh tiếng cho bang phái. Chỉ riêng Văn Trác được sư phụ giữ mãi trong cốc, như hoàng hoa thiếu nữ chỉ chuyên tâm chờ ngày được gả đi. Thật ra Lạc Tất Hùng chẳng biết phải xử lý gã đệ tử lười biếng của mình thế nào. Để hắn đi xa chẳng may gặp nạn, hay gieo tiếng xấu cho Tử Giới cốc thì khổ. Bao nhiêu tình cảm thầy trò chỉ toàn lo toang và phiền muộn. Hắn vốn dĩ không phải là đệ tử mà Lạc trưởng môn tin tưởng và thương yêu. Cũng như cái cây đầu ngõ, nhìn thấy quen thuộc, nhưng khi quét lá rụng mỗi ngày đều khiến người ta ghét bỏ đến mức muốn chặt đi. Bản thân Lạc Tất Hùng là người cần kiệm, bất cứ món lợi nhỏ nào cũng không muốn bỏ. Nuôi một gã đệ tử tám năm, chưa dùng được vào việc gì, ông không cam tâm đuổi hắn. Trước khi nghĩ ra cách lợi dụng Văn Trác tốt nhất, ông đành phải giữ hắn lại bên cạnh mình. Cũng như bây giờ, tất cả mọi người đều sợ hãi chạy trốn, nhưng đại đệ tử vẫn sẽ ở bên cạnh ông cho đến thời khắc cuối cùng. Đối với sự chậm lụt của Văn Trác, thân làm sư phụ không biết nên buồn hay nên vui nữa. ^_^ Đến Sơn thành, Lạc Tất Hùng để đệ tử ở bên ngoài giữ xe ngựa. Cho rằng sắp xếp như vậy đã ổn thoả, ông liền tiến vào trong để tìm vài món danh kiếm. “Không biết vũ khí dạng gì mới khiến Tàng Kiếm hài lòng thoả dạ?” Lạc Tất Hùng đành dốc sạch vốn liếng, thỉnh những món bảo khí mắc tiền nhất về cứu mạng mình. Cái gì cũng có giá trị của nó, mua thuốc mắc tiền thì cũng mau hết bệnh. Mạng của môn chủ Tử Giới cốc vô cùng quan trọng, tuyệt không thể dè xẻn chi tiêu. Ông đâu ngờ sự sắp xếp của mình vẫn còn nhiều điểm không ổn thoả. Cổng thành là nơi mọi người ra vào, tấp nập như vậy rất dễ xảy ra chuyện. Ví như vài kẻ biến thái nhìn thấy dung mạo Văn Trác thì không thể ngăn bản thân làm bậy. Mỹ mạo anh tuấn, dáng vẻ thanh thoát, tuy luyện võ nhưng vẫn mang dáng dấp thư sinh mảnh khảnh. Trông thấy hắn đứng một bên đường, người ta liền nổi tâm muốn chọc ghẹo một phen. Mỹ nhân và yếu ớt là hai yếu tố cấu thành tội phạm. Ai làm mỹ nhân yếu ớt thì tốt nhất nên trách ông trời vì sao lại đối xử tệ bạc với mình. - Đệ đệ, vì sao ngươi lại đứng đây một mình? Mau theo gia về nhà, ta cho ngươi ăn ngon mặc đẹp. - Mấy kẻ bất hảo buông lời khiếm nhã. Văn Trác bất chợt lui một bước, cảm thấy bản thân đang bị đe doạ. Từ lâu hắn đã sống trong Tử Giới cốc, không quen tiếp xúc với người lạ. Đám sư đệ cũng chưa bao giờ dám hiếp đáp đại sư huynh. Bị chọc ghẹo thế này là loại tình huống lần đầu tiên hắn phải đối mặt, không biết xử trí sao cho ổn thoả. Ánh mắt phân vân, ưu tư của Văn Trác càng làm người khác nổi sắc tâm muốn chiếm đoạt. Thế giới tàn khốc ở Phi Liệp không thể dung chứa loại sinh vật yếu đuối như hắn được. Chỉ cần ra khỏi Tử Giới cốc, số phận của Văn Trác là bị kẻ khác ăn thịt mất thôi. - Lui lại, đừng đến gần ta. - Hắn cảnh báo. Nhưng đám người vây xung quanh chỉ cười rộ chế nhạo, sau đó càng áp sát hơn.
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang