Ngã Chân Bất Thị Ma Thần
Chương 1 : Khách hàng lúc đêm khuya
Người đăng: by P
Ngày đăng: 09:51 18-08-2020
.
Đế chế Liên Bang Đại Hạ, Tổng đốc khu Quảng Nam, Giang thành.
Một đặc khu công nghiệp vùng duyên hải.
Nổi tiếng thế giới với kỹ thuật chế tạo ô tô và gia công,.
Ban đêm, đã gần 11 giờ.
Phía Đông Giang thành thị, trong một cái hẻm nhỏ, Linh Bình An nhìn phố hẻm dần dần không có bóng người, thở dài não nề: “Sinh ý càng ngày càng kém a!”
“Tháng trước tốt xấu gì cũng kiếm được chút tiền điện nước……”
“Tháng này cả tiền điện nước cũng không kiếm được!”
Linh Bình An là lão bản của hiệu sách tên ‘ Khải Nguyên ’.
Hiệu sách mở ở con hẻm nhỏ của khu công nghiệp phía Đông thành phố, đã từng có sinh ý rất tốt.
Nhưng từ khi Linh Bình An tiếp nhận, sinh ý không hiểu sao mà tuột dốc không phanh.
Mới đầu còn kiếm được chút tiền, sau chỉ có thể kiếm được tiền sinh hoạt, hiện tại dứt khoát là một tháng không có một đơn hàng nào.
Như thể từ khi Linh Bình An tới, cảm giác hiện diện của hiệu sách càng ngày càng mờ nhạt.
Lúc ban đầu mọi người còn nhớ rõ, có hiệu sách tên Khải Nguyên có nhiều sách mà giá cả cũng phải chăng, thường xuyên tới mua.
Từ từ, mọi người dường như không nhớ rõ chuyện này.
Rất nhiều người tựa hồ không biết có một hiệu sách ở trong con hẻm nhỏ trước cửa nhà.
Tương đối kỳ quặc chính là hàng xóm xung quanh đều rất quen thuộc Linh Bình An.
Hằng ngày đều sẽ chào hỏi, hỏi han ân cần.
Nhưng đến lúc muốn đi mua sách đều quên mất hắn.
Cũng may, mặt tiền cửa hàng này là nhà mình.
Cho nên dù không có cái gì chi tiêu, Linh Bình An vẫn có thể viết tiểu thuyết internet, kiếm chút tiền nhuận bút.
Hơn nữa chính phủ Liên Bang đế quốc có trợ cấp cho sinh viên gây dựng sự nghiệp và chính sách ưu đãi, cho nên cuộc sống của hắn cũng không quá đi xuống.
Nhưng mà không có sinh ý làm Linh Bình An đau hết cả đầu.
Đem cửa cuốn kéo xuống, Linh Bình An quay đầu lại, nhìn hiệu sách của mình.
Diện tích không lớn, chỉ có 30 m2.
Có một quầy thu ngân cũ ở cạnh cửa, cạnh máy tính tiền còn có một cái máy tính cũ kỹ.
Tủ kính phía sau quầy để một khung ảnh, nhìn qua như là ảnh gia đình.
Chỉ là khung ảnh thật sự quá cũ cho nên ảnh chụp trông có chút ngả vàng mờ nhạt, không thấy rõ mặt người.
Qua quầy, từng hàng kệ sách chỉnh tề.
Một bảng tên phân tất cả sách ra từ thể loại .
Có phổ cập khoa học, cũng có sách giáo khoa, cũng như các loại sách tham khảo và sách bán chạy nhất.
Nhưng lại không có sinh ý.
“Tháng này phải làm thế nào đây, ít nhất phải bán được một quyển sách……” Linh Bình An nghĩ: “Nếu không thì quá thất bại!”
Lúc nghĩ như vậy, Linh Bình An nhịn không được lấy điện thoại ra.
“Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu tới ngày mai sầu……”
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì!”
“Chơi game trước!”
Chơi game, là sở thích lớn nhất của hắn, không gì sánh nổi.
Nhưng không biết sao hắn không cẩn thận, hay là do nguyên nhân nào đó, tóm lại, điện thoại hắn lạch cạch một chút, rơi xuống đất.
Linh Bình An chạy nhanh đi nhặt.
Nhưng quầy bàn của hắn là loại quầy cổ lỗ sỉn, không gian dưới quầy cực nhỏ hẹp, cho nên, lúc hắn đang nhặt điện thoại, đầu đụng phải một thứ gì đó dưới quầy.
Rắc!
Một thứ màu màu xám, rớt xuống trước mắt Linh Bình An.
Đó là một hạt châu to bằng ngón cái.
Hình như là làm bằng gỗ, lớp sơn bên ngoài khó có thể diễn tả, nhìn có chút quỷ dị.
Linh Bình An cầm nó ngồi vào ghế, cảm giác thứ này hẳn là bị người nào đó gắn ở dưới quầy này rất lâu rồi.
“Đây là…… Cha mẹ ta đặt ở dưới quầy ? Hay là dì nhỏ đặt ?” Linh Bình An lẩm bẩm tự hỏi.
Cái hiệu sách này, là di sản hắn cha mẹ lưu lại.
Nhưng lúc cha mẹ ra đi, hắn mới mười tuổi, cho nên cái cửa hàng này và cả những di sản khác cha mẹ để lại đều là do dì nhỏ xử lý.
Mãi đến khi hắn tốt nghiệp đại học, dì nhỏ mới đem mấy thứ này cho hắn.
Mang theo nghi vấn, Linh Bình An cầm cái viên cầu này, cẩn thận quan sát phát hiện, nhìn bề ngoài nó tựa hồ là một cái tròng mắt.
Hơn nữa, này ngoạn ý này tựa hồ là có thể vặn khai!
Hắn thử nhẹ nhàng chuyển động viên cầu này, vặn theo một hướng.
Điều làm hắn ngạc nhiên xuất hiện.
Theo hắn vặn vẹo, cái nhìn qua là tròng mắt nhắm mắt lại này, cư nhiên bắt đầu chậm rãi mở.
“Thiết kế…… Tuyệt diệu a!” Linh Bình An nhịn không được khen.
Răng rắc một tiếng.
Theo hắn xoay, linh kiện nào đó bên trong viên cầu tựa hồ bị khởi động.
Một tiểu đao sắc bén vô cùng từ bên trong viên cầu vươn ra, "Xoẹt" một chút, cắt vào ngón tay Linh Bình An , mang đi một giọt máu tươi, sau đó lại rụt trở về!
“Ai u!” Linh Bình An đau kêu một tiếng, vội vàng rụt tay lay, thổi thổi.
Nhưng viên cầu kia nhân lúc hắn không chú ý , tự động mở ra tứ phía, lộ ra đồ vật cất giấu bên trong.
Một tờ giấy đã ngả vàng không rõ chất liệu.
Lúc Linh Bình An phát hiện, tờ giấy đã dính trên tay hắn như có keo dính.
Hắn tò mò vạch tờ giấy ra, phát hiện bên trong dùng thể chữ lệ, viết một bài thơ không thể hiểu được.
Hắn nhịn không được nhẹ giọng niệm ra:
“Ôn nhu hương trung tàng si ngu,
Nam kha mộng lí manh song mục,
Kim nhật phương tri ngã thị ngã,
Nhất diệp biển chu độ vạn giới!”
“Cái gì vậy trời?” Linh Bình An nhịn không được phun tào: “Thơ này vừa không vần vừa không có mỹ cảm, càng không có logic, là ai viết?”
“Khó trách muốn giấu đi!”
Nhưng hắn còn chưa phun tào xong.
Liền cảm giác trước mắt tối sầm, hai mắt chìm vào hắc ám.
Cả người càng là ngây ngốc ngốc ngốc ngồi ở quầy thượng.
Tờ giấy trên tay không lửa mà cháy.
Nhanh chóng hóa thành chút tro tàn, bay xuống người hắn.
Lúc này, toàn bộ trong ngoài hiệu sách, lang khóc quỷ gào.
Vô danh sương mù, từ thân thể hắn tràn ra, tràn ngập ở trong ngoài hiệu sách.
Vách tường hiệu sách, tựa hồ có thứ gì đó đang mấp máy.
Sột sột soạt soạt, thoáng như sao trời bối cảnh hạ tinh hệ nói nhỏ.
Những thứ trông như xúc tua từ trên mặt đất bò lên kệ sách, sau đó chui vào bên trong từng cuốn.
Chúng nó tiết ra chất lỏng đặc sệt như nhựa đường, đem tất cả kệ sách kéo vào vực sâu không thấy đáy.
Sau đó, mấy thứ này bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Phát ra ngôn ngữ khủng bố cấm kỵ.
Sương mù dày đặc từ ngoài cửa hiệu sách tràn ngập ra, che chắn hết thảy dị tượng, cũng đem toàn bộ hiệu sách cắt khỏi thế giới này.
Một cái tròng mắt tà dị, xuất hiện ở trên cửa kính hiệu sách.
Hắn chậm rãi mở ra, chiếu thấy tất cả trong hiệu sách, làm hết thảy đều an tĩnh lại, cũng đem các dị thường che chắn toàn bộ, sau đó chậm rãi biến mất vào trong cánh cửa. Hiệu sách khôi phục bình thường, tất cả mọi thứ đều không khác trước, trừ bỏ sương mù dày đặc ngoài cửa.
Mà Linh Bình An cũng dần tỉnh lại.
Hắn tựa hồ quên đi tất cả việc mới phát sinh vừa rồi.
“Ta vừa mới làm gì?” Hắn tự hỏi: “Nghĩ gì mà không đứng dậy?”
“Tính…… Tính……” Suy nghĩ một hồi, thật sự nghĩ không ra hắn, cầm điện thoại: “Chơi game đi!”
………………………………
Nắm chặt đoản nhận trong tay, Hàn Lê bỗng nhiên quay đầu lại, một đao trát ở trong không khí hắc ám.
“A……!” Một quái vật thân người đầu quỷ, từ trong bóng đêm hiện hình, từng giọt máu màu lục đậm chảy xuống.
Hàn lê đá một chân vào ngực nó, sau đó đột nhiên rút đoản nhận ra, đem linh lực quán chú vào trong đó, một trảm về phía trước.
Trong đoản nhận bộc phát ra ánh sáng lóa mắt.
Trong ánh sáng, một đầu quái vật hai cánh đang giãy giụa.
Hàn Lê mặt vô biểu tình đi đến trước mặt nó, thấp giọng nói: “An giấc ngàn thu đi!”
Đoản nhận đột nhiên đâm xuyên qua tim nó, quái vật hóa thành tro tàn.
Theo quái vật tử vong, một hồi săn ma chiến đấu cũng tạm thời kết thúc.
Nhưng Hàn Lê biết, chúng sẽ lại xuất hiện.
Quái vật không thể bị giết!
Đem đoản nhận tra vào vỏ đao cạnh hông, Hàn Lê ngồi xổm trên đất thở dốc từng ngụm.
Dưới chiến phục màu đen, da thịt đã nứt ra.
Nàng gỡ xuống một bình dược bên hông, đổ ra mấy viên thuốc màu xanh biếc, ngửa đầu nuốt vào.
Da thịt bị nứt ra khép lại một chút, đau đớn cũng dần bớt.
Nhưng mà, Hàn Lê minh bạch, đến một ngày, thân thể mình vì sử dụng linh lực quá nhiều mà hỏng mất.
Đến lúc đó, nàng cũng sẽ trở thành một con quái vật, biến thành ác mộng của thế giới này.
Đó là số mệnh của Liệp Ma Nhân.
Cũng là bi ai của thế giới này.
Nàng ngẩng đầu nhìn đến con hẻm phía trước, sương mù dày nặng, bao phủ hết thảy.
Trong sương mù, chỉ có một ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Hàn Lê đứng lên, cầm chặt đoản nhận bên hông, bước vào trong sương mù.
Đây là sứ mệnh của Liệp Ma Nhân —— điều tra bất thường, diệt trừ quái vật.
Dọc theo sương mù, Hàn Lê vẫn luôn bước về phía trước, hướng chỗ ánh đèn kia.
Tất cả vẫn an tĩnh như tờ.
Chỉ có ánh đèn trong sương mù chỉ dẫn nàng đi.
Thực mau, Hàn Lê liền đi tới chỗ ánh đèn.
Ánh đèn đó truyền ra từ một cánh cửa đang đóng chặt
Hàn Lê ngẩng đầu, nhìn căn nhà trước mắt, đây là một căn nhà ba tầng theo kiến trúc xưa cũ.
Trên tường gạch loang lổ đầy tro bụi, một tấm biển hiệu đập mắt: “Hiệu sách Khải Nguyên ?”
Nàng hơi nhăn mày lại: “Có một hiệu sách tên Khải Nguyên ở Đông thành sao?”
Là một trong ít Liệp Ma Nhân còn sống sót ở Đông thành, Hàn Lê nhớ rõ từng tên của hàng trong thành phố.
Huống chi, hiệu sách này xuất hiện ở trong sương mù quỷ dị như vậy.
Thế nào thì nàng cũng cảm thấy phải điều tra một chút.
Vì thế, nàng đi lên trước, nhẹ nhàng gõ cửa: “Có ai không?”
……………………………………
“Có ai không?” Vừa mới đánh xong một trận, đang do dự có đánh thêm trận nữa hay không, Linh Bình An nghe thấy ngoài cửa hàng truyền đến một giọng nữ.
“Ai?” Linh Bình An đứng dậy, đi tới cửa, đem cửa cuốn kéo lên.
Liền thấy một nữ tử cao gầy mặc một thân hắc y bó sát kỳ quái, đầu đội mũ nỉ, trên mặt đeo hắc ti như mặt nạ bảo hộ đứng ở cửa.
“Cosplay?” Linh Bình An nghĩ thầm, cũng không để trong lòng.
Nhưng mà……
“Sao bên ngoài nhiều sương mù vậy?” Linh Bình An nghi hoặc, hắn nhớ rõ ràng trước khi hắn đóng cửa, bên ngoài hẻm nhỏ tuy rất an tĩnh, không có bóng người nhưng đèn đường vẫn sáng, hơn nữa, ánh trăng đêm nay rất đẹp, mặt trăng rất lớn.
Lúc này mới bao lâu a!
Bên ngoài nổi lên sương mù dày đặc, ánh đèn đường cũng không thấy.
Bất quá hắn cũng không để trong lòng, rốt cuộc, thời tiết đầu năm nay càng ngày càng không bình thường.
Bình thường một chút là mưa nửa tháng, hai tháng sau nắng vỡ đầu.
“Xin hỏi……” Linh Bình An nhìn nữ nhân trước mặt, hỏi: “Ngài tới mua sách sao?”
………………………………
Hàn Lê cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn nhìn qua rất đơn bạc, phổ thông, một ngón tay cũng có thể bóp chết.
Nhưng là……
Mặt hắn bao phủ một tầng sương mù làm người khác căn bản vô pháp nhìn thấu, chỉ lộ ra một bộ mắt kính khung kim loại.
Dưới hai mắt kính mỏng là hốc mắt đen nhánh, có ánh lửa nào đó làm tim người đập nhanh, lập loè trong đó lúc sáng lúc tối.
Cái này làm nàng nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Khẩn trương và bất an trong lòng càng tăng đến đỉnh điểm.
Cũng may mắn, Hàn Lê là một Liệt Ma Nhân du tẩu trong nguy hiểm và khủng bố, thấy qua vô số sự tình khủng bố lệnh người tê dại da đầu.
Cho nên nàng biết, đối mặt tình huống chưa từng có ký lục trước mắt này, nàng phải bình tĩnh, tận khả năng tránh chọc giận tồn tại trước mắt.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, tận lực làm mình bình tĩnh lại, tận lực dùng ngữ khí bình thản nhất, mở miệng hỏi: “Nơi này ngài bán sách?”
Nàng thật trọng đưa mắt đánh giá phía sau nam nhân kia.
Trong mắt nàng thấy chỉ có một không gian tối tăm, sâu thẳm và yên tĩnh như vực sâu.
Mọi thứ xung quanh tựa hồ đều bao phủ bầu không khí rờn rợn làm người bất an.
Hình như có từng tròng mắt quỷ dị, nhìn trộm trong chỗ tối, không có hảo ý đánh giá nàng.
Này nơi là hiệu sách cái gì?
Rõ ràng là ác mộng địa ngục, ma quỷ sào huyệt!
Mặt Hàn Lê trong phút chốc liền trắng bệch, khẩn trương bất an, lập tức ập tới thể xác và tinh thần của nàng.
…………………………
Linh Bình An kỳ quái nhìn nữ nhân trước mặt.
Hơi khó hiểu
“Sao cô ấy khẩn trương như vậy?”
“Mua sách thôi mà, việc lớn gì đâu? Cứ như ăn trộm không bằng, thần kinh ?……”
Lại nhìn cách ăn mặc của nàng, Linh Bình An liền nở nụ cười như đã minh bạch, vì thế nở nụ cười: “Khách nhân, nơi này ta có sách ngươi muốn……”
“Ngươi muốn thử xem sao?”
Mấy năm gần đây, theo sự phát triển của các loại manga anime và điện tử tăng mạnh, cosplay cũng dần lưu hành.
Rất nhiều tiểu tỷ tỷ đáng yêu nhờ vậy mà kiếm được bội tiền.
Chỉ là có rất nhiều gia trưởng, cảm thấy cosplay đồi phong bại tục, là việc không đàng hoàng.
Nữ tử trước mắt này hẳn là người nhiệt tình thích cosplay nhưng bị gia trưởng phản đối, chỉ có thể lén học đi?
Từ trang phục trên người nàng là có thể nhìn ra.
Tuy nhìn qua như là dụng tâm trang phẫn, nhưng kỳ thật, cái người ngoài nghề như Linh Bình An cũng nhìn ra.
Không có tinh túy a!
……………………
Hàn Lê ngẩng đầu, nhìn gương mặt mơ hồ nhìn không rõ trước mặt mình, như thể toàn bộ bí mật của mình đều bị lột trần.
Nàng dùng sức nuốt nước miếng, cẩn thận gật đầu.
………………
“Khách nhân thỉnh chờ một lát!” Linh Bình An xoay người sang chỗ khác, đi hướng kệ sách.
Đi đến kệ sách cuối, hắn từ một loạt sách tham khảo cẩn thận chọn một quyển.
Hắn nghiêm túc nhìn tên sách.
《 Bí mật Cosplay 》, đây là do cosplay quyền uy nhất Liên Bang xuất bản, trong đó có rất nhiều tranh minh hoạ tinh mỹ, quan trọng là nó còn có giáo trình, rất thích hợp tay mới đọc.
Cầm quyển sách này, Linh Bình An đi đến trước mặt khách nhân, đưa sách qua: “Khách nhân, ngài có thể nhìn xem…… Quyển sách này, hẳn là thích hợp cho nhu cầu hiện tại của ngươi……”
………………………………
Hàn Lê trơ mắt nhìn nam nhân mặt mơ hồ xoay người đi vào một mảnh vực sâu hắc ám.
Theo hắn đi vào trong vực sâu kia, Hàn Lê nhìn thấy có thứ như nhựa đường ở trong vực sâu mấp máy, sau đó, thân ảnh người nọ liền hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Hàn Lê đang muốn nắm bắt được cơ hội này, thoát khỏi cái nơi đáng sợ quỷ dị này.
Nhưng mà, khi nàng vừa mới quay đầu, liền nhìn đến trên cửa, phảng phất một đôi tà đồng vặn vẹo, đang chờ đợi nàng.
Tức khắc, nàng liền động cũng không dám động.
Chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ.
Sau một lát, Hàn Lê liền thấy thân ảnh nam nhân kia đi ra từ trong bóng đêm.
Trong tay hắn còn cầm một quyển sách tà dị màu đỏ đậm.
Bìa sách đỏ như máu, như có máu tươi đang luân chuyển trong nó, hoảng hốt, Hàn Lê nhìn nó như có mạch máu dày đặc trong đó.
Hắn đem quyển sách kia trực tiếp đưa tới, ngữ khí hiền hoà như một chủ tiệm sách chân chính: “Khách nhân, ngài có thể nhìn xem…… Quyển sách này, hẳn là thích hợp cho nhu cầu hiện tại của ngươi……”
Nhưng Hàn Lê nghe vào trong tai chỉ cảm thấy đây là một mệnh lệnh.
Nếu nàng không xem…… Sẽ chết.
Hàn Lê đành phải duỗi tay nhận quyển sách đỏ đậm vừa nhìn đã biết không tốt lành gì kia, tay nàng lập tức liền cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.
Trong quyển sách này như có dung nham đang lưu động.
Người nàng run rẩy thân thể, cúi đầu, thật trong nhìn bìa sách.
Vố số từ ngữ tức khắc tràn ngập vào đầu nàng.
Cho nên, nàng cũng biết quyển sách này tên ——《 khảo sát báo cáo hạ tầng vực sâu》.
Một quyển sách ghi lại tri thức cấm kỵ.
Tay Hàn Lê run rẩy lật mở bìa sách, từng điều nhuyễn trùng màu đen mấp máy ở trong trang sách, hợp thành một đám văn tự tà dị mà đáng sợ, phác hoạ ra một bộ tranh vẽ cấm kỵ.
Tiếng thầm thì đến từ địa ngục ác mộng quanh quẩn ở bên tai.
Đem những văn tự đáng sợ và tranh vẽ cấm kỵ nhét vào đầu Hàn Lê.
Vì thế, Hàn Lê đã biết những cái đó đáng sợ văn tự cùng cấm kỵ tranh vẽ chưa đựng những thi thức gì.
Đây là một quyển sách ký lục hơn một trăm loại quỷ quái và ác linh cấm kỵ tri thức.
Trong sách không chỉ ghi lại cấm kỵ tri thức về quỷ quái và ác linh, còn có tri thức như thế nào cướp đoạt lực lượng chúng để chế thành dược tề, cũng lấy phương pháp đặc thù.
………………………………………………
Linh Bình An nhìn thiếu nữ trước mặt mặt vì rốt cuộc tìm được thư tịch chuyên nghiệp có chút run rẩy muốn khóc, trong lòng cũng phi thường vui mừng.
Yêu thích sao, mỗi người đều là có.
Thí dụ như hắn, thích viết tiểu thuyết internet, tuy rằng vẫn luôn nằm liệt giữa đường, cái gì tiền cũng không kiếm được, còn thường bị người cười nhạo.
Nhưng, thích chính là thích.
Chỉ cần không ảnh hưởng người khác, không gây nguy hại cho xã hội, Linh Bình An liền cảm thấy người ngoài không nên chỉ trỏ chê bai sở thích cá nhân của người khác
Có trải qua, hắn liền có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Vì thế, hắn đi đến bình nước, rót một chén nước, đưa cho kia hắc y nữ tử, ôn nhu nói: “Thế nào, thích đi?”
………………………………
Hàn Lê rất khó hình dung tâm tình của mình giờ phút này.
Sợ hãi?
Sợ hãi?
Cao hứng?
Hạnh phúc?
Nàng không biết.
Nhưng có một chút nàng rất rõ ràng, quyển sách nàng nàng đang trên tay cầm này chính là hy vọng của thế giới.
Hy vọng đem thế giới dị dạng sau đại họa kéo về quỹ đạo.
Hy vọng làm thế giới trở lại thời đại hoàng kim như lời phụ tổ.
Một thế giới không có quỷ quái, không có ác linh.
Thế giới để nữ hài như nàng có thể tự do tự tại đại học đọc sách, kết bạn, yêu đương.
Mà không phải như bây giờ.
Một thế giới sụp đổ, tất cả dân chúng đều sống trong sợ hãi và bóng tối.
Mà người giống nàng, không thể không gánh vác hi vọng cuối cùng của nhân loại.
Hành tẩu với khủng bố và nguy hiểm, lưng đeo hậu quả tùy thời tùy chỗ đều khả năng nhiễu sóng.
“Thế nào? Thích sao?” Bên tai truyền đến giọng nam nhu hòa, một chén nước được đưa tới trước mắt.
Hàn Lê ngẩng đầu, liền thấy trong hốc mắt đen nhánh của nam tử diện mạo mơ hồ kia, ngọn lửa đang bốc cháy dựng lên.
Nàng vội vàng khom lưng thật sâu: “Cảm ơn ngài, ta rất thích quyển sách này!”
“Xin hỏi……” Hàn lê ngẩng đầu, chân thành hỏi: “Ta phải trả cái giá như thế nào mới có thể có được nó?”
…………………………
Linh Bình An mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt tràn ngập hơi thở trung nhị.
“Diễn quá sâu a!” Hắn nghĩ trong lòng.
Nhưng hắn không có một chút ý tứ cười nhạo hoặc chế nhạo.
Người trẻ tuổi mà, ai không có lúc trung nhị quá đâu?
Cho nên, hắn chỉ thành thật nói giá cả: “Thừa Huệ, 55 nguyên!”
Một giá cả rất phải chăng.
………………………………………………
Tâm tình Hàn Lê vô cùng khẩn trương.
Nàng biết, thế giới này không có thứ gì không cần đại giới.
Tựa như Liệp Ma Nhân, vì săn giết quỷ quái và ác linh, không thể không phong ấn một con quỷ quái hoặc ác linh ở trong thân thể.
Mượn dùng lực lượng chúng nó, đi săn quỷ quái và ác linh.
Nhưng hậu quả thường là, quỷ quái phong ấn trong thân thể phá phong mà ra.
Liệp Ma Nhân biến thành nhân loại ác mộng.
Mà quyển sách này, cấm kỵ chi thư, lại ký lục hơn một trăm loại quỷ quái ác linh cấm kỵ tri thức, còn có cướp đoạt lực lượng chúng nó, biện pháp tiêu diệt hoàn toàn.
Cho nên, Hàn Lê không biết, chính mình có gánh vác được cái giá phải trả hay không.
Thấp thỏm, Hàn Lê nghe được đối phương trả lời: “Thừa Huệ, 55 nguyên……”
Nghe thấy câu trả lời, Hàn Lê liền nhíu mày.
55 nguyên?
Tiền?
Không có khả năng!
Nàng nhìn người trước mặt và hư không như vực sâu phía sau.
Tồn tại như vậy sẽ yêu cầu loại tiền cấp thấp này sao?
Chỉ sợ, là có điều chỉ.
Như vậy, hắn nói 55 nguyên để ám chỉ cái gì?
Hàn Lê nghĩ như thế nào cũng không ra.
Nhưng nàng lại thật sự rất muốn có quyển sách trong tay này.
Vì thế, mặt nàng đỏ lên, cắn răng răng, nhịn đau đem đoản nhận và bao đao từ bên hông gỡ xuống.
Để tới trước mặt người nọ, khom lưng thật sâu: “Ta có thể dùng cái này đổi quyển sách này với ngài chứ??”
…………………………………………
Linh Bình An nhìn đoản nhận thiếu nữ đưa ra.
Đây là một thanh tiểu đao làm thủ công vô cùng tinh xảo, vỏ đao dùng da thật, chuôi đao nạm đầy đá hoàng hoàng lục.
“Này không tốt lắm đâu……” Linh Bình An nhẹ giọng nói.
Chuôi đoản nhận này, hẳn là rất có ý nghĩa với đối phương.
Linh Bình An biết cosplayer có tình cảm cuồng nhiệt đối với một ít manga anime điện ảnh, trang bị nhân vật.
Cho nên, hắn suy đoán, chuôi đoản nhận này hẳn là một trang bị nhân vật mà thiếu nữ này rất thích.
Chuyện đoạt đồ của người khác như thế này, hắn chưa làm bao giờ.
Huống hồ, hắn lấy đồ vật cosplay có ích lợi gì?
Để trang trí sao?
“Thỉnh ngài nhận lấy!” Thiếu nữ khom lưng thật sâu.
Nàng tựa hồ nghĩ, từ trong túi trên người lấy ra một bao lá trà, cũng đưa tới: “Đây là đồ vật đáng giá nhất trên người ta ngoài chuôi đao này!”
Linh Bình An nghe, tức khắc sinh ra chút thương hại.
“Hài tử đáng thương……” Hắn không khỏi não bổ một cái cosplayer nhiệt tình vì gia trưởng phản đối mà rời nhà trốn đi, đêm khuya du đãng ở đầu đường, rốt cuộc tìm được thư tịch chuyên nghiệp, lại bởi vì trong túi không xu mà không thể không đem đồ vật mình cho là quý giá nhất trên người tới thế chấp.
Nghĩ nghĩ, Linh Bình An rốt cuộc vẫn nhận đồ đối phương đưa.
“Hai thứ này của ngươi, ta thu trước ……” Linh Bình An tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất, với đối phương nói: “Sách ngươi có thể mang đi trước……”
“Về nhà sớm một chút đi……”
“Hẳn là người trong nhà đang đi tìm ngươi……”
Hàn Lê ngẩng đầu, nhìn nam nhân mặt mơ hồ kia, ngọn lửa trong hốc mắt hắn dần tắt.
“Đây là tiễn khách?” Nàng nghĩ thầm.
Vì thế nàng khom lưng thật sâu, dùng sức cầm sách, trong lòng run sợ xoay người sang chỗ khác.
Tà đồng trên cửa đã biến mất vô tung.
Hàn Lê hít vào một hơi thật sâu, dũng cảm tiến lên phía trước.
……………………………………………………
Nhìn theo hắc y thiếu nữ đi ra cửa.
Linh Bình An đem đoản nhận và túi đựng thứ như lá trà đồ vật đối phương thế chấp để tới trên quầy hàng, khóa lại.
Sau đó hắn đi đến trước cửa cuốn, nhìn bên ngoài.
Vẫn là một mảnh sương mù dày đặc như cũ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn đến kia hắc y thiếu nữ đi trong sương mù.
Nghĩ nghĩ, muộn như vậy , sương mù lại dày như vậy.
Nữ hài tử kia nhìn qua nhiều nhất chỉ mười bảy tám tuổi.
Trong lòng nhiều ít có chút lo lắng —— Tuy trị an Giang thành vẫn rất tốt.
Nhưng một nữ hài tử như vậy, một thân một mình đi trong sương mù dày đặc thiên lý, chung quy cũng không an toàn, vạn nhất chân dẫm không, ngã vào cống thoát nước làm sao bây giờ?
Nghĩ nghĩ, Linh Bình An liền từ trên quầy lấy một cái đèn pin, mở ra, cường quang lập tức từ đèn pin chiếu ra.
Vì thế, hắn cầm đèn pin đuổi theo.
“Khách nhân…… Khách nhân……”
………………………………
Hàn Lê đi ra cửa hiệu sách cổ quái kia, trong lòng lập tức như trút được gánh nặng.
Sau đó, nàng hướng về hướng lúc trước đi tới, cẩn thận trở về.
Tay cầm chặt quyển sách.
Cho dù nó nóng bỏng làm tay nàng đau.
Sương mù dày đặc xung quanh càng ngày càng dày.
Cái này làm cho nàng có chút phân không rõ phương hướng, cũng thấy không rõ phía trước, chỉ có thể dựa vào ký ức, hướng về tới khi phương hướng đi tới.
Lúc này, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm.
“Khách nhân…… Khách nhân……”
Hàn Lê quay đầu lại liền nhìn thấy quái nhân hiệu sách kia, một đường chạy chậm tới, tay cầm đồ vật, chạy tới trước người nàng.
Mặt hắn vẫn mơ hồ không rõ như cũ, trong sương mù dày đặc càng thêm quỷ dị.
Hai hốc mắt dưới thấu kính, ngọn lửa thiêu đốt như xưa nay chưa từng có, loá mắt như thái dương.
“Sương mù dày như vậy, chắc ngươi không thấy rõ đường đi……” Quái nhân đem đồ vật trong tay hắn nhét vào trong tay Hàn Lê: “Cái này ngươi cầm, về nhà sớm một chút a!”
Hàn Lê nhận đồ.
Đó là một cái đèn pin.
Rất bình thường, cũng thường thấy.
Hàn Lê cầm nó chiếu về phía trước, sương mù dày đặc bị điện quang chiếu tựa hồ thưa thớt một chút.
Giúp nàng rốt cuộc có thể nhận rõ con đường trở về.
“Cho nên, đây là tín vật rời khỏi nơi đây?” Hàn Lê nghĩ, liền quay đầu lại nhìn thân ảnh dần dần đi xa trong sương mù dày đặc, khom lưng thật sâu: “Cảm ơn!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện