Ngã Chân Bất Thị Ma Thần
Chương 5 : Elizabeth
Người đăng: by P
Ngày đăng: 20:21 20-08-2020
.
Đêm nay ánh trăng vẫn sáng như trước.
Sau mười giờ tối, phố hẻm đã vắng bóng người qua lại.
Ngẫu nhiên, ngoài cửa hàng sẽ có vài thanh niên lái xe máy chở bạn gái, rú ga đi qua.
Linh Bình An ngồi ở quầy hàng, nhìn gameshow chán đến chết.
Chỉ là, các chương trình giải trí gần đây càng ngày càng chán.
Ngay cả gameshow âm nhạc Linh Bình An theo dõi ba năm nay cũng không khỏi phải đi theo số đông khán giả, hướng con đường tư bản nhận mệnh.
Nhìn người mặc đồ hoa hoét loè loẹt, trang điểm bất nam bất nữ trên TV gọi là ‘ ca sĩ ’ đang quỷ khóc sói gào thét.
Linh Bình An có chút nóng nảy tắt TV.
“Đây là âm nhạc sao?”
“Vũ nhục chỉ số thông minh của ta à!” Linh Bình An lắc đầu.
Chẳng biết từ khi nào mà âm nhạc trong Liên Bang bắt đầu đi theo xu hướng quái đản.
Rất nhiều người, đều bắt đầu cho rằng ai hát âm càng cao thì hát càng hay.
Rất nhiều chương trình âm nhạc chỉ để làm màu, câu view.
Tới hiện tại họ còn chả thèm dấu diếm.
Trực tiếp cầm mic hét vào lỗ tai người nghe.
Nghĩ đến đây, Linh Bình An liền mở ứng dụng mạng xã hội trên điện thoại lên, vừa thấy hot search, quả nhiên có tai nạn nghe vào liệt.
Cái này làm cho Linh Bình An cũng có ít nhiều vui mừng.
Đáng tiếc, khi hắn nhấn vào thì phát hiện, tất cả hot search đều là tẩy trắng.
Một đống lớn account marketing và fans chiếm cứ tất cả bảng tin.
Cơ hồ đều là nhất trí đồng tình với idol.
Nhìn những cái bình luận tẩy trắng đầy hoa thức chồng chất, Linh Bình An quyết định tắt điện thoại.
Mắt không thấy thì tâm không loạn.
“Vẫn là đóng cửa chơi game đi!” Hắn nói như thế.
Vẫn là chơi game là công bằng nhất.
Thắng ta ngưu bức, thua oán đồng đội.
Đúng sai rõ ràng.
Liền đi tới cửa tiệm, kéo cửa cuốn xuống.
“Sao bỗng nhiên lại có sương mù?” Linh Bình An đang muốn kéo cửa cuốn xuống thì nhìn thấy sương mù dày đặc khắp ngõ hẻm ngoài cửa hàng, không biết từ khi nào, sương mù đã lặng lẽ bao phủ toàn bộ hẻm nhỏ.
Trong màn sương mù, trời tối mịt mờ, một tia sáng cũng không có.
Nhìn vậy hắn liền dừng kéo cửa cuốn.
Bởi vì hắn nhớ tới đêm qua cái kia thiếu nữ, cùng với nàng chất áp ở trong tiệm đồ vật.
Một bao lá cây không biết tên, một thanh chủy thủ thủ công tinh xảo.
“Chắc cô ấy sẽ đến chuộc đồ đi?” Linh Bình An nghĩ: “Rốt cuộc, chỉ bao lá cây kia thôi chỉ sợ cũng đáng giá vài ngàn thậm chí hơn vạn……”
………………………………
Trong bóng đêm, Hàn Lê đi tới cổng sắt và hàng rào điện trước cửa lớn.
Trên tháp canh gác tự động, một cơ quan ống như khẩu pháo bắt đầu chuyển hướng, nhắm về phía nàng.
Một cái cameras, đúng lúc chuyển động lại đây, máy quét kết nối với cameras bắt đầu quét.
Một lát sau, một giọng nữ điện tử cơ học vang lên: “Chào mừng trở về, thiết giáo Hàn Lê!”
“1,3 triệu người trong khu vực an toàn của thành phố Đông Lâm, cảm ơn những cống hiến và hy sinh của ngài!”
Một cánh cổng thép nặng hàng trăm tấn được mở ra, để lộ ra một lối đi hẹp và dài chỉ một người có thể đi qua.
Hàn Lê ngẩng đầu, đi vào.
Vừa đi vào, mấy cái máy cơ giới thăm dò liền từ bốn phương tám hướng đồng thời vươn ra, một cái ghế điện tử xuất hiện ở trước mặt Hàn Lê.
Hàn Lê ngồi vào ghế, từng băng vải điện tử cố định thân thể nàng chặt chẽ.
Một màn hình thể lỏng, xuất hiện trước mặt nàng.
Từng hàng số liệu thân thể xuất hiện trên màn hình.
Giọng nữ điện tử cũng bắt đầu báo báo: “Hiện tại là năm 23 Tân Kỷ, 12/7, 3h15' sáng!”
“Hoan nghênh về nhà, tôn kính thiếu tá Hàn Lê!”
“Hiện tại ngài cao 168cm, thể trọng 55 kg!”
"Nồng độ oxy trong máu là 90,9%, Hàm lượng myoglobin 21,8G / L ...... "
“Chỉ số sức khỏe ưu tú!”
“Hôm nay biến động tinh thần của ngài giảm xuống một chút. Hãy chú ý điều chỉnh sức khỏe tâm lý và kiểm tra sự an toàn tinh thần của ngài ..."
“ Ngài đã hẹn trước với bác sĩ trưởng Triệu Lập Thành, thời gian tư vấn là: Ngày mai, buổi sáng, 9h10'!”
"Tôi đã áp dụng cho ngài dịch vụ phòng hộ tâm linh, thời gian phục vụ là: năm 23 Tân Kỷ, tháng 7, ngày 15, 14 giờ chiều ..."
Theo tiếng điện tử báo thanh, ghế dựa Hàn Lê ngồi không ngừng giảm xuống.
Chẳng mấy chốc nó đã chạm đất.
Trước cửa thang máy, vài chiến sĩ vai vác súng, đạn lên nòng, nhìn thấy Hàn Lê, lập tức cúi chào: “Hoan nghênh chiến thắng trở về, Hàn trưởng quan!”
Một quan quân đi lên trước, cúi chào Hàn Lê: “Thiếu giáo Hàn Lê, chuẩn tướng Vương Cảnh Trình đang đợi ngài ở văn phòng!”
“Ân……” Hàn Lê nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếng thì thầm bên tai vẫn đang không ngừng vang lên, nàng sờ cuốn sách nóng bỏng trên người. Hàn Lê biết, trước khi chính mình có thể xác nhận quyển sách này và nội dung của nó tuyệt đối an toàn thì không thể dễ dàng tiết lộ nó cho bất luận kẻ nào.
Bởi vì, nhân loại không thể chịu nổi Đại Tai Biến thứ hai.
Hàn Lê nhớ tới lão sư kiêm dưỡng phụ Nghiêm Thành của mình.
Từng là Liệp Ma Nhân mạnh nhất ở Thành phố Đông Lâm, đã từng đánh đuổi A cấp quỷ quái tinh anh.
“Không cần vì ta mà khóc thút thít……” lão sư đã cận kề cái chết, sắp sửa đi vào số mệnh bi ai, nằm trong khoang hợp kim chế tạo đặc thù, cách màn kính nói với nàng: “Ta sắp vào vũ trụ, trong vũ trụ vĩnh hằng, cùng tồn tại với nhân loại!”
“Đây là số mệnh của Liệp Ma Nhân, cũng là nhiệm vụ của chúng ta!”
“Hy sinh và cống hiến, đều không phải là không có giá trị!”
“Ít nhất, ngươi còn sống!”
“Mọi người đều tồn tại!”
“Văn minh nhân loại, vẫn tồn tại!”
Hàn Lê còn nhỏ, nghe không hiểu những điều đó, chỉ có thể khóc lóc đuổi theo khoang lão sư, đuổi tới khi không còn sức lực, khóc đến tê tâm liệt phế.
Nửa giờ sau, một quả tên lửa vận chuyển, từ thành phố Đông Lâm phóng ra căn cứ lên không.
Nó chở Hàn Lê lão sư kiêm dưỡng phụ, vẫn luôn phi, vẫn luôn phi, bay ra tầng khí quyển, bay vọt tầng bình lưu, tránh thoát dẫn lực trói buộc, bay về phía hoang dã mà vô ngần vũ trụ.
Đó là nơi Liệp Ma Nhân trở về.
Cũng là kết cục mà mỗi Liệp Ma Nhân tự nguyện lựa chọn.
Không thể lưu tại mẫu tinh, trở thành nhân loại ác mộng.
Tân kỷ đã 23 năm, trong vũ trụ, nổi lơ lửng vô số khoang Liệp Ma Nhân.
Đó là nhân loại bi ca, cũng là nhân loại sử thi.
Tiếng thì thầm bên tai kéo Hàn Lê về hiện thực.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía vách tường hợp kim của căn cứ ngầm và một binh lính ở trước mặt nàng.
“Ít nhất……” Nàng nói: “Ta đã thoát khỏi số mệnh như lão sư!”
Ác ma phong ấn tại trong thân thể nàng đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Lực lượng của nó hoàn toàn do Liệp Ma Nhân nắm giữ.
Nhưng tiếng thì thầm bên tai thì luôn nhắc nhở Hàn Lê, đây chỉ là trước môn đuổi hổ, cửa sau tiến lang.
Nhưng mà, nàng không có lựa chọn nào khác.
“Để ta trở thành thí nghiệm phẩm của nhân loại đi!”
“Vì tự do và sinh tồn!”
Này cũng là sứ mệnh của Liệp Ma Nhân, chân lý của sự hy sinh và cống hiến.
……………………………………
Đồng hồ tí tách chỉ 12 giờ khuya.
Sau khi thua liền vài ván game, tâm tình Linh Bình An hơi nóng nảy.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “12 giờ a…… Xem ra, hôm nay nữ hài kia sẽ không tới……”
“Hay cô bé ấy bị bố mẹ cấm đoán ?”
Cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ thật sự có khả năng như vậy.
Mấy kẻ có tiền và quý tộc Liên Bang đế quốc đều như gì.
Tuy rằng dư luận vẫn luôn đả kích bọn người kia, nhưng bọn hắn vẫn chết cũng không hối cải.
Trong mắt những người cổ hủ đó, chơi game là việc không đàng hoàng, viết tiểu thuyết là đường cùng, những việc mới lạ như cosplay này chính là đồi phong bại tục, nhục nhã gia môn.
Cho nên ở trong mắt người trẻ tuổi bản địa của Liên Bang đế quốc, gia trưởng bảo thủ so quản thiên quản địa quản không khí Liên Bang còn đáng giận, hận không thể một người một phiếu, đem bọn họ bãi miễn.
Thần sử quỷ sai, Linh Bình An nhớ tới ly trà phao lá cây lúc chiều uống.
“Hình như, bây giờ ta không cần đeo kính……” Hắn gãi gãi đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra túi lá cây kia.
Lá cây khô quắt queo ở trong bao nilon trông không có gì kỳ lạ.
Nhưng dùng nước sôi phao trà, cả người tràn đầy năng lượng gấp trăm lần.
Buổi chiều hắn thắng liền mười ba trận, hơn nữa đều là mvp!
_MVP là thuật ngữ khá thông dụng đối với các game thủ: Most Valuable Player: Thành viên có ảnh hưởng lớn tới kết quả của trận đấu hay còn được gọi là thành viên có thành tích chơi xuất sắc nhất trận.
“Dù sao có nhiều như vậy……”
“Ta lại pha một ly nếm thử xem……” Linh Bình An nói: “Cùng lắm thì, chờ tiểu cô nương tới, ta bồi nàng chút tiền!”
Vì thế, hắn liền từ trong túi lấy ra vài miếng lá cây.
Sau đó cầm chén trà, đi đến trước vòi nước, mở nước nóng.
Tức khắc, mùi thơm dễ chịu lại tràn ngập mũi và miệng.
“Thơm quá!” Linh Bình An cầm chén trà uống một ngụm, cả người lập tức tràn đầy năng lượng, tựa hồ cả tư duy cũng bắt đầu sinh động lên, mệt nhọc trở thành hư không.
“Xem ra, đêm nay ta nhất định là chúa tể khe sâu!” Hắn tự tin nói.
…………………………
Bầu trời trên cao là một màu đỏ sậm.
Tựa như một khối máu bầm cực lớn, nặng trĩu đè ở trên đỉnh thế giới.
Mặt trời từng mang đến ánh sáng và hơi ấm hiện tại tựa như một ngọn lửa lạnh lẽo đang dần tàn.
Ánh sáng của nó không bao giờ có thể sưởi ấm thế giới này.
Nhân loại, đã chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Gió hú qua những tàn tích đổ nát.
Từng tòa nhà sập đổ chồng chất lên nhau tạo thành từng đống phế tích cát sỏi và ngói, pha lê, sắt thép.
Đâu đâu cũng thấy những thanh thép rỉ sét và những chiếc ô tô bị bào mòn chỉ còn lớp vỏ ngoài.
Elizabeth đi giữa đống đổ nát này.
Cảm biến điện tử của nàng liên tục truyền về đầu não đủ loại số liệu.
Cho dù là chấn động mặt đất hay nồng độ pheromone trong không khí, nàng đều có thể "thấy".
Tất cả chúng đều được chuyển đổi thành dữ liệu thông qua 341 cảm biến điện tử nano được lắp đặt trong cơ thể nàng và được tích hợp chặt chẽ với các tế bào thần kinh, không ngừng chuyển vận đến Lượng Tử Chủ Não trong đại não.
Nơi đó, tất cả các số liệu đều được chuyển thành hình ảnh, sau đó lại truyền lại đại não.
Nó giống như một bộ lọc hoặc một tường lửa được cài đặt thêm.
Đây là nguyên nhân duy nhất để nhân loại có thể kéo dài hơi tàn ở thế giới này!
Hư không gió lốc đã hơn trăm năm.
Văn minh nhân loại từng huy hoàng một thời nay như ngọn đuốc tàn trước gió, có thể tắt lụi bất cứ lúc nào.
Người sống sót, không thể không vứt bỏ thân thể yếu ớt, thay thế bằng máy móc.
Cùng Cơ Giới cộng sinh đã trở thành hi vọng cuối cùng của nhân loại.
Nhưng dù vậy, dân số toàn cầu vẫn không ngừng giảm xuống.
Hiện giờ, Bắc Mỹ rộng lớn chỉ còn lại 3 triệu người sống sót, tuyệt vọng khốn thủ ở trong thành lũy tận thế, giãy giụa mà duy trì hơi tàn.
Lúc này, Elizabeth không ngừng giám thị Chủ Não Lượng Tử được cài đặt trong thùy não mình, để ý số liệu và tin tức từ đầu não truyền lại.
Elizabeth bỗng nhiên dừng bước, cả người cảnh giới lên.
Từng hạt nanomachines trong thân thể huyết nhục bắt đầu kích hoạt, bao trùm toàn bộ cơ thể nàng.
Hai thanh đao laser vươn ra từ trong cánh tay.
Các cảm biến trên cơ thể đều được kích hoạt.
Các cảm biến chịu trách nhiệm phát hiện psionic đều sáng lên màu đỏ.
“Đã phát hiện dao động tà năng!”
“Nhắc lại! Đã phát hiện dao động tà năng!”
Nàng bỗng nhiên nhảy vọt lên, bệ phóng tên lửa mini gắn trên hai vai lập tức phóng ra hai tên lửa mini đã được chuẩn bị sẵn.
Loại đạn đạo này chỉ dài hơn mười cm.
Nhưng sức công phá của nó vô cùng kinh người!
Oanh!
Oanh!
Chúng lần lượt đánh vào một ngọn đồi đổ nát bên trái Elizabeth, nơi phát hiện ra nguồn năng lượng tà năng.
Chất thải công nghiệp và thép rỉ bị tạc bay đầy trời.
Đem thứ ẩn dấu tiềm tàng ở trong đó tạc ra —— một cơ thể như một con nhện, to như trâu rừng, vô số xúc tua không đếm được bám chặt đất, từng đôi mắt kép màu đỏ tươi sáng lên, tàn nhẫn mà vui sướng nhìn Elizabeth đang lơ lửng trên không, toàn thân được bảo vệ bởi áo giáp nano.
“Đáng chết!” Elizabeth nhìn thứ này, cảm xúc vốn nhạt nhòa cũng phải rùng mình: “Cư nhiên là Nguyệt Ma Tử Tự!”
Nguyệt Ma Tử Tự là một trong những hậu duệ nguy hiểm nhất của ác thần ở Bắc Mỹ. .
Chúng nó là con nối dõi của tà thần chiếm cứ mặt trăng —— Nguyệt Chi Ám Diện.
Cũng là một trong những kẻ thù lớn nhất mà nhân loại phải đối mặt ----- những thứ chết tiệt này sẽ bắt phụ nữ loài người về rồi sử dụng họ như một công cụ để sinh sản con cái của chúng.
Sinh sản hữu tính ở trước mặt chúng nó chỉ như trò cười.
Cho nên, ngay khi nhìn thấy con quái vật kia, Elizabeth lập tức khởi động lò phản ứng nhiệt hạch mini lắp đặt trong người, liều mạng tìm cách chạy trốn.
Nhưng mệnh lệnh vừa mới ban hành, lò phản ứng nhiệt hạch vừa mới khởi động.
Một màn quỷ dị hiện ra trong mắt Elizabeth.
Sương mù dày đặc, lớp sương mù dày đặc không rõ bất ngờ bao phủ đống đổ nát chỗ Nguyệt Ma Tử Tự và vài trăm mét quanh khu vực đó.
Nguyệt Ma Tử Tự mạnh đến mức khiến Elizabeth định bỏ chạy ngay sau khi nhìn thấy nó, chỉ biết vùng vẫy trong màn sương mù dày đặc vài giây rồi bặt vô âm tín.
Hình như có cái gì đó khủng bố đến cực điểm đang buông xuống.
Bóp chết nó trong làn sương mù dày đặc.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Nguyệt Ma Tử Tự cũng chỉ có thể giãy giụa một chút.
Nhìn thấy cảnh này, Elizabeth đáp xuống đất.
Nàng do dự một hồi rồi vươn tay, bấm đồng hồ đeo tay trên cổ tay: “Máy bay không người lái!”
Đồng hồ tự động tách ra, sau đó biến thành một máy bay không người lái bốn cánh cỡ nắm tay. Dưới ánh nhìn chăm chú của Elizabeth, nó bay vào trong lớp sương mù dày đặc điều tra.
Nhưng mà, máy bay không người lái vừa bay vào sương mù dày đặc liền mất liên lạc với Elizabeth.
Kết tinh khoa học kỹ thuật của nhân loại không trụ nổi một giây trong màn sương mù dày đặc kia.
Elizabeth lập tức nghiêm túc lên.
Thật lâu sau, như đã hạ quyết tâm, nàng bước đi hướng vào màn sương mù dày đặc.
Nàng cần phải tìm ra trong màn sương mù dày đặc này rốt cuộc có cái gì?!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện