Ngã Chân Bất Thị Ma Thần
Chương 3 : Lá cây thần kỳ
Người đăng: by P
Ngày đăng: 20:41 18-08-2020
.
Việc kinh doanh của hiệu sách vẫn như cũ.
Suốt một buổi sáng vẫn không có một mống khách.
Linh Bình An dựa vào quầy hàng ngủ một buổi sáng.
Tỉnh lại mới phát hiện đã hai giờ chiều.
“Lại là một ngày buồn tẻ nhàm chán a!” Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, mở ra ngăn kéo quầy, liền thấy trong đó có một thanh đoản đao tinh xảo và một túi đồ cạnh nó.
“Hình như không phải lá trà a?” Linh Bình An cầm lấy đặt trước mắt nhìn kỹ.
Đêm qua không có nhìn kỹ, liền tùy tay cầm.
Hiện tại mới phát hiện trong túi căn bản không phải lá trà.
Tựa hồ là lá cây nào đó?
Vì tò mò, Linh Bình An đổ ra một mảnh, cầm trong tay quan sát.
“Kỳ quái a……” lá cây trong tay có kết cấu đặc thù, xem ở ngoài tựa hồ là một loại lá cây có rất nhiều răng cưa bị hong khô sơ chế ra.
Nhìn khô quắt bẹp nhưng nhéo lại rất có xúc cảm.
Thậm chí, Linh Bình An còn cảm giác lá khô quắt queo này có chút độ ấm.
Hắn cẩn thận dùng ngón tay bẻ ra một miếng lá to bằng ngón tay, một mùi thơm thanh thanh quyến rũ tản ra, lập tức xông vào mũi.
“Đây là hương liệu?” Linh Bình An đem phiến lá cây kia thả vào trong túi.
Dù sao cũng là đồ của người khác, hắn không muốn làm hỏng mất.
Nếu không muốn hắn đền sao bây giờ?
…………………………………………
Mặt trời dần ngả về tây.
Sắp tối.
Không giống ban ngày, thế giới buổi tối càng thêm nguy hiểm.
Sau Đại Tai Biến, có một nửa cư dân toàn cầu trở thành quái vật và ác linh.
Điều này làm ban đêm trở thành ác mộng của nhân loại.
Ngoại trừ khu vực an toàn, những khu vực khác ở ban đêm đều là khu vực màu đỏ nguy hiểm.
Đôi khi, có vài khu vực thậm chí sẽ biến thành cực độ nguy hiểm màu đỏ thẫm, hoặc màu đen với tượng trưng thảm họa.
Theo tiêu chuẩn an toàn của tổ chức Căn cứ Liên Hiệp Quốc gia ban hành.
Các mức độ an toàn trên toàn thế giới được chia thành: Rất an toàn ( màu xanh lục đậm ), an toàn ( màu xanh lục ), nguy hiểm ( màu đỏ nhạt ), rất nguy hiểm ( màu đỏ thẫm ), thảm họa ( màu đen ) và cấp bậc tối cao đọa lạc ( đen đậm ).
Thành phố Đông Lâm thuộc khu vực nguy hiểm.
Ngoài khu vực an toàn, tất cả những khu vực khác, đều là khu vực nguy hiểm cấm dân thường tiến vào.
Tới ban đêm, đại đa số khu vực nguy hiểm đều tăng cấp bậc lên.
Cho dù quân đội và Liệp Ma Nhân cũng không dễ dàng dám lui tới khu vực nguy hiểm lúc đêm khuya.
Bởi vì ban đêm, năng lực và sức mạnh của quỷ quái và ác linh đều tăng lên nhiều.
Hơn nữa, những quỷ quái và ác linh cấp thấp ban ngày bị ánh nắng áp chế, không dám lui tới cũng kết bè kết đội xuất hiện.
Nhưng Hàn Lê đang ngồi trên mái nhà trong khu vực đánh dấu cực độ nguy hiểm.
Đôi chân thon dài mà kiện mỹ đang đung đưa trên ban công tòa nhà cao hơn 20 tầng.
Nơi này từng là một tòa nhà sang trọng trong trung tâm thành phố.
Cách đó không xa là phế tích của đại học Đông Lâm.
Khi Đại Tai Biến ập tới, nơi này đã xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Một đoàn quân nhân đã bỏ mệnh ở chỗ này vì yểm hộ phụ nữ và trẻ em, học sinh rút lui.
Cho nên bên trong tiểu khu, cho tới nay vẫn có thể nhìn thấy những thành lũy chiến hào được xây dựng bởi những chiến sỹ khả kính đó.
Từng chiếc xe tăng đã bị rỉ sắt từ lâu, nòng pháo nhắm về phía tầng hầm để xe của khu dân cư.
Vườn hoa trong khu dân cư lỗ chỗ đầy những hố bom và vỏ đạn rơi vương vãi.
Tất cả những tòa nhà ở phía Nam và phía Bắc của khu dân cư đều đã trở thành đống đổ nát.
Đó là hậu quả do lúc nguy hiểm nhất, bọn họ phải dùng máy bay ném bom naphan.
Màn đêm dần buông xuống.
Trong đống gạch vụn, một đám thân ảnh bắt đầu bò ra.
Chúng nó giống như con nhện, tám chân dài và bò như thằn lằn.
Da và xương của chúng cứng như thép.
Tốc độ nhanh nhất của chúng có thể vượt qua 200 km/h.
Nanh vuốt của chúng vô cùng sắc bén, máu của chúng có thể ăn mòn hầu hết các loại áo giáp.
Cho nên, tổ chức An Ninh Liên Hợp Quốc đặt tên chúng là ‘ Chu Ma (nhện ma) ’.
Là một trong số những quỷ quái con người sợ nhất trong cấp B.
Bởi vì chúng nó sống quần cư.
Hơn nữa, một đàn nhện ma thường có mấy trăm con Chu Ma.
Kỷ lục con người từng ghi nhận là một đàn hơn 10.000 con Chu Ma.
Mà trong số nhện ma ở đây đã từng có mấy ngàn con đầu đàn.
Cho nên, một trung đoàn thiết giáp cơ giới đã bị chúng xé nát ở đây.
Bất quá hiện tại, số lượng con đầu đàn đã giảm bớt xuống dưới 100.
Ngàn vạn đừng cao hứng!
Bởi vì nếu số lượng quỷ quái đầu đàn ở đây đang bắt đầu giảm thì chỉ có một nguyên nhân—— chúng đang mở rộng phạm vi hoạt động.
Hàn Lê nhìn những con Chu Ma đang không ngừng tiếp cận tòa nhà.
Khóe miệng khẽ cong lên.
Cuốn sách đỏ đậm trên tay này không ngừng động, tiếng thì thầm nỉ non cứ quanh quẩn bên tai nàng.
“Thâm Uyên quy tắc chung, yêu, côn trùng, Nhân Diện Chu (nhện mặt người)!”
Đây mới là lai lịch và tên chính xác của Chu Ma!
Điểm yếu của chúng là —— đốt sống cổ thứ ba dưới cổ!
Hàn Lê nhảy từ mái nhà xuống.
Trang phục chiến đấu màu đen bó sát người tôn dáng nàng như nữ võ thần nhảy xuống.
Linh lực nở rộ trong tay nàng, làm tay biến thành hai thanh lưỡi đao sắc bén.
“Chết!” Hàn Lê ở không trung cũng đã tỏa định một con Chu Diện Nhân, vừa rơi xuống đất đã mượn sức bật nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống lưng nó, lưỡi đao tay trái, chuẩn xác chém vào xương cổ Chu Diện Nhân.
Răng rắc!
Như quân bài domino bị đẩy ngã, con Chu Diện Nhân khổng lồ còn chưa kịp tru đã gục xuống đất như một cỗ máy bị người vặn toàn bộ đinh ốc linh kiện.
Rầm một tiếng, một con quỷ quái Chu Diện Ma có thể chính diện chống đỡ một quả lựu đạn liền nát bấy.
Máu màu xanh lục đậm và đủ loại nội tạng hôi thối tanh tưởi tản rơi đầy đất.
Ăn mòn mặt đất thành một cái hố đất thật sâu.
……………………………………
Buổi chiều nhàm chán, trò chơi nhàm chán.
Đã quỳ năm đem.
Linh Bình An cảm giác mình có chút nóng nảy.
“Đem đem không phải năm cái xạ thủ, chính là năm cái pháp sư, năm cái đánh dã……”
“Đồng thau phân đoạn, thật là nhân gian địa ngục!”
Để điện thoại trong tay xuống, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, di chứng không ngủ suốt đêm còn chưa hết.
Cho nên……
“Nhìn thế này thì chắc hôm nay lại không đổi mới……”
Bật TV, trên TV lại là phim truyền hình quen thuộc vào lúc 3 giờ chiều.
Phim gia đình, mẹ chồng nàng dâu Linh Bình An xem mà mơ màng sắp ngủ.
Theo bản năng, hắn cầm lấy chén bắt đầu pha trà.
Tiếng nước chảy ra từ vòi nước, hơi nước sôi trào, mùi thơm và hương vị dễ chịu ập tới miệng và mũi, chỉ ngửi mùi hương này là cả người lập tức tràn đầy năng lượng. Dường như sự mỏi mệt của đêm qua và chán chườm của hiện tại đều trở thành hư không.
“Sao trà lại thơm vậy?” Linh Bình An cúi đầu.
Liền thấy thứ đang trôi nổi lơ lửng trong chén trà.
Đó là vài miếng lá cây màu kim hoàng.
Căng mọng mà tươi đẹp.
“Pha nhầm lá trà?” Linh Bình An sững sờ, hắn mới nhớ lại hình như vừa rồi hắn lấy nhầm lá trà để trong ngăn kéo, dùng túi lá cây thiếu nữ thế chấp đêm qua.
Hắn nhặt một mảnh lá cây từ trong chén trà ra. Lá cây không biết tên bị ngâm nước sôi có màu vàng óng tựa như vàng, nhẹ nhàng bóp thì có nước chảy ra từ đó, mùi thơm ngát.
Linh Bình An ngập ngừng thử dùng ngón tay dính một chút nước lá cây màu hoàng kim đặt vào miệng nếm thử: “Thật ngọt!”
Vị giác của hắn lập tức bị hương vị thơm ngọt thanh hương này chinh phục hoàn toàn.
Linh Bình An thề mình chưa bao giờ uống qua trà tốt như vậy!
………………………………
Tiếng thì thầm bên tai càng ngày càng nhiều.
Hàn Lê lắc đầu để tỉnh táo một chút.
Nàng thở nhẹ một chút, đá văng một con Chu Diện Nhân dưới chân.
Sau đó, nàng tiến về phía trước, đi vào tầng hầm để xe đen nhánh kia.
Lấy đèn pin trên người, Hàn Lê bật nguồn chiếu vào bãi đỗ xe không người ghé thăm trong suốt mấy thập kỉ qua.
Từng chiếc xe sang trọng bị bỏ hoang phế không biết bao lâu húc vào nhau
Rất nhiều chiếc xe bị lật nghiêng.
Trong thân xe bị mục nát từ lâu có từng khối bạch cốt.
Hàn Lê vòng qua những chướng ngại, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau đó, nàng thấy khung cảnh làm nàng chấn động.
Hơn mười bộ hài cốt chiến sĩ mặc quân phục nằm rải rác trước tầng hầm.
Rất nhiều súng máy hạng nặng nhắm ngay phía trước.
Trong hầm có đầy đạn súng máy rơi vương vãi.
Trên những cột đá và vách tường bãi đỗ xe che chắn trước hầm đều lỗ chỗ vết đạn.
Hàn Lê bước tới, nhìn một hài cốt rõ ràng là của một sĩ quan, từ dưới thân, nàng nhặt được một tấm ảnh trong bùn đất hư thối đã bị phân hủy, ngả vàng, căn bản không thấy rõ lắm.
Nhưng, trong tấm ảnh vẫn có thể nhìn ra một cặp đôi đang dựa vào nhau mỉm cười rạng rỡ.
Dưới tấm ảnh còn có bảng tên.
Bảng tên bằng thép ghi lại tên sĩ quan và số quân đoàn anh ta phục vụ tại ngũ.
Thượng úy Dư Ái Quốc thuộc Đại đội 7, Tiểu đoàn phản ứng nhanh số 3, Sư đoàn 5, Quân đội Nhân dân.
Đây là tên của đại đội đầu tiên tới cứu viện thành phố Đông Lâm khi Đại Tai Biến ập tới.
Nhìn ảnh chụp và bảng tên trong tay , Hàn Lê nhẹ giọng mắng một câu: “Cái thế giới chết tiệt này!”
Vì thế, nàng ngồi xổm xuống, từ trong chỗ hài cốt và bùn lầy tìm ra từng cái bảng tên.
Sau đó cất chúng vào túi.
Hàn Lê tiếp tục về phía trước, đi đến chỗ sâu trong bãi đỗ xe, đến trước một cái hố sụt thật lớn.
Dưới ánh đèn pin, mặt đất u ám ngầm, cỏ dại mọc rậm rạp.
Đó chính là Tử Linh Thảo.
………………………………
“Cái này cũng quá ngon!” Linh Bình An cầm chén trà đã uống hết, cả cặn bã cũng bị liếm sạch sẽ, ngồi ở trên quầy hàng, lẩm bẩm tự nói.
Hiện tại hắn cảm giác tinh lực của mình như vô tận.
Toàn thân tràn đầy sức lực, nói không chừng có thể đánh mười người.
Mấu chốt chính là thị lực của hắn cũng cải thiện rất nhiều.
Bỏ kính ra mà vẫn có thể thấy rõ!
“Rốt cuộc chúng là cái gì?” Hắn cầm lấy túi lá cây kia, ngả đầu ra sau, nhớ lại cô bé đêm qua: “Chẳng lẽ, lá cây này là phát minh nghiên cứu bí mật của công ty lớn nào đó chỉ cung cấp cho quý tộc?”
Cẩn thận nghĩ lại thì đúng là khả năng.
Rốt cuộc, quý tộc Liên Bang đế quốc từ xưa đã chơi thực khai.
Nhân vật nổi tiếng thời kỳ Ngụy Tấn còn chơi cả ngũ thạch tán khái bay lên bay xuống, cận đại tới nay, các quý tộc của Liên Bang đế quốc cũng không thua gì các nhân vật của triều Ngụy Tấn.
Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ cất túi lá cây.
“Không thể lại đụng vào!”
“Ta không đền nổi thứ quý như vậy!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện