Ngã Chân Bất Thị Ma Thần
Chương 2 : Trừ Linh dược tề
Người đăng: by P
Ngày đăng: 10:03 18-08-2020
.
Trở lại trong tiệm, Linh Bình An đem cửa cuốn kéo xuống, lấy chìa khóa khóa lại.
Sau đó, hắn tắt đèn đi, mở điện thoại , nương theo ánh sàn màn hình đi lên lầu.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt nghe hơi khủng bố một chút.
Bất quá, Linh Bình An sớm đã quen.
Một mình lên lầu, một mình xuống lầu, một mình buôn bán, một mình ăn cơm, một mình ngủ.
Đẩy ra cửa phòng hờ khép, thay dép lê, mở đèn, Linh Bình An từ tủ lạnh lấy ra một lọ đồ uống ướp lạnh, mở ra uống một ngụm, sau đó nằm liệt lên sô pha.
“Trước khi chơi game lại gõ chữ đi!” Hắn nói: “Dù sao, cũng đã nằm liệt giữa đường!”
Viết tiểu thuyết internet là hứng thú.
Chơi game là yêu thích.
Cá cùng tay gấu, đều kiêm đến.
……………………………………
Hàn Lê cầm đèn pin trong tay.
Dưới ánh điện, nàng đi từng bước một ra khỏi sương mù dày đặc.
Đi tới dưới ánh mặt trời.
Trên mặt đất, còn có tro tàn quỷ quái bị nàng chém giết không lâu trước đây.
Nếu là lúc trước, Hàn Lê và những người khác căn bản không biết xử trí tro tàn quỷ quái lưu lại như thế nào.
Nhưng hiện tại nàng đã biết.
Nàng đi tới trước, mặt vô biểu tình nắm lên những tro tàn đó.
Nàng cúi đầu, nhìn cuốn sách đỏ đậm trong tay vẫn đang liên tục không ngừng nóng như cũ.
Mở ra trang sách, cấm kỵ tri thức ập vào trước mặt.
Cho nên nàng đã biết, tên quỷ quái bị nàng chém giết —— Thạch Tượng Quỷ.
Có thể dùng một trái tim của Ưng Thân Nữ Yêu giã nát hỗn hợp với Thạch Tượng Quỷ tro tàn, gia thêm nước thánh, Tử Linh Thảo trong mười hai khắc, dùng đồng nồi ngao nấu là có dược tề cướp đoạt lực lượng quỷ quái —— Trừ Linh dược tề.
“Ưng Thân Nữ Yêu!” Hàn Lê biết nơi loại quỷ quái này từng xuất hiện.
Đem tro tàn nắm trong tay, để vào một bình thủy tinh nho nhỏ, thu lên.
Hàn Lê quay đầu lại nhìn phía phố hẻm.
Sương mù dày đặc không biết từ khi nào đã lặng yên tan đi.
Trước mắt là một đường phố rách nát.
Hàn Lê đi vào đi, chỉ có thấy một phòng ốc trùng trùng sập, từng bảng hiệu rơi rụng trên đường phố, còn có từng chiếc xe ngừng ở bên đường đã rỉ sắt, vứt đi.
Đây là một đường phố trước đại tai biến.
Hiện giờ đã bị vứt bỏ.
Hàn Lê nắm quyển sách và đèn pin trong tay.
Nàng cầm lấy đèn pin kia để tới trước mắt. Đây là một đèn pin có vỏ ngoài màu đỏ, thủ công tinh mỹ công nghiệp phẩm.
Một nhãn hiệu xuất hiện ở trước mắt.
“Giang thành hoa mậu thương siêu tặng……”
Đồng tử Hàn Lê bỗng nhiên phóng đại.
Trên thế giới, không có một thành phố nào tên là Giang thành.
………………………………………………
Trời đã sáng.
Linh Bình An đi đến trước gương trong phòng tắm, nhìn sắc mặt.
Quầng thâm mắt dày làm hắn nhìn qua có vẻ rất tiều tụy.
“Ngày hôm qua lại không đổi mới……” Hắn thở dài: “Về sau không thể chơi nhiều như thế nữa……”
Nhưng hắn cũng chỉ là nói thôi.
Rửa mặt đơn giản một chút, hắn liền đi xuống cầu thang.
Sau đó đi tới cửa, đem cửa cuốn kéo lên.
Sương mù dày đặc ngoài cửa đã tan đi.
Đường phố náo nhiệt xuất hiện trước mắt.
Mấy học sinh mặc giáo phục, đi qua trước mặt hắn.
Linh Bình An có chút hâm mộ nhìn họ, giả như có khả năng, hắn cũng hy vọng giống bọn họ, tiếp tục cõng cặp sách đi học.
Đáng tiếc a……
Đi bộ đến cửa hàng cách vách bên cạnh, Linh Bình An hỏi lão bản nương: “Thái thẩm, chưng sủi cảo xong chưa?”
“Buổi sáng tốt lành!” Thái thẩm là một người hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, hai năm trước mới đến thêu nhà cạnh nhà Linh Bình An làm buôn bán nhỏ.
Sủi cảo thẩm chưng đã nổi danh quanh đây.
“Thái thẩm, cho ta hai lồng, lại thêm một chén tào phớ, muốn ngọt!” Linh Bình An cười móc điện thoại ra, quét mã chi trả.
“Đến đây!” Thái thẩm lập tức liền bận việc, đem hai lồng sủi cảo chưng nóng hôi hổi trang vào một cái bát giấy , lại lấy ra một cái bát sứ, múc cho Linh Bình An đầy một chén tào phớ tuyết trắng, rắc lên hai muỗng đường trắng.
………………………………………………………………
Tòa Cảnh Thái.
Tòa nhà đã từng mang tính biểu tượng ở thành phố Đông Lâm.
Lúc thịnh vượng nhất từng có mấy vạn người làm việc ở chỗ này.
Nhưng hiện tại, tòa nhà đã đổ nát hủ bại.
Cáp điện sớm đã không có người bảo trì đã đầy rêu phong.
Mạng nhện tràn ngập trong cầu thang.
Mùi hư thối đầy không khí
Hàn Lê ngẩng đầu, nhìn về phía cầu thang thoát hiểm, những nhánh cây và rơm rạ bị bao phủ bởi hàng trăm xác chết đang thối rữa.
Nàng vô biểu tình đem một túi tiền trên lưng cõng cởi bỏ.
Một bao muối ăn tuyết trắng lộ ra tới.
“Rống!” Đỉnh đầu, một đầu quái vật có cánh như cánh dơi, có thân thể nữ nhân, làn da trình xanh đậm, há ra cái miệng đầy răng nhọn, rít gào lao xuống dưới.
Hàn Lê không nhìn nó, nắm một bao muối ăn, quán chú linh lực, dùng sức ném lên đầu quái vật.
Bang!
Linh lực bao lấy túi muối ăn, chuẩn xác lao xuống đầu quái vật.
Bao muối ăn nặng tầm 500g nháy mắt hoá khí.
Mà quái vật lập tức thê lương gào lên, màng cánh nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bị muối ăn ăn mòn.
Da thịt săn chắc của nó bị bong ra từng chút một dưới muối khí.
Cuối cùng, nó rơi xuống dưới.
Xương cốt và nội tạng vương vãi đầy đất.
Chỉ có một trái tim đỏ tươi yêu diễm vẫn ngoan cường nhảy lên.
Hàn Lê đi nhặt trái tim, sau đó đem nó nhét vào trong túi chứa đầy muối ăn.
“Viên thứ ba!” Nàng nói.
Từ trước đến này , nàng chưa bao giờ nghĩ Ưng Thân Nữ Yêu dễ dàng bị chém giết như thế.
Dùng linh lực hoá khí một túi muối ăn,.
Một đầu quỷ quái B cấp bị giết chết đơn giản như vậy.
Vì thế, nàng duỗi tay sờ cuốn sách bị giấu trong đồ chiến đấu bó sát người vẫn nóng bỏng như cũ.
“Quỷ quái, cũng chỉ như thế!” Nàng nói, vì thế bước lên bậc thang, đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, lạnh nhạt nhìn trong đống cành cây và rơm ra, mấy đầu Ung Thân Nữ Yêu ấu tể cuộn tròn và đống xương nội tạng người rơi vãi quanh chúng..
Nàng móc ra một cái bật lửa, đốt sào huyệt.
………………………………
Sủi cảo Thái thẩm chưng ngon không thể tả, phối hợp tào phớ thơm ngọt là tuyệt nhất.
Linh Bình An ngồi ở trên quầy hàng, măm măm sủi cảo chưng, uống tào phớ.
Trước mặt hắn là một cái TV cũ kỹ đang phát sóng trực tiếp tin tức hôm nay.
“Ở nước Bắc Chu, dịch tay chân miệng liên tục lan tràn…… Đã có 3 quận 25 huyện, báo cáo lên bộ chăn nuông và nông ngiệp Liên Bang đế quốc tình hình dịch bệnh nở mồm long móng……”
Tin tức hình ảnh chiếu phong cảnh như họa Bắc Chu, các chủ trang trại, một đám nông trường, tinh la dày đặc với bình nguyên rộng lớn .
“Chúng tôi hy vọng trung tâm Đế chế Liên Bang và vương quốc phòng dịch, mau chóng đưa ra biện pháp và chính sách càng sớm càng tốt để ngăn chặn tình hình dịch bệnh tiếp tục lan tràn!” Trong màn ảnh, một chủ trang trại lo lắng sốt ruột nói.
“Gia đình tôi đã chăn nuôi chỗ này hơn trăm năm, vẫn là lần đầu tiên thấy quy mô dịch nở mồm long móng lớn như vậy……” Vùa nói, Liên Bang phòng dịch bộ môn, đang tiểu hủy xác động vật chết bệnh.
Hình ảnh cắt về phía không trung.
Phi cơ trực thăng in biểu tượng Đế chế Liên Bang và Bắc Chu vương quốc đang bay phun đủ loại nước thuốc.
Phát sóng trực tiếp chuyển về ngoài thủ đô Bắc Chu.
Từng con thuyền vốn chuyên chở thịt nay đầu im lìm ở bến cảng.
Trên mặt công nhân và thủy thủ đều là một mảnh mờ mịt.
Lời thuyết minh, truyền ra tin tức tiếng MC nhu mỹ: "Theo báo cáo của Bộ Y tế An toàn và Chống dịch bệnh của Vương quốc Bắc Chu vào lúc 12 giờ trưa giờ địa phương, dịch bệnh lở mồm long móng ở Bắc Chu đã lây nhiễm ra hơn 1,7 triệu con ở Bắc Chu, thiệt hại kinh tế có thể lên tới 300 tỷ nguyên. Trung tâm Liên bang đã khẩn trương phân bổ 50 tỷ nguyên để giúp Vương quốc Bắc Chu kiểm soát dịch bệnh! "
"Đồng thời, Bộ Chăn nuôi và Nông nghiệp Đế chế Liên Bang đã nộp đơn lên chính phủ trung ương với tổng số tiền vay 200 tỷ nguyên để giúp đỡ và hỗ trợ chăn nuôi của Bắc Chu trong cuộc khủng hoảng ..."
Nhìn vậy, Linh Bình An nhịn không được thở dài: “Xem ra thịt bò lại tăng giá!”
Bắc Chu và Nam Chu cung ứng cho Liên Bang đế quốc hơn bảy thành thịt bò và thịt heo, đồng thời còn cung ứng Liên Bang hơn sáu thành hải sản và năm thành ngũ cốc trở lên.
Hai vương quốc này chính là kho lúa và trang trại của Đế chế Liên Bang.
Bọn họ bị sao thì giá hàng hóa bên Liên Bang nhất định sẽ tăng cao!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện