Ta là một con Goblin

Chương 18 : Vô đề (2)

Người đăng: gelu567890

Ngày đăng: 18:51 10-06-2018

Đó là một câu chuyện dài và đầy kịch tính, giống như rất nhiều cuốn tiểu thuyết tự sướng Gatrix từng đọc hồi còn ở Tòa Thành Trắng. Quá trình vươn lên thành bá chủ lòng đất của Amelia phải nói là thần tích, mà cũng đúng, rõ ràng là có thần linh can thiệp mà! Nếu như có cơ hội được gặp lại thần, hắn sẽ hỏi, tại sao nàng lại phải đày đọa bọn họ như thế này! Chẳng lẽ mọi thứ trong mắt nàng chỉ là một món đồ mua vui thôi sao? - Cảm ơn, và xin lỗi Amelia! Vì anh mà em đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện như vậy! Thật tiếc là những gì đã mất, anh không thể trả lại cho em được! - Đừng có đùa! Cái mạng của anh vẫn còn nằm ở đó chờ tôi đến lấy kìa! - Tiếc quá! Gatrix cười. Lần này thì Amelia không thể chịu nổi nữa! - Dừng lại! Tôi cấm anh cười như thế nữa! Đây vốn là phiên tòa thẩm phán anh, đừng... tôi nói dừng lại cơ mà! Amelia bật khóc, cố gắng đưa tay lên má Gatrix, ngăn không cho hắn tiếp tục cười. Gatrix đưa tay lên, gạt đi những giọt nước mắt của cô. - Ổn mà, không sao đâu Amelia! Hãy để nỗi buồn và cơn đau của em cho anh! - Thế này là gian lận! - Amelia... - Tôi đã kể xong chuyện của mình. Giờ đến lượt anh! Hãy kể hết những tội lỗi mà anh đã phạm phải đi! Không được! Đứng lại Gatrix! Tôi cấm anh! Em xin anh, đừng đi! Gatrix nhẹ nhàng đặt đầu của Amelia lên mặt đất, rồi bẻ một vài cành củi khô, chất thành một đống lửa trại ở gần cô. - Vĩnh biệt, tội lỗi đầu tiên của anh! - Johny! Đứng lại! Nếu anh đi bây giờ em sẽ không bao giờ tha cho anh đâu! Đứng lại! Đừng bỏ em, đồ khốn kiếp! Tiếng khóc uất nghẹn của Amelia chỉ khiến cho bước chân của hắn hơi khựng lại một chút, song Gatrix vẫn dứt khoát bỏ đi! Hắn chưa thể chết lúc này! Hắn còn phải chăm sóc cho gia đình nho nhỏ kia của hắn thêm một thời gian ngắn nữa! *** Gatrix băng qua những tán cây với tốc độ rất nhanh. Chỉ cần một vài phương pháp đo đạc ước lượng sao trời, hắn đã xác định được vị trí của mình. Cuộc đuổi bắt đã đẩy hắn hơi xuôi về phương Nam một chút, thành ra Gatrix cần cắt xiên về phía Tây Bắc một đoạn, ít nhất là khi hắn tìm được những tiêu cự quen thuộc để xác định vị trí của cái hang. ... Glenn dắt theo đoàn người tiến sâu vào hành lang nhẵn nhụi. Nó sâu hoăm hoẳm, hun hút như thể đang dẫn tất cả bọn họ xuống địa ngục vậy! Một số người dân yếu bóng vía bắt đầu cảm thấy chùn chân! Ý chí bạc nhược của họ tưởng tượng ra đủ chuyện xấu ở nơi cuối hành lang, ví dụ như số lượng Goblin là rất đông, hoặc chúng đã chờ sẵn, phục kích bọn họ như những tên thợ săn thỏ vậy! Mồ hôi rịn ra khắp mặt họ, thấm ướt lưng áo họ. Liệu rằng chuyến đi sẽ có bao nhiêu người trong bọn họ trở lại? ... Vừa đi, Gatrix vừa ngâm nga một bài ca hắn từng nghe qua. Cuộc gặp mặt Amelia không khiến tâm trạng của hắn tồi tệ hơn, mà trái lại, nó còn khiến cho gánh nặng lớn nhất trong lòng hắn nhẹ đi phần nào. Cô là tội lỗi đầu tiên hắn phạm phải, và điều đó vẫn canh cánh trong lòng hắn suốt bao lâu. Gatrix giờ đã có thể thở phào khi biết rõ Amy cũng là một quân cờ trên bàn cờ giữa các vị thần. Nó chứng tỏ giá trị của Amy trong tương lai là rất lớn, vậy nên Gatrix không còn lo lắng về số phận của cô gái có phần ngây ngô với mái tóc hồng năm nào nữa! ... Glenn bắt đầu nhẩm tính số tiền lão có thể kiếm được. Mặc dù lão còn chưa nhìn thấy quy mô của đàn Goblin, song ai cũng có quyền mộng mơ, đúng không nào? Đến đây lão lại sinh ra một mâu thuẫn. Một phần thì lão muốn số lượng Goblin thật đông vào, để có thể bắt càng nhiều càng tốt. Song từng đó chiến lợi phẩm mà xử lý cũng là cả một vấn đề! Lão chưa chắc đã có thể bắt hết được, mà có làm được thì cũng phải cần người canh giữ. Chẳng nhẽ lại phải chia một ít cho lũ nông dân? Thế thì ít bớt đi một chút được không? Lão kị sĩ cứ loay hoay với câu hỏi đó suốt mà chẳng biết phải giải quyết thế nào. ... Gatrix cảm thấy trái tim hắn đập dồn dập hơn! Con đường về nhà đã hiện ra trước mặt hắn. Những vật làm mốc quen thuộc xẹt qua trong tầm mắt Gatrix, như thể muốn reo mừng khi hắn quay trở lại. Gatrix hơi tăng thêm tốc độ, đạp thoăn thoắt trên những cành khô giòn tan, nhẹ nhàng và duyên dáng như một chú sóc rừng. ... Glenn nuốt nước bọt, đưa tay nắm chặt thanh kiếm ngắn treo bên hông. Lũ Goblin thường có thói quen sống trong các hang động, nên vũ khí thích hợp nhất để chiến đấu với chúng không phải là những thanh kiếm bóng loáng dài ngoằng, hay những chiếc khiên to quá khổ che kín phía trước, che luôn cả tầm nhìn! Chỉ có kiếm ngắn và khiên nhỏ cầm tay mới là trang bị phù hợp nhất cho các trận chiến trong địa hình hẹp. Lão tự hỏi không biết trong hang có một con Orge nào không, mà khả năng này là vô cùng thấp, bởi Orge được sinh ra để bảo vệ một Dryad, và với chiến lực của hai đứa nó, đồ sát cả làng Brun còn được chứ đừng nói là trộm cắp vài con dê! ... Cảm giác hồi hộp bồi hồi càng lúc càng thiêu cháy trong ruột hắn! Nhưng hãy khoan đã! Gatrix thầm nghĩ! Dù sao hắn cũng phải tìm một món quà để hối lộ cô con gái nhỏ của hắn chứ! Gatrix tiện tay hái lấy những bông hoa dại, bắt đầu kết thành một chiếc vòng. Nếu như có ai đó đứng ngoài nhìn được cảnh này chắc hẳn sẽ sốc lắm, khi một con Goblin vừa chạy băng băng trong rừng, vừa cúi xuống hái hoa kết thành chiếc vòng đội đầu, mà vẫn luồn lách lẹ làng không hề chạm vào bất cứ một chướng ngại vật nào. ... Đoàn của Glenn đã lần tới cuối hành lang. Phía bên kia là một khoảng trống đen ngòm, giống như một con quái vật đã ngoác mồm chờ sẵn, còn bọn họ như những miếng bít tết tươi rói mọc chân tự đi vào dạ dày của nó. ... Gatrix đã nhìn thấy rõ ràng cửa hang. Hắn ép cho cảm giác nôn nao lặn xuống, chạy vọt vào bên trong hang! ... Glenn ra hiệu cho đội nông dân chờ lão, thế rồi lão đu người, nhảy khỏi miệng hành lang!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang