Ta là một con Goblin

Chương 0 : Dấu chấm tròn (cuối)

Người đăng: gelu567890

.
Nike im lặng. Xuyên suốt con phố vắng lạnh là tiếng bước chân lộp cộp của đế giày gõ lên mặt đá xanh. Tại nơi đây, người con gái cạnh hắn, cũng trong bộ lễ phục dạ hội, chỉ có điều cô ấy không phải Isa. - Angelika cũng là... một phần của Elsa? - Ừm! Isa khẽ gật đầu. Nàng chu môi hờn dỗi - một hành động hắn chưa từng thấy bao giờ, bởi Isa luôn luôn là một người phụ nữ thành thục chín chắn. Nàng là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn, thế nên hành động trẻ con vừa rồi đem lại cho hắn một cảm giác khác lạ, hoàn toàn mới mẻ! - Em ghen lắm đó Johny! Nhìn lại thành tích của anh ở Runeterra mà xem! Vừa nói, tay nàng vừa thò xuống xoắn một vòng quanh eo của hắn. Nó rất đau! Nhưng Nike lại cảm thấy vui mừng. Không phải vì hắn đã thức tỉnh thú vui kì lạ gì - mà nghĩ lại cũng có thể lắm chứ! Hắn vui vì hắn đã tìm lại được những thứ hắn đã đánh rơi, phần người trong hắn. Nike mỉm cười, kéo Isa vào trong lòng. - Anh xin lỗi Isa! Anh sai rồi! Isa đưa tay quàng qua cổ hắn, kéo nhẹ đầu hắn áp vào ngực. Isa vẫn luôn như vậy, dịu dàng và ấm áp như tấm lòng người mẹ! Nàng vuốt ve mái tóc hắn, dùng thân mình che đi khoảnh khắc yếu đuối nhất của một người đàn ông, đang khóc rấm rứt trong lòng nàng. Thật may là chẳng có ai xung quanh nơi này, chỉ có cái rét của cơn gió đêm và những ánh đèn hiu hắt chiếu ra từ những chiếc cột sắt làm bạn với họ. Nike đứng thẳng dậy, đưa tay vuốt qua mặt. Hắn cảm thấy thoải mái và thông suốt hơn bao giờ hết. Hắn đã sẵn sàng đón nhận điều cần phải đến. - Chúng ta quay trở lại Xóm Liều chứ? - Rất sẵn lòng, thân ái! Giờ bọn họ đứng cùng nhau trong căn lều gỗ rách nát. Nơi đây là nơi Johny tỉnh lại, lần đầu đặt chân đến Tòa Thành Trắng. Đây cũng là nơi mở màn cho vở bi hài kịch lớn nhất thế giới này, với tất cả sinh mạng đều là con rối, phối hợp với vai chính duy nhất, là Johny Ouro! - Tại sao là anh? - Elsa... em... nếu em nói là chọn ngẫu nhiên anh có tin không? - Không! Nike trả lời, chém đinh chặt sắt! Hắn có thể cảm nhận được vô số sự kiện xâu chuỗi lại với nhau. Không có lí nào điều đó là ngẫu nhiên được! Isa hơi mím môi, dắt hắn bước ra khỏi căn phòng ẩm mốc. - Nó khá phức tạp với sinh vật bậc thấp như anh Johny ạ, vì trí tuệ chúng ta chênh lệch quá! Em nói thế anh đừng giận nhé thân ái! - Ồ không, anh hiểu mà! Khi anh đấu với Swain, anh có thể cảm nhận điều đó rất rõ. Tốc độ xử lý dữ liệu của anh vượt quá xa so với người phổ thông rồi! - Có ba câu ngạn ngữ rất hay như này! Câu đầu tiên, anh nhìn núi sẽ thấy núi, nhìn sông thì thấy sông. Câu tiếp theo là nhìn núi không thấy núi, nhìn sông không thấy sông! - Và cuối cùng là nhìn sông lại thấy sông, nhìn núi lại thấy núi, phải không? - Anh hiểu ý em rồi đấy! Nike há miệng cười phá lên. Elsa chọn một đối tượng, thoạt nhìn thì tưởng là ngẫu nhiên song phân tích kỹ sẽ thấy rất nhiều dụng ý của cô ta. Thế nhưng, nhìn kĩ lại thì Elsa vẫn chỉ là chọn ngẫu nhiên mà thôi. Chẳng qua ở cấp độ trí tuệ như vậy, hành động tưởng chừng như ngẫu nhiên đó lại là kết quả tối ưu được tính toán qua vô số các phép suy đoán ngầm. - Anh như hiện tại là kết quả mà em mong muốn sao, Isa? - Ừm, không sai lệch dù chỉ là một phân! Elsa không chọn những người trẻ tuổi hay lão luyện, bởi kết quả sẽ không được như ý muốn. Một thế giới phức tạp như Tòa Thành Trắng cần một tâm trí đủ khôn ngoan để có thể tìm cách sống sót, song vẫn phải bảo lưu được tương đối nhiệt huyết của tuổi trẻ. Người già biết cách để xoay cuộc chơi theo ý của họ, song khi mọi thứ đổ bể, họ rất ngại phải làm lại từ đầu. Người trẻ tuổi thì xông xáo, nhiệt tình, nhưng ở một cái thế giới đẳng cấp phân chia nghiêm ngặt như thế này, thiếu kinh nghiệm sống rất dễ khiến họ đi tới kết cục tồi tệ nhất từ rất sớm. - Tiết lộ cho anh một bí mật nhỏ nhé! Lúc đầu có rất nhiều ngoại hình và bối cảnh cho anh cơ! Từ lãnh chúa, bác sĩ, kỹ sư, thợ thủ công, thậm chí là cả nhà vô địch chiến trường các kiểu luôn! Có điều cuối cùng em chọn cho anh thân phận Johny! - Tại sao vậy? Nike cau mày, giả vờ giận dỗi. Isa cười nhẹ, ôm lấy hắn từ phía sau. - Bởi vì nhìn anh lúc đó dễ thương lắm, em không kìm lòng được! Hơn nữa... - Hơn nữa, vì anh vốn không có gì, nên khi mất anh cũng không tiếc phải không! Isa không trả lời, thay vào đó nàng hôn chụt lên má hắn một cái rõ to. Bọn họ đang đứng trước cổng Tòa Thành Trắng. Cánh cổng đổ nát, rách rưới vì cuộc bỏ trốn của hắn, cùng với trận phản loạn của lũ quái vật. - Chà, em nhớ mới ngày nào anh với em còn đứng ở đây, trong bộ đồ rách rưới cũ nát. Lúc đó em là nô lệ của anh, còn anh là chủ nhân của em! Nike đưa ngón tay lên ấn ngang đôi môi đỏ mọng của nàng. Hắn nhớ chứ, người đàn bà có chút luống tuổi, giấu mình trong chiếc áo choàng nâu sờn, với đôi mắt sáng bừng như Sao Hôm. Hắn đưa tay lên vuốt ve má nàng, cảm nhận làn da căng mịn như mỡ đông. Isa áp má vào lòng bàn tay hắn, rúc rúc như một chú mèo con thèm được cưng nựng. Nike cười, rút chiếc trâm cài của Isa ra, để mái tóc uốn xoăn nhẹ phần đuôi của nàng chảy dài như thác xuống một bên vai. Dòng suối màu hạt dẻ bao trùm lấy cánh tay hắn, thấm đẫm cánh tay hắn trong một mùi thơm quyến rũ khó tả. - Anh là của em, và em là của anh, Isa! Chúng ta ngang hàng và bình đẳng trước tình yêu, không phải là chủ-tớ của ai hết! - Anh nói gần đúng Johny! Mặc dù em đúng là của anh, nhưng em chỉ là một phần của Elsa thôi, nên nói rõ hơn thì một phần Elsa là của anh. Mà bản thân anh cũng biết, anh đâu hoàn toàn là của em đúng không? Nàng nháy mắt ranh mãnh nhìn hắn. Nike không thể phản bác được. - Đừng lo Johny! khi anh thật sự cảm nhận được mức độ cao hơn, anh sẽ biết, để yêu toàn bộ là điều quá khó khăn. Ví dụ như, em quá to lớn đối với anh, nên anh chỉ yêu được một phần của em mà thôi. Giống như anh vậy, những cô gái đó anh yêu họ và họ yêu anh hết mình, song họ quá bé nhỏ với anh, thế nên đừng lo lắng tình yêu của em. Trái tim của anh và em rộng lớn hơn anh tưởng nhiều. Nó có thể chứa rất nhiều tình yêu, chỉ có điều người phàm không hiểu! Không thể trách họ được, bởi lẽ một đường thẳng sẽ không bao giờ biết tại sao bên trong vòng tròn lại có thể xuất hiện thêm một dấu chấm! Nike nghiền ngẫm những lời này của Isa. Hắn có chút hiểu, lại có phần không. Linh cảm trong hắn giống như một con chuột nhắt tinh ranh, luồn lách hết chỗ này đến chỗ nọ, chỉ để lại một cái đuôi dài ngúng nguẩy cho hắn có cơ hội truy đuổi mà thôi. Nike chụp đông vồ tây, song hắn mãi không bắt được sợi dây ấy. Chợt Isa vỗ lưng hắn! - Đủ rồi Johny! Sẽ có một ngày anh hiểu ra điều đó, song không phải hôm nay! Đi nào, chúng ta còn cả một cuộc hành trình cần nhìn lại đó! - Ấy khoan! Nếu như lúc đó anh từ chối em thì sao? Isa đột ngột dừng lại, ngoái đầu mỉm cười rạng rỡ. - Vậy thì anh chết và em đi tìm một Johny mới chứ sao! Bước qua cánh cổng, Johny hơi nhấp nháy mắt, khi Tòa Thành Trắng lúc này đang có vô số người qua lại tấp nập. Tiếng quát tháo, kì kèo trả giá ở khắp nơi. Người cùng quái vật, văn minh và lạc hậu, đan xen vào nhau như những sợi chỉ rối rắm, dệt nên một khung cảnh mà hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Trên bầu trời, nắng vẫn chan hòa và đẹp đẽ một cách giả tạo. Ở Tòa Thành Trắng, trời sẽ không bao giờ xầm xì. - Anh đi đâu thế Johny? Bên này mà! Isa cười cợt kéo tay Johny về phía mình. Cả hai đều biết, hắn đang muốn tránh điều gì. Johny thở dài, dù sao cái gì phải đến cũng sẽ đến! - Như vậy vai trò của Katarina sẽ là gì đây? Phía trên bục, có một đám nô lệ trần truồng đang bị xếp thành hàng ngang, cho cư dân Tòa Thành Trắng ngắm nghía. Mái tóc đỏ rực như lửa của nàng vẫn luôn nổi bật như vậy! - Anh cứ nói xem! - Một quả bom nổ chậm phải không? Một cô gái vô cùng kiêu ngạo, mạnh mẽ và tự trọng, tuyệt nhiên sẽ không bao giờ chịu thua! Thông thường thì tính cách đó sẽ giúp em ấy tiến rất xa, nhưng đây là Tòa Thành Trắng. - Chậc, thực ra ở Tòa Thành Trắng, đúng là mọi người cũng được tăng tốc một chút, có điều anh là bật hack rồi! - Ừ, anh cũng chưa tưởng tượng được anh có thể đào tạo ra được một kế toán chuyên nghiệp chỉ trong có vài tuần, lại còn kiêm thêm cả quản gia, đầu bếp, võ sư. Tốc độ này chắc chỉ thua mỗi truyền kiến thức thẳng vào óc nhỉ? - Trên thực tế, biện pháp đó có rất nhiều tai họa ngầm, và cần thời gian để trải chuốt lại. Chẳng qua em không phải phạm trù bình thường thôi! Isa đưa ngón tay lên cong cong làm dấu ngoặc kép. Hắn thấy nàng đáng yêu kinh khủng! - Kat về mặt đối ngoại thua kém Angel, trong nhà thì lại không thắng nổi em. Là một người phụ nữ háo thắng, hiển nhiên cô ý sẽ rất khó chấp nhận điều này. - Như vậy, em ý sẽ càng muốn thể hiện, và càng mau chóng lọt vào mắt xanh của cao tầng! - Lúc anh mới biết Kata là nô lệ hạng S đầu tiên của Tòa Thành Trắng kể từ thời kỳ Angel, anh đã biết mình sai rồi! Thế nên kế tiếp anh chỉ dám đào tạo thêm có vài nô lệ cấp S để hối lộ cho các quan chức cấp cao hòng được bảo vệ khỏi gia tộc Ouro. Họ đang dừng chân ở tiệm xăm của lão Bo. Thật đáng tiếc, Alice đã biến thành một con quái vật không thể cứu vãn! Chí ít thì giờ thứ sinh vật ác ý vặn vẹo đó đã bị thiêu rụi cùng với nguồn gốc của nó - quỷ Bo. Những sự kiện Johny từng trải qua, giờ hắn lại một lần nữa xem lại, nhưng với góc nhìn thứ ba. Nó đem lại cảm giác cũng gọi là mới mẻ! - Nói như vậy, việc Angelika tiếp cận anh là điều chắc chắn sẽ xảy ra đúng không? Vì hai em vốn được thiết kế để hỗ trợ anh mà! - Đúng vậy! - Có cách nào để anh kết thúc màn hướng dẫn này với lợi thế tối đa không? Johny tò mò hỏi. Isa gạt nhẹ sợi tóc vương trên trán nàng ra. - Thực ra là có đấy! Cách đơn giản nhất là anh bán Kat cho Altar... - Và bị dày vò suốt quãng đời còn lại! Suy cho cùng anh vẫn là kẻ lụy tình... Cảm ơn, cách khác đi! - Cách còn lại yêu cầu anh có một bản năng chính trị vô cùng nhạy bén. Anh sẽ làm quen, lợi dụng, đưa đẩy với thế lực người chết và quái vật, hi sinh kha khá tài sản, sau đó dần dần thu thập quyền lực, phiếu bầu, cướp đoạt ngai vàng của Shael. - Hừm, anh hiểu, là bởi vì người chết và quái vật không nói tiếng lóng đúng không? - Ừm! Tộc Kamra khinh thường thủ đoạn, bởi bọn họ hoàn toàn có thể dùng vũ lực để đạt được thứ mình muốn. Còn tộc Cronus thì quá thiếu khuyết phản ứng. Cũng chẳng thể hi vọng gì ở chủng tộc có tuổi thọ dài dằng dặc. Thời gian sẽ mài mòn tinh lực và nhiệt tình của họ, nên thậm chí thời điểm anh lật đổ Shael, cùng lắm có Poison là đứng ra bảo vệ hắn thôi. Các nguyên lão khác có khi còn đang suy tính chuyện của mấy trăm trước kìa! - Nói như vậy, kết cục thảm bại này đều là do anh phải không? Johny đột nhiên vung tay cho mình một cái bạt tai. Trên má hắn hằn lên một vệt tay đỏ rực, nóng rát! - Xin lỗi em, các em! Là tại anh quá ngu dốt, mới khiến các em phải tổn thương! Isa đau lòng đưa tay lên ôm lấy mặt hắn. Bàn tay mát lạnh của nàng xoa dịu đi nỗi đau cháy bỏng trên mặt và trong tim hắn. - Chúng ta vẫn chưa kết thúc cuộc hành trình, Johny! Còn một cảnh nữa, anh biết mà! Johny nắm chặt tay. Đó là lúc hắn cùng Katarina chạy ra tới rìa Sương Mù. - Tại sao Katarina phải chết? - Đó là vì em ấy lựa chọn như vậy! Isa mỉm cười đầy phiền muộn. Nàng vung tay, chẻ không gian làm đôi. Johny nhìn thấy một căn phòng gỗ có vẻ chật hẹp, với hai người phụ nữ đang ngồi xung quanh một quả cầu pha lê. Một người là cô nàng nóng bỏng với mái tóc đỏ rực và vết sẹo dọc trên mắt - tình yêu của hắn! Người còn lại, trốn trong lớp áo choàng phủ kín mít. Johny chỉ có thể đoán được đó là một người phụ nữ thông qua giọng mà thôi. *** - Tôi có thể giúp cô đưa gia tộc Du Couteau thoát khỏi hiểm cảnh, thưa tộc trưởng Du Couteau. Thế nhưng, giao dịch nào cũng có cái giá của nó! Cô có sẵn lòng trả không, cho dù đó là cả tính mạng? - Vì gia tộc, ta sẵn lòng! Katarina nhướn mày, trả lời lạnh lùng. - Rất tốt, rất tốt! Nếu như vậy, trong tương lai, sẽ có một ngày cô lạc tới một thế giới khác! Chỉ cần làm vậy, tự khắc gia tộc cô sẽ hùng mạnh không thể ngăn cản! - Chỉ vậy thôi? - Đúng vậy, chỉ thế thôi! - Hi vọng lời của ngươi là sự thật, phù thủy! Vì nếu không, ta sẽ tự tay xẻ ngươi ra cho chó ăn! Katarina đứng dậy, ném xuống mặt bàn vài đồng vàng, sau đó quay lưng bỏ đi. Hình ảnh đến đây thì dừng lại. Từ đầu đến cuối, Katarina hoàn toàn không hỏi liệu mình có thể quay trở lại được Valoran hay không! *** Johny rơi nước mắt. Hắn đưa tay, vuốt lên gương mặt của Katarina. Dù đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng hắn vẫn ghi tạc gương mặt của cô ấy trong tim. Dường như mới chỉ hôm qua thôi, khi Katarina còn cười rạng rõ khi được hắn cầu hôn. - Đồ ngốc, em hoàn toàn có thể bỏ mặc anh mà! - Nếu như lúc đó, cô ấy bỏ anh và chạy vào Sương Mù, chắc chắn cô ấy sẽ quay lại Valoran. Với sức mạnh của cô ấy, em nghĩ anh không cần phải lo về số phận của gia tộc Du Couteau rồi chứ? - Ra vậy! Lí do anh xuất hiện ở Valoran không phải tình cờ, mà là để hoàn thành hứa hẹn của em với Katarina! - Một phần là vậy! Phần còn lại... - Là để biến anh thành... thế này! Một tên bạo chúa! Trong một lúc lâu, không ai nói gì. Cả hai chỉ đứng yên đó, như hai bức tượng đá. Thế rồi Johny hít sâu một hơi. - Liệu có cách nào để những chủng tộc này sống hòa thuận với nhau không? - Cùng một chủng tộc còn đấu đá nhau, anh hi vọng gì vậy! Tuy vậy, mâu thuẫn sẽ thúc đẩy phát triển, anh biết mà! Johny cảm thấy không gian bắt đầu có dấu hiệu lung lay sụp đổ. - Đến lúc rồi à? - Ừm! Johny ôm chầm lấy Isa, hít hà mái tóc nàng, ghì chặt nàng, như muốn khắc tạc tất cả vào trong lòng. - Vĩnh biệt Isa! - Tạm biệt, Johny! Hắn có thể cảm thấy những dòng nước ấm thấm ướt vai áo. Và rồi hắn ngồi dậy, trong căn phòng màu trắng. Đầu hắn vẫn đang gối trên đùi của Elsa, lúc này đang vuốt ve mái tóc hắn. Thật kì lạ, khi chỉ vài... phút trước, hắn vẫn còn vô cùng căm hận tồn tại này, nhưng giờ hắn lại cảm thấy yêu thương cô ta hết mực. Nỗi căm ghét của hắn bây giờ lại dành cho bản thân mình. - Đừng tự trách, Johny! Suy cho cùng, chính sai lầm mới tạo nên cậu, và ta như bây giờ! Mà đấy, ta có một câu chuyện rất thú vị vừa mới thấy luôn! Johny im lặng, nhìn chằm chằm vào Elsa. - Ở một thế giới nào đó, có truyền thuyết nói rằng, chỉ cần ai đó trèo được lên đỉnh núi thánh, họ sẽ được đáp lại một ước nguyện. Có người đã vượt qua bao gian khổ, lên được tới đỉnh núi, và xin thần linh cho thời gian quay trở lại, để anh ta có thể sửa sang mọi lỗi lầm. - Thần xuất hiện, từ chối thực hiện ước vọng này, bởi vì nó hoàn toàn vô nghĩa. Thần hoàn toàn có thể đưa dòng thời gian quay trở lại, nhưng anh ta hiện tại được tạo thành bởi sai lầm trong quá khứ, nếu như xóa bỏ sai lầm quá khứ thì liệu có còn tồn tại anh ta hay không? Còn nếu như cứ cố chấp, thì anh ta cũng sẽ trở lại quá khứ, nhưng những ký ức của anh ta cũng sẽ bị xóa bỏ, bởi chúng không-tồn-tại! Và như vậy, người đó vẫn sẽ phạm lại sai lầm như ban đầu mà thôi. Cậu hiểu ý ta nói chứ, Johny? Elsa đưa tay, nhón lấy một loại quả ngọt màu đỏ trông như quả mận trên bàn kính, bỏ vào miệng. - Tuy nhiên cậu đã hoàn thành xong màn chơi của mình, nên ta sẽ cho cậu một nguyện vọng! Bất cứ thứ gì! Johny ngồi dậy, quỳ xuống đầy thành kính trước Thần. - Thưa nữ thần, xin người hãy tua ngược dòng thời gian của Valoran về thời điểm trước khi Katarina bị Sương Mù đưa đi. Và để cho Tòa Thành Trắng... ngủ yên vĩnh viễn! - Cậu... rất thông minh, Johny! Elsa thở dài, đưa tay nhấc Johny đứng lên. Thần phủi phủi vai hắn. - Hủy diệt Tòa Thành Trắng là chuyện không khó, bởi nó vốn là một hộp cát do ta tạo nên. Song, hoàn nguyên sự vật sự việc trên Valoran cần rất nhiều... chi phí! Cậu có trả nổi những chi phí đó không? - Cho dù là dùng cả tính mạng mình, thưa thần linh! Thần nợ họ quá nhiều, nên chỉ có hoàn nguyên mới có thể trả nổi cái giá ấy! - Vậy thì, như cậu mong muốn, Johny... Hắn cảm thấy sức mạnh đang dần rời khỏi thân thể mình. Thân hình quái vật nhanh chóng tan rã, trả lại đó hình hài một cậu nhóc mười bảy tuổi, với mái tóc bù xù yếu đuối và gương mặt dễ thương vô cùng. Cơn buồn ngủ trĩu nặng ập tới. "Giấc ngủ ngàn thu!", hắn thầm nghi! Johny gắng gượng mở mắt. - Còn một câu hỏi, mong nữ thần hãy giải đáp cho con! Rốt cuộc tầng là gì? Elsa mỉm cười đắc thắng, giống như biết chắc hắn sẽ hỏi vậy. - Tự nhìn đi! Thần hôn lên mắt phải của hắn, và Johny thấy được, sự thăng tiến về sức mạnh của sinh vật theo góc nhìn vũ trụ. Chín tầng, tầng cao hơn bằng tầng dưới nhân mười lần. Hắn nhìn thấy, qua góc nhìn thứ nhất, sức mạnh của mình tăng lên vù vù. Tầng thứ sáu đột phá giới hạn của mặt đất, tầng thứ tám vượt qua giới hạn của thế giới. Và tầng thứ chín... - Đẹp quá! Johny nhìn thấy bộ mặt thật của vũ trụ, than một tiếng, rồi hóa thành tro bụi. *** Valoran - Lục soát cẩn thận! Không được để cô ta chạy trốn! - Giơ cao đuốc lên! Đi thành nhóm ba người! Cẩn thận cô ta ám sát ngược! - Cho dù lật tung doanh trại này lên cũng phải tìm bằng được nó! Tiếng mắng chửi, tiếng người nhốn nháo khắp mọi nơi. Những cây đuốc sáng rực, giương cao, đẩy lùi bóng đêm khỏi trại lính. Những chiếc thương dài lăm lăm đâm vào từng bụi cây, kiểm tra xem có ai trốn ở trong không. Từng đội lính xếp thành hàng chạy rần rần, kiểm tra từng chiếc lều. Họ không bỏ sót bất cứ một ngóc ngách nào, kể cả trần nhà. Họ biết đối thủ của mình là một sát thủ đại tài. - Đây! Cô ta ở đây! Trợ giúp! Mau! Bất chợt có tiếng hô lớn. Đám lính vội vàng ùa tới. Tiếng vũ khí va chạm loảng xoảng. Những ngọn đuốc chợt tắt. Katarina chạy vào trong lùm cây. Chỉ cần trốn vào đó, lũ lính Demacia sẽ không tài nào tìm được cô đâu. Thế nhưng sao cô bỗng cảm thấy trống rỗng lạ thường! Trái tim của cô quặn lại, mong chờ một thứ gì đó sẽ diễn ra, nhưng chẳng có gì xảy ra cả! Katarina nuốt khan một hơi, cổ họng nghẹn lại. Nước mắt cô đột nhiên tuôn trào. Cô chui vào một bọng cây, đưa hai tay lên che miệng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng. Giữa một bầy lính cầm đao kiếm đuốc sáng lùng sục, không ai ngờ rằng tiểu thư Katarina, tộc trưởng tạm thời của dòng họ Du Couteau, đang co mình khóc rấm rứt bên trong một hốc cây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang