Ta là một con Goblin

Chương 0 : Dấu chấm tròn (2)

Người đăng: gelu567890

.
Nike thấy ngạt thở! Máu - nếu như gọi thứ dịch đen chảy trong mạch máu hắn là máu, chảy với tốc độ khủng khiếp lên trên não. Hai mắt gã sung huyết, cơ bắp rung bần bật khi nhìn thấy dung nhan của người con gái đang ngồi trên ngai vàng bằng băng kia. Vẻ đẹp của nàng không thể tả được, vì nó liên quan tới pháp tắc của vũ trụ. Nếu như hoàn hảo là mục tiêu tối thượng của vạn vật, thì sắc đẹp của nữ hoàng đã gần đuổi tới cái vạch cấm đó. Nike loáng thoáng cảm thấy không gian này có dấu hiệu sụp đổ ngay khi nữ hoàng buông bỏ lớp sương che mặt - chiều không gian này không thể chịu nổi lượng thông tin mà nữ hoàng đem lại. Hiện tại Nike nhìn thấy còn có cảm giác linh hồn run rẩy, nếu như là những sinh vật cấp thấp hơn hắn nhìn phải nàng, thì sẽ lập tức nát vụn linh hồn mà chết. Mặt trời không phải để phàm nhân nhìn trực tiếp vào, thần linh cũng vậy! Nhưng điều khiến Nike căm hận nhất, là vì hắn nhận ra gương mặt đó! Không hoàn mĩ tới cực điểm như này, mà bị hạ xuống, ở mức độ tối đa phàm nhân có thể chịu đựng! Isa! Nike lùi chân phải lại phía sau, nghiêng người, co tay phải lại súc thế. Không gian chung quanh tay hắn đặc quánh, xoắn lại trước sức ép từ nắm đấm. Và với tốc độ cực đại, Nike bật tới trước ngai vàng, chân trái dẫm nát bậc thềm, vặn eo tung ra cú đấm. Đòn đánh này, chất chứa tất cả thù hận của hắn! Cú đấm này, không chỉ bao gồm sức mạnh của bóng tối, mà còn ẩn chứa cả pháp tắc hủy diệt, luật nhân quả, không thể tránh né! Một đấm này, không gì cản nổi! Ba quyền hủy diệt, thức thứ nhất, Tru Thiên! Nắm đấm đen thùi lùi khựng lại giữa không trung, cách gương mặt của nữ hoàng một khoảng vài chục phân mà thôi. Nhưng Nike biết, vài chục phân đó sâu tựa như rãnh trời vậy! Nắm đấm của hắn không gặp phải một bức tường không thể cản phá, cũng không phải bị những kỹ xảo cao siêu liên tục xoắn bớt đi lực đánh. Không! Đơn giản chỉ là, sức mạnh của hắn bị xóa đi khỏi nắm đấm, và sau đó khựng lại giữa không trung. Thế nên, không có phản lực, cũng không có giảm tốc! Nike không bối rối. Hắn biết đối thủ của mình, kẻ có thể giật dây cả một thế giới, chắc chắn không phải hạng xoàng! Nếu như chỉ cần Tru Thiên mà có thể kết thúc mọi chuyện thì lại đơn giản quá! Nike vận lực. Bắp tay phải của hắn rung nhè nhẹ - dấu hiệu cho thấy hắn bắt đầu sử dụng tiếp tới cộng hưởng. Năng lường đổ dồn như thác xuống bàn tay hắn, cuộn xoáy lại như một vòi rồng, thế rồi Nike đấm! Khác với thức thứ nhất của Ba quyền hủy diệt, Diệt Địa là một cú đấm móc xoáy. Tinh túy của chiêu thức này không phải là tụ tập sức mạnh trong một đòn, rồi bùng nổ để tạo ra lực đẩy, mà là đem năng lượng xoáy liên tục, như một vòi rồng xé nát đối thủ. Nếu như nữ hoàng là mặt đất, thì Nike chính là thiên tai, là lốc xoáy cấp độ diệt thế. Quyền này đánh ra, trời tan đất nát! Hoặc đó là những gì Nike từng nghĩ! Lại một lần nữa, nắm tay của hắn khựng lại giữa không trung! Tất cả những gì nữ hoàng làm, chỉ là liếc nắm đấm của hắn một cái, và thế là nó dừng lại! Giống như cánh tay này hoàn toàn thần phục trước chủ nhân mới của mình vậy! Nàng đưa tay lên - Nike để ý cô ta đeo găng, cũng được dệt nên từ vô số tinh thể băng, theo một cấu trúc rất lạ, dường như muốn thêu nên thứ gì đó, Nike cố gắng phân tích nhưng không tài nào hiểu được. Nàng đặt tay lên trước ngực hắn, và lần đầu tiên mở miệng. Tiếng của nàng thanh thúy như chuông bạc, ngân vang như pha lê, phá tan toàn bộ sự tĩnh lặng trầm lắng của đại sảnh. - Ba quyền hủy diệt, thức cuối cùng, Vũ Trụ Sụp Đổ! Nike cứng đờ người! Tại sao...? - Ta đùa thôi! Trước khi Nike kịp nghĩ ngợi gì, đột nhiên nữ hoàng ẩy nhẹ vào ngực hắn, và khiến hắn ngã nhào - đây là luật nhân quả, đã đẩy chắc chắn sẽ ngã, bất kể Nike có đứng vững đến như nào! Chỉ riêng động tác này thôi đã để Nike thấy rõ chênh lệch giữa cả hai! Nike rơi khỏi ngai vàng, lưng chạm xuống một lớp nệm mềm tới mức hắn như chìm vào trong đó. Lực đàn hồi hất hắn bật dậy, và Nike đang ngồi trên một chiếc sô pha bọc da trắng, trong một căn phòng cũng mang màu trắng nốt. Đó là một căn phòng không quá rộng, với bốn vách tường và đá hoa cương lát sàn lau bóng loáng. Gần cửa sổ kê một bộ bàn ghế, cũng là bộ sô pha Nike đang ngồi. Qua hai tấm rèm cửa phất phơ trong cái gió man mát nhẹ nhàng của buổi ban chiều, Nike nhìn thấy mặt trời, như một gã đồ tể hung tợn, đang vung lên những nhát cắt thô bạo, xé phăng đám mây trắng lười nhác lơ lửng trên kia thành nhiều mảnh nhỏ. Ở phía dưới, Nike nhìn thấy núi đồi trùng điệp xanh xám đan vào nhau. Có một dòng sông ngoằn ngoèo uốn lượn, giống như một con mãng xà khổng lồ, từ tốn trườn trên thế gian, đem lại sự sống cho muôn vào sinh linh nơi nó đi qua. Hắn đánh không lại! Giây phút hắn ngồi trên chiếc ghế sô pha này, Nike đã biết điều đó! Toàn bộ sức mạnh của hắn đã biến mất! Nó không phải là bị áp chế, hay suy yếu, mà là không tồn tại! Giống như Nike chưa từng chạm tới được thứ sức mạnh cấm kỵ - hài hước thật, đến lúc này, Nike tự hỏi thứ đồ chơi trẻ con đó, thứ hắn cho là tà ác không thể tưởng tượng, có thật sự là "cấm kỵ" hay không nữa? Bên cạnh hắn, nàng đang cầm một ly trà màu xanh biển, rót cho mình một tách đầy ắp thứ chất lỏng màu xanh lấp lánh, giống như màu chiếc váy của nàng vậy! - Muốn uống không? Nàng mỉm cười, đặt chiếc tách sứ xuống trước mặt hắn. Nike im lặng, tay tỳ lên đầu gối. Đã đến nước này, hắn không đánh lại, vậy thì muốn chém muốn giết mặc bay! - Chắc hẳn cậu có rất rất là nhiều câu hỏi muốn hỏi ta đúng không? Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Hay là để ta tự giới thiệu bản thân nhé! Tên của ta là Elsa, nhưng ta cũng có nhiều tên và gương mặt lắm. Cậu có thể gọi ta là thần nếu thích! - ... - Cậu không muốn nói chuyện sao? Hay là chúng ta thay đổi không khí một chút nhé! Khi Elsa nói muốn đổi không khí, cô ta thật sự muốn đổi-không-khí! Một cơn gió mặn ấm đập thẳng vào mặt Nike, khiến hắn không khỏi híp nhẹ mắt. Giờ bọn họ đang nằm trên hai chiếc ghế nghỉ nơi bãi biển đông đúc, với cát vàng rực rỡ và ánh nắng mặt trời chói lòa trên đỉnh đầu. Đằng sau họ là một chiếc lọng che nắng rất to màu cam, đặt cạnh chiếc bàn nhỏ đựng đồ uống ướp lạnh. Elsa đã đổi trang phục từ bao giờ. Cô nàng hiện tại đang mặc bộ đồ bơi một mảnh màu trắng, với phần ngực, bụng và eo khoét sâu, để lộ ra chút da thịt ẩn hiện gợi cảm không thôi. Không dưới một tá đàn ông đang nhìn cô nàng, đấy là Nike còn không thèm đếm kĩ! Trong bộ đồ bơi này, vẻ đẹp hình thể phồn thực của Elsa để lộ ra không sót một chút gì! Nếu như nữ hoàng nghỉ trên ngai vàng là thần thánh bất khả khinh nhờn, thì Elsa nơi bãi biển là con ác quỷ nhục dục đẹp đẽ nhất, tràn ngập nhựa sống và xuân sắc, tới mức dùng thân hình ma quỷ cũng không thể mô tả hết vẻ đẹp của nàng. Với mức độ như này, cho dù là ma quỷ, cũng sẽ được tôn thờ là nữ thần sắc đẹp và tình yêu! Elsa duỗi chiếc chân dài bóng loáng của mình, khều khều chân Nike - hắn nhận thấy mình vẫn đang ở trong hình dạng ác ma, song có vẻ như cả bãi biển chẳng ai thấy điều đó là "bất thường"! - Thấy chỗ này thế nào? Nike không đáp. Hắn nhận ra nơi này. Mặc dù lúc đó nó không có nhiều người như vậy! Lúc đó, chỉ có hắn và... Isa! Chứng kiến một người mang hình dạng Isa tại một nơi tràn đầy hoài niệm khiến hắn đau đớn không thở nổi! Hắn nghĩ trái tim mình đã bị bóng tối nuốt chửng, cho tới khi Elsa chọc lưỡi dao vô hình vào nó. Cô ta muốn gì đây? - Cậu không thích nơi này à? Để ta đổi tiếp sang cảnh khác nhé! Không gian chung quanh cả hai liên tục thay đổi. Lúc thì họ đứng cùng nhau ở sườn đồi, ngắm nhìn ánh chiều tà vàng rực buồn man mác. Có lúc thì hắn thấy mình và Elsa, tay trong tay, tản bộ trên con đường lát đá trắng xám. Lại có thời điểm, Elsa và hắn nằm dài trên bãi cỏ xanh mướt, đầu chạm vào nhau, ngắm nhìn cánh đồng mây trải dài tới đường chân trời. - Như vậy thì sao? Giọng nói nũng nịu phát ra từ người con gái đang ôm hắn đằng sau lưng. Bọn họ đang nằm trên một chiếc giường phủ ga và chăn màu trắng, trong một căn phòng ngủ nhỏ nhắn với đầy đủ các thiết bị tiện nghi. Ánh nắng hắn qua ô cửa sổ, nhảy múa xung quanh gian phòng như chào mừng chủ nhân của nó quay lại. Đó là căn phòng ngủ của hắn ở Tòa Thành Trắng. Hơi ấm da thịt của người con gái đang quàng tay ôm qua ngực hắn bỏng rát, khiến hắn như muốn cháy thành tro. Vòng tay mỏng manh mềm mại yếu đuối kia dù chỉ ôm nhẹ nhưng Nike tưởng như đang bị một chiếc đai sắt khổ hạnh siết chặt quanh lồng ngực. Nàng thở nhè nhẹ lên lưng hắn, thì thầm. - Nhớ em không, Johny? Nike bật khóc! Hắn gào lên trong tâm thức! - Đã đủ chưa?! Cô còn muốn hành hạ ta đến thế nào nữa! Rốt cuộc cô là cái quái gì hả?! Cô muốn ta nói sao? Mẹ kiếp! Nhìn đi, ta làm gì có mồm, có mũi, có tai! Tất cả những thứ này là do ai ban tặng? Là ai đẩy ta tới bước đường này hả? Muốn chém muốn giết làm nhanh gọn giùm! Họ trở lại căn phòng trắng. Elsa nhìn hắn - lúc này đang thở hổn hển, tay chống vào vịn ghế. Cơn giận quét qua hắn như một vòi rồng, cuốn phăng tất cả sự bình tĩnh và thổi bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Song ngoài tức giận, hắn biết làm gì đây? Hắn thậm chí còn không có quyền tự hủy diệt, Elsa sẽ ngăn hắn lại ngay khi ý nghĩ đó kịp truyền tới tứ chi! Nàng kéo nhẹ đầu hắn, đặt lên đùi mình. Nike không phản kháng, dù sao hắn cũng không chống cự được! Không hiểu sao khi gác đầu lên đùi nàng, hắn bỗng thấy trong lòng an tĩnh lạ thường. Giống như nữ thần có một năng lực giúp hắn xua tan đi những tâm tình tiêu cực vậy! Nàng mỉm cười, dùng tay vạch một đường cong trên gương mặt hắn. - Giờ cậu có thể nói rồi đấy! Nike há miệng. Hắn đã có lại miệng của mình rồi sao? Song chẳng phải hắn đã đánh đổi chúng để lấy sức mạnh ư? - Cô là ai? Chất giọng khàn khàn quen thuộc! Đó đã từng là giọng hắn, giọng nói của kẻ đau thương tột cùng, kẻ đã khóc cạn nước mắt, và lạc lối trên con đường hận thù! Và tiếng chuông bạc lanh lảnh cất lên, xua tan đi toàn bộ sự u ám, làm cả gian phòng như bừng tỉnh! - Ta nói rồi còn gì! Ta là Elsa, hoặc với cấp độ sinh vật như cậu thì coi ta là thần cũng được. Dù sao hiếm có việc gì mà các cậu đề ra ta không làm được lắm! Nike nghiền ngẫm từng câu từng chữ hắn nghe được. - Như vậy, tất cả mọi chuyện ở Tòa Thành Trắng đều là do cô đạo diễn hay sao? - Ồ thôi nào Nike! Cậu biết rõ rồi còn hỏi! Hiện tại chỉ có hai chúng ta mà thôi, không cần phải ngại ngùng! - Thực ra thì ta có thể lờ mờ nhận ra được một vài chuyện! Phần khác thì do Mengsk gợi ý, song tựu chung lại mọi thứ vẫn cứ mù mờ như màn sương mù vậy! Nike thở dài. Hắn yêu cái cảm giác được luồn tay vào tóc. Những ngón tay ngọc thon dài cà nhẹ lên da đầu hắn, gạt những sợi tóc ra như những kẻ bộ hành rẽ cỏ tìm vàng. Hắn không chắc Elsa có thể tìm được gì trên đầu hắn, nhưng cảm giác tê tê khoan khoái này khiến Nike thoải mái không thôi. - Johny! Một cặp môi thơm khẽ quệt qua má hắn. Nike mở mắt. Hắn đang đứng trên một đại lộ vô cùng thân quen. Mặt đường được lát đá xanh phẳng lì, quét tước sạch sẽ, với những hàng cột đèn tỏa ánh sáng rực rỡ, chạy dài tới cuối góc phố và rẽ ngoặt sang phải. Ngọn đèn nhún nhẩy, hắt lên mặt đường vài hình bóng chạy dài, uốn éo mỗi khi có gió thổi qua. Bên cạnh hắn là một người con gái, trong chiếc váy đầm hở lưng màu mận đỏ, tóc vấn cao đầy sang trọng, cùng chiếc áo khoác lông thú trên vai. Nàng nhìn rất giống Elsa, song chỉ cần một cái liếc mắt, hắn biết đó là ai! Isa! Nike nuốt nước bọt, run run mở miệng. - Rốt cuộc em là ai? - Elsa là một thực thể cực kì hùng mạnh. Nếu coi một thế giới phổ thông như hạt bụi, thì cô ấy giống cá voi vậy! Bản thân sự tồn tại của Elsa cũng đủ xé nát thế giới chiều thấp ra rồi, nên cô ấy sẽ tạo ra những phân thân, với sức mạnh vừa đủ để hành tẩu trong các thế giới đó. Em là một phần của Elsa. Isa cụp nhẹ hai hàng mi xuống, những sợi mi dài rung rinh khi nàng làm vậy. Đột nhiên nàng ngẩng mặt lên, mỉm cười rạng rỡ. - Anh có muốn hộ tống em một đoạn không? Nike nghĩ ngợi nửa giây, sau đó đưa khuỳnh tay ra để Isa vòng qua. Hắn nhận thấy trên người đang mặc một bộ lễ phục tuxedo điển hình, với sơ mi trắng, quần tây đen và áo khoác đuôi tôm. Trên cổ hắn là nơ con bướm, cũng màu đen nốt, đen như chính hắn vậy! - Anh có nhớ con phố này không Johny?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang