Ta Có Một Thanh Đồ Đao (Ngã Hữu Nhất Bả Đồ Đao)

Chương 22 : Bạch Phượng

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:05 07-11-2025

.
Kỷ Sửu năm, tháng nào đó, ngày nào đó. Xung Long Sát Bắc. Nên an táng, kị xuất hành. Mặt trời mới lên, vạn vật thức tỉnh. Trong luyện công phòng đứng một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, hắn mặc bạch y giản dị, tay cầm mộc kiếm, vụng về luyện tập kiếm kỹ cơ bản nhất. Xuất kiếm, thu kiếm. Xuất kiếm, thu kiếm. Xuất kiếm, thu kiếm. Mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, mười vạn lần... Hắn tựa hồ chưa từng cảm thấy luyện kiếm là một chuyện buồn tẻ. "Ta chưa từng thấy có người luyện kiếm như vậy, ngươi cứ như người máy không biết mệt mỏi." Người luyện kiếm không chán, người xem kiếm lại chán rồi. Đông Phương Cực dừng động tác, hắn sớm đã bị mồ hôi thấm đẫm. Vân Dục mặt đầy siểm nịnh, từ trên giá gỗ lấy xuống khăn mặt, cung cung kính kính đưa cho Đông Phương Cực. "Ngươi có chuyện gì?" Đông Phương Cực nhìn người đàn ông mất tai trái trước mặt, người từng là nam tử hùng dũng thân mặc cẩm y kia. Giờ phút này, hắn bày ra một tư thái cực thấp. Tai trái của Vân Dục là do Đông Phương Cực cắt xuống, nhưng hắn tựa hồ căn bản không thèm để ý. Không ai có thể không thèm để ý loại chuyện này. Đông Phương Cực minh bạch, rất rõ ràng, cho nên hắn hỏi cũng rất trực tiếp. Vân Dục xoa xoa tay, cười nói: "Đông Phương huynh, mấy ngày trước có nhiều chỗ đắc tội, cho nên tiểu đệ cố ý đến thỉnh tội." "Ồ." Đông Phương Cực không nhận khăn mặt Vân Dục đưa tới, mà đi về một bên. Vân Dục gấp, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, vội vàng theo lên. "Để biểu đạt sự áy náy với Đông Phương huynh, ta cố ý đưa tới một mỹ nhân, nói ra thì, nàng và Đông Phương huynh còn có chút duyên phận." Lỗ tai của hắn động đậy, dừng bước. Vân Dục cuồng hỉ, biết có hy vọng, lập tức phủi tay, một nữ nhân đi vào cửa luyện công phòng. Nữ nhân mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, diện mục không mấy nổi bật, nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú. Nữ nhân như vậy cũng có thể xưng là mỹ nhân? Con mắt màu tro tàn của Đông Phương Cực nhìn về phía nữ nhân, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng. Hắn không quen biết nữ nhân này, càng đừng nói đến có duyên phận gì với nàng. "Đại nhân tốt, ta gọi Bạch Phượng." "Ngươi có quan hệ với ta?" Vân Dục mặt chồng chất tiếu dung, tiếp lời nói: "Có quan hệ, có quan hệ rất lớn." Đông Phương Cực trầm mặc. Hắn có chút hối hận, hắn có lẽ không nên nhân từ như vậy. Lấy đi tính mạng của người trước mắt, căn bản chính là chuyện chỉ có lời chứ không lỗ. Cảm giác được bầu không khí có chút ngưng kết, Vân Dục xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: "Đông Phương huynh ngươi từng cứu tính mạng của nàng." Đông Phương Cực lạnh như băng nói: "Ta chỉ giết người, chưa từng cứu người." Nghe được lời này, Bạch Phượng nhẹ cắn môi dưới, nước mắt tại hốc mắt của nàng chảy quanh. "Đông Phương đại ca, hẳn là ngươi thật sự đã quên rồi, năm trước lúc đó..." Đông Phương Cực nhìn chằm chằm mặt Bạch Phượng, suy tư một lát, hắn tựa hồ là còn thật sự đã gặp qua. "Ngươi là người hầu của con lợn chết đó?" Đông Phương Cực nhớ tới rồi. Năm trước, hắn cùng một danh sát thủ ngân bài nảy sinh tranh chấp, tên sát thủ kia chịu thua hắn, nhưng hắn lại không muốn hòa giải, mà là đi đến trụ sở của tên sát thủ kia. Vị sát thủ ngân bài kia, tổng cộng có năm tên người hầu, toàn bộ đều là mỹ nhân kiều diễm. Sát thủ lâu sẽ không nhọc lòng người hầu là bưng trà rót nước cho sát thủ, hay là làm chuyện khác. Sự thật là, trừ một phần là người hầu do sát thủ lâu nuôi dưỡng từ nhỏ, đại bộ phận đều là sát thủ mua từ bên ngoài hoặc cướp về. Đông Phương Cực rất muốn quên mất ngày đó, nhưng có một số thứ, càng là muốn quên, ký ức lại càng kiên cố. Căn phòng hương diễm, năm nữ nhân không có chút che lấp nào, bị đủ loại hình cụ trói buộc. Đông Phương Cực không thể quên thanh kiếm của hắn đâm vào cổ họng con lợn béo đó, khi con lợn béo che cổ của mình, phát ra tiếng "lạc lạc", thần sắc của những nữ nhân tóc tai bù xù kia vừa kinh khủng lại vừa hoan hỉ. "Ta chính là một trong số những người hầu đó, nhưng ta tự do rồi, bây giờ ta cũng trở thành một sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ đồng bài." Bạch Phượng che mặt của mình, ngồi xổm xuống. Không ai có thể lý giải từ gia súc biến thành người, là cảm thụ như thế nào. Nhưng rất hiển nhiên, Đông Phương Cực không có ý định xem tiếp đi, hắn quay đầu đi. "Ta không cứu ngươi, ta chỉ là giết hắn, chỉ vậy mà thôi." Hắn cũng rất kỳ quái, nguyên tắc của hắn từ trước đến nay là diệt cỏ tận gốc. Nhưng mà lúc trước hắn vì sao không giết người hầu của sát thủ ngân bài kia? Bạch Phượng mím môi, trên mặt nổi lên sắc hồng. "Nhưng là, Đông Phương đại ca ngươi đích xác là ân nhân cứu mạng của ta, cho nên ta nhất định phải báo đáp ngươi." Đông Phương Cực bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, một sát thủ đồng bài vậy mà lại muốn báo đáp hắn, nàng có thể thay hắn giết loại người như hắn sao, ví như Triệu Khách? Ví như một số kẻ địch mà hắn che giấu? "Ngươi có thể báo đáp ta cái gì?" Ma xui quỷ khiến, Đông Phương Cực còn thật sự hỏi. Hỏi xong hắn cũng cảm thấy chính mình hình như biến thành có chút kỳ quái. Biến hóa này là từ lúc nào xuất hiện? Đông Phương Cực bắt đầu trầm tư. Bạch Phượng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Vân Dục cười cười. Nghe tiếng tơ mà biết nhã ý, hắn ở phương diện này rất giỏi, thế là hắn lặng lẽ đi ra cửa luyện công phòng, tiện tay đóng lại cửa gỗ. "Cạch." Cửa đóng lại. Bạch Phượng do dự liên tục, mở miệng nói: "Đông Phương ca ca ngươi luyện kiếm cũng mệt mỏi rồi, không bằng tới giường của ta nghỉ ngơi một chút." Ý tứ nữ nhân mời nam nhân đến chỗ mình ở lại, từ xưa đến nay đều là không cần nói cũng biết. Đông Phương Cực sững sờ, hắn từ suy nghĩ thanh tỉnh lại. Chỉ thấy dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, một giai nhân chậm rãi tiếp cận hắn, sau đó nhẹ nhàng dựa vào trên vai của hắn, khí nóng ẩm ướt mềm mại thổi vào lỗ tai của hắn. "Được." Đông Phương Cực trả lời cực kỳ thống khoái. Hắn không phải trẻ con, đối với loại chuyện này, vốn không cần từ chối. Tay Bạch Phượng trở nên ôn nhu mà giàu tính trêu chọc, mắt của nàng hàm ẩn làn thu thuỷ, thân thể của nàng cũng triệt để chui vào trong lòng Đông Phương Cực. Từ xa nhìn lại, hai người hầu như dính đến cùng một chỗ. Đông Phương Cực không dùng tay trái để ôm nàng, mà là vuốt lên sau gáy của nữ sát thủ. "Ngươi tên là Bạch Phượng?" "Đúng." Trong mắt nữ nhân toàn bộ đều là thân ảnh của nam nhân, nàng vong tình hôn, để nghênh hợp. Đông Phương Cực bỗng nhiên đẩy nữ nhân ra. Bạch Phượng ngơ ngẩn, cười cười một cách miễn cưỡng, nói: "Đông Phương ca ca, là ta quá gấp rồi, nếu như ngươi thích chủ động, chúng ta trở về đi." Đông Phương Cực cau chặt mày, hắn cảm thấy nữ nhân trước mắt này có chút cổ quái. Nhưng mà, hắn lại nhẹ nhõm. Nữ nhân đã trải qua kinh nghiệm như vậy, luôn sẽ có điều khác biệt so với nữ tử bình thường. Thế là, bọn họ cùng đường. Tay trái của Đông Phương Cực bị Bạch Phượng nắm chặt, Bạch Phượng tựa hồ rất sợ mất đi nam nhân này, ân nhân cứu mạng của nàng. Xuyên qua hoa bụi u ám, từ một con đường nhỏ lát đầy đá cuội đi đến một căn phòng. Phía ngoài phòng treo đèn lồng màu đỏ, tựa hồ là đang chúc mừng hỉ sự. Bên trong truyền ra tiếng chén rượu va chạm cùng tiếng oẳn tù tì của nam nhân. Đông Phương Cực dừng lại. "Bên trong là ai?" Sắc mặt Bạch Phượng cũng có chút không tốt, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Đông Phương Cực, cố gắng cười nói: "Là người hầu của ta, Đông Phương ca ca ngươi đừng tức giận, ta lập tức để bọn họ rời đi." Nói xong, nàng vặn eo, chui vào trong phòng. Rất nhanh, bên trong phòng không còn tiếng động. Một lát sau, Bạch Phượng đi ra, nàng đổi một bộ y phục, y phục làm bằng sa mỏng, mỏng như mây khói. Không nam nhân nào có thể cự tuyệt loại dụ hoặc này. "Bọn họ đi rồi, từ cửa sau." "Người hầu của ngươi đều là nam nhân sao?" "Nam nhân luôn luôn hiểu chăm sóc nữ nhân hơn, không phải sao?" Bạch Phượng cười, vuốt vuốt mũi Đông Phương Cực. Đông Phương Cực một tay ôm lấy Bạch Phượng, đâm sầm vào cửa phòng. "Oan gia, nhẹ một chút." Bạch Phượng giận dỗi, nhưng trong ngữ khí lại mang theo một cỗ mị ý khiến lòng người ngứa ngáy. Nàng không chỉ nói chuyện mị, mà người cũng mị. Loại cảm giác này rất khó hình dung, một nữ tử thanh tú lại có vẻ mị ý hoàn toàn khác với bề ngoài. Rất nhiều nam nhân thích loại phong cách này. Khó trách Vân Dục lại nói đây là một mỹ nhân. Đông Phương Cực cúi đầu, bỗng nhìn thấy trước mặt một khuôn mặt phù dung tú lệ, hai má ửng hồng, mắt sáng như sóng nước, trong ánh mắt vừa có lòng thương xót, vừa có ngượng ngùng. Đông Phương Cực ném Bạch Phượng lên giường. Đây là một cái giường lớn bằng gỗ trầm hương rộng sáu thước, bên cạnh treo màn lụa trân quý, trên màn thêu lẻ tẻ vài đóa hoa hải đường. Bạch Phượng bị hung hăng ném lên giường, nhưng cũng không giận, ngược lại còn cười duyên, ý đồ kéo tay Đông Phương Cực, nhưng không kéo được. Đông Phương Cực cứ thế lạnh lùng nhìn Bạch Phượng. "Để nam nhân của ngươi đều đi ra đi." Nụ cười của Bạch Phượng cứng đờ, sau đó tức giận cong môi. "Oan gia, vẫn còn đang ăn giấm sao?" Đông Phương Cực trầm mặc. "Những người đó chỉ là người hầu của ta, bình thường được ta phái ra ngoài đi làm việc." Đông Phương Cực tiếp tục trầm mặc. "Được rồi, ta biết rồi, ngươi nguôi giận đi, ngày mai ta liền giết bọn họ, như thế nào?" Trong phòng của sát thủ chưa bao giờ thiếu khuyết binh khí, Đông Phương Cực đi hướng trước gương đồng trang điểm của nữ tử, tiện tay cầm lên một cây trâm. "Bọn họ bình thường đều đi ra ngoài chiêu đãi khách nhân cho ngươi sao?" "Ngươi còn nói như vậy, ta thật sự tức giận rồi đó!" Bạch Phượng nhảy một cái trong lòng, trên mặt lại vẫn làm ra bộ dáng tức giận. Đông Phương Cực nói: "Sát thủ từ trước đến nay chỉ là sát thủ, sát thủ không ý vị là phải biết võ công. Có kẻ hạ độc, có kẻ dịch dung, lại càng có độc xà giỏi dùng mỹ nhân kế, chỉ cần có thể đưa người vào chỗ chết, đều là sát thủ hợp cách." Lòng bàn tay Bạch Phượng thấm ra mồ hôi lạnh. "Oan gia, đến cùng ngươi đang nói cái gì?" "Cho nên, ngươi có thể từ một người hầu trưởng thành thành một sát thủ đồng bài, ta không kinh ngạc, dù sao ngươi có một bộ túi da tốt." Đông Phương Cực tay trái cầm cây trâm, nhẹ nhàng lướt qua bắp chân của Bạch Phượng. Động tác của hắn rất ôn nhu, ôn nhu mà phảng phất đang vuốt ve sau lưng tình nhân. Trong mắt Bạch Phượng lóe lên một tia kinh hãi. Nàng run rẩy nói: "Ngươi đây là có ý gì?" "Ba người đàn ông kia, đều là tình nhân của ngươi, mà ngươi lại muốn lừa gạt ta." "Ta cũng không dám lừa gạt ngươi." "Vậy ngươi vì sao muốn cười?" Ánh mắt Bạch Phượng nhìn về phía cánh tay trái của Đông Phương Cực, sắc mặt biến đổi, một nụ cười mỉa mai sinh ra. "Cười ngươi không tự biết, cười ngươi không tự lượng, cười ngươi chỉ có một cánh tay tàn phế lại còn đang giả lão sói vẫy đuôi!" Nàng bỗng nhiên xoay người, vậy mà từ trên giường lăn xuống đất. Rồi sau đó ba bóng người từ bên ngoài nhảy vào, một người rắc bột vôi, trực tiếp vung tới mặt Đông Phương Cực, hai người còn lại thì cầm đao, đã tiếp cận Đông Phương Cực! Bạch Phượng từ mặt đất bật lên, thẳng tắp lao về phía cửa. Nàng dù sao cũng là một sát thủ đồng bài, còn chưa ngây thơ đến mức nghĩ loại thủ đoạn này có thể ám sát Đông Phương Cực. Động tác của nàng rất nhanh, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Một bàn tay nắm lấy cổ của nàng, cứ như là chim ưng bắt gà con kéo nàng trở về. Con dao nhỏ của nàng rơi xuống đất, bởi vì một cây trâm nhọn mang theo máu tươi đang đâm vào cổ họng của nàng. Máu trên cây trâm, không phải của nàng. Gió nổi lên, bột vôi tán đi, hiện ra ba bộ thi thể nam nhân trên mặt đất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang