Ta Có Một Thanh Đồ Đao (Ngã Hữu Nhất Bả Đồ Đao)

Chương 14 : Tả Thủ Kiếm

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 17:53 07-11-2025

.
“Thanh kiếm ngươi ném đi ở đâu?” Cẩm y nam tử liếm môi một cái, trong mắt loé lên một tia tham lam quang. Một thanh bảo kiếm có giá trị liên thành, chỉ có quái nhân như Đông Phương Cực mới nói ném liền ném. “Không biết.” “Ngươi khẳng định biết.” Đông Phương Cực đương nhiên biết, hắn tự tay ném thanh kiếm ở bên tường một hộ nhân gia. Mà hộ nhân gia này, ở một tòa biên thành hoang vu. Hắn ở bên tường ngoài căn nhà của hộ nhân gia này, gặp một vị vô danh đao khách, tiếp đó bị chặt đứt một cánh tay, sau đó giống như một con chó chạy trốn trở về. Đông Phương Cực đương nhiên biết, nhưng hắn không muốn đi đối mặt. Ít nhất bây giờ không muốn đi đối mặt. “Ta cần ngươi biết.” Cẩm y nam tử cắn chặt răng, nhìn chằm chằm đôi mắt Đông Phương Cực, vẫn không từ bỏ. Ở trước mặt lợi ích, người giữ đầu óc thanh tỉnh đích xác rất ít người, ít đến đáng thương. “Ta không biết.” Câu trả lời của Đông Phương Cực hoàn toàn như trước đây. Thứ hắn không muốn biết, người khác vĩnh viễn không thể để hắn biết. “Ta gọi Vân Dục, ngươi hẳn là đã từng nghe qua danh tiếng của ta.” “Ta chưa từng nghe qua.” Thứ hắn không muốn nghe, người khác vĩnh viễn không thể để hắn nghe. Cẩm y nam tử từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới Đông Phương Cực sẽ có phản ứng như vậy, mặt nhanh chóng đỏ bừng như gan heo. Hắn trầm giọng nói: “Ta là Ngân Bài Sát Thủ trong Lâu.” “Ồ.” Đông Phương Cực bỗng nhiên cảm thấy rất hối hận, hối hận vì nghe thấy có người bảo hắn đứng lại liền đứng lại, hối hận vì lãng phí thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục loại chủ đề vô vị này. Thế là hắn quay người, không để ý tới Vân Dục với sắc mặt dần dần chuyển đen, tự mình đi về phía cửa luyện công phòng. Trong luyện công phòng có rất nhiều người bịt mặt khác, bọn họ sau khi nghe thấy cẩm y nam tử tự xưng là Ngân Bài Sát Thủ, trong mắt đều toát ra quang mang, một loại quang mang nịnh nọt. Bọn họ có thể đi sỉ nhục Kim Bài đã mất đi một cánh tay, nhưng lại không thể không nịnh nọt một Ngân Bài tứ chi đầy đủ. Sự kỳ lạ của nhân tính chính là ở đây. Vân Dục quát: “Đứng lại!” Bước chân của Đông Phương Cực hơi dừng lại, nhưng lại không giống lần trước ngoan ngoãn đứng lại. “Ta bảo ngươi đứng lại!” Vân Dục tức giận đến đỏ mặt tía tai, sải bước đuổi kịp Đông Phương Cực, sau đó một tay kéo ống tay áo phải nhẹ nhàng bay lượn của Đông Phương Cực. Vốn dĩ trong tay áo này đáng lẽ phải có một cánh tay. Đông Phương Cực dừng lại, hắn từ từ quay đầu lại. Đây là một đôi con mắt màu tro tàn, Vân Dục chỉ cảm thấy thiên địa cũng trong nháy mắt biến thành màu xám tuyệt vọng, hắn từ trước tới nay chưa từng thấy qua đôi mắt như vậy, chủ nhân của đôi mắt này rốt cuộc đã giết bao nhiêu người. Vân Dục toàn thân run rẩy một cái, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, trừng mắt nhìn Đông Phương Cực. Chỉ có điều loại trừng mắt này, là hắn tự cho rằng. Trên thực tế, tròng mắt của hắn vẫn luôn xoay tít. “Buông tay.” Âm thanh của Đông Phương Cực rất bình tĩnh, lại mang theo khẩu khí không thể nghi ngờ. Tay của Vân Dục run rẩy lên, lực đạo trên tay hắn không khỏi yếu đi vài phần, mấy ngón tay đều thoát ly tay áo. Nhưng hắn cuối cùng không buông tay, mấy ngón tay còn lại gắt gao nắm chặt. Hắn cảm thấy như vậy ít nhất vẫn chưa mất mặt. Nhưng sát thủ vốn dĩ không cần mặt mũi, sát thủ cần mặt mũi sớm đã biến thành một cỗ thi thể bị vứt bỏ ở dã ngoại hoang vu. Đáng tiếc Vân Dục cũng không hiểu. Đông Phương Cực không đi nhìn Vân Dục, mà là xuyên qua hắn nhìn về phía những người khác trong luyện công phòng. Trên mặt bọn họ hiện lên phần lớn là thần tình hả hê. Bọn họ đang hả hê tai họa của ai? Đang vui sướng tai họa của ai? Đông Phương Cực cúi đầu, nhìn mình ống tay áo trống rỗng. So với thân ảnh của Vân Dục, hắn dường như mới là kẻ yếu. Mà kẻ yếu thì chú định bị ức hiếp. Đông Phương Cực cười, nụ cười rất quỷ dị. Hắn là kẻ yếu? Từ biên thành trở về, hắn cảm thấy mình có chút biến hóa, bởi vì hắn vẫn luôn đang suy tư một chuyện. Chuyện Triệu Khách không lấy tính mạng của hắn. Trong nhận thức của Đông Phương Cực, hắn từ trước tới nay chưa từng thấy qua người như vậy, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy. Vậy mà lại chỉ để mình mất kiếm, liền tha thứ tính mạng của mình. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn rốt cuộc muốn gì? Đông Phương Cực quên mất cánh tay phải của mình, quên mất bảo kiếm của mình, trong đầu hắn, trong lòng của hắn, một bóng người cầm đao đứng trước mặt hắn. Sau đó hắn dần dần có một ý tưởng, một ý tưởng khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy chấn kinh. Hắn có muốn hay không cũng nhân từ một chút, khoan dung một chút. Cho nên Đông Phương Cực phớt lờ nhiều lần khiêu khích của Vân Dục, phớt lờ ánh mắt giễu cợt của tất cả mọi người trên đại điện. Nhưng dường như, hắn sai rồi. Có vài người, vĩnh viễn cũng không cách nào tha thứ. Có những lúc, kiếm phải xuất vỏ, máu phải chảy. Có một loại lời nói, nhất định phải lấy mạng người đi giải thích mới có sức thuyết phục. Mà người này, liền đứng trước mặt của hắn. Trong tiếng thở dài kỳ dị, kiếm bên hông Đông Phương Cực xuất vỏ rồi. Đây là một thanh trường kiếm chế thức, tất cả sát thủ của Sát Thủ Lâu đều có thể mỗi tháng nhận lấy một thanh. Loại kiếm thấp kém này không bằng thanh kiếm trước đây của hắn nhẹ và mỏng, trên độ sắc bén lại càng kém không biết bao nhiêu, thuộc về binh khí mà những sát thủ có thâm niên trong Lâu đều bỏ không dùng. Nhưng chỉ cần là kiếm, là có thể giết người. Bởi vì, đây là kiếm trong tay Đông Phương Cực. Vân Dục chỉ cảm thấy bên má trái có một trận gió lạnh lướt qua, một thứ từ trên vai của hắn rơi xuống. Hắn không tự chủ được duỗi tay tiếp lấy, đột nhiên phát hiện vai và lòng bàn tay của mình đã toàn bộ máu me, hắn xòe bàn tay ra, mới phát hiện thứ lạnh như băng này, vậy mà rõ ràng là một cái lỗ tai. Lỗ tai của mình! Ngay trong nháy mắt này, hắn mới cảm nhận được trên lỗ tai một trận thống khổ còn kịch liệt hơn cả nóng rực của hỏa diễm. Nửa người trên của hắn đột nhiên băng lãnh cứng ngắc, hai chân đột nhiên mềm nhũn, tay kéo tay áo cũng mềm nhũn, một tiếng “Phốc” ngồi xuống. Trên cánh tay cầm lỗ tai của mình, thật giống như có vô số độc xà đang bò, mồ hôi lạnh như mưa từ khóe trán hắn trào ra, khuôn mặt anh tuấn kia của hắn trở nên vặn vẹo biến dạng. “Ngươi điên rồi, ở đây xuất thủ!” Môi của Vân Dục đang run rẩy, toàn thân của hắn cũng đang run rẩy, hắn ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Cực mặt không biểu tình, da đầu tê dại. Sát Thủ Lâu không cấm sát thủ tàn sát lẫn nhau, nhưng có nhiều chỗ lại quy định không được động đao kiếm, tỉ như luyện công phòng. “Cái ngươi để ý hẳn là không phải vấn đề này, mà là ta đã giữ lại tính mạng của ngươi.” Cánh tay của Đông Phương Cực giống như rắn chết buông xuống. Kiếm của hắn sớm đã thu vỏ, không có người nào nhìn thấy thân kiếm. “Ngươi sáng nay mới chọc giận Lâu chủ, tối nay lại phá vỡ quy củ, ngươi chờ chết đi!” “Ta sẽ không, bởi vì ta lại được cần đến rồi.” Lời nói của Đông Phương Cực rất chắc chắn, dường như đây là chuyện chú định sẽ xảy ra. Vân Dục giờ phút này rất muốn cười ha ha, nhưng hắn há miệng, tiếng cười lại khô khốc. Hắn cũng chú ý tới, kiếm của Đông Phương Cực nhanh hoàn toàn như trước đây. Hắn cũng biết, chỉ cần kiếm của Đông Phương Cực vẫn có thể giết người, có thể giết rất nhiều người, Lâu chủ sẽ không phạt hắn, ngược lại sẽ dùng đủ mọi cách để ưu ái hắn, để lấy lòng hắn. Dù là dùng mạng của Vân Dục hắn. Nghĩ tới đây, Vân Dục ướt đẫm, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của hắn đều bị ướt đẫm mồ hôi. Hắn ngẩng đầu, trong mắt đã không còn cừu hận, mà là mang theo một loại quang mang nịnh nọt. Đông Phương Cực nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta còn cần ngươi giúp ta làm việc.” Đêm đó. Đông Phương Cực đi ra khỏi cửa luyện công phòng, hắn đi dọc theo con đường nhỏ. Trăng tàn, hoa rơi, nước chảy. Con đường tĩnh mịch, cảnh tượng thê lương. Nơi này không xa luyện công phòng, là một con đường chỉ có hắn mới biết. Từ khi hắn biết chuyện tới nay, mỗi ngày luyện đủ tám canh giờ kiếm, liền sẽ tới đây, thả lỏng bản thân. Hôm nay hắn đến hoàn toàn như trước đây. Nhưng cũng là hôm nay, trên con đường này không chỉ có một mình hắn. Một nam tử trung niên mặc áo tím si ngốc đứng dưới một gốc cây anh đào. Cây màu hồng phấn, người mặc áo tím. Hoa anh đào rơi rụng, không có một cánh hoa nào rơi vào trên vai của hắn. Nam tử trung niên không quay đầu lại, nhưng lại biết người mà hắn đợi đã đến rồi. “Đi theo ta.” Âm thanh của nam tử trung niên so với lúc ở trong đại điện thì nhu hòa hơn rất nhiều, dù là vẫn là giọng ra lệnh, lại không còn cảm giác bá đạo kia nữa. Đông Phương Cực ngẩng đầu, hắn có chút do dự. Hắn vốn dĩ đối với vị nam tử trung niên này thì vâng lời, nhưng chuyện xảy ra trong đại điện sáng nay, khiến trong lòng của hắn xuất hiện một vết nứt. Nhưng cân nhắc cẩn thận nhiều lần, Đông Phương Cực vẫn là đi theo. Hắn quyết tâm nghe xem người đàn ông này muốn nói cái gì. Tử y nhân đi rất chậm, Đông Phương Cực cũng đi rất chậm, hắn bước ra một bước, Đông Phương Cực bước ra một bước, hắn lùi một bước, Đông Phương Cực lùi một bước. Tiết tấu của bọn họ hoàn toàn nhất trí, nhất trí đến làm người sợ run. Đây tuyệt đối không phải là sự ăn ý có thể bồi dưỡng ra trong một sớm một chiều. Bọn họ dọc theo con đường nhỏ này chậm rãi đi. “Ta biết ngươi đang trách ta.” “Ta không có.” “Ngươi hẳn là phải hiểu ta.” Đông Phương Cực nhìn phía trước tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, lẩm bẩm nói: “Nhưng ai sẽ đến hiểu ta?” “Trên đời không có ai so với ta càng hiểu ngươi hơn.” Tử y nhân rút ra kiếm của Đông Phương Cực, Đông Phương Cực không phản kháng, hắn không cho phép bất luận kẻ nào động vào kiếm của hắn, trừ người trước mắt này. Tử y nhân lắc đầu nói: “Đây là một thanh kiếm chế tạo thô sơ và kém chất lượng, nó không xứng với ngươi.” Đông Phương Cực cúi đầu, nhìn tay trái của mình, không nói lời nào. Tử y nhân duỗi ngón tay ra, chạm vào thân kiếm, một tiếng “Răng rắc”, kiếm bị vỡ vụn thành mấy chục mảnh. Mảnh vỡ rơi xuống mặt đất, lún sâu vào bùn lầy. Tử y nhân nói: “Ngươi có biết vì sao ta lại ở trên đại điện, trách mắng ngươi làm mất kiếm không?” Đông Phương Cực nói: “Bởi vì thanh kiếm đó có giá trị liên thành.” Không ngờ, tử y nhân lại cười. “Trên đời liệu có thanh kiếm nào đáng giá một thành?” “Không có, cũng tuyệt đối không thể nào có.” “Ngươi hiểu rõ là tốt nhất, kiếm là vật chết, người lại là vật sống, là ngươi đã mang lại giá trị một thành cho thanh kiếm của ngươi.” Nghe thấy lời này, trong lòng băng hàn của Đông Phương Cực dâng lên một luồng nhiệt lưu, hắn cảm thấy mình sống lại rồi. Tinh thần của hắn chưa từng có sự vui mừng nhảy nhót như vậy. Tử y nhân trầm giọng nói: “Ta trách mắng ngươi, là bởi vì thanh kiếm đó là thanh kiếm ta đã ban cho ngươi khi ngươi trưởng thành.” Đông Phương Cực cúi đầu xuống, hắn rất xấu hổ. Một bàn tay để tay lên vai của Đông Phương Cực, trong mắt tử y nhân nhiều thêm một tia cảm xúc không rõ. “Ngươi là đứa trẻ do ta bồi dưỡng, nhưng ta đối với ngươi lại biểu hiện quá không quan tâm.” “Đó là bởi vì nghĩa phụ người ngày thường bận rộn quá nhiều chuyện.” “Đây không phải là lý do.” Tử y nhân lắc đầu, hắn nhìn tay trái của Đông Phương Cực, trong mắt lóe lên một tia tinh quang. “Nói cho ta biết, kiếm tay trái của ngươi là bắt đầu luyện từ khi nào.” “Từ nhỏ cùng tay phải hợp luyện, mỗi ngày tám canh giờ luyện kiếm, bốn canh giờ kiếm tay phải, bốn canh giờ kiếm tay trái.” Mười tám năm, trọn vẹn mười tám năm, mỗi ngày tám canh giờ thời gian luyện kiếm! Tử y nhân sửng sốt, Đông Phương Cực cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tử y nhân biểu tình như vậy. Rất lâu sau, tử y nhân nói: “Rất tốt.” Dường như lại cảm thấy không đủ, tử y nhân tiếp tục nói: “Phi thường tốt.” Đông Phương Cực vẫn là mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại gần như muốn nhảy lên. Tử y nhân nói: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa, tấm thiệp mời kia ngươi đã đưa tới chưa?” Đông Phương Cực nói: “Đã đưa tới, là một người…” Tử y nhân ánh mắt u thâm, nói: “Cái này ngươi không cần nói với ta, người có thể chặt đứt một cánh tay của ngươi, trong giang hồ vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người, mà trong số những người này, theo ta được biết, không có ai dùng đao, trừ một người, nhưng người đó vĩnh viễn sẽ không ra tay với ngươi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang