Ta Có Một Thân Kỹ Năng Bị Động

Chương 700 : Ván Đầu, Đã Là Bom Tấn?

Người đăng: tienminh0501

Ngày đăng: 22:41 31-07-2024

.
Linh Khuyết Giao Dịch Hội, cho dù đối tượng là người của chính đạo hay hắc đạo, chỉ cần có tiền, cho dù là Thánh Thần Điện Đường, Dạ Miêu cũng sẽ gửi thư mời. Đương nhiên, Luyện Đan Sư Hiệp Hội ở Vương Thành, cũng nhận được thư mời tham dự. Lúc này. Hiện trường giao dịch hội, bên trong phòng VIP số 183. Một người phụ nữ trung niên dáng người yêu kiều, thướt tha, mặc trường bào luyện đan sư nhưng vẫn toát lên vẻ nóng bỏng, đang chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha. Nàng một tay bưng ly rượu cao cổ, một bên nhấp nhẹ môi đỏ mọng. Tuy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng người phụ nữ này vẫn rất biết cách chăm sóc bản thân, nhìn qua như một cô gái trẻ trung, khí chất tao nhã, hào phóng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với mấy ông lão bên cạnh. Đối với người khác, tham dự giao dịch hội cần phải giảm thiểu số lượng người, tránh bị bại lộ mục tiêu. Nhưng đối với Luyện Đan Sư Hiệp Hội mà nói, điểm này căn bản không đáng để tâm. Những người ở Vương Thành không sợ chết nhất, chính là những người sống trong Đan Tháp này. Bởi vì một khi có kẻ muốn tấn công Đan Tháp, sẽ có vô số cường giả từng được luyện đan sư Đan Tháp cứu mạng, nhảy ra từng người một chém giết kẻ địch. Mà nói đến người nắm giữ ân tình cứu mạng của nhiều đại lão Vương Thành nhất, chính là người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha lúc này. “Đông Lăng hội trưởng.” Sư Đề nghiêm mặt ngồi thẳng lưng, cung kính cúi người hỏi người phụ nữ: “Linh Khuyết Giao Dịch Hội lần này, thật sự có khả năng tìm ra người mà Thánh Sứ đang tìm sao?” Hoa Minh vốn đang ghé vào màn hình lớn, chăm chú nhìn những người đeo mặt nạ hình thú bên dưới, nghe vậy lập tức quay đầu lại, cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Đông Lăng hội trưởng. Đây chính là hội trưởng của Luyện Đan Sư Hiệp Hội tổng bộ Vương Thành! Nếu như ngay cả Đông Lăng hội trưởng cũng không có cách nào tìm ra Từ sư huynh, vậy thì khắp cả Vương Thành rộng lớn, Hoa Minh cũng không còn cách nào khác. “Tìm người mà, phải xem duyên phận…” Đông Lăng hội trưởng khẽ nhếch môi, ánh mắt đẹp đảo qua Hoa Minh, sau đó liếc nhìn Chu Thiên Tham đang ngồi bên cạnh, có chút bất an, cười nhẹ nói: “Dù sao theo lời Chu tiểu tử nói, người mà Thánh Sứ muốn tìm, hành sự rất cao điệu, giao dịch hội, hẳn là hắn ta sẽ đến tham gia.” “Nhưng mà, tất cả những điều này đều là nhân tố không ổn định.” Giọng nói của nàng thong dong, chậm rãi, tràn đầy vẻ lười biếng: “Điều chúng ta cần phải làm, chính là kiên nhẫn chờ đợi.” “Ta thật sự không phải Thánh Sứ…” Hoa Minh nằm úp sấp ở một bên, nhưng điểm chú ý của nàng ta lại khác với người thường, yếu ớt giải thích một câu. Nhưng không ai nghe lời nàng ta nói. Người từ Thánh Cung đi ra, cho dù không phải Thánh Sứ, cũng phải là Thánh Sứ! Chiêu đãi, lễ nghi gì đó, tuyệt đối không thể thiếu sót. Nếu như đổi lại là người khác, lúc này sợ là đã mời Hoa Minh lên vị trí chủ tọa trong phòng VIP rồi, dù sao Tẫn Chiếu nhất mạch đối với luyện đan sư toàn thiên hạ mà nói, chính là tồn tại giống như thần tích. ( luyện đan vừa nhiều vừa nhanh đúng bá ) Cho dù danh tiếng không được truyền ra ngoài, nhưng cao tầng, đều từng nghe nói qua về Tẫn Chiếu Nhất Mạch. Nhưng Đông Lăng thì khác. Nàng từng đến Thánh Cung cầu học, tuy ngoài mặt không phải đệ tử Thánh Cung, nhưng dù sao cũng từng đi theo Mục Lẫm một thời gian. Không nói đến tu vi, chỉ nói về luyện đan, Đông Lăng cũng có thể coi là nửa đệ tử ghi danh của Mục Lẫm. Cho nên xét về bối phận, nàng chính là bối phận ngang sư tôn Hoa Minh, bởi vậy lúc này nàng ngồi ở vị trí chủ tọa, cũng không ai cảm thấy không ổn. Cũng giống như vậy, cũng bởi vì có đoạn kinh nghiệm này. Đông Lăng có thể được coi là người một nhà với Tẫn Chiếu Nhất Mạch. Ngày hôm đó từ Thánh Thần Điện Đường thương nghị chuyện quan trọng trở về, Đông Lăng cũng nghe được từ Sư Đề và Hoa Minh một chút sự thật. Tuy nói cuối cùng vẫn không biết người mà Hoa Minh muốn tìm là ai. Nhưng có sự kiên trì của Chu Thiên Tham, Đông Lăng liền dẫn theo tiểu tử này và Thánh Sứ Hoa Minh đến hiện trường Linh Khuyết Giao Dịch Hội. Tìm người là phụ, Đông Lăng không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng để đám người trẻ tuổi này ra ngoài mở mang tầm mắt, ngược lại là suy nghĩ hàng đầu của nàng. Bởi vậy, lúc này Đông Lăng còn dẫn theo mấy vị luyện đan sư trẻ tuổi mà nàng tâm đắc nhất. “Nói đi, Chu Thiên Tham sao ngươi lại khẳng định ‘hắn’ sẽ đến đây?” Hoa Minh bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Chu Thiên Tham, kẻ chủ mưu bị ép tham gia lần này. Sau chuyện hôm đó, nàng ta biết Từ sư bá đã bị truy nã. Cho nên đối ngoại, đều dùng “hắn” để thay thế. “Cảm giác!” Chu Thiên Tham đáp. Hắn thật ra có chút sợ hãi. Tự mình rời khỏi đội ngũ Linh Cung, bị đưa đến nơi âm u này, bên cạnh chỉ có một Sư Đề không có thực lực làm trưởng bối bảo vệ mình, trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Nhưng Từ Tiểu Thụ, cũng là người mà hắn rất muốn tìm được. Liếc mắt nhìn Tô Thiển Thiển đi theo đội ngũ, im lặng suốt dọc đường. Lúc này cô bé cũng bị mặt nạ hình thú che khuất mặt, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng có một người bạn đồng hành có cùng hy vọng với mình, Chu Thiên Tham an tâm hơn không ít. Hắn liếc nhìn Hoa Minh: “Nếu như người mà ngươi muốn tìm cũng ở Đông Thiên Vương THành, trải qua mấy ngày nay ta điều tra, người phù hợp điều kiện không nhiều, ‘Từ Thiếu’ của Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, coi như là nửa…” Chu Thiên Tham nói ra suy đoán của mình, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi ngờ. Mấy ngày nay hắn đã điều tra rất nhiều tư liệu, Từ Thiếu, Từ Đắc Yết sau khi vào thành, hành sự ngông cuồng, hơn nữa trong Thiên La Chiến, còn bộc lộ ra thực lực Kiếm Tông. Phong cách hành sự này, thực lực kiếm tu, giống hệt như Từ Tiểu Thụ. Điều duy nhất khiến hắn vẫn còn nghi ngờ, chính là tại sao Từ Tiểu Thụ lại lắc mình biến thành một phú ông như vậy? Hắn vậy mà có thể thuê được Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu? Tiền từ đâu ra? Nhưng vừa nghĩ đến việc lúc này Từ Tiểu Thụ đã gia nhập Thánh Nô, Chu Thiên Tham lại có chút thông suốt. “Còn có thể lấy tiền ở đâu ra, tiền của tổ chức chứ sao! Tổng không thể nào hắn ta ra khỏi Linh Cung nửa tháng, đã có thể kiếm được nhiều như vậy chứ?” Nhưng mà, tất cả những điều này suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán. Điều thật sự khiến Chu Thiên Tham kiên định niềm tin, là một người khác đã xuất hiện trong Thiên La Chiến ngày hôm đó. “Mộc Tiểu Công…” Chu Thiên Tham thầm nhủ trong lòng. Hắn đã xem qua video chiến đấu, thuộc tính Mộc, tóc hai bên, y phục màu xanh lá, dáng người nhỏ nhắn… Chín phần mười chính là Mộc Tử Tịch! Nhân tố không chắc chắn còn lại kia, kỳ thật căn bản không thể coi là nhân tố. Ra ngoài lăn lộn, bị người ta để mắt tới, ai mà chẳng thay hình đổi dạng? Quan trọng là cái tên “Mộc Tiểu Công” này quá mức nhắm vào Mộc Tử Tịch, hơn nữa còn rất thân thiết với Từ Thiếu, sau đó điều tra một chút, cũng là người của Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu… “Ngươi cứ chờ xem!” Chu Thiên Tham nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm chắc chắn, hắn liếc nhìn Tô Thiển Thiển, sau đó nói với Hoa Minh: “Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu có tiền, nếu như tối nay bọn họ cũng đến giao dịch hội góp vui, chỉ cần thử một chút, ta liền có thể biết được phán đoán của mình là đúng hay sai…” “Như vậy, sau đó chúng ta lại đến Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, an toàn của chúng ta cũng có thể được đảm bảo.” Lý do không lập tức đến Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu để xác nhận thân phận, là bởi vì Đông Lăng hội trưởng đã ngăn cản bọn họ. “Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu ,thế lực liên quan đến bán thánh này có chút vấn đề, hiện tại Thánh Thần Điện Đường đang nhìn chằm chằm… Bây giờ Vương Thành gió tanh mưa máu, các ngươi cố gắng đừng đi trêu chọc bọn họ, càng không nên dính líu quá nhiều, nếu không, tự mình chuốc lấy phiền phức.” Nghĩ đến lời dặn dò nghiêm nghị của Đông Lăng hội trưởng ngày hôm đó, Chu Thiên Tham có chút lo lắng. Lúc này kỳ thật hắn rất hy vọng mình phán đoán sai lầm, Từ Tiểu Thụ không phải trở thành truyền nhân bán thánh, mà là đang ẩn náu ở một góc nào đó trong Vương Thành, giống như lúc ở Linh Cung, tự mình nghiên cứu luyện đan. Nhưng nói một cách khách quan, hy vọng không lớn… Tên kia, là một người không chịu ngồi yên mà! “Bắt đầu rồi.” Lúc này Đông Lăng hội trưởng đột nhiên lên tiếng. Nàng bưng ly rượu, kỳ thật vẫn luôn chú ý đến đội ngũ tham dự bên ngoài phòng VIP. Cho đến khi tần suất đội ngũ tiến vào từ từ giảm bớt, cho đến cuối cùng là không còn ai, nàng liền ý thức được, tiếng chuông của giao dịch hội, sắp sửa vang lên. “Boong ––” Quả nhiên, một tiếng chuông trầm đục vang lên sau một lúc. Trên khán đài của hội trường giao dịch, một người áo đen đeo mặt nạ hình thú cũng đúng lúc bước lên. “Chào buổi tối.” Giọng nói đã qua xử lý của người đeo mặt nạ hình thú từ trong miệng người chủ trì giao dịch vang lên, rõ ràng truyền đến tai từng người tham dự ngồi ở khu vực bình thường và trong các phòng VIP. Người áo đen đeo mặt nạ hình thú cầm lấy chiếc búa nhỏ trên khay gỗ, gõ nhẹ một cái, bình tĩnh nói: “Trước tiên, xin cảm ơn mọi người đã nể mặt, đến tham gia Linh Khuyết Giao Dịch Hội lần thứ mười tám do Dạ Miêu chúng tôi tổ chức.” “Ở đây, ta muốn tuyên bố trước quy tắc của giao dịch hội.” Hắn dừng một chút, xoay mặt nạ, như đang nhìn xung quanh, sau đó khẽ gật đầu. “Thứ nhất, bảo vật giao dịch, giá trị trên một ức.” ( 1 ức = 100 triệu ) Bên dưới gật đầu lia lịa. Quy tắc này mọi người đều đã biết rõ. “Thứ hai, hình thức giao dịch, sẽ được thể hiện bằng hình thức đấu giá, mỗi lần tăng giá, không được ít hơn một ức.” Người đeo mặt nạ hình thú giơ một ngón tay lên. Bên dưới đột nhiên vang lên một trận xôn xao nhỏ. Mặc dù tất cả mọi người đều biết quy mô của giao dịch hội này rất lớn, nhưng mỗi lần tăng giá phải một ức… Nếu đổi lại là thế lực bình thường, e rằng chỉ cần ra giá một lần, liền khiến cho thế lực của mình bị tổn thất nặng nề! Một số người đại diện thế lực lần đầu tham dự, khiếp sợ đến mức trực tiếp đứng dậy, thiếu chút nữa đã xoay người rời khỏi hiện trường giao dịch hội. Những người này, căn bản không biết còn có quy tắc này. Tiền mặt mang theo người, cũng căn bản không nhiều. Người áo đen đeo mặt nạ hình thú lại không hề dao động, chiếc búa nhỏ trong tay gõ nhẹ lên khay gỗ, trong nháy mắt cả hội trường im lặng. “Thứ ba, giao dịch lấy hình thức đấu giá, mỗi lần chỉ có một người giao dịch lên sàn, để cho mọi người thấy rõ đặc tính bảo vật.” “Nếu như không ai đấu giá, Dạ Miêu sẽ căn cứ vào đặc tính, công năng, thị trường của bảo vật, đưa ra phán đoán tổng hợp, lựa chọn giá cả hợp lý để mua.” “Nhưng cũng không bài trừ khả năng chúng ta không cần bảo vật đó, điểm này, hy vọng mọi người thông cảm.” Lời này vừa nói ra, Từ Tiểu Thụ trong phòng VIP số 172 lập tức khiếp sợ. “Dạ Miêu, giàu có như vậy sao?” Hắn không nhịn được quay đầu nhìn về phía Lưu Lục. Nghe ý tứ trong lời nói này, giao dịch hội căn bản chỉ là một cái cớ. Đây là Dạ Miêu đang lợi dụng các thế lực trong thiên hạ, tìm kiếm bảo vật cho mình! Nhưng mấu chốt là, có nhiều người như vậy, số hiệu trên tấm thẻ mà Từ Tiểu Thụ nhận được đã là “172” rồi. Cho dù mỗi người chỉ lấy ra một món bảo vật, vậy thì giá trị… Từ Tiểu Thụ càng nghĩ càng sợ, cả người run lên. Hắn lần đầu tiên cảm thấy cuộc trò chuyện của mình với Viên Hải Sinh ngày hôm đó, kỳ thật chỉ là nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm của thế lực lớn Dạ Miêu mà thôi. Mà quả thật, một tổ chức có thể dùng danh nghĩa giao dịch hội, liền triệu tập được tất cả các thế lực lớn của chính đạo và hắc đạo Vương Thành, hơn nữa còn có thể bảo đảm an toàn cho hiện trường… Thế lực như vậy, quả thực chỉ có thể dùng “thâm bất khả trắc” để hình dung. Lưu Lục hiển nhiên cũng bị dọa sợ, ngây ngốc đáp: “Từ, Từ Thiếu, ta cũng là lần đầu tiên tham gia Linh Khuyết Giao Dịch Hội.” Từ Tiểu Thụ: “…” Hắn im lặng không nói, tiếp tục xem, nhưng trong lòng lại đề phòng Dạ Miêu hơn. Thế lực này, tuyệt đối không đơn giản! Rõ ràng không chỉ có Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu là thế lực lần đầu tham dự, rất nhiều người đứng đầu, người đại diện của các tổ chức lớn lần đầu tham dự, cũng bị câu nói này của Dạ Miêu dọa sợ. Nhưng người áo đen đeo mặt nạ hình thú trên khán đài vẫn th indifferent như thường, giống như chỉ nói một câu không mấy quan trọng. Hắn tuyên bố xong quy tắc, gõ búa nhỏ một cái, không nói nhảm, trực tiếp đi vào chủ đề. “Tin tưởng mọi người cũng đã chờ đợi không kịp nữa rồi, giao dịch hội lần này do Dạ Miêu chúng tôi tổ chức, đương nhiên, chúng tôi cũng mang đến bảo vật vô cùng quý giá.” “Tiếp theo ta sẽ liên tục trưng bày ba món bảo bối, múa rìu qua mắt thợ, hy vọng những thứ mà mọi người lấy ra sau đó, đều có thể quý giá hơn của ta.” Người áo đen đeo mặt nạ hình thú vừa nói vừa đặt chiếc búa nhỏ xuống, trước tiên lấy ra một cái khay được che bởi vải đen từ trong nhẫn trữ vật. Bảo vật này thật sự quá mức bình thường! Trong dự đoán của mọi người, bảo vật đầu tiên được mang ra để đặt định cục diện giao dịch, ít nhất cũng phải tỏa sáng rực rỡ chứ? Nhưng cái khay này nhìn qua tuy quý giá, nhưng cũng chỉ là quý giá mà thôi; còn nói đến tấm vải đen kia, càng chỉ có tác dụng ngăn cách linh hồn giống như mặt nạ hình thú. Giải thích duy nhất, chính là thứ được che giấu bởi tấm vải đen kia, là một bảo bối trị giá trên một ức? Thứ gì mà trị giá trên một ức, còn nhỏ như vậy? Đan dược, trận bàn? Những người ngồi ở khu vực bình thường đều không khỏi nín thở, duỗi dài cổ, những người trong phòng VIP cũng bị khơi dậy hứng thú. Người áo đen đeo mặt nạ hình thú vừa rồi còn buông lời ngoan độc “muốn mua hết tất cả bảo vật không ai đấu giá”, bảo vật mở màn, nhất định không thể nào đơn giản được. “Đừng có câu giờ nữa, huynh đài!” “Nhanh lên một chút, mở ra cho mọi người xem, rốt cuộc là thứ gì mà phải che giấu bằng vải đen? Còn thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ là ‘Hư Không Lệnh’ sao?” “Haha, Hư Không Lệnh… Nói nhảm, Thánh Thần Điện Đường hẳn là đang ngồi trong phòng VIP, ngươi cảm thấy Dạ Miêu dám lấy thứ này ra sao?” “Đúng vậy, lúc nãy bọn họ tuyên bố, cũng chỉ là manh mối về Hư Không Lệnh, ta thấy dưới tấm vải đen này, nhiều nhất chỉ là một tấm bản đồ.” “Nhanh mở ra!” “…” Các phòng VIP đều im lặng không lên tiếng, nhưng những người ngồi ở khu vực bình thường, có thể quan sát ở khoảng cách gần, lại có vẻ rất hứng thú. Giọng nói của mọi người đều bị mặt nạ hình thú sửa đổi, lúc này cho dù nói năng lỗ mãng, cũng không có gì đáng ngại. Đương nhiên khi nói chuyện, cũng không cần phải kiêng kỵ gì. Hơn nữa, khai mạc cần có không khí, những người đang hò hét kia, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, phần lớn là người của Dạ Miêu. Người áo đen đeo mặt nạ hình thú trên khán đài trầm ngâm, thấy đã đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, hắn mới chậm rãi giơ tay lên, dùng hai ngón tay nhấc tấm vải đen lên, từ từ mở ra. “Mọi người, nhìn cho kỹ!” Tấm vải đen từng chút từng chút được nhấc lên, tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt, tập trung tinh thần. Nhưng lại thấy sau khi tấm vải đen được kéo xuống, thứ được trưng bày trên khay gỗ màu đen kia, lại chỉ là một tấm… lệnh bài cổ xưa, bình thường. “Cái gì vậy?” Mọi người bên dưới ngây người. Những người kiến thức uyên bác này, lúc này lại không thể nào nhìn ra được chút dấu vết đặc biệt nào trên tấm lệnh bài màu đen này. Điều duy nhất có thể nhìn ra được, chính là một chút khí tức huyền ảo. Nhưng bảo vật có thể xuất hiện ở hiện trường giao dịch hội, có cái nào không huyền ảo? Mọi người khó hiểu, Từ Tiểu Thụ trong phòng VIP số 172, lúc này lại co rụt đồng tử. Hắc Lệnh! Thứ này, hắn nhận ra! Mục đích thứ hai mà Thuyết Thư Nhân mang theo Lệ Song Hành đến đây, không phải là ném ba tấm Hắc Lệnh có hình dạng như vậy lên bàn, để cho hắn cố gắng gây chuyện sao? Nhưng mấu chốt là… Linh Khuyết Giao Dịch Hội, lúc trước Dạ Miêu chỉ tuyên bố là đã có được manh mối về “Hư Không Lệnh”. Bây giờ, bọn họ thật sự dám trắng trợn như vậy, trước mặt Thánh Thần Điện Đường, lấy ra thứ bị nghiêm lệnh phong tỏa này? “Ầm!” Ngay lúc này, bên trong phòng VIP số một, đột nhiên bộc phát ra một tiếng vang lớn như có vật nặng nện xuống đất. Tất cả mọi người đều giật mình. Rõ ràng trận pháp cách âm của phòng VIP, không có khả năng để cho âm thanh bên trong truyền ra ngoài hiện trường. Như vậy, giải thích duy nhất, chính là người bên trong phòng VIP, đang dùng âm thanh để biểu đạt sự phẫn nộ của mình với Dạ Miêu. “Thánh Thần Điện Đường, ở phòng VIP số một?” “Cũng đúng, trong Vương Thành, cũng chỉ có bọn họ có tư cách ngồi ở phòng số một!” “Nhưng mà…” Những người bên dưới nhìn về phía Hắc Lệnh, lại nghĩ đến âm thanh từ phòng VIP số một, đồng tử dần dần phóng to, “Không đến mức vậy chứ?” Bọn họ nhớ lại sự thật đáng sợ vừa rồi bị xem như trò cười. “Thật sự là ‘Hư Không Lệnh’?” “Dạ Miêu chơi lớn như vậy sao?” “Ván đầu, đã là bom tấn?” Người áo đen đeo mặt nạ hình thú trên khán đài chỉ hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn phòng VIP số một, sau đó bình tĩnh gõ búa một cái, hiện trường liền yên tĩnh trở lại. “Mọi người thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, đoán không sai chút nào.” Người áo đen đeo mặt nạ hình thú vẫn dùng giọng điệu thong dong, bình tĩnh nói: “Thứ mà Dạ Miêu chúng tôi lấy ra đầu tiên, chính là chìa khóa có thể mở ra Thánh Bí Chi Địa —— Hư Không Lệnh.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang