Ta! Trời Sinh Đã Làm Nhân Vật Phản Diện (Ngã! Thiên Mệnh Đại Phản Phái)

Chương 74 : Vị hôn phu ta từng yêu, Vô song tiền triều Tứ công chúa

Người đăng: thanhquang2710

Ngày đăng: 21:46 27-06-2024

Ngay tại lúc đó, thượng giới. Vô song tiên triều, Tiên thành! Tiên triều đứng sừng sững lâu nhất trong thượng giới, thời gian dài trôi qua mà nó thì vẫn tồn tại. Thống trị vùng lãnh thổ quốc gia vô tận, hơn nữa còn có danh xưng là tiên triều đệ nhất thượng giới. Trong một tòa đại điện nguy nga lộng lẫy hùng vĩ mà cổ xưa, một nữ tử tuyệt mỹ mặc một thân đế bào vàng rực, khí độ vô song, đang đứng chắp tay. Nàng mi mục như họa, đế bào phiêu lang, ống tay áo rộng thùng thình, nhưng cái khó che lấp vóc người cao lớn nổi bật . Làn tóc mỏng che khuất một nửa dung mạo nhưng vẫn kinh tâm động phách như trước. Nàng không nói lời nào, sắc mặt thờ ơ, chỉ là có một loại uy thế khủng bố khiến đất trời khiếp đảm vẫn luôn tồn tại ở nơi đó. Mặt đất dưới chân nàng, hiện lên bầu trời tinh tú, vũ trụ Càn Khôn. Tay cầm nhật nguyệt, chân đạp Càn Khôn. Có thể thấy được khí phách của nàng! Nàng là vị Tứ công chúa độc nhất vô nhị đương thời. Nguyệt Minh Không. "Hoàng huynh, ngôi đế vị này người vẫn nên nhường cho ta làm a!. " Nữ tử mặc đế bào mở miệng, thanh âm rất bình thản. Nàng nhìn chăm chú vào gã nam tử có khuôn mặt ảm đạm đang xụi lơ trên mặt đất, thần sắc của nàng không chứa một chút tâm tình nào. Có rất nhiều đại thần đứng bên cạnh nam tử kia đều biến sắc, trán đổ mồ hôi lạnh, ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, vị Minh Không công chúa này, đã dùng rất nhiều phương pháp khắc nghiệt để phế bỏ vị Trữ Đế trước đó, cũng chính là đại ca nàng. Mỗi một bước đi của nàng đều hoàn mỹ đến cực hạn, không thể chê vào đâu được, khiến mọi người sợ run. Ngay cả thánh thượng tiên triều cũng lộ diện khen nàng không ngớt. Nàng khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng tuy nàng là thân con gái nhưng lại không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, cho dù là Trữ Đế vị, nàng cũng có thể làm. Hơn nữa thiên tư của Tứ công chúa là thế gian khó tìm, tu vi của nàng , cũng vượt trên các huynh đệ tỷ muội. Một ngày nào đó nàng nhất định có thể trở thành một nữ đế vô song! Đây là suy nghĩ của đám đại thần phía dưới! "Người đâu, đưa hoàng huynh ta xuống phía dưới. . . " Lúc này, nàng quét mắt nhìn nam tử chật vật trước mặt mình một cái, thần sắc cực kỳ thờ ơ, phân phó nói. "Kể từ hôm nay, ta chính là Trữ Đế! Là Hoàng thổ trong thiên hạ! " "Bãi triều! " Sau khi Nguyệt Minh Không nói xong, mí mắt hơi rũ, thần tình thâm thúy mà lạnh nhạt, khiến người khác sợ hãi. Một đám đại thần nơm nớp lo sợ, lặng yên thối lui, không ai dám phỏng đoán tâm tư của nàng. "Nửa năm. . . " "Lúc này, ngươi cũng nên từ hạ giới trở lại rồi chứ? Vị hôn phu mà ta đã từng thích nhất. . . " Nàng tự lẩm bẩm, trong lời nói mặc dù mang theo nồng đậm tình ý, nhưng trong mắt nàng lại là hàn ý lạnh lẽo. "Trường Ca, ngươi thật là một kẻ lòng dạ độc ác. . ." "Không nghĩ người giết ta sẽ là ngươi, người ta yêu nhất, hận nhất, cũng là ngươi." Nguyệt Minh Không nhìn thần điện trống rỗng, không khỏi thì thào, nhắm mắt lại. Khóe mắt còn vương chút ẩm ướt, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, mở mắt đã trở về một mảnh lạnh lùng như trước. Nguyệt Minh Không không biết tại sao mình lại về ba ngàn năm trước. Kể từ ngày nàng được trùng sinh đã qua nửa năm. Nhưng trong đầu nàng vẫn thường xuyên hiện lên cảnh tượng ngày mà nàng cùng Cố Trường Ca thành thân. Nàng mặc giá y, đầu đội mũ phượng vai quàng khăn đỏ, mang theo nỗi xấu hổ và e sợ, còn hắn thì tuấn lãng vô song. Vào đêm động phòng, nàng nhẹ nâng chén rượu, hắn cũng nhấc ly uống cạn. Vốn cho là mình đợi hắn lâu như vậy, giúp hắn thành lập tiên triều đệ nhất thế gian, thậm chí vì hắn mà nàng xém chút đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, nàng thay hắn rửa sạch hiềm nghi là người thừa kế ma công. . . Vì hắn làm nhiều như vậy, rốt cục cũng có thể tu thành chính quả. Nhưng không ngờ đêm động phòng đã đợi ba ngàn năm, lại chờ được một câu nực cười và ánh mắt lạnh lùng của hắn. Sau đó chính là đêm tối vô tận và nỗi thống khổ đến tận tim. Nàng rốt cục phát hiện, người mà nàng yêu nhất kia, từ đầu đến cuối cũng chưa từng động tâm. Những việc hắn làm đều chỉ vì lợi ích lớn nhất. Đặc biệt là sau cùng lại tự tập kích chính mình, cũng là vì khổ nhục kế, tẩy sạch cái danh là người thừa kế ma công. Đổ hết thảy oan ức lên đầu nàng. Mà bản thân nàng lại tin tưởng hắn đến vậy, thậm chí chưa hề hoài nghi hắn là người thừa kế ma công. Nguyệt Minh Không chỉ muốn mắng bản thân của trước kia một câu ngu ngốc, bị vẻ ngoài của Cố Trường Ca lừa gạt. Một người như vậy, căn bản là không có trái tim. Tâm của biết bao nhiêu người trên thế gian đã bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay mà bản thân không hề biết. Thần sắc của Nguyệt Minh Không dần trở nên lạnh lùng, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thời điểm này ở kiếp trước, nàng còn vô cùng ngây thơ, quá ngây thơ, đối với mỹ nam tử hoàn mỹ kia gần như si mê đến ngu ngốc. Thân là công chúa của Vô Song tiên triều, lại khiến phụ thân mất hết mặt mũi. Nhưng hiện tại, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nàng đã đánh bại hết những người cạnh tranh trong hoàng tộc, ngay cả đại ca của nàng, hôm nay cũng bại trong tay nàng. Ngay cả phụ hoàng lúc trước rất thất vọng với nàng bây giờ cũng khen nàng không dứt miệng. May mà nàng sống lại một đời, những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, nàng đều nhớ rõ ràng, từng bước tính toán, không chê vào đâu được, khiến cho mọi người không tìm thấy chút sơ hở nào. "Kết quả là ta chỉ là một công cụ bị ngươi lợi dụng, là thủ đoạn cuối cùng của ngươi để tẩy sạch cái danh người thừa kế ma công. . ." "Đời này, Cố Trường Ca ngươi nhất định sẽ không được như ý, ta sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ của ngươi, ta sẽ bắt ngươi phải chịu những gì ta đã trải qua. . ." "Không đúng, ngươi là người không có tim, sao ngươi có thể hiểu được những cảm giác của ta chứ. Thật là đáng tiếc, nếu không thì ta sẽ khiến cho ngươi dần dần yêu ta, cuối cùng lại bị ta giết chết." "Bây giờ xem ra, ta không thể làm gì khác hơn là cướp đoạt hết thảy mọi thứ của ngươi, để ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta, dù sao sống không bằng chết đối với ngươi mới là hình phạt tra tấn lớn nhất. . . Ha ha. . ." Đế bào của Nguyệt Minh Không bồng bềnh, nàng đứng chắp tay, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên ánh mắt yên tĩnh mà thâm thúy. Nàng nhìn xa xa về phía đông. Đó là nơi tọa lạc của Trường Sinh Cố gia. Nàng biết lúc này, Cố Trường Ca đã từ hạ giới trở lại, đồng thời đã có được vật mà hắn muốn. Nàng còn biết rất nhanh sao đó phụ hoàng của nàng sẽ dẫn nàng đến Trường Sinh Cố gia để bàn về mối hôn sự giữa nàng và Cố Trường Ca. Vô Song tiên triều kết thông gia với Trường Sinh Cố gia, là mối hôn sự giữa Vô Song tiên triều tứ công chúa cùng con trai độc nhất của gia chủ Cố gia Trường Sinh. Việc này đối với thượng giới mà nói, là một việc lớn, dẫn đến sự chú ý của tất cả thế lực cùng tu sĩ. Quan trọng nhất là, phụ hoàng nàng vẫn luôn muốn mượn sức của Trường Sinh Cố gia, để chiếm đoạt một tiên triều khác. Điểm đặc thù của Trường Sinh Cố gia, mọi người trên thượng giới đều biết, bất kỳ thế lực hay đạo tông nào cũng chưa bao giờ lấy được lợi ích từ trong tay họ. Cho dù có là Vô Song tiên triều đệ nhất trên thượng giới cũng là như vậy. Kiếp trước nàng đều không rõ những điều này, thân là tứ công chúa, lúc nhỏ mặc dù thiên phú xuất sắc, nhưng lại không có bản lĩnh như các hoàng huynh tỷ muội còn lại, khiến cho phụ hoàng vô cùng thất vọng. Về phần vì sao Cố gia lại đồng ý hôn ước của nàng cùng Cố Trường Ca, lúc đó Nguyệt Minh Không không rõ, nhưng bây giờ nàng đã hiểu. Bởi vì phụ hoàng âm thầm hứa hẹn cho Cố gia rất nhiều lợi ích, còn bản thân thì trở thành công cụ để liên hôn cùng con trai độc nhất của gia chủ Cố gia. Khi đó, nàng còn nhỏ tuổi, lúc mới nhìn thấy Cố Trường Ca, hắn đang tu luyện trên một tảng đá, xung quanh tràn ngập ánh sáng buổi bình minh, phù văn nở rộ, thần quang sáng chói, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã biểu lộ thần cốt tiên tư trong tương lai. Nàng kinh động như gặp thiên nhân. Người như vậy mới đúng là phu quân tương lai của nàng. "Cũng may hiện tại vẫn chưa muộn, chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ gặp lại nhau, Cố Trường Ca..." Trong tay nàng đang có nhược điểm lớn nhất của Cố Trường Ca. Thân phận người thừa kế Thôn Thiên Ma Công một khi bị lộ ra ngoài. Hắn sẽ là kẻ thù chung của toàn thế giới. Câu nói này cũng không phải chỉ để nói suông mà thôi. Chỉ có điều nàng cũng biết, không có bằng chứng mà buộc tội hắn cũng vô dụng, sẽ không có người nào tin. Bây giờ Cố Trường Ca vẫn rất cẩn thận, rất ít để lộ ra tung tích của Thôn Thiên Ma Công. Mà tận sâu trong lòng, nàng cũng không muốn làm như thế, cũng không muốn có một ngày như vậy xảy ra. Cục diện mà khi khắp thế gian đều là kẻ thù. . . Nguyệt Minh Không thở dài một tiếng. Chung quy bản thân vẫn là quá yêu hắn. Cho dù có được trùng sinh lại, nhưng tâm tính của nàng vẫn quá mềm yếu, quá thiện lương. "Gặp qua thiếu chủ!" "Thiếu chủ đã trở về!" Sau khi bước ra khỏi Tiếp Dẫn cổ điện đến thượng giới, lại còn trải qua nhiều lần truyền tống nữa. Đám người Cố Trường Ca rốt cục cũng đã đến trước cửa Trường Sinh Cố gia. Trước cửa lớn, một đám đệ tử ở Cố gia vô cùng lễ độ cung kính nói, cung kính đón tiếp. Cố Trường Ca khẽ gật đầu. Hàng tỉ thần đảo tiên sơn đang phiêu du ở ngay trước mặt, thần quang ngút trời, chính là vị trí của Cố gia, trên mặt đại trận bảo hộ kinh khủng có quang huy lưu chuyển, tựa như Nhật Nguyệt tỏa sáng. "Đây chính là ở bên trong Trường Sinh gia sao?" Đầu Lâm Thu Hàn cùng Tô Thanh Ca có chút ong ong ong. "Đi thôi." Cố Trường Ca nói, trong lòng suy nghĩ muốn cho nàng nhìn thấy chút việc đời, nhất là Lâm Thu Hàn, hắn muốn đưa nàng gia nhập đan đạo đại tông. Có thể bởi vì mình nên không có ai dám ức hiếp nàng, nhưng mọi việc luôn có lúc ngoài ý muốn, dù sao nàng đến từ hạ giới, vẫn thuộc về nhóm có tính chất dễ bị khi dễ. "Minh lão, ngươi an bài chỗ ở cho các nàng trước đi." Cố Trường Ca lên tiếng phân phó cho Minh lão đang đứng bên người. Bởi vì quy củ của Cố gia rất nghiêm ngặt, nơi đây được chia thành phần nội và ngoại đảo, những thứ thấy ở đây cũng chỉ thuộc ngoại đảo thôi. Nội đảo chân chính, chỉ có tộc nhân dòng chính mới có thể ở lại. Xét theo thân phận, Lâm Thu Hàn cùng Tô Thanh Ca không có cách nào đi vào trong nội đảo. Dứt lời, Cố Trường Ca đã hóa thành một luồng lưu quang, bay vào bên trong. Hắn trở về Cố gia, việc trước tiên, đương nhiên là phải nói chuyện cùng phụ thân hắn một chút, có một số việc không phải chỉ có một mình hắn mưu tính. Dù sao phụ thân hắn cũng có liên quan. " Thiếu chủ người đã tiến vào trong nội đảo rồi, lão nô đưa các ngươi đi tìm hiểu quy củ Cố gia, sau này ở bên cạnh thiếu chủ, cũng đừng làm thiếu chủ mất mặt." "Dù sao bây giờ các ngươi tốt xấu gì cũng đã gặp người của Trường Sinh Cố gia rồi, không nên chuyện gì cũng kinh ngạc như vậy." Sau khi nhìn thấy Cố Trường Ca rời đi, Minh lão cũng đưa các nàng tiến vào, đi xuyên qua những thần đảo tiên sơn san sát nhau, hắn vừa đi vừa nói với Tô Thanh Ca và Lâm Thu Hàn. Tâm cảnh của Tô Thanh Ca tốt hơn so với Lâm Thu Hàn, nàng cũng trấn định hơn rất nhiều. Lâm Thu Hàn tựa như gà con mổ thóc gật đầu:"Đã biết, tiên tổ." Minh lão nghe nàng nói như thế, có chút biến sắc, bị dọa, vội vàng nói:"Sau này ở trong Cố gia, cũng đừng gọi ta là tiên tổ nữa, ngươi tự biết trong lòng là tốt rồi." Nói thế nào đi nữa, Lâm Thu Hàn tương đối được thiếu chủ coi trọng, lỡ như về sau quan hệ lại tiến thêm một bước. Vậy mối quan hệ tiên tổ của hắn với Lâm Thu Hàn thì phải làm sao? Nhất là khi sự phân chia giai cấp trong Cố gia cực kì nghiêm khắc. Nếu như vậy, hắn cũng tránh không khỏi bị trách phạt. Một đường đi tới. Nhìn thấy hết thứ này đến thứ khác. Mắt cũng sắp hoa hết cả lên. Những thần đảo tiên sơn này, quá rung động, trước kia căn bản là chưa từng thấy qua. Trước mắt các nàng, tất cả đều là thần đảo cung điện trôi nổi trong không trung , chi chít khắp nơi, trời quang mây tạnh, hào hùng to lớn. Tiên Vụ như mây, thác nước xuôi dòng trông giống như tấm lụa. Các dãy núi tựa như bầy cổ thú khổng lồ chạy ngang qua, khí huyết che khuất bầu trời. Thiên địa linh khí dày đặc đến nỗi sắp hoá lỏng. Minh lão cũng không bất ngờ trước phản ứng của các nàng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy những cảnh này, đã là chuyện của mấy vạn năm về trước. Khi đó hắn cũng chấn động không thôi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một góc băng sơn bên trong Trường Sinh thế gia. Nếu so với các gia tộc và tông môn của bọn hắn ở dưới hạ giới thì tựa như là đem ổ chó so sánh với tiên cung vậy, thậm chí có khi còn không bằng. Mà lúc này, Cố Trường Ca nhờ vào truyền tống trận trong tộc, xuyên qua ngoại đảo, đi thẳng vào trong nội đảo. Một toà đại điện hào hùng to lớn hiện lên trước mắt. Bỗng nhiên cánh cửa mở rộng. "Trường Ca trở về rồi à?" Thanh âm ôn nhuận của một nam tử trung niên từ bên trong truyền ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang