Ta! Trời Sinh Đã Làm Nhân Vật Phản Diện (Ngã! Thiên Mệnh Đại Phản Phái)

Chương 59 : Mở miệng ra là Cố Trường Ca, đầu mình có chút xanh rồi sao?

Người đăng: Đạo hữu đừng đi

Ngày đăng: 10:21 27-06-2024

.
Vèo! Ánh sáng ngập tràn, một làn sóng động trong không gian mãnh liệt truyền tới, rất nhanh đã hiện lên một con đường, trong đó có bóng dáng của mấy đạo sĩ bước tới. Chính là mấy người Cố Trường Ca. Khuôn mặt của mấy tu sĩ gần đó lần lượt biến sắc. Có người cho dù là không quen biết Cố Trường Ca, nhưng cũng hiểu có thể dẫn theo người những người của Đại Năng Cảnh để làm tùy tùng, cũng không phải là những người mà họ có thể chọc giận, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhìn thấy cảnh này, Cố Trường Ca tự nhiên bật cười một tiếng, đúng như những gì hắn nghĩ. Lúc này hẳn là chẳng có kẻ ngốc không biết thân biết phận nào lại nhảy ra khiêu chiến với hắn. Đi đến đâu thì bị cười chê đến đó, đó mới là tiêu chí của nhân vật chính. Trong Bí Cảnh. Núi non chập chùng, hồ xanh như ngọc, hiện ra cảnh tượng vô cùng hùng vĩ rộng lớn. Linh Khí thiên địa nồng đậm tràn ngập trong không khí, quả thực là giống với hóa lỏng. Đối với người cao quý như Cố Trường Ca ở thượng giới mà nói, loại linh khí mức độ này, chẳng qua cũng chỉ là mức độ ở bên ngoài sơn môn Cố gia mà thôi. Chẳng có gì đáng chú ý. Dĩ nhiên đối với tu sĩ hạ giới mà nói, nơi đây lại là nơi trời ban phúc khí, một ngày tu hành có thể hơn nhiều ngày ở ngoại giới. Điều này khiến cho bọn họ hâm mộ. “Bí Cảnh này, cũng thực sự là tạo hóa! Chẳng trách lại có nhiều người thi nhau đến như vậy…” “Nếu như cứ mở ra, ở đây tu hành cũng không tồi, chỉ đáng tiếc sớm muộn cũng đóng cửa.” Một nhóm tùy tùng của Đại Năng Cảnh của Lâm gia ở sau lưng Cố Trường Ca, không kìm được mà than vãn. Đương nhiên họ cũng chỉ có thể than vãn mà thôi. Đi theo Cố công tử vào trong, thế nhưng là muốn xử lý sự vụ cho Cố công tử, đương nhiên sẽ không đi lại tùy tiện. Nếu như có thể có được sự yêu thích của Cố công tử thì cơ duyên sau này hẳn là không ít hơn so với Bí Cảnh cở đây. Vể điểm này, bọn họ đều rất rõ. “Chuyện lần này đối với Cố công tử mà nói rất quan trọng, nếu như các ngươi làm rối tung bất cứ điểm nào, cũng không cần quay về nữa.” Minh Lão nói với đám con cháu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Ông ta cũng áp chế tu vi, đi theo Cố Trường Ca vào bên trong, nếu không thì sẽ không yên tâ ở bên ngoài ngoại giới. “Tổ tiên xin hãy yên tâm, ta dù cho có liều cái mạng này, cũng phải giúp công tử có được thứ mà người muốn.” Nghe thấy lời này của tổ tiên, đám trưởng lão của Lâm Gia nhao nhao bày tỏ, xuýt chút nữa đã quỳ xuống đất thề. Minh lão gật gật đầu rồi mới hài lòng. “Bí Cảnh mở ra chưa được mấy ngày, động tác của Diệp Trần có nhanh, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạm tới vùng biên của gianh giới nòng cốt…” “Thiết nghĩ trong tay hắn đã có bản đồ từ lâu rồi, có điều như vậy cũng hay, cái tên tầm bảo thử (chuột tìm kho báu) hẳn không phải là gọi cho vui, cứ để cho hắn giúp ta dò đường trước.” Cố Trường Ca không chú ý tới lời của mấy người đằng sau. Trong lòng hắn đang suy nghi tới chuyện của Trần Diệp, khóe miệng toát lên ý khó hiểu. Rồi sau đó, trong lòng cảm ứng được vị trí chính xác của Diệp Trần. Không xa không gần, vừa hay cách nơi hắn đứng đúng khoảng cách gần một vạn dặm. Mặc dù Cố Trường Ca không thấy bất cứ hành động nào của Diệp Trần, thế nhưng thực sự hắn có thể đoán được Diệp Trần đang muốn làm gì. Mặc dù bộ dạng của ngươi trông rất nhếch nhác, thế nhưng lúc giúp ta tìm cơ duyên, thật sự là rất đẹp trai. Trong lòng Cố Trường Ca không nhịn được cười. “Đi thôi.” Sau đó, hắn nói với mọi người, hóa thành cầu vồng đi về phía khu vực nòng cốt của Bí Cảnh, nơi đứng hiện giờ chẳng qua chỉ là vùng ven mà thôi. … Bên kia, một khu vực được sương mù bao phủ. Núi non chập chùng, cổ thụ sừng sững, có rất nhiều di tích, rất nhiều cung điện đã sụp đổ, cột trụ ngổn ngang khắp nơi, xung quanh phủ đầy lá khô. Xoẹt! Máu tươi văng khắp nơi! Diệp Trần một đao bổ về phía mãnh thú quái dị ở trước mặt, chém nó làm đôi, sau đó nhìn cái cây bên cạnh hang động với vẻ hài lòng. Cái cây này toàn thân óng ánh, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, có một luồng khí tức nóng rực. “Hỏa Thần Hoa, còn có ba vạn năm tuổi, có thể giúp ta tích tụ được hỏa chi chân ý, càng tăng thêm phần uy lực khi thi triển hỏa đạo thần thông…” Diệp Trần tự nhủ, hái cái cây này về. Hắn có chút hài lòng. Chuyến đi tới Bí Cảnh này, vừa mới vào đã có được không ít đồ tốt, đều là những thứ giúp tu vi đáng thương của hắn tăng đột phá. Điều này khiến hắn rất vui, dự định với Cố Trường Ca càng tăng thêm vài phần. Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Diệp Lưu Ly tới tìm hắn. Mấy hôm trước sau khi Diệp Lưu Ly bị làm nhục ở Trùng Nguyệt Cổ Thành, hắn đã nghĩ cách tìm người giúp mình đưa tin cho nàng, nói rõ nơi ở của bản thân, để cho Diệp Lưu Ly khỏi lo lắng. Mặc dù rất nhiều tu sĩ được biết Diệp Trần đắc tội với Cố Trường Ca, không dám chào hỏi hắn, tránh như tránh tà. Thế nhưng vẫn có không ít tu sĩ nguyện làm việc cho hắn, lòng dạ ngay thẳng, bị sức hút trong nhân cách của Diệp Trần cảm nhiễm. Giống như thánh tử Già Lâu trước đó vậy, xem trọng chính đạo, thay hắn đưa tin. Vì vậy chưa đầy mấy ngày, Diệp Lưu Ly cũng đã tìm thấy Diệp Trần. Bên cạnh Diệp Lưu Ly có không ít người, đều là người hầu của Thượng Cổ Thần Sơn, thực lực đều là Đại Năng Cảnh. Điều này khiến cho Diệp Trần càng thêm yên tâm. Cố Trường Ca một khi tới Bí Cảnh, dưới sự chuẩn bị kỹ lưỡng của hắn, chắc chắn sẽ bỏ mạng tại nơi đây. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Cố Trường Ca. Chỉ có điều điều mà Diệp Trần có hơi băn khoăn chính là. Thái độ của Diệp Lưu Ly đối với hắn không còn thân thiết như trước nữa, cũng không chạy đến trước mặt hắn để hỏi này hỏi kia. Thậm chí còn giữ khoảng cách với hắn. Có điều Diệp Trần cũng không mấy bận tâm, dù sao thì Diệp Lưu Ly cũng trưởng thành rồi, không phải là tiểu cô nương như trước đây nữa. Hơn nữa địa vị và thân phận hai người khác nhau, có chút thay đổi cũng là điều bình thường. Sau khi thu nạp Hỏa Thần Hoa này vào trong chiếc nhẫn. Diệp Trần nhìn thiếu nữ áo tím tuyệt mỹ xuất trần, khuôn mặt sáng ngời như pha lê, thân bận bộ áo tím ở cách đó không xa, bất giác nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Nàng đã trưởng thành rồi, cũng càng trở nên xinh đẹp hơn. Khí chất xuất trần, quang huy lộng lẫy bao trùm, giống như một thần nữ vậy. “Nhắm mắt chó của ngươi lại, tiểu thư không phải là người ngươi có thể mơ tưởng tới đâu.” “Con cháu của người hầu, cũng muốn làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?” Lúc này, một âm thanh phẫn nộ đến mức chói tai truyền vào tai của Diệp Trần, khiến hắn chau mày lại, mặt sầm xuống. Sắc mặt hắn trông rất khó coi. Lại là một kẻ đáng chết. Mở miệng ra chính là con kiến, con cóc. Mặc dù Diệp Trần trên đường tới đây đã bị không ít người chê cười, thế nhưng cuối cùng đều bị hắn lần lượt vả lại vào mặt. Thế nhưng người nói chuyện ở trước mặt là người hầu bên cạnh của Diệp Lưu Ly. Đây chính là điểm khó để ra tay, khiến cho đáy lòng hắn giận dữ, nhưng lại khó mà phát tiết. Người nói chuyện chính là Tuyết Di, người hầu của Diệp Lưu Ly. Sau khi nàng quay về, mặc dù bị Diệp Lưu Ly trách móc một trận, thế nhưng mười mấy năm nay đều luôn dốc lòng chăm sóc. Diệp Lưu Ly cũng không thể trách tội nàng, cùng lắm là nói một trận rồi thôi. Ngay tức khắc, lúc Diệp Lưu Ly tìm Diệp Trần, Tuyết Di đương nhiên cũng áp chế tu vi, đi theo vào trong Bí Cảnh. Nàng hoàn toàn không có hảo cảm với Diệp Trần. Đây là một kẻ không từ thủ đoạn. Lúc nhỏ, may mà nàng luôn trông coi bên cạnh tiểu thư, mỗi lần tiểu tử này muốn động tay động chân, liền bị nàng kịp thời ngăn cản, không cho hắn được như ý. Nếu không thì tiểu thư không biết sẽ bị tiểu tử này ức hiếp đến thế nào nữa. Nàng cũng từng muốn ra tay với tiểu tử này, thế nhưng tiểu thư lại nói đừng, nếu không thì ngay đến cả người nói chuyện nàng cũng không còn nữa. Thế nhưng gần đây, thật sự là khiến cho Tuyết Di nhịn không nổi nữa rồi. Tiểu thư vì một tên Diệp Trần tép riu này mà đi gây chuyện với thiếu chủ của Cố gia. Đây chính là việc làm vô cùng ngu xuẩn! Thế nhưng hiện giờ trước mặt tiểu thư, tu vi của nàng đã áp chế xuống Đại Năng Cảnh, cũng không tùy hứng giết được Diệp Trần mà không để cho tiểu thư phát hiện ra. “Đừng có coi thường người khác, người từng xem thường ta, chúng đều bị ta đạp dưới chân đó.” Diệp Trần chau mày, nói chuyện không hề khách khí. Tuyết Di cười khẩy: “Chỉ dựa vào ngươi, một con kiến chưa từng nhìn thấy Cửu Thiên Chân Long, còn muốn người khác xem trọng, về tự soi gương nhìn lại mình đi. Dạng như ngươi, có chỗ nào so bì được với Cố công tử chứ?” “Chỉ có người như Cố công tử, mới xứng đôi với tiểu thư, ngươi ngay đến cả tư cách bị Cố công tử tùy hứng bóp chết cũng không có.” Nàng đương nhiên là nói toàn lời thật lòng. Dĩ nhiên nàng có thể không biết cứ nói như vậy lại khiến cho hận ý của Diệp Trần với Cố Trường Ca lại tăng lên gấp bội…” “Ngươi câm miệng lại…” Nghe thấy lời này, gân xanh trên trán của Diệp Trần hằn lên, tay nắm chặt lại. Hình như là gầm ra lời nói như vậy. Cho dù hắn có nhẫn nhịn đi chăng nữa thì thời khắc này cũng không nhịn nổi rồi. Nói cô gái mà hắn thích lại xứng đôi với kẻ thù của hắn sao? Chuyện này là thế nào? Đầu bị cắm sừng sao? Lại là Cố Trường Ca! Lại là Cố Trường Ca! Mở miệng ra là Cố Trường Ca, trong mắt Diệp Trần đỏ au, nghiến răng nghiến lợi lại. Ta nhất định phải giết ngươi! “Diệp Trần ca ca, huynh đừng nghe lời bà ấy.” “Tuyết Di, ngươi lại nói năng linh tinh gì vậy?” Nghe thấy lời này, Diệp Lưu Ly cũng bước tới, chau mày, có chút không hài lòng. Mặc dù Diệp Trần đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng trong mắt cô đó là Diệp Trần ca ca của trước đây, chút thay đổi này vẫn thuộc phạm vi cô có thể chấp nhận được. Lời của Tuyết Di có phần quá đáng rồi. “Tiểu thư, lời ta nói là thật, nếu không phải vì tên khốn này, Cố công tử cũng sẽ không có thái độ như vậy với người, giữa hai người…” Tuyết Di giải thích, có điều vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Lưu Ly ngắt lời. Nàng chau ày, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui: “Tuyết Di, đừng nhắc tới Cố Trường Ca trước mặt ta, ta không muốn nghe tới cái tên đáng ghét đó. “Lưu Ly, lẽ nào giữa muội và Cố Trường Ca có hôn ước sao?” Lúc này Diệp Trần vốn bình tĩnh đột nhiên nghi ra điều gì đó. Hắn có chút căng thẳng, bất an. Nếu không thì vì sao Tuyết Di lại cố ý nhắc đến Cố Trường Ca ở trước mặt hắn chứ. Dù sao thì hai người đều là từ thượng giới tới, lai lịch gia thế đều rất khủng, khả năng này cũng không phải là không có. Nghĩ tới đây, Diệp Trần rất khó chịu. “Huynh đang nghĩ gì vậy? Sao ta có thể có hôn ước gì với tên đáng ghét đó chứ, cho dù là có, ta cũng bắt phụ thân phải hủy hôn ước…” Diệp Lưu Ly không nói gì, giải thích, cũng có chút bực mình, Diệp Trần ca ca sao lại có cách nghĩ theo hướng như vậy chứ? Nàng hận Cố Trường Ca vô cùng, đây là tên ác nhân đã làm nhục khiến nàng mất mặt. “Vậy vì sao lại nói hắn đáng ghét, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Lâm Gia?” Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, bất giác hỏi. Khiến cho Diệp Lưu Ly có tính cách ôn nhu như vậy phải ghét cũng là chuyện không hề đơn giản. Có điều cũng càng làm tăng thêm sát ý của hắn đối với Cố Trường Ca. “Cố Trường Ca đến từ Trường Sinh Gia rất cổ xưa của Thượng Giới, còn là thiếu chủ của gia tộc đó, gia thế chỉ có trên ta, Diệp Trần ca ca huynh đối phó với hắn phải cẩn thận một chút…” “Ta không có cách nào giúp đỡ được gì cho huynh.” Diệp Lưu Ly nói. Nghe thấy vậy, nắm tay Diệp Trần siết mạnh hơn, có điều hắn cũng thầm nhủ trong lòng. Trong bí cảnh này, chính là nơi chôn cất Cố Trường Ca. Diễm Cơ ở trong chiếc nhẫn nghe thấy những lời này cũng đột nhiên có hứng thú. Nàng có chút hứng thú đối với tin tức về Cố Trường Ca. “Hóa ra Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, chẳng trách…” “Vậy cách thức bảo toàn mạng sống của chàng có lẽ cũng không hề ít, ta cũng không cần phải lo lắng nữa.” Nàng thở phào một hơi, thế nhưng trong lòng có chút mâu thuẫn. Đến lúc đó nếu như Diệp Trần và Cố Trường Ca chém giết lẫn nhau, nàng nên giúp ai đây? “Hy vọng là đừng gặp phải trường hợp như vậy, nếu không thì ta chỉ đành không giúp bên nào cả…” Diễm Cơ thở dài than vãn. Lúc đó nàng đã là trạng thái tán hồn hư vô, tập thần đơn đó quan trọng thế nào đối với nàng? Quả là khó mà dùng giá trị để cân nhắc. Ân tình này, nàng sẽ mãi không quên. Nàng còn có một chuyện chưa hiểu được, vì sao lúc đó Cố công tử lại tha cho Diệp Trần kẻ đã đắc tội với hắn. Hiện giờ chỉ có thể tổng kết lại là do Diệp Trần quá may mắn. Hoặc là Cố công tử muốn nể mặt nàng, tha cho Trần Diệp một mạng chăng?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang