Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 9 : Chương 9

Người đăng: khangvy2264

Ngày đăng: 13:55 22-02-2018

.
☆, chương 9 — Cố Duy Nhất đến bên ngoài phòng ngủ Ngôn Mộc, cẩn thận đẩy nhẹ cửa phòng, liền thấy Ngôn Mộc trên giường đang ngủ say, Cố Duy Nhất đi vào lặng lẽ, ánh mặt trời xuyên qua rèm mỏng chiếu vào sườn mặt tuấn dật hoàn mỹ, tóc rũ xuống trên trán trơn bóng, tới tận lông mi dài, yên tĩnh và tốt đẹp. Cố Duy Nhất ngơ ngác nhìn người trên giường, tâm không đúng lúc nhảy loạn, thật là, nhìn bao nhiêu năm vẫn không khỏi kinh diễm a… Cố Duy Nhất vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng lên của mình, Cố Duy Nhất, ngươi có bệnh a, bất quá chỉ là gọi hắn rời giường, ngươi sợ cái gì! Cố Duy Nhất tay chầm chậm chạm đến đến vai hắn, nhẹ nhẹ đẩy một cái, “Anh…” Người trên giường mày đẹp khẽ nhíu một cái, không hề động, Cố Duy Nhất lại đẩy hắn một cái, “Anh…” Ngôn Mộc ôm chăn trở mình, lật đến bên kia, chăn có chút rơi, lộ ra eo thon trơn bóng, mặt Cố Duy Nhất đỏ lên, mặc dù trước đây lúc nào cũng đi theo ngủ cùng Ngôn Mộc, nhưng là kể từ khi học xong sơ trung, hai người liền tách ra, Ngôn Mộc ở trước mặt nàng cũng chú ý rất nhiều, đột nhiên như vậy, Cố Duy Nhất cũng có chút ít không quen ! Hạ quyết tâm, Cố Duy Nhất quỳ ở bên giường, duỗi tay nắm lấy mũi Ngôn Mộc ngăn hắn hô hấp, lúc này Ngôn Mộc nửa tỉnh nửa mê mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Cố Duy Nhất, con mắt lại nhắm lại, không kiên nhẫn cầm lấy tay Cố Duy Nhất kéo xuống, tiện thể nằm lên người nàng. Hai mắt hắn nhắm chặt, đầu đặt ở cổ nàng, thanh âm trầm thấp mang theo cảnh cáo, “Cố Duy Nhất, nếu quấy rầy anh ngủ anh sẽ ném em ra ngoài!” Nói xong câu đó, Ngôn Mộc lại im lặng, thay vào đó là nhịp hô hấp nhẹ nhàng bên tai Cố Duy Nhất. Cố Duy Nhất toàn thân cứng ngắc nằm trên giường, trên người có một nam nhân đè lên làm nàng không thở nổi, đầu óc cũng không nghĩ được gì, bên tai là hô hấp của hắn, nàng quen thuộc từng hơi thở của hắn quanh nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ lên, hô hấp dồn dập, tim như muốn nhảy ra ngoài. Đẩy hắn ra hay là đá văng hắn? Nhéo hắn một cái hay là đánh hắn? Suy nghĩ một hồi lâu, Cố Duy Nhất thực không có gan làm như vậy. Đột nhiên, Cố Duy Nhất cảm thấy giữa hai chân bị vật gì đó thô sáp cọ vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ càng đỏ hơn, nàng lại không phải ngu ngốc, phim truyền hình xem không ít, tiểu thuyết sắc cũng đọc không ít, thậm chí là viết, nam nhân sáng sớm đột nhiên – đứng, làm sao nàng lại không biết? Ngôn Mộc có vẻ như khó chịu, thân thể động một chút, vật kia đã ở giữa đùi nàng cọ cọ, phảng phất lại lớn thêm, Cố Duy Nhất mặt như rặng mây đỏ, ngẩn ra một hồi lâu, chu cái miệng nhỏ, răng nhỏ sáng long lanh, nghiêng đầu cắn lấy lỗ tai Ngôn Mộc. Đột nhiên xuất hiện đau đớn Ngôn Mộc phút chốc mở mắt, trong mắt mang theo bén nhọn, sáng quắc, phảng phất như sắp ăn thịt người bình thường gầm nhẹ, “Cẩn thận- Duy – Nhất. . .” Cố Duy Nhất không biết lấy khí lực ở đâu, đẩy hắn ra, Ngôn Mộc không kịp chuẩn bị ngã sang một bên giường, Cố Duy Nhất đứng lên, không dám nhìn người đang híp mắt ở trên giường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, làm bộ dáng bình tĩnh “Anh Lương Tần ở dưới chờ anh, anh mau rời giường…” Nói xong, chạy nhanh ra ngoài cửa. Ngôn Mộc nhìn người vừa rời đi, nằm trên giường yên lặng hồi lâu, chậm rãi đứng dậy dựa vào đầu giường, đôi mắt híp híp, từ trong ngăn kéo lấy ra bao thuốc, đốt một điếu, đầu óc càng ngày càng rõ ràng hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, lông mày nhíu lại, trong mắt mang theo một chút khó hiểu, Cố Duy Nhất? Con mắt liếc xuống nhìn nơi nào đó dâng trào, nghĩ đến thân thể mềm mại vừa nằm dưới hắn, toàn thân cứng đờ, chỗ kia lại lớn hơn rất nhiều, con mắt u ám, hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhịn không được nói một câu thô tục, “Thao…”(thật ra mình cũng không biết là gì ai biết bảo mình nhé) Cố Duy Nhất mặt đỏ tới mang tai, không dám xuống dưới nhà, chạy về phòng của mình nằm trên giường ôm chăn lăn qua lăn lại, che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn thở dài thở ngắn, xong rồi, xong rồi, trong lòng không biết là loại cảm giác gì, đó là ca ca của nàng nha? Mặc dù ý thức hắn không tỉnh táo, nhưng vẫn là ca ca của nàng nha, khuôn mặt nhỏ nhắn tiếu hồng, Ngôn Mộc cái đồ biến thái, khó trách người ta nói nam nhân ba mươi tuổi không yêu đương đều là biến thái, hiện tại nàng thật đúng là đã tin, ca ca của nàng chính là biến thái. Ngôn Mộc đuổi đám người Tô Lương Tần, đứng ngoài cửa phòng Cố Duy Nhất đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng vẫn đưa tay mở cửa phòng. Cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Duy Nhất nhìn sang, là khuôn mặt cứng nhắc của Ngôn Mộc, bốn mắt nhìn nhau, Cố Duy Nhất ấp úng mở miệng, “Biến thái. . .” Mặt Ngôn Mộc liền biến sắc, trong nháy đen đi, đóng sập cửa rồi ra ngoài, Cố Duy Nhất khẽ nhếch miệng nhỏ, nàng rõ ràng là muốn gọi ca, thế nào vừa rồi nghĩ biến thái một chút liền nói ra, lần này là thực xong rồi. . . * “Cậu nói cái gì?” Tô Lương Tần phun sạch cà phê ra ngoài. Ngôn Mộc ghét bỏ nhìn hắn, đen mặt, “Thu dọn sạch sẽ!” Tô Lương Tần tiện tay rút ra khăn giấy lau lau mặt bàn, có chút không xác định nhìn về phía trước, “Cậu là nói cậu đối Nhất Nhất. . .” “Cứng rắn ?” Ngôn Mộc lạnh buốt liếc hắn một cái, không đáp lời! Tô Lương Tần nhướn mày thổi một cái huýt sáo, “Đối với em gái của mình thật đúng là biến thái a…” Ngôn Mộc phóng tầm mắt sắc đến, u ám, “Tô Lương Tần, chú ý lời nói của cậu!” Tô Lương Tần khoát tay xin tha, nhìn thẳng hắn, hạ thấp thanh âm, “Cậu không phải là không được sao? Như thế nào lại…” “Tô Lương Tần, đó là lãnh cảm, không phải là không có năng lực, cậu cần học thêm vốn từ sao?” Thần sắc Ngôn Mộc lạnh vài phần. Tô Lương Tần lắc lắc đầu, không thèm để ý, “Không cần, với tớ mà nói, người mà đối nữ nhân không đứng được, lãnh cảm và không có năng lực đều là như nhau!” Cảm nhận được Ngôn Mộc cực kỳ tức giận, Tô Lương Tần liền bớt đi, “Coi tớ như nói sai, bất quá, đó là Cố Duy Nhất, là người cậu chăm sóc từ nhỏ đến lớn — em gái nha!” Tô Lương Tần thêm dầu vào lửa. Ngôn Mộc cố gắng đè nén tức giận trong lòng, “Tô Lương Tần, cậu cút ra ngoài ngay!” Tô Lương Tần không xem cơn tức giận của Ngôn là quan trọng, khẽ dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, phân tích, “Những năm nay cậu đều không được…” Thấy được ánh mắt giết người của Ngôn Mộc, Tô Lương Tần tự động sửa lại, “Lãnh cảm, lãnh cảm, đối nữ nhân đều không hứng thú dĩ nhiên đối với nam nhân như thế nào, tớ không biết, tối thiểu cậu đối với tớ dù sao cũng là không có hứng thú!” Tô Lương Tần tự mình nói , chính mình cười không được, mặt Ngôn Mộc không chút thay đổi nhìn hắn, đôi mắt sắc bén nghĩ muốn diệt khẩu ám quang. Tô Lương Tần gấp rút thu lại sắc mặt của mình, “Vì sao đột nhiên liền đối với Nhất Nhất nảy sinh thú tính? Trong đó có hai nguyên nhân, đầu tiên, chính là các cậu lâu ngày sinh tình, cậu yêu nàng cũng không biết, nghĩ muốn những thứ này, cậu thích sạch sẽ, lại còn lãnh đạm, nữ nhân nào có thể đi vào phòng cậu, hết lần này tới lần khác cậu dễ dàng tha thứ như Nhất Nhất, phải không? Cho dù cậu đối với nàng không là tình yêu, Ngôn Mộc, đời này sợ là cậu không tìm được một người nữa làm cho cậu có thể toàn tâm tiếp nhận như vậy!” Sắc mặt Ngôn Mộc ngày càng khó coi, mím đôi môi mỏng, “Nguyên nhân còn lại?” Tô Lương Tần buông tay, “Một nguyên nhân khác chính là, cậu buổi sáng vừa vặn □□, Nhất Nhất lại đúng thời gian đó đụng phải, muốn chứng minh cái này rất đơn giản, tìm nữ nhân buổi sáng đến thử xem là được, đương nhiên là nhằm vào nam nhân bình thường mà nói, còn cậu, trước phải giải quyết bệnh sạch sẽ của mình, cho phép những nữ nhân kia lại gần mới được.” Ngôn Mộc lặng im một hồi lâu, “Tô Lương Tần, cậu có thể cút !” Trong mắt Tô Lương Tần thoáng vui vẻ, Ngôn Mộc a Ngôn Mộc, cậu cũng có ngày hôm nay. Tô Lương Tần đứng lên đi ra cửa, ngừng bước chân, quay đầu lại, “Ngôn Mộc, vừa rồi thay cậu phân tích nhiều như vậy, tớ đột nhiên phát hiện, những năm nay tớ đều cùng làm việc với một tên biến thái không bình thường a!” Cái ly trên bàn Ngôn Mộc bay tới, Tô Lương Tần tức thời chạy ra kịp. Ngôn Mộc ngửa mặt tựa vào ghế, ngón tay thon dài bóp lông mày, đây liệu có tính là lợi dụng trẻ em không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang