Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 8 : Cuộc gặp gỡ tình cờ
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 14:27 23-01-2025
.
Tôi đang băng ngang qua một hang động.
Lần này, tôi không còn phải đi khập khiễng nữa.
「Nhân vật đã trang bị giày da.」
「Tổng cấp độ vật phẩm tăng thêm +5.」
Bằng một phép lạ nào đó, đôi giày dành cho nam giới nhân loại lại khá vừa vặn với cơ thể Barbarian to lớn của tôi. Tôi không thể biết đôi giày da này bền đến mức nào, nhưng việc mang giày chắc chắn sẽ khiến tôi an toàn hơn trong những trận chiến
「Nhân vật đã trang bị một chiếc búa hai tay.」
「Tổng cấp độ vật phẩm tăng thêm +30.」
Chiếc búa này được làm bằng sắt, đặc ruột và dài khoảng 1m. Ông chú kia cần cả hai tay mới có thể nhấc lên, nhưng tôi có thể vung vẩy nó bằng một tay.
「Nhân vật này đã trang bị miếng bảo vệ vai.」
「Tổng cấp độ vật phẩm tăng thêm +13.」
Một tấm giáp vai bằng thép. Nếu tôi thả lỏng dây buộc, tôi vẫn có thể dùng nó để che lấy bờ vai tôi của mình. Nếu không phải tôi vẫn đang mặc áo, vẻ ngoài của tôi bây giờ chắc là trông rất giống một võ sĩ giác đấu thời trung cổ.
「Nhân vật đang đeo ba lô.」
「Dung lượng túi mở rộng.」
Nhờ có ba lô, bây giờ tôi không còn phải cất những viên đá mana dính máu bên cạnh bánh mì nữa, và việc di chuyển cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chomp.
Tôi lấy một ít thịt khô ra và nhai nó.
Đây có lẽ là chiến lợi phẩm tuyệt với nhất tôi nhận được. Tôi không có quá nhiều thịt khô, nhưng nó sẽ khiến cho vị của bánh mì không còn quá đơn điệu nữa.
Vào ngày thứ hai sau khi bị ném vào mê cung, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi lối sống nguyên thủy trước đây của mình.
Khi tôi khát nước, tôi chỉ cần uống một ít nước từ bình nước.
Nếu tôi muốn biết phương hướng, tôi sẽ có thể nhìn xem bằng la bàn của mình
Và nếu tôi muốn biết thời gian, chiếc đồng hồ dây cót trong túi sẽ rất sẵn lòng trả lời cho tôi.
Thậm chí, tôi còn có một lọ thuốc giúp tôi đối phó với bất kỳ chấn thương nào có thể xảy ra trong trường hợp khẩn cấp.
Có phải hơi trớ trêu không? Sau khi giết một người, cuối cùng tôi đã có thể sống giống con người hơn một chút.
*****
Bjorn Yandel
Cấp độ: 1
Thể chất: 25
Tinh thần: 37 (Mới +1)
Siêu năng: 1
Tổng cấp độ vật phẩm: 72 (Mới +48)
Lực chiến tổng thể: 81 (Mới +13)
*****
Smash là một kỹ năng tốt, nhưng khi có một vũ khí phù hợp, lượng sát thương mà tôi có thể tạo ra hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác.
Bụp!
Một con Goblin vừa tan thành những hạt sáng và biến mất chỉ sau một nhát búa của tôi.
‘Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã chọn một vũ khí ngay từ đầu rồi.’
Sau cùng, chẳng phải sẽ ổn hơn nếu tôi tiết kiệm tiền và mua khiên sau sao? Well, lúc đó tôi không biết là mình có thể chiến đấu tốt đến thế.
Nhờ vào việc chiếm đoạt thân xác của một chiến binh Babarian, tôi có một bản năng chiến đấu khủng khiếp vượt xa những con quái vật này.
Những chuyển động này hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng, nhưng hiệu quả của nó giúp tôi dễ dàng hạ sát bất cứ mục tiêu nào của mình.
Nhưng dù mạnh mẽ đến mấy, cơ thể này cũng không phải một động cơ vĩnh cưuz
"Tôi muốn ngủ."
Ngáp dài, tôi nhặt hai viên đá ma thuật dưới đất xung quanh mình và bỏ vào túi.
Có một sự thay đổi xảy ra vào ngày thứ hai.
Lũ Goblin bắt đầu xuất hiện từng đôi một. Có lẽ vào ngày mai, nó sẽ tăng lên ba, và cứ tiếp tục như vậy cho đến khi mê cung đóng lại vào ngày thứ bảy.
Mọi chuyện cũng tương tự như vậy trong trò chơi mà tôi đã chơi.
Thật ra thì mọi chuyện vẫn chưa đến nỗi tệ. lực chiến tổng thể của tôi tăng mạnh nhờ vũ khí mới, và nhờ có những vật phẩm tiêu hao, những vết cắt nhỏ từ con dao đá của lũ Goblin không còn là vấn đề.
Mọi việc vẫn diễn ra khá suôn sẻ, nếu không tính đến việc mắt tôi cứ chực chờ để híp lại.
Kể từ hôm qua đến giờ, tôi liên tục di chuyển và chiến đấu với bọn Goblin, nhưng khoản thời gian mà tôi thực sự nghỉ ngơi chỉ có khoàng 20 phút, bao gồm cả thời gian tôi ngủ gật lúc đang canh gác.
Tôi thực sự rất muốn ngủ.
Tôi thậm chí không muốn bất kỳ thứ xa xỉ nào như chăn hay gối. Tôi chỉ muốn ngồi xổm xuống và ngủ một giấc, ngay cả khi đó là trên sàn đá trần.
Tôi không thể lơ đi cơn mệt mỏi này.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này…
"Ôi, chết tiệt!"
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi vấp phải một hòn đá. May mắn thay, mọi chuyện không diễn ra xui xẻo như thường lệ. Tôi sẽ gặp rắc rối thực sự nếu đó là một cái bẫy của Goblin.
"Tôi phải ngủ một chút ở đây thôi"
Đưa ra quyết định, tôi lập tức dựa vào tường, tay vẫn cầm khiên và búa, mặc kệ việc không có Night Friend nào bên cạnh.
Thật lòng mà nói, có khi như thế này còn toàn hơn. Nếu trước sau gì cũng sẽ bị tấn công, tôi thà nhận một cuộc tấn công từ Goblin còn hơn.
Khả năng tôi sống sót khi bị đâm bằng những con dao đá nhỏ mà chúng mang theo bên mình chắc chắn sẽ cao hơn so với việc đầu của tôi bị đập nát bằng búa trogn khi đang ngủ.
Squelch ( tiếng bước chân )
Thật khốn nạn.
Tôi thức giấc vì tiếng bước chân quen thuộc của Goblin.
Dù cho không có một bóng người hay thậm chí một sợi lông nào của chúng khi tôi đứng canh chừng ở đây suốt bốn giờ, ngay khi tôi vừa định chợp mắt, một nhóm liền xuất hiện ngay lập tức.
Tôi có thể hiểu tại sao ông chú bảo tôi không được mất cảnh giác.
‘Lũ khốn nạn cứng đầu.’
Tôi lập tức chạy tới và đập búa vào đầu con Goblin dẫn đầu.
Bụp!
"Ga, gruck!"
Tổng cộng có hai con đang lén lút tiến đến gần tôi, nhưng con còn lại đã ngay lập tức bỏ chạy khi thấy đồng bạn của mình bị tôi nghiền nát.
Đúng vậy, đi đi, đi đi.
Tôi thậm chí không còn sức lực để đuổi theo nó nữa.
"Lũ khốn nạn"
Tôi kiểm tra thời gian một chút, và chỉ mới trôi qua có chưa đầy mười phút.
Việc nghỉ ngơi hiện tại là bất khả thi, vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại hang động và tiếp tục săn Goblin.
Mỗi khi cảm thấy quá mệt mỏi và không thể chịu đựng được nữa, tôi lại dựa vào tường và chợp mắt một lúc.
Những lần chợp mắt ngắn ngủi như thế này đều là hữu kinh vô hiểm, chỉ trừ hai lần đặc biệt khiến tôi cảm thấy như mình đã bước một chân vào quan tài.
Lần thứ nhất, khi tôi cảm nhận được sự hiện diện và mở mắt ra, một tên nhà thám hiểm khốn nạn nào đó đang lặng lẽ tiến lại gần tôi.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hắn ta nở một nụ cười hờ hững, rồi lùi lại và biến mất. Chỉ cần nghĩ lại thôi là tôi đã nổi hết cả da gà.
Nhưng nếu chỉ xét về yếu tố bất ngờ thì lần thứ hai cũng không hề kém cạnh. Đặc biệt là vì nó để lại một hậu quả kéo dài.
「Nhân vật bị Goblin tấn công khi đang ngủ.」
Lần đầu tiên khi bước vào Mê cung, tôi thức dậy vì cảm giác đau đớn thực sự, chứ không phải là linh cảm về sự hiện diện của ai đó.
Một con Goblin đã xuất hiện lén lút tiếp cận tôi trong khi tôi đang ngủ. Khi tôi giết nó bằng một nhát búa, con còn lại đã bỏ chạy.
"G, ggh!!"
Tôi đã xác định ngay được nguyên nhân gốc rễ gây ra cơn đau.
Liếc nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy một con dao cắt thịt đang kẹt giữa xương quai xanh của tôi.
Vào lúc đó, không hiểu sao cánh tay trái của tôi lại không cử động được. Tuy nhiên, tôi mừng là vết thương đó chỉ dừng lại ở nỗi đau.
Nếu tôi thấp hơn một chút, hoặc nếu con Goblin đó có thể nhảy cao hơn một chút, thì con dao này đã cắm vào cổ tôi rồi.
Creak.
Tôi nghiến chặt răng khi rút con dao ra. Sau đó, lấy lọ thuốc ra khỏi túi, tôi nhỏ vài giọt lên vết thương. Khi tôi đóng nút và đặt lọ thuốc trở lại túi, máu đã sủi bọt và vết thương đang lành lại nhanh chóng.
Xìììììì .
Tên khốn chế ra loại thuốc này tuyệt đối là một kẻ tâm thần. Không hiểu vì sao, hiệu quả của việc chữa trị lại còn đau hơn cả vết đâm.
"Ouch, hehehehe"
Sau khoảng năm phút, cơn đau biến mất.
Mặc dù cơn đau ngắn ngủi đã giúp tôi tỉnh táo hơn một chút, nhưng sau khi cơn đau qua đi, mí mắt tôi lại nặng trĩu hơn bao giờ hết. Nhiều đến mức nếu tôi mất tập trung dù chỉ một khoảnh khắc, tầm mắt của tôi sẽ ngay lập tức mờ đi.
Đã đến lúc phải đưa ra quyết định mà tôi đã trì hoãn bấy lâu nay. Mặc dù cơ thể tôi là một cổ máy được huấn luyện cho mục đích chiến đấu, nhưng nó cũng có giới hạn. Nếu tôi tiếp tục cưỡng ép cơ thể mình, vết thương ở xương quai xanh có thể sẽ chuyển dời lên cổ.
‘Tôi cần phải nghỉ ngơi một chút. ‘
Tôi kiểm tra thời gian và thấy đã khoảng mười bốn giờ trôi qua kể từ khi tôi chia tay ông chú. Có lẽ những nhà thám hiểm hoạt động ở Tầng Một lúc này cũng đang lang thang xung quanh, tìm kiếm bạn qua đêm.
"Này Barbarian, anh đang tìm bạn qua đêm à?"
Lần này, khi tôi đi lang thang khắp nơi, chính những nhà thám hiểm đã chủ động bắt chuyện với tôi trước. Hơn nữa,còn rất nồng nhiệt.
"Ừm, trông anh có vẻ mệt mỏi nhỉ? Anh có bạn đồng hành không?"
"Chúng tôi luôn có thể tin tưởng một Barbarian. Nếu anh tham gia, chúng ta sẽ có ba người, hoàn hảo cho một ca gác đêm, anh thấy sao?"
Giống như việc trở thành một gái điếm được săn đón vậy.
Có phải là vì đây là ngày thứ hai và mọi người đều bắt đầu phát ra mùi hôi không, những tên khốn chê bai mùi của tôi không còn thấy đâu cả.
Hay có lẽ mùi không phải là vấn đề ngay từ đầu? Nghĩ lại thì, hôm qua tôi đã loạng choạng trên đôi chân của mình và đã đổ ra khoảng bảy lít máu.
"Vậy sao? Thật không may."
Nhiều lời mời gọi ập đến, nhưng tôi đều từ chối và tiếp tục bước đi.
‘Ha, có tên Barbarian mạnh mẽ nào ở gần đây không? ‘
Trên thực tế, lựa chọn tốt nhất của tôi là tìm một người đồng hương để kết bạn qua đêm. Vấn đề là, cho đến ngày thứ hai, tôi vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của một người Barbarian nào khác.
"Anh đang tìm đồng loại của mình sao? Ừm, không phải đó là tự làm khó mình sao?"
"Tự mình làm khó ư? Tại sao vậy?"
"Ngay cả một Barbarian vừa mới làm lễ trưởng thành cũng sẽ lên Tầng Hai trong vòng hai hoặc ba ngày. Tôi không biết chính xác, nhưng chắc chỉ còn ít hơn một trăm người Barbarian ở Tầng Một."
Tôi vừa nhận được một tin xấu: có vẻ như người Barbarian là một chủng loài rất hiếm hoi ở Tầng Một.
Nghiêm túc mà nói, sẽ rất kỳ lạ nếu bạn có một cơ thể mạnh mẽ như thế này mà vẫn đi loanh quanh để chơi với lũ Goblin.
Điều đó dẫn đến một sự thật đau lòng rằng 99% nhà thám hiểm tôi gặp ở Tầng Một đều là con người.
"Sao anh không tham gia cùng chúng tôi?"
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể."
"Tôi hiểu rồi. Tôi cầu nguyện rằng Raphdonia sẽ đồng hành cùng anh trên chuyến đi."
"Cảm ơn."
Người đàn ông này có vẻ khá đáng tin cậy, nhưng tôi vẫn kết thúc cuộc trò chuyện và tiếp tục di chuyển.
Kể từ khi tôi phát hiện ra trái tim của một người Barbarian đắt giá đến thế nào, tôi không thể không nghi ngờ tất cả những nhà thám hiểm mà tôi đã gặp.
Click .
Tôi lấy la bàn ra.
Tôi đã liên tục di chuyển về phía nam kể từ khi nhận được nó, nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi Vùng Goblin.
Tôi dần tuyệt vọng khi cảm nhận được Tầng Một rộng lớn đến mức nào. Tôi có nên từ bỏ việc tìm kiếm đồng tộc của mình không?
Nỗi lo lắng của tôi không kéo dài lâu.
Tôi quyết định ngừng mò kim đáy biển và lập ra một kế hoạch thực tế hơn.
Tôi sẽ tìm một Night Friend ngay cả khi họ không phải là đồng tộc của tôi. Tuy nhiên, người đó sẽ không thể là nhân loại.
Mục tiêu của tôi là những á nhân chiếm chưa đến 1% dân số.
Một Fairy coi trọng lời hứa, hoặc một Drawf có tính cách kiêu ngạo sẽ là lựa chọn tốt nhất. Hoặc bất cứ chủng tộc nào khác miễn là đó không phải là nhân loại.
Không giống như con người, những chủng tộc này có tuổi thọ cao hơn. Nếu có đủ thời gian, họ sẽ có khả năng leo lên đến đỉnh, do đó, họ sẽ ít có khả năng bị che mắt bởi những lợi ích trước mắt và làm tổn thương những nhà thám hiểm khác.
Sau khi đưa ra quyết định đó, tôi tiếp tục đi lang thang trong hang động khoảng một giờ.
Và
「Bạn đã gặp một nữ Fairy lạ mặt bị thương.」
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một trong những chủng tộc á nhân mà tôi đang tìm kiếm.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không khí trở nên nặng nề với sự im lặng ngột ngạt lạ thường.
*****
Cô gái Fairy tai nhọn mà tôi vừa ‘tìm thấy’ chỉ ngồi dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào tôi và không nói một lời.
Cô ấy cũng ngủ riêng một mình mà không có Night Friend sao?
Đôi mắt màu hổ phách sáng như mắt mèo của cô ấy thể hiện sự xấu hổ, nhưng cũng rất cảnh giác. Chỉ cần nhìn vào cô ấy thôi là đủ để người khác biết rằng cô ấy không muốn có ai tiếp cận mình. Nhưng mà…
Khi cuộc đối đầu im lặng của chúng tôi kéo dài, cuối cùng cô nàng Fairy cũng đứng dậy khỏi nơi cô ấy đang ngồi với vẻ mặt lo lắng. Nhưng tư thế của cô ấy lại không tự nhiên.
Khi kiểm tra kỹ hơn, tôi thấy một vết thương trên bụng cô ấy.
"Cô bị thương."
Nó không sâu nhưng lại là một vết cắt dài. Vậy nên đó không phải là thứ vết thương có thể được tạo ra bởi những con dao khắc nhỏ mà bọn Goblin mang theo.
Tôi nhanh chóng đưa ra kết luận.
"Đó có phải là do con người không?"
Cô gái Fairy không trả lời. Cô ấy đang sợ hãi.
Well, tôi hiểu suy nghĩ cô ấy.
Tôi cũng sẽ thấy sợ nếu có một người lạ nào đó to lớn hơn tôi đi ngang qua khi tôi bị thương.
Hơn nữa, cô ấy còn là một thiếu nữ. Cơ thể cô ấy cũng nhỏ xíu, có lẽ chỉ vào khoảng 160cm?
Dù sao thì đây cũng không phải là một tình huống tệ cho tôi.
"Làm ơn tha cho tôi đi."
Gì cơ?
"Xin chú, chỉ một lần thôi, chú Barbarian. Tôi còn có một đứa em gái ở thành phố cần phải chăm sóc."
(Dịch giả-kun: Bjorn Jandel có vẻ ngoài trưởng thành hơn so với tuổi tác nên Fairy này gọi anh ấy là ajusshi – uncle, nên tạm thời mình sẽ để là chú.
Đây là một nhân vật quan trọng trong cốt truyện, nên khi hai người thân thiết hơn, ‘chú’ sẽ trở thành nickname mà cô ấy gọi Bjorn. Đến lúc đó, mình sẽ để là Mister.)
Trong khi tôi tự hỏi cốt truyện này sẽ phát triển thế nào, cô nàng Fairy quỳ xuống mà không hề chần chừ chút nào. Và chỉ mất một lúc, ngay cả nước mắt cũng đọng lại trong mắt cô ấy.
"Cầu xin chú."
Cái quái gì thế này, sự kiêu ngạo của loài Fairy đã đi đâu rồi?
Thành thật mà nói, ban đầu tôi nghĩ cô ấy là mẫu người đẹp lạnh lùng. Bởi vì hầu hết các Fairy trong trò chơi đều có tông giọng và tính cách như vậy.
Phù, nếu tôi biết cô ấy sẽ là kiểu n người như thế này, tôi đã tiếp cận tình huống theo cách hoàn toàn khác rồi. Tôi nên làm sáng tỏ hiểu lầm trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
"Tôi không có hứng thú với việc lấy mạng cô."
Giao tiếp bằng mắt và nói chuyện với phát âm rõ ràng. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vì vậy, khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy, cô ấy sẽ biết rằng tôi đang chân thành.
"Chú nhất định phải làm như vậy sao, chú Barbarian?"
Well, có vẻ điều đó sẽ không xảy ra.
Tôi đang gặp vấn đề về việc xây dựng niềm tin với người khác do vẻ ngoài hung dữ, cơ thể khổng lồ, hình xăm và vũ khí dính máu của mình.
Đây chẳng phải là là một phân cảnh drama học đường điển hình sao, khi một tên côn đồ hung dữ bắt nạt một cô gái trước cửa trường học sao? Rõ ràng tôi chính là tên côn đồ đí.
"Chỉ một lần thôi, làm ơn, xin hãy để tôi đi, lần này thôi."
Khi sự im lặng của tôi kéo dài, cô gái Fairy lùi lại một bước và ép chặt vào tường. Nỗi tuyệt vọng trong mắt cô càng sâu hơn và cô từ từ mở nút áo phía trên cổ áo
“Xin hãy nhẹ tay…”
Này, trò đùa này không vui đâu.
Những tên khốn Barbarian này sống kiểu gì thế? Bình thường chúng đã làm gì để khiến cô gái này nghĩ rằng cô ấy phải làm cái trò này?
"Hô"
Tôi không thể không thở dài. Tôi phải làm gì đây? Liệu sự hiểu lầm này có được giải quyết nếu tôi chứng minh cho cô ấy thấy tôi không phải loại rác rưởi đó bằng hành động thay vì lời nói không?
Có vẻ khả thi đấy.
"Hãy bắt đầu từ việc điều trị trước. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Tôi lùi lại, lấy thảo dược và băng gạc từ trong túi ra rồi ném về phía cô ta.
"Đây là lá vải à?"
Giờ thì tôi biết tên nó rồi, thì ra thứ này gọi lá vải.
‘Vậy là trong tương lai, tôi sẽ có thể yên tâm sử dụng nó rồi.’
Tôi đã lo rằng nó có thể có độc nên tôi vẫn không dám sử dụng nó dù trước đó có bị thương đến thế nào.
—----------------—
Dịch giả-kun : t đã đi theo bộ này trong nhiều năm để có thể dịch đến tiến độ hiện tại, nhưng khi đọc lại từ đầu, t thật sự cảm thấy bản dịch của mình trước đó là một đống rác, vì vậy, t đang quyết định chỉnh sửa lại từ đầu.
Nếu bạn đọc và cảm thấy thuật ngữ hoặc định dạng văn bản được sử dụng ở chương trước và chương sau có sự khác biệt, hoặc khác biệt về chất lượng bản dịch, vậy có nghĩa là bạn đang đọc đến giao điểm giữa bản dịch cũ và mới.
T sẽ cố gắng để cải thiện bản dịch. Và xin thứ lỗi vì sự bất tiện.
Thân.
Ps: Nếu bạn cảm thấy nhân vật chính độc thoại nội tâm nhiều vl, thì từ chương này trở đi sẽ đỡ hơn rất nhiều. Đó không phải phong cách chính của truyện, truyện này vẫn sẽ tập trung vào phiêu lưu và thám hiểm nên mọi người đừng lo.
.
Bình luận truyện