Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 740 : Hang nhỏ an toàn của Goblin

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:38 25-12-2025

.
(Dịch giả-kun: thề với ae là t ưng ý cái tên chương này vl. Sau này sẽ có một chương khác có cùng viber với chương này và sẽ có cái tên tương tự. Bao giờ tới t sẽ nhắc lại để ae biết t đặt tên chương hay cỡ nào.) Trong thần thoại Hy Lạp có một nữ tiên tri tên là Cassandra. Cô đã đưa ra lời tiên đoán sự sụp đổ của thành Troy, nhưng vua Troy không tin lời cô, và cuối cùng thành Troy đã đi đến sự diệt vong. Dĩ nhiên, nhà vua cũng có lý do của mình. Apollo, vị thần bị Cassandra cự tuyệt, đã lấy đi “khả năng thuyết phục” của cô. Việc mọi người không tin vào lời tiên tri rõ ràng bị ảnh hưởng bởi lời nguyền đó. Nhưng… “Chà.” Dù cho cô ta có giữ được “khả năng thuyết phục” của mình đi chăng nữa, e rằng kết cuộc của thành Troy cũng sẽ chẳng khác là bao. Rốt cuộc thì ai lại muốn tin vào một lời tiên đoán bi thảm chứ? Ngay cả khi đi xem bói, nếu nghe thấy một vận hạn xấu, người ta cũng thường nổi giận bỏ đi và mắng tay thầy bói đó là đồ lừa đảo. Chẳng lẽ vua Troy sẽ nghe lời tiên tri rồi gật gù nghĩ: “Ừm, chúng ta sắp diệt vong rồi” sao? “Chắc là không.” Chuyện đó cũng giống như cảm giác của tôi lúc này. “Haha… Hay là anh bình tĩnh lại một chút đi? Tôi không đến đây để đánh nhau với anh.” “Không phải là ta muốn đánh nhau. Ta chỉ muốn xác nhận xem lời ngươi nói có đáng tin hay không.” Khi tôi nói bằng giọng lạnh lẽo, kẻ đứng trước mặt, ban đầu còn có vẻ lúng túng, bỗng bật cười. Như thể sự lúng túng ấy chỉ là diễn kịch. “Chắc anh cũng biết rồi mà, đúng không? Về năng lực của Master.” “Ừ, tôi biết rất rõ năng lực của lão già đó. Lão ta rất giỏi thao túng người khác.” Mặc cho lời mỉa mai của tôi, hắn chỉ đáp lại bình thản. “Vậy thì tại sao anh lại dừng lại?” Một câu hỏi sắc bén. “Tại sao trong khi anh hoàn toàn có thể đi thẳng đến thánh địa, anh lại ở lại để nghe những lời của tôi?” “……” “Chắc trong thâm tâm, anh cũng biết điều đó rồi chứ? Rằng nếu không nghe lời khuyên của Master, anh có thể sẽ hối hận.” Tôi muốn phủ nhận điều đó. Tôi chỉ muốn nghe xem lão già đó sẽ nói gì mà thôi. Dù là thông tin giả thì nó vẫn là thông tin. Tôi nghĩ mình có thể thông qua đó mà đoán được ý đồ của lão. Tôi rất muốn nói như vậy, nhưng giống như hắn vừa nói… Trong thâm tâm tôi đã biết. Lý do thực sự không phải là thế. “Nhân tiện, lúc nãy anh có hỏi rằng tôi sẽ sống hay chết ở đây đúng không?” “……” “Tôi chưa nhận được bất kỳ ám chỉ cụ thể nào từ Master, nhưng có vẻ như hôm nay nơi này không phải là nơi chôn xác tôi. Xét việc cuộc trò chuyện này vẫn đang tiếp diễn.” “……” “Vậy nên, anh có thể làm ơn thả tay ra được không? Tôi bắt đầu thấy khó thở rồi.” Ha… “Im miệng.” Tôi dùng tay còn lại, tay không siết cổ hắn, giật phăng chiếc mặt nạ. Soạt—! Gương mặt lộ ra sau lớp mặt nạ thì bình thường đến mức tầm thường. Một thú nhân ngoài ba mươi, kiểu khuôn mặt có thể bắt gặp ở bất kỳ góc phố nào trong thành… Tch, tôi còn nghĩ không biết mình có quen hắn không. “Haha… Anh tò mò về mặt tôi đến vậy sao?” Thấy hắn vẫn hoàn toàn bình thản dù mặt đã bị lộ, tôi khẽ hỏi. “Hãy trả lời ta một điều.” “Cứ hỏi đi.” “Nếu làm việc dưới trướng lão già đó, hẳn ngươi biết về các Record, đúng không?” “Tất nhiên.” “Vậy tại sao các ngươi cứ liên tục nói rằng tương lai thay đổi theo lựa chọn? Chẳng phải quan điểm của các ngươi là dù có làm gì thì cũng không thể thay đổi số phận hay sao?” Việc tôi có tin vào định mệnh hay không không quan trọng. Tôi chỉ đơn giản tò mò vì sao đám tín đồ của định mệnh chết tiệt này lại hành xử như vậy. “Hmmm… Câu hỏi khá hóc búa đấy. Tôi trả lời dài một chút có được không?” “Ta không phiền. Cứ nói đi.” “Ví dụ nhé. Có một người đang chơi bài với đám say rượu trong quán rượu. Nhưng người chia bài lại lỡ tay chia sai thứ tự.” Tôi thầm nghĩ những tên này quả thật rất thích nói nhảm, nhưng vẫn im lặng lắng nghe. “Nếu người chia bài chia đúng thứ tự, hắn sẽ nhận một tay bài rất xấu. Nhưng vì chia sai, hắn lại nhận được một tay bài cực tốt. Những người chơi khác vì say nên hoàn toàn không nhận ra sai sót. Thế là hắn âm thầm quyết định lợi dụng tình huống này.” Tôi vẫn chưa hiểu hắn muốn nói gì. “Bây giờ tôi hỏi anh.” Hắn hỏi. “Vậy số phận ban đầu của hắn là nhận tay bài xấu, hay là nhận tay bài tốt?” Tôi không nắm được cốt lõi câu hỏi, nhưng trả lời thì không khó. “Là nhận tay bài tốt. Sai lầm của người chia bài cũng là một phần của số phận.” “Haha, trả lời hay đấy. Anh nắm bắt rất nhanh.” Dù hắn có nói vậy, nhưng nói thật là tôi chẳng hiểu thêm được bao nhiêu. Nhưng… “Như trưởng lão đã nói, số phận bị bẻ cong thì vẫn là số phận.” “Và?” “Việc chúng tôi đang làm bây giờ, chính là cố tình để người chia bài chia sai. Để ai đó có thể nhận được một tay bài tốt hơn một chút ở một trong vô số ván chơi.” Dù không hiểu hoàn toàn, tôi bắt đầu mơ hồ cảm nhận được điều hắn muốn truyền đạt. Vì thế tôi hỏi: “Vậy cuối cùng người đó ra sao?” Trước câu hỏi ấy, hắn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm cười đáp. “Cuối cùng thì hắn thua rất nặng trên chiếu bạc ngày hôm đó. Nhưng nhờ có tay bài tốt, hắn cũng giảm bớt được phần nào tổn thất.” “Tức là dù số phận có thể bị bẻ cong, nhưng kết cục ‘thua cuộc’ chắc chắn sẽ không thể thay đổi.” “Chính xác.” Hắn cười như một thầy giáo vừa thưởng sao vàng cho học sinh gương mẫu. “Nhưng đừng quá lo. Người đàn ông cứ thua rồi thắng đó, trong tương lai rất xa, sẽ trở thành một con người vĩ đại hơn nhiều.” Một câu nói rất tích cực hướng lên, nhưng chẳng hề mang lại chút an ủi nào. Ngược lại, từ sự việc này, tôi chỉ càng thêm kiên định với quyết tâm của mình. “Giờ thì hãy đưa ra lựa chọn của anh. Master đã giao quyền chọn bài vào tay anh rồi.” Tôi quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ bàn luận những thứ như thế này với đám tín đồ của định mệnh chết tiệt này nữa. ***** Trên bức tường nóng rực nơi khói đen cuồn cuộn bốc lên. “……” “……” Khi sự im lặng kéo dài quá lâu, kẻ đứng trước mặt tôi cuối cùng cũng không thể chờ thêm được nữa mà lên tiếng trước. “Việc đưa ra quyết định khó đến vậy sao?” “……” “Hãy nghĩ đơn giản thôi. Nếu anh nghĩ về việc này giống như lửa chọn giữa việc mất một chiếc xe và mất một căn nhà thì anh sẽ dễ đưa ra quyết định hơn nhiều.” Ừ, thông thường thì đúng vậy. Với đại đa số người, một căn nhà quý giá hơn nhiều so với một chiếc xe. Nhưng trong thế giới rộng lớn này, vẫn có những kẻ nghĩ ngược lại. Điều gì quý giá hơn là do tôi quyết định. Vậy nên… “Ta đã quyết định rồi.” Sau một hồi suy nghĩ dài, tôi đưa ra lựa chọn của mình, và tôi thấy trong mắt hắn ánh lên sự tò mò sâu sắc. “Anh sẽ làm gì?” Hắn hỏi tôi, nhưng với giọng điệu như thể đã biết trước tất cả. Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, tôi cảm thấy một sự thỏa mãn khó hiểu trỗi dậy, rồi nhún vai. “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” “……?” “Cút đi.” “Ý anh là—” Tôi ném kẻ giờ đã trở nên vô dụng ấy xuống phía dưới, về phía Quận 7 đang cháy rực. “Ực…? Ực! Aaaaaah!” Thật ra, rơi từ độ cao này cũng không giết được hắn, nhưng nhìn vẻ kinh ngạc của hắn, rõ ràng là hắn hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Ầm—! Khi tôi nhìn hắn rơi xuống biển lửa, cảm giác gánh nặng đè nén suốt bao lâu nay cuối cùng cũng được trút bỏ. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy không kéo dài. “Ha…” Cảm giác như có một tảng đá nặng trĩu đè lên lồng ngực tôi, nặng hơn rất nhiều so với gánh nặng mà tôi đã mang suốt nhiều năm. Thế nhưng tôi không thể làm gì khác. “……” Sau khi ném hắn xuống dưới bức tường, tôi đứng ngây ra một lúc, rồi lại bắt đầu chạy. Hướng về thánh địa và Quận 7. Hướng về đích đến mà tôi đã lựa chọn sau vô vàn suy nghĩ. ***** Đã khá lâu kể từ khi anh chui vào trong chiếc tủ quần áo này. Tuy có hơi chật chội nhưng không gian bên trong bốn tấm ván gỗ này vẫn dễ chịu hơn bất cứ nơi nào bên ngoài. Sven Parab đã tự nhủ rằng dù có phải… làm bẩn quần đi chăng nữa, anh cũng sẽ không rời khỏi chiếc tủ này cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Nhưng mà… “Ừm…” Có lẽ anh không nên kỳ vọng quá nhiều về việc người bạn cùng phòng của anh cũng sở hữu quyết tâm ấy. “À… Có chỗ nào khiến cô thấy không thoải mái sao?” “Ừm… tôi có thể ra ngoài một lát được không?” “H-Hả…? Nhưng bên ngoài tủ rất nguy hiểm mà…?” “Tôi biết chứ… nhưng thật sự chỉ một lát thôi?” Trong khi nói như vậy, Lilith Marone vẫn liên tục run chân, dáng vẻ bồn chồn của một người đang cảm thấy rất gấp gáp. Nhìn bộ dạng của cô ấy, ngay cả Sven Parab, người thường bị chê là chậm hiểu, cũng nhận ra lý do vì sao bạn cùng phòng của mình lại muốn rời khỏi tủ. “…Làm ơn quay lại nhanh nhé.” Dù chỉ nghĩ đến việc cánh cửa tủ mở ra trong chốc lát cũng khiến anh bất an, nhưng anh không có lý do hay sự tự tin nào để ngăn cản nhu cầu sinh lý của một người phụ nữ. Vì vậy, anh mở cửa tủ nhanh nhất và kín đáo nhất có thể. Và rồi… “Tôi chỉ sang phòng bên cạnh một chút thôi…!” Marone rời đi để giải quyết nhu cầu sinh lý ở căn phòng kế bên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Sven Parab đóng cửa tủ lại và chờ đợi. Xoạt. Khoảng bốn phút sau, cánh cửa tủ mở ra và Lilith Marone quay lại với vẻ mặt đầy khẩn trương. “Parab! Có cháy! Cháy rồi!” “C-Cái gì?” “Toàn bộ phía đông Quận 7 đang chìm trong biển lửa!” Phía đông Quận 7… là hướng dẫn sang Quận 8 sao? Chuyện gì đã xảy ra bên đó? “Parab! Anh nên ra ngoài xem đi!” “…Hả?” “Tôi bảo anh mau ra xem đi! Không ổn chút nào đâu… có khi lửa sẽ lan tới tận chỗ của chúng ta đó!” “À…” “Không phải là lúc để ‘à’ đâu! Chúng ta phải sơ tán sang nơi khác!” “Th-Thật vậy sao…?” Dù nghe Lilith Marone nói thế, anh vẫn hoàn toàn không có ý định rời khỏi chiếc tủ. Nhưng trong lòng vẫn có chút bất an… “Cô có thể đóng cửa tủ lại giúp tôi một lát không…?” “…Hả?” “Chỉ một lát thôi.” Nói xong, anh tự tay đóng cánh cửa tủ. Cộp— Cùng với tiếng cửa đóng lại, trái tim đang hoảng loạn của anh lập tức dịu xuống. Cạch—! Dù ngay sau đó cánh cửa tủ lại bị Lilith Marone mở ra, Sven Parab vẫn chắc chắn về sự bình yên mà anh cảm nhận được trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Dù phía đông có đại hỏa hoạn hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần ở trong chiếc tủ này, anh sẽ an toàn. Một sự chắc chắn tuyệt đối, vượt qua cả trực giác thông thường, bao trùm lấy toàn bộ con người anh. Dĩ nhiên, nếu anh nói điều này với người khác, có lẽ họ sẽ cho rằng anh bị điên… ‘Ừ… mình nên tin vào trực giác của mình.’ Chính nhờ trực giác này mà Sven Parab đã nhiều lần được cứu sống, và ngay cả Yandel, người được gọi là Người khổng lồ, cũng phải công nhận và đôi lúc cũng dựa dẫm vào nó. Vì vậy… “Không sao đâu Marone. Nếu ở đây chúng ta chắc chắn an toàn.” “Sao anh có thể chắc chắn như vậy?” “Marone, cô là pháp sư, còn tôi là thánh kỵ sĩ. Nếu chúng ta luân phiên sử dụng năng lực của mình, thì cho dù cả thành phố có cháy rụi, chúng ta cũng có thể bảo vệ chiếc tủ này không bị bén lửa.” Thật ra, đó cũng không phải là một lập luận vô lý. Thánh kỵ sĩ có đủ loại năng lực như khiên chắn, kết giới, cường hoá thần thánh; còn pháp sư cũng có những phép thuật tương tự. “Hmmm…” Có vẻ như lời giải thích ấy nghe thuyết phục hơn việc nói thẳng là “tôi có linh cảm”. Lilith Marone dường như cũng nghiêng về phía đồng ý, và Sven Parab không bỏ lỡ cơ hội đó. “Bên ngoài có rất nhiều người của phía Noark đúng không? Di chuyển ngay lúc này quá nguy hiểm. Dù chúng ta có muốn di chuyển đi nữa thì cũng nên đợi đến khi ngọn lửa lan tới đây. Khi đó bọn chúng sẽ bận rộn đối phó với hỏa hoạn.” “À… đúng là như vậy. Vậy thì chúng ta cứ tạm thời cứ chờ xem sao…” Thế là Lilith Marone gật đầu, và họ chuẩn bị đi đến quyết định sẽ cố thủ trong tủ càng lâu càng tốt. “……” Đột nhiên, đầu Lilith Marone cứng đờ, quay phắt về phía cửa sổ. Ban đầu anh không hiểu vì sao cô lại phản ứng như vậy, nhưng… “…Aaaah!” Một tiếng hét chói tai từ bên ngoài vang lên, khiến anh lập tức hiểu ra. “Đội trưởng! Tôi tìm thấy một người phụ nữ đang trốn rồi!” “Aaa! L-Làm ơn cứu tôi…!” “Hahaha! Cô ta đang cầu cứu kìa! Giờ chúng ta nên làm gì đây?” Khoảnh khắc nghe thấy cuộc đối thoại ấy, tim anh như rơi xuống đáy vực. Thình thịch—! Không thể nào… không thể nào… không thể nào…? Anh cầu nguyện trong lòng hết lần này đến lần khác, nhưng… “P-Parab!” Thình thịch—! “…Chúng ta phải cứu họ!” Như mọi khi, điềm báo xấu của anh chưa bao giờ sai lầm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang