Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 739 : Kết giới dần biến mất
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 02:53 25-12-2025
.
Những đám mây xám nặng nề bao trùm khoảng không rộng mở.
Vốn dĩ nơi này được người Barbarian sử dụng khi họ tụ tập để bàn bạc chuyện chung hoặc đưa ra thông báo.
À thì… các chủng tộc khác thường sẽ tạo ra những không gian như vậy trong nhà, xét đến tính trang trọng và an ninh.
Nhưng với người Barbarian, đó lại là một hành động thật ngớ ngẩn.
Tại sao phải tụ tập trong nhà để nói chuyện khi chỉ cần đứng vững trên đôi chân của mình và lắng nghe? Tại sao lại cần đến ghế?
Vì lẽ đó, trong thánh địa Barbarian không hề tồn tại một nơi nào có thể gọi là phòng họp. Và khi Versil yêu cầu tổng thư ký hành chính cho mình mượn một địa điểm đủ để hàng chục người tụ tập, họ đã được chỉ đến khu đất trống này.
Dĩ nhiên, thật khó hiểu khi một tập thể lớn đến vậy lại không có nổi một tòa nhà chuyên dụng cho việc họp hành…
[Đừng cố hiểu mọi thứ từng cái một. Cứ chấp nhận nó như thể nó vốn đã vậy đi; như vậy sẽ tốt hơn cho tinh thần của cô.]
Nghe những lời của vị thư ký, những lời sâu sắc như thể được đúc kết từ vô số bài học xương máu, Versil vô thức gật đầu. Ngay khoảnh khắc đó, cô thực sự cảm nhận được sự chân thành trong lời khuyên đó…
Và nghĩ kỹ lại thì cũng không hẳn là sai.
Thực tế, nếu hàng chục người tụ tập để thảo luận, một phòng hội nghị khổng lồ chưa chắc đã giúp giao tiếp hiệu quả hơn.
‘Tụ tập thế này tự nhiên tạo ra bầu không khí ngang hàng…’
Có lẽ đây chính là thế mạnh của người Barbarian.
Khi dần tiếp xúc và chấp nhận họ, những ưu điểm bất ngờ sẽ dần lộ ra.
Chỉ tiếc là những thủ lĩnh của các Clan được triệu tập đến đây dường như vẫn chưa nhận ra điều đó.
“Khụm…”
“Tại sao chúng tôi lại bị gọi ra khu đất trống này từ sáng sớm?”
“Làm sao có thể bàn chuyện quan trọng ở một nơi như thế này? Bộ tộc Barbarian chẳng lẽ không có phòng họp nào sao?”
“Không có.”
“Hà… Dù các ngươi đã phát triển nhiều, nhưng vẫn…”
“Đủ rồi.”
Versil có thể thấy rõ, họ hoàn toàn không hiểu vị thế hiện tại của mình.
Dù sao thì… họ cũng không phải khách.
Vì vậy—
‘Mình nên nói chuyện này trước.’
Trước khi bước vào nội dung chính của cuộc họp, Versil quyết định phải làm rõ điều này.
“Có vẻ mọi người chưa biết, nhưng chúng ta là những người tị nạn chạy trốn khỏi chiến tranh. Chính bộ tộc Barbarian là những người đã tiếp nhận chúng ta.”
“…Khụ.”
“Theo ý đó, tôi nghĩ chúng ta nên dành chút thời gian để bày tỏ lòng biết ơn vì nơi trú ẩn an toàn và lương thực mà họ đã chia sẻ. Mọi người cảm thấy thế nào?”
“…”
“Ai biết được? Nếu những người này quyết định trục xuất chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ phải quay về Quận 7 mà không còn lựa chọn nào khác.”
Vừa dứt lời, Versil liếc sang Aynar, người vừa nở một nụ cười rồi bước lên phía trước.
“Này mấy tên phàm ăn! Các người đã được cứu, được che chở, được cho ăn! Nếu là con người thì chẳng phải nên hô vang tên vị thần tổ tiên của người Barbarian để thể hiện sự kính trọng và biết ơn sao?!”
“…Vị thần tổ tiên?”
“Cô đang nói đến Bethelra à?”
“Tất nhiên rồi!! Nếu anh không muốn thì cũng được! Người Barbarian chúng tôi tôn trọng ý chí tự do!”
“À… vậy thì tôi xin từ chối vì lý do tôn giáo—”
“Ồ! Vậy thì ngươi có thể rời khỏi thánh địa ngay bây giờ!”
“Cô vừa bảo là sẽ tôn trọng ý chí tự do mà?”
“Tự do thì luôn đi kèm với trách nhiệm, ngươi không biết sao?”
Bị Aynar liếc bằng ánh mắt khinh thường, người đàn ông định từ chối kia lập tức câm như hến. Các thủ lĩnh của các Clan khác cũng không khá hơn là bao.
Versil cảm thấy đã đến lúc phải đưa ra “củ cà rốt”.
“Aynar, đủ rồi. Người mà cô vừa nhắc tới chỉ là từ chối vì lý do tôn giáo thôi, nhưng rõ ràng là anh ấy rất biết ơn bộ tộc Barbarian.”
“Ồ? Là vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Chẳng phải đó là cảm xúc tất nhiên của con người hay sao?”
Ngay đến đó, người đàn ông kia gật đầu liên tục. So với việc phải hô to tên một vị thần mà mình không biết trước mặt mọi người, bày tỏ lòng biết ơn rõ ràng có lợi hơn nhiều—và có vẻ những thủ lĩnh khác cũng nghĩ vậy, vì họ bắt đầu lên tiếng cảm ơn.
“Thưa quý cô Pheneline, tôi xin chân thành cảm tạ.”
“Clan Partia của chúng tôi cũng vậy. Ân tình lần này, chúng tôi tuyệt đối không quên.”
Nhìn cảnh tượng ấy, Versil không khỏi nở một nụ cười hài lòng được giấu kín khỏi mọi người. Thoạt nhìn đó chỉ là những lời “cảm ơn” đơn giản, nhưng chính những điều nhỏ nhặt này mới là nền móng cho mối quan hệ lâu dài.
“Phó thủ lĩnh Gowland.”
“Nói đi, Thủ lĩnh Erta.”
“Cô có thể cho chúng tôi biết lý do vì sao lại triệu tập chúng tôi từ sáng sớm không? Chẳng lẽ chỉ để bày tỏ lòng biết ơn thôi sao?”
“À, chuyện đó à?”
Nắm lấy cơ hội, Versil bước lên phía trước, cất giọng lớn như đang nói với tất cả mọi người.
“Kết giới ngăn cách thánh địa và Quận 7 đã bắt đầu suy yếu từ một giờ trước.”
Nội dung câu nói như sét đánh ngang tai những nhà thám hiểm vốn đang an tâm kể từ khi đến thánh địa.
“…Ý cô là sao?”
“Kết giới giam giữ chúng ta trong thánh địa là do đám người Noark tạo ra! Trong lúc giao chiến với hoàng gia, bọn chúng không còn đủ năng lượng để duy trì nó!”
Nghiêm ngặt mà nói thì mục tiêu của kết giới đó không liên quan gì đến những người tị nạn mà là những Barbarian trú đóng tại thánh địa, nhưng điều đó không quan trọng.
“Vậy thì tại sao bây giờ… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra…”
“Nguyên nhân không quan trọng.”
Versil cắt lời, giọng dứt khoát.
“Điều chắc chắn là kết giới đang suy yếu. Sau khi kiểm tra, có vẻ nguồn cung cấp ma lực đã bị cắt đứt, dẫn đến việc nó tự tan rã.”
“Phó thủ lĩnh Gowland, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
Trước những lời của Versil, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Đó là thủ lĩnh của Clan Labraim.
Không giống những người khác, vốn tỏ ra không lý trí cả trước lẫn sau khi đến thánh địa, người đàn ông này vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh của mình.
“Không thể nói chính xác, nhưng tôi ước tính khoảng một giờ.”
“Một giờ…”
“Dù sao thì, đã đến nước này chúng ta cũng buộc phải chuẩn bị. Theo tôi, chỉ có hai khả năng khiến kết giới đột nhiên suy yếu.”
“Xin nói rõ.”
“Thứ nhất, đã xảy ra một sự cố nào đó thực sự khiến nguồn cung ma lực bị cắt đứt.”
“Còn khả năng thứ hai?”
Trước câu hỏi đó, Versil nhìn về phía người đã la hét ban nãy.
“Điều đó có nghĩa là phía Noark cũng đã chủ động mở ra kết giới.”
“…?”
“Hay nói cách khác, điều đó có nghĩa là… bọn chúng đã có dư lực để đối phó với chúng ta.”
Thực ra, Versil cho rằng đây mới là khả năng cao nhất, và có lẽ điều đó đã lộ ra trong giọng nói của cô.
“…”
“…”
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm.
Khu đất trống vốn nên ồn ào với hàng chục người, giờ đây lại yên tĩnh đến rợn người.
Phá vỡ sự im lặng là một người phụ nữ.
“Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì…?”
Thật lòng mà nói, nếu theo ý Versil, cô cũng muốn trả lời rằng mình không biết.
Nhưng—
[Từ hôm nay, cô sẽ là phó thủ lĩnh của Clan chúng ta.]
Cô không thể nói vậy.
Hít sâu một hơi, Versil nhắm mắt lại trong chốc lát rồi mở ra.
“Mọi người phải chuẩn bị cho chiến đấu.”
“Chiến lược cụ thể là gì?”
“Trước mắt, chúng ta sẽ tập trung phòng thủ. Thiết lập cứ điểm vững chắc trước cổng thành, lợi dụng khu rừng làm công sự thiên nhiên để chặn đứng sự tiến công của chúng.”
“‘Trước mắt’ nghĩa là… còn bước tiếp theo đúng không?”
“Đúng vậy. Nếu quan sát tình hình và thấy sơ hở, chúng ta sẽ phản công.”
“Phản công…?”
Đôi mắt các thủ lĩnh mở to, như thể chưa từng nghĩ đến chiến lược đó. Nhưng Versil chỉ nhún vai.
Dù vị trí của cô là một pháp sư, một người phụ trách tấn công tầm xa, nhưng giờ đây cô đã hiểu rõ điều này.
“Đúng vậy. Tấn công… chính là cách phòng thủ tốt nhất.”
Muốn bảo vệ những thứ quý giá của mình, thì chúng ta phải học cách ra tay đánh trả.
*****
Shabin Emoor, tổng thư ký hành chính của bộ tộc Barbarian.
Lúc này, cô là người bận rộn nhất trong toàn bộ tộc.
Điều đó cũng chẳng có gì lạ.
Thánh địa lại một lần nữa rơi vào tình thế nguy hiểm, bị cuốn vào một cuộc chiến khác, và không may thay, cô chính là người chịu trách nhiệm cho mọi công việc bên trong thánh địa.
Vì vậy, cô buộc phải giữ đầu óc thật tỉnh táo.
“Cô Emoor, tôi mang trà đến rồi. Cô hãy nghỉ một chút, thư giãn đi.”
“…Hả? Nhưng không còn thời gian cho chuyện đó.”
“Chẳng lẽ ngay cả chút thời gian cho một tách trà cũng không có sao? Cô không cần phải gánh vác mọi thứ một mình đâu.”
“…Tôi hiểu ý anh, nhưng kẻ địch sắp tấn công vào đây rồi, làm sao tôi có thể bình tĩnh được!”
Emoor cảm thấy như mình sắp phát điên.
Dù sao thì chuyên môn của cô là công chức hành chính, chứ không phải chiến tranh.
“Vậy thì tôi sẽ không ép cô. Tôi để trà ở đây. Hãy nhớ là vì hiệu suất công việc, việc cô chăm sóc bản thân mình cũng là điều cần thiết.”
“À… vâng… cảm ơn anh, ông Rotmiller.”
Rotmiller chỉ đến để mang trà, nói xong liền quay người rời đi.
Và chỉ đến lúc đó, Shabin Emoor mới nhận ra sự thay đổi nơi anh.
“Ông Rotmiller? Bộ trang phục đó là sao vậy?”
Người đàn ông vốn luôn ăn mặc gọn gàng, giản dị giờ đây lại khoác lên mình bộ giáp da, nỏ tay và dao găm như thể sắp bước vào mê cung.
“À… đây là lần đầu cô thấy tôi trong bộ dạng như thế này nhỉ? Tôi vẫn giữ lại bộ trang bị cũ phòng khi cần, giờ nghĩ lại thì thật may là tôi chưa vứt chúng đi.”
“Anh… định tham gia chiến đấu sao…?”
“Tôi không nên tham gia sao? Hiện tại chúng ta đang cần tất cả những nhân thủ có thể chiến đấu.”
“Nhưng… ông Rotmiller đã từ bỏ công việc nhà thám hiểm rồi mà!!”
Câu nói ấy có phần thất lễ, thế nhưng Rothmiller chỉ mỉm cười hiền hòa, không hề tỏ ra khó chịu.
“Ha ha, nhưng đừng quá lo. Dù hiện tại tôi chỉ là một giáo viên, nhưng trước đó tôi cũng từng là một nhà mạo hiểm. Tôi có thể bước vào mê cung… để bảo vệ những điều quý giá của mình.”
Nhìn Rotmiller, Shabin Emoor không biết mình nên nói gì.
Xét cho cùng, nếu suy nghĩ một cách lý trí thì hai người không ở trong một mối quan hệ mà cô có thể khuyên can.
“Dù sao thì, tôi đến để nói lời tạm biệt. Một khi ra tiền tuyến, e rằng tôi sẽ không thể gặp cô cho đến khi mọi chuyện kết thúc.”
Cuối cùng, cô chỉ có thể nói một câu duy nhất.
“…Xin hãy bảo trọng.”
Lời nói ngắn ngủi, nhưng cô đã dồn hết sự chân thành của mình vào đó.
Và Rotmiller cũng đáp lại chân thành không kém.
“…Tôi nhất định sẽ trở về an toàn.”
Nói xong, Rothmiller rời khỏi căn phòng, để lại Shabin Emoor đứng một mình, khuôn mặt đỏ bừng.
‘Anh ấy… sẽ trở về an toàn…!’
Ngay cả khi nhấp ngụm trà thơm ngát, trái tim cô vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
*****
Một người đeo mặt nạ hình sói có những hiểu biết về Hội Bàn Tròn. Chỉ những thông tin đó thôi là tôi đã có thể khoá chặt thân phận của người vừa xuất hiện.
Một kẻ luôn hành động như thể là người phát ngôn của Auril Gavis.
‘Sói.’
Trùng hợp thay, chiếc mặt nạ đối phương đang đeo cũng là một con sói đen.
Nhưng nghĩ kỹ thì…
‘Không phải là trùng hợp. Ngay từ đầu hắn hẳn đã là một người trogn số bọn họ.’
Có lẽ vì vậy mà trong quá trình chọn mặt nạ trước khi bước vào Hội Bàn Tròn, hắn đã chọn hình tượng con sói.
“Haha, đừng cảnh giác như thế. Tôi không phải kẻ thù của anh.”
“Vậy tại sao ngươi chặn đường?”
“Tôi không hề có ý định ngăn cản bất kỳ ai cả.”
“Thật sao? Vậy thì tránh ra.”
Tôi nói lạnh lùng, nhưng đối phương không hề có ý định nhường đường.
“Xin đừng quá cảnh giác. Tôi chỉ đến để chuyển lời khuyên thay mặt một vị trưởng bối.”
Trưởng bối chắc chắn là chỉ lão già Auril Gavis đó rồi.
“Lời khuyên à…”
Trong Hán tự, chữ “khuyên” được viết bằng chữ “giúp” và chữ “nói”.
(Dịch giả-kun : 조언 trong tiếng Hàn, là trợ ngôn )
Hiểu theo nghĩa đen thì là “lời nói có ích”.
Nhưng tại sao ngay khoảnh khắc nghe thấy, tôi lại cảm thấy nó đáng ngờ và tràn đầy ác ý đến vậy?
Tôi không rõ, nhưng có lẽ hắn nhận ra tôi sẵn sàng nghe, nên bắt đầu “khuyên”.
“Anh đang định đến thánh địa, đúng chứ?”
“…”
“Đừng đến thánh địa. Hãy đi hướng kia.”
Hắn chỉ về phía Quận 7 đang bốc cháy.
Tôi sững sờ đến mức không thể bật cười.
“Không phải ngươi vừa nói là sẽ không chặn đường ta sao?”
“Tôi thật sự không có ý định chặn. Nếu Sư Tử của Hội Bàn Tròn thật sự muốn đi đến thánh địa, tôi sẽ nhường đường.”
“Thật không? Vậy thì tránh ra.”
“Nếu đó là mong muốn của anh.”
Ngoài dự đoán, hắn thật sự né sang một bên, ép sát vào rìa tường thành.
Thế là—
Bước.
Bước.
Tôi chậm rãi tiến lên, trong lòng vẫn đề phòng việc hắn làm trò gì đó.
Và—
Bước.
Ngay khi sắp đi ngang qua—
“À, còn một chuyện nữa. Việc giết Chú Hề… không phải là một lựa chọn khôn ngoan.”
“Lựa chọn đó rất quan trọng sao?”
“Có. Ít nhất là với anh, Sư Tử của Hội Bàn Tròn. Master nói rằng nếu Chú Hề còn sống, hắn sẽ là trợ lực rất lớn cho anh.”
“Hữu dụng hay không thì ta không biết, nhưng xem ra Master của ngươi rất quan tâm đến ta nhỉ?”
“Người là một người nhân hậu và cao quý.”
Ai ngờ Auril Gavis lại có một kẻ hâm mộ trung thành như vậy chứ?
Không thấy còn giá trị gì để tiếp tục nói chuyện, tôi bước tiếp.
Tap.
Một bước.
Tap.
Hai bước.
Tap—
Giữ trong lòng vô số suy nghĩ, tôi đi thêm ba bước nữa—
‘Ha… mình thật sự sắp phát điên rồi.’
Cuối cùng, tôi quay đầu lại.
“…Tại sao?”
Ngay khi tôi mở miệng, tôi đã nhận ra mình đã phạm sai lầm thường qua cái cách đôi mắt hắn cong lên sau lớp mặt nạ.
“Ngươi đã bảo ta không nên đến thánh địa đúng không?”
Không kìm được tò mò, tôi hỏi thẳng, và hắn trả lời như thể đã chờ sẵn.
“Tùy thuộc vào nơi anh đến, kẻ phải nằm xuống dưới bàn tay của vận mệnh sẽ thay đổi.”
“…”
“Vì vậy, hãy đến Quận 7 thay vì thánh địa. Ít nhất, đó là lựa chọn tốt nhất cho anh sau này, Sư Tử của Hội Bàn Tròn.”
“Lựa chọn tốt nhất cho ta…”
Tôi bật cười khẽ, rồi xác nhận thêm một điều.
“Được thôi. Nhưng vị Master của ngươi có nói trước cho ngươi về một tương lai khác không?”
“Tôi không hiểu anh đang nói về điều gì, và đây là lời khuyên cuối cùng mà tôi được phép đưa ra…”
Tôi không hề có ý định yêu cầu thêm lời khuyên nào.
Trong khoảnh khắc…
Tôi chộp lấy cổ hắn và đẩy mạnh về phía mép tường thành.
“Ngay bây giờ, ngươi sẽ sống, hay sẽ chết?”
Nếu hắn trả lời đúng…
Có lẽ tôi sẽ tin hắn một chút.
.
Bình luận truyện