Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 738 : Tái kiến Hirkmuta

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 02:53 25-12-2025

.
(Dịch giả-kun : Chúc mừng Noel. Mấy ngày trước thì tăng ca đến 8h, hôm nay thì phải trả bài. Làm hai chương mà người nó lâng lâng phê tới nóc.) Tôi thường hay rơi vào trạng thái suy tư. Phần lớn thời gian, tôi hay dùng để tưởng tượng ra những kịch bản tồi tệ có thể xảy ra với mình, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không suy nghĩ về những điều bình thường khác. Không cần phải đi đâu xa, lần này chính là ví dụ tốt nhất. “…Ưgh uh…” Tên đang quằn quại dưới đất kia trông chẳng khác nào một người bị kinh phong đang lên cơn co giật. Bất chợt, tôi tò mò về câu chuyện của hắn và để trí tưởng tượng của mình lang thang. Nhưng mà, nếu sau khi nghe câu chuyện của hắn, tôi lại cảm thấy thương hại thì sao? Hoặc vì một lý do nào đó, tôi buộc phải cứu hắn thì sao? Trong chớp mắt, đủ loại kịch bản hiện lên trong đầu tôi. Năng lực của hắn dù sao cũng khá hữu dụng, vậy nên biết đâu tôi có thể trói buộc hắn lại và dùng như một kẻ nô lệ. Rồi có khi tôi còn có thể hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hắn, dần dần biến hắn trở thành một người mà tôi có thể tin tưởng. ‘…Cái quái gì thế này? Tôi đâu có oẻ trong một quyển tiểu thuyết nào đó.’ Tôi chợt nghĩ đến câu chuyện của Auyen, một cướp biển sau cùng đã trở thành hoa tiêu của chúng tôi. Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh lòng nhân từ tôi thể hiện hôm nay sẽ cứu tôi vào một khoảnh khắc then chốt nào đó, như hiệu ứng cánh bướm— Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là những suy nghĩ vô nghĩa. […T-tất nhiên rồi! Chưa ai từng hỏi tên thật của ta cho tới bây giờ cả!] Không ngờ hắn lại có một mặt… dễ thương (?) như vậy. [Bởi vì tên đó định cưỡng hiếp ta trong mê cung.] Quá trình sa ngã của hắn cũng có một xuất phát điểm khiến người ta phần nào đồng cảm. […Chẳng phải thế giới này quá áp lực để sống thành thật sao? À! Dĩ nhiên điều đó không áp dụng với kẻ mạnh như ngươi. Pssit.] (Dịch giả-kun : trời mới biết câu này ở đâu ra, nhưng hình như câu này là câu bị thiếu. Để t kiếm chỗ nào thêm vô chương trước) Nhưng cho dù việc hắn sa đọa đến mức này chỉ là một biện pháp để hắn tự bảo vệ sự tỉnh táo (sanity) của chính nó thì có gì thay đổi không? “…Ưgh uh… A?” Sau tất cả, tôi không phải là người làm thế với hắn. Chỉ vì cái hội chứng trung nhị của hắn mà biết bao nhiêu người đã mất đi những người thân quý giá của họ. ‘Một lời xin lỗi.’ Chỉ cần hắn có đề cập đến điều đó một chút thôi, có lẽ tôi đã cân nhắc lại quyết định của mình. [Nếu buộc phải nói thì… có lẽ là được chết một cách thật ấn tượng.] Khi nghĩ lại những lời lải nhải vô nghĩa mà hắn đã nói, tôi lại càng dễ dàng dọn sạch những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu óc của mình hơn. “…Cứ chết như một thứ rác rưởi đi. Đó mới là lời xin lỗi chân thành nhất.” Nói xong, tôi nhìn hắn nằm đó, trần trụi và thảm hại, hơn nửa cái đầu bị nghiền nát, hấp hối. “Ưgh uh…” Những tiếng rên rỉ kỳ lạ như của một người bị đuối nước đã yếu đi, và lượng máu trào ra theo mỗi cơn ho cũng thưa dần. Không phải là cơ thể hắn đang hồi phục, mà ngược lại thì đúng hơn. “…” Cuối cùng, sự run rẩy của cơ thể hắn cũng lắng xuống, ánh mắt đờ đẫn hướng về khoảng không vô định. Hắn đang nhìn thấy thứ gì đó sao? “Uh… Ah…” Với tất cả sức lực còn sót lại, hắn cử động đôi môi gần như không còn hoạt động để thốt ra điều gì đó. Tò mò không biết nó đang nói gì, tôi nghiêng tai lắng nghe và đại khái hiểu được ý nghĩa. Phát âm quá méo mó, tôi không thể chắc chắn. “Mẹ… ơi…” Thật kỳ lạ, đến cuối cùng thì ai cũng giống nhau. “Mẹ… ơi…” Dĩ nhiên, điều đó chẳng khơi dậy chút thương hại nào trong tôi. Hans A, kẻ từng muốn giết tôi, cũng có một gia đình. Và tôi sẽ không thay đổi lập trường chỉ vì hắn là đối thủ của mình là con, là bạn đời của một ai đó. Nếu để lòng mình mềm yếu vì những chuyện như thế, tôi sẽ không thể sống sót trong thế giới này. “Ha…” Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. [Graaarrrrr…!] Ba mặt trăng được tạo thành từ xác chết đang ngọ nguậy trên cao. Khi tôi tự hỏi liệu nơi đó có phải là địa ngục hay không, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Thình thịch thình thịch thình thịch—! Cúi đầu nhìn về phía chân trời, tôi thấy thế giới bao trùm trong một màu xanh lục đang dần sụp đổ từ xa. Ý nghĩa của điều này vô cùng đơn giản. 「Một nhân vật sở hữu dấu ấn đã tử vong.」 Vậy là hắn cuối cùng cũng đã chết rồi. Thảo nào tôi không nghe thấy động tĩnh gì nữa suốt một lúc. “…” Cảm giác này giống hệt khi tôi giết Sát Long Nhân. Một lần nữa, tôi cảm thấy tâm trí mình như bị tê dại. Không có cảm xúc mãnh liệt, cũng chẳng có cảm giác tự hào. Cũng không hề trỗi dậy một nỗi trống rỗng nào. Vậy rốt cuộc, cảm giác này là gì? Thay vì nghĩ về điều đó, tôi vạch một đường kẻ trên danh sách trong đầu mình. Kẻ thu thập Xác chết, Abet Necrapheto. Một cái tên nữa đã bị xóa khỏi danh sách cần giết của tôi, nhưng trên đó vẫn còn rất nhiều những cái tên khác. ‘Mình vẫn còn một chặng đường dài.’ Mặc kệ, cứ từng tên một mà xử lý, thế nào rồi cũng sẽ xong thôi. ***** 「Nhân vật đang di chuyển đến Raphdonia.」 ***** Khi tôi trở về từ Underworld và mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là lửa. Phừng—! Trái, phải, trước, sau. Mọi hướng đều bị biển lửa nuốt chửng, và mỗi lần tôi hít thở, làn khói nóng hăng hắc lại quấn chặt lấy phổi tôi. 「Fire Orb đã được kích hoạt.」 「Mọi sát thương liên tục hệ hỏa phát sinh trong bán kính 15m bị giảm 50%.」 Phù… ít nhất thì với thứ này, tôi cảm thấy mình sẽ không bị địa hình giết chết. ‘Kẻ địch đâu rồi…?’ Sau khi kích hoạt Fire Orb, tôi nhanh chóng quét mắt nhìn quanh khu vực, nhưng không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh hay dao động năng lượng nào. ‘Không có.’ Cũng phải thôi, khi mọi thứ đều đang bốc cháy thế này thì việc duy trì chiến trường ở một chỗ là điều không thể. Ít nhất, vậy còn tốt hơn việc vừa bước ra đã bị địch bao vây. Vấn đề là, tôi không biết đồng đội của mình đang ở đâu. ‘…Đã xảy ra chuyện gì?’ Tôi cần nhanh chóng nắm bắt tình hình. Trước khi bước vào Underworld, chúng tôi vẫn đang giao chiến với quân Noark. Thời gian tôi ở trong không gian đó nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai tiếng. Vậy mà lúc quay lại, toàn bộ khu vực đã chìm trong biển lửa, và không có một ai xung quanh. Nhưng có một điều chắc chắn. Tình huống tệ nhất vẫn chưa xảy ra. Nếu phe Noark đã thắng, bọn chúng đã chờ sẵn ở đây rồi. Cùng với đầu của Astarotta và Raven làm chiến lợi phẩm. ‘Nếu nghĩ theo hướng ngược lại… thì khả năng cao là hai người đó vẫn an toàn.’ Vậy thì… Phừng—! Phù, trước tiên phải rời khỏi đây đã. Ngọn lửa bao trùm khắp nơi, khói dày đặc che kín tầm nhìn, nhưng tôi không gặp qua nhiều khó khăn trong việc xác định phương hướng. Tôi không phải một tên Barbarian tầm thường, tôi là Barbarian tinh nhuệ được Rotmiller huấn luyện kỹ năng trinh sát. ‘Hướng đó.’ Sau khi xác định phương hướng, tôi không chút do dự lao thẳng qua biển lửa, thậm chí còn dùng cả [Gigantification]. Nhưng mọi việc không diễn ra như tôi mong đợi. Một phút… hai phút… ba phút… Dù tôi chạy bao lâu đi nữa, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy sắp thoát khỏi biển lửa. ‘…Đám cháy này lan rộng đến mức nào rồi?’ Tôi không biết. Nhưng càng bối rồi, tôi càng chỉ có thể làm một việc. Chạy về phía Quận 7, quê hương của tôi. Mười phút… hai mươi phút… ba mươi phút… Thế nhưng theo thời gian, ngay cả cơ thể siêu phàm của tôi cũng nhanh chóng chạm tới giới hạn. Phừng—! Sức nóng của ngọn lửa thì vẫn còn chịu được. Với Fire Orb đang kích hoạt và chỉ số thể chất cao, tôi chỉ có vài vết bỏng nhẹ trên da. Nhưng khói mới là vấn đề. ‘Chết tiệt…’ Người ta vẫn nói, trong một vụ hỏa hoạn, người chết vì ngạt khói còn nhiều hơn chết vì bị thiêu. Tôi cảm thấy mình sắp chết vì không thể thở nổi. Dù tôi đã cố nín thở bằng dung tích phổi siêu nhân của mình… Ầm—! Ầm—! Việc chạy hết tốc lực trong khi nín thở quả thực là một sự tra tấn. Vo—! Không biết từ lúc nào, tiếng ù đã vang lên trong tai tôi, dấu hiệu cho thấy cơ thể tôi đã đến giới hạn. Tiếng bước chân nặng nề, tiếng lửa gào thét dần lùi xa, bị thay thế bằng một âm thanh ù ù chói tai. Vo—! Cùng lúc đó, tầm nhìn mờ dần, mỗi giây trôi qua đều dài như vô tận. Tôi choáng váng, buồn nôn… ‘…Chết tiệt, chẳng lẽ mình sẽ chết kiểu này sao?’ Một thân thể khỏe mạnh là nguồn gốc của một tinh thần vững vàng, điều này cũng có thể hiểu theo nghĩa ngược lại. Khi cơ thể bị dồn đến cực hạn, đầu óc của tôi liên tục tạo ra những suy nghĩ tiêu cực, như thể nó đang van xin tôi buông bỏ, đầu hàng để được giải thoát. Nhưng… ‘…Thôi đi.’ Tôi đã sống sót đến tận bây giờ bằng cách nào? Tôi đâu có bị chém đầu, cũng không bị quái vật ăn thịt. Chẳng lẽ tôi lại phải chịu chết chỉ vì thiếu oxy? Vo—! Không thể chấp nhận được. Bốp—! Tôi tự tát mạnh vào đầu để kéo ý thức đang dần tan biến trở lại. Và… Ầm—! Ầm—! Tôi tiếp tục kéo đôi chân nặng trịch của mình. Ầm—! Ầm—! Không biết đã bao lâu trôi qua. Cảm giác về thời gian đã hoàn toàn mờ nhạt, đến mức tôi còn chẳng biết mình có đang chạy đúng hướng hay không thì… Đột nhiên, chân tôi khuỵu xuống, cơ thể lao về phía trước. Và… Rầm—! Tôi đâm sầm vào một thứ gì đó rắn chắc, cú va chạm khiến tôi tỉnh hẳn. “...Tường thành?” Đó là tường thành. Không biết đã mất bao lâu để đến được đây, nhưng ngay khi nhận ra thứ mình va vào là gì, một nguồn sinh lực khổng lồ trào dâng trong cơ thể tôi. Không có thời gian để tìm cổng thành. Barbarian dù sao cũng một là chủng tộc phù hợp với việc tạo ra đường, chứ không phải tìm đường. Tôi bám ngón tay vào các khe giữa những viên gạch nóng bỏng và leo lên tường thành như một con gián. Và cuối cùng, khi đặt chân lên đỉnh tường. ‘…Mình sống rồi.’ Nhận ra rằng mình đã sống sót, toàn bộ cơ thể tôi đột ngột buông lỏng. Dĩ nhiên, thở trên tường thành vẫn rất khó khăn, nhưng với một kẻ lang thang giữa sa mạc, chỉ một giọt nước thôi cũng là chênh lệch giữa sự sống và cái chết. “Hộc… Hộc… Hộc…” Dù khói cay khiến tôi liên tục ho sặc sụa, tôi vẫn hít sâu từng hơi một, và dần dần cơ thể bắt đầu hồi phục. ‘…Thoát chết trong gang tấc. Thật sự là vậy.’ Cuối cùng, tôi đứng dậy và nhìn quanh. Tường thành đủ cao để nhìn thấy toàn bộ thành phố vào ngày quang đãng, và lúc này, tôi mới cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vụ cháy lần này. “Chuyện lần này không đùa được đâu…” Toàn bộ Quận 8 đang chìm trong biển lửa, khói đen cuồn cuộn bốc lên. “…Lửa còn lan sang cả Quận 7.” Quận 7 cũng chẳng khá hơn. Từ trên cao, tôi thấy hơn một phần ba khu vực đã chìm trong biển lửa. “Chết tiệt…” Khoản tiền đã đầu tư chợt hiện lên trong đầu khiến bụng tôi quặn lại, nhưng tôi lập tức gạt đi. Tiền có thể kiếm lại, vậy nên, trong tình huống khẩn cấp, thứ cần được ưu tiên không phải là “tiền” hay “hậu quả”, mà là kết thúc cuộc chiến này một cách an toàn. ‘Phù… vậy giờ phải làm gì?’ Vừa thoát chết, những vấn đề thực tế mà tôi tạm quên lập tức ập đến. Astarotta và Raven đã biến mất. Các thành viên Clan Anabada đang ẩn náu trong thánh địa của người Barbarian. Tin tức cuối cùng tôi nhận được là Amelia và Auyen đang bị truy đuổi ở Quận 4. ‘Dù rất lo lắng cho Raven, nhưng…’ Trước mắt, tôi quyết định điểm đến đầu tiên sẽ là thánh địa. Tìm một người giữa biển lửa chỉ với một mình tôi là một hành vi kém hiệu quả. Lựa chọn hợp lý hơn là tập hợp bộ tộc lại rồi tìm kiếm cùng nhau. ‘Có Astarotta ở đó thì cũng không cần quá lo…’ Đã quyết định rồi thì không được do dự, tôi lập tức lao dọc theo tường thành. Di chuyển trên tường vừa nhanh, vừa an toàn hơn là nhảy xuống thành phố đang cháy. Ầm—! Ầm—! Nhưng rồi… Tôi đột ngột dừng lại, toàn thân căng cứng. Một bóng người hiện ra giữa làn khói đen dày đặc. Không, chính xác hơn là… “…Ngươi đến rồi.” Người đó đang đợi tôi. ‘Mặt nạ sói đen…’ Thiết kế giống hệt chiếc mà tên đồng đội cũ đã phản bội của Lee Baek-ho, Layton Bryant, từng mang. Nhờ vậy, tôi lập tức nhận ra thân phận của hắn. Hirkmuta. Tổ chức cổ xưa được thành lập bởi những kẻ đi theo đại hiền triết cuối cùng— Diphlon Grandel Gabrielius. Kẻ đeo mặt nạ sói, được cho là một thành viên của tổ chức đó, nhún vai nhìn tôi. “Lâu rồi không gặp, Bjorn Yandel.” “…?” “À, hay tôi nên gọi anh là ngài Sư Tử nhỉ? Ha ha ha!” Tôi khẽ thở dài. ‘Ha… như thể tôi chưa có đủ chuyện để lo vậy.’ Tên này đến đây làm gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang