Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 737 : Cái chết của Abet Necrapheto

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 18:09 21-12-2025

.
Một câu hỏi bất chợt xuất hiện, nhưng khi nhận được câu hỏi đó, tôi đã gật đầu ngay mà không chần chừ, khiến đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên. Từ góc nhìn của tôi, tôi tự hỏi tại sao hắn lại phản ứng như vậy. ‘Nếu tò mò thì cứ hỏi đi.’ Liệu có ai lại thật sự đi lãng phí thời gian quý giá để hỏi một điều họ chẳng hề tò mò? Tôi không hiểu tại sao hắn lại lúng túng, nhưng biểu cảm sau đó của hắn lại hoàn toàn khác. “……” Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, hắn tỏ ra ngượng ngùng và quay đi. “…Ngươi đang xấu hổ sao?” Khi tôi vô thức trưng ra một bộ mặt khó chịu, hắn dường như nhận ra gì đó và vội vàng giải thích. “…T-tất nhiên rồi! Chưa ai từng hỏi tên thật của ta cho tới bây giờ cả!” Nghe như thể hắn muốn nói: ‘Vâng, anh là người đầu tiên!’ Tôi suýt nữa vung búa xuống vì sự khó chịu ngay lập tức, nhưng may mà tôi đã kiềm chế được bằng một sự kiên nhẫn phi thường. “Vậy tên thật của ngươi là gì?” “……” “Ngươi không định trả lời à?” “…D-dù có đe dọa cũng vô ích! Ta đã chuẩn bị cho cái chết rồi!” Hah, tên này lại tỏ ra phiền phức rồi. Khi tôi nghĩ vậy và nhìn hắn, hắn lại khẽ quay đi một lần nữa. “Vậy… không phải là vì bị ép buộc mà ta mới nói. Ngươi hiểu chứ?” Cái gì đây? Rốt cuộc thì hắn có định nói hay không. Khi tôi nhìn họ với ánh mắt khó chịu, một cái tên ngoại quốc lạ lẫm trôi ra từ môi hắn. “…Jester Arlequino.” “Ngươi là người Mỹ à?” “Đúng vậy. Cha ta là một người nhập cư từ Ý.” Việc nhắc đến lai lịch của cha hắn có vẻ hơi thừa, nhưng cũng không tệ khi hắn cởi mở một chút, phải không? “Ta hiểu rồi. Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?” “……Khoảng 19 năm rồi.” “Vậy là ngươi đã mắc kẹt ở đây lâu đến vậy sao.” “Pssit… Đừng cảm thấy thương hại ta. Thực ra, ta rất thích thế giới này! Dù ai có gửi ta về, ta cũng sẽ không muốn đi đâu!” À… tôi hoàn toàn không cảm thấy thương hại. Và tôi cũng không hề có ý định quay về Trái đất. Nhưng vì chủ đề đã nổ ra, tôi hỏi tiếp. “Ngươi thích gì ở thế giới này?” “Ở đây, ta là kẻ mạnh. Và nơi này giống như một thế giới trong mơ, nơi ta có thể làm bất cứ thứ gì với những kẻ yếu đuối.” Dù hắn có nói với một tông giọng tràn đầy cảm xúc, tôi cũng chẳng thể nào thấy đồng cảm. Những lời đó nghe có vẻ như lời nói của một đứa trẻ giả vờ là kẻ tâm thần hơn là của một kẻ tâm thần thật sự. “Có vẻ như cuộc sống trong hiện thực của ngươi khá tệ hại nhỉ.” Hắn dường như bị câu nói của tôi chạm đến, không trả lời được. Tôi cười và tiếp tục. “Oh, ta không chế giễu ngươi đâu. Ta cũng không khác gì.” Cố gắng tìm điểm chung, tôi nói thật lòng, và nhìn thấy sự nghi ngờ lóe lên trong mắt hắn. “…Thật sao? Ngươi á?” Câu hỏi đầy hoài nghi khiến tôi bật cười. “Vậy ngươi nghĩ một người chìm đắm vào game 2D suốt chín năm có thể có một cuộc sống đời thường vui vẻ sao?” “À….” Như thể đã hiểu ra, hắn thở dài nhẹ và cẩn thận hỏi tôi. “Nhưng ngươi thật sự là ‘Elfnuna’? Người đã đăng vô số hướng dẫn và thông tin về Stone Ivan?” “Ừ đúng vậy. Ta đã không nhận ra mình nổi tiếng tới mức nào cho tới khi tới đây. Nhưng tại sao ta lại nổi tiếng đến thế?” “Không phải đó là điều hiển nhiên sao? Trong số những người chơi [Dungeon and Stone], ai mà chẳng từng xem bài đăng của ngươi?” “Vậy sao…?” Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa hiểu lắm. Các bản tóm tắt về chỉ số, hướng dẫn sử dụng kỹ năng và tỉ lệ rớt đồ chỉ là những thống kê tôi làm cho việc chơi của riêng mình và chia sẻ vì cảm thấy phí nếu không cho người khác xem. Chẳng có gì đặc biệt cả. “Nhưng khi ta đăng, lượt xem của những bài viết đó rất thấp mà?” “Đó là vì game có cơ số người chơi thấp.” “Nhưng chẳng phải ở đây ai cũng biết tới ta sao?” “Việc ai đó bị đưa tới đây chứng tỏ người đó là một người nghiêm túc với trò chơi này.” À, điều đó hợp lý. Chinh phục trò chơi dù là trong chế độ dễ vẫn có nghĩa họ là những người chơi có kinh nghiệm, từng cảm thấy hứng thú với nó phần nào. Khả năng cao họ đều từng xem qua bài viết của tôi ít nhất một lần khi tìm kiếm thông tin trên mạng. “Hơn nữa, biệt danh ‘Elfnuna’ nổi tiếng một phần cũng nhờ môi trường.” “Nhờ môi trường?” “Bởi vì tất cả những người tới đây đều sử dụng bản Mod, người ta đồn rằng nếu có một người chơi có thể hoàn thành chế độ gốc nhận được phần thưởng bí mật, người đó sẽ chẳng là ai khác ngoài ‘Elfnuna’.” “……” “Nhân tiện… có vẻ như đó không phải là một tin đồn vô căn cứ. Dù đến đây chưa lâu, nhưng ngươi đã mạnh tới mức này.” Làm sao những kẻ đó có thể nói như thể chúng biết rõ mọi chuyện vậy? Tôi cắt lời hắn. “Chỉ có một nửa tin đồn là thật thôi.” “…Hử?” “Đúng là ta đã chinh phục chế độ gốc, nhưng ta không hề nhận được bất kỳ phần thưởng nào.” “…Vậy sao ngươi có thể mạnh lên nhanh như thế?” “Không phải ta đã nói rồi sao, ta đã chơi chế độ gốc trong suốt chín năm mà?” Tất nhiên tôi sẽ có nhiều thông tin hơn những người chơi chế độ Mod, nhưng đó là kiến thức mà tôi tự mình tích lũy, chứ không phải một thứ gì gọi là “phần thưởng”. “Nói về ta đủ rồi, giờ nói về ngươi đi.” “……Ta không có nghĩa vụ phải làm những gì ngươi nói đâu nhé? Pssit.” À, lại trò này nữa rồi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn sẽ cởi mở thôi. “Điểm xuất phát của ngươi ở Noark à?” “Không, là ở Quận 5. Ta là con trai một thương nhân. Pssot… Thật buồn cười khi hắn đối xử với tôi như con trai trong khi còn không biết tôi là Ác linh đã nuốt linh hồn con trai mình!” Ugh, tên này nói nhiều quá. “Dù sao, khi nào thì ngươi trở thành một nhà thám hiểm?” “Khoảng một tháng sau khi bắt đầu. Ta nhận sự trợ giúp từ cha mẹ để chuẩn bị trang bị đơn giản rồi bước vào mê cung.” Một tháng huh… Dù sao, tình hình của hắn vẫn có vẻ dễ chịu hơn tôi. Tôi đã phải vào mê cung ngay sau khi kết thúc nghi lễ trưởng thành đẫm máu ở thánh địa Barbarian. ‘…Chà, vẫn còn tốt hơn là bắt đầu ở Noark.’ Dù sao, khi cánh cửa trò chuyện đã mở ra, tôi nhanh chóng chuyển sang câu hỏi quan trọng. “Ngươi giết người lần đầu khi nào?” “Hmmm… Ta không chắc? Khi nào nhỉ…? À! Có lẽ khoảng năm tháng sau khi tới đây!” “Mối quan hệ của ngươi với người đó là gì?” “Đó là thành viên của Tiểu đội đầu tiên mà ta gia nhập thông qua sự giới thiệu từ Hiệp hội Mạo Hiểm Giả! À, đó là một người bạn rất thân thiện…” “Vậy sao ngươi lại giết người đó?” “Bởi vì tên đó định cưỡng hiếp ta trong mê cung.” …Hử? “Uh…?” Tôi sững sờ trước động cơ giết người sốc đến mức làm tôi chết máy. ***** Một khoảng lặng ngắn bao trùm. Nhưng phải chăng sự tĩnh lặng kỳ quái ấy lại vô tình chạm trúng điểm cười của hắn? “Pssit, cái vẻ mặt đó là sao vậy? Pssit!” “Ta chỉ muốn xác nhận thôi, nhưng tất cả người đó là phụ nữ à?” “Tất nhiên là không! Hắn mạnh hơn ta rất nhiều. Vì thế ta giả vờ yếu thế để tìm một cơ hội nhanh tay đâm thẳng dao găm vào cổ hắn! Tiếc thật. Nếu là bây giờ thì ta đã biến hắn thành undead rồi bắt đi dọn phân suốt đời!” (Dịch giả-kun: biết gì không mn, cái cụm ‘giả vờ yếu thế’ rất là đáng nghi đấy. Cách chúng ta lý giải nó sẽ tạo ra ranh giới giữa việc hoa cúc đã nở hay chưa.) “…….” “À, nhưng nhờ giết những người đó mà ta đã học được một điều rất quan trọng.” “…Điều gì?” “Câu trả lời là…! Giết người kiếm tiền hơn nhiều so với giết quái vật, Pssit!” Người ta nói thử thách khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn. Có vẻ như tôi đã học được một chân lý từ Hans A, còn tên này thì học được điều đó vào tháng thứ năm của mình. “Sau đó thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Ta sẽ trưng ra những thứ mà ai cũng thèm khát, rồi chờ đến lúc chúng bộc lộ lòng tham. Và khi chúng sơ hở… xoẹt!” “…….” “Nhờ vậy, ta đã phát triển rất nhanh. Và khi đã đủ mạnh rồi thì thậm chí ta cũng chẳng cần dùng đến mấy thủ đoạn rắc rối đó nữa. Cứ giết thẳng tay là xong!” Tôi có thể hiểu vì sao hắn lại đi đến bước đường này. Nếu ngay từ đầu hắn đã là kiểu người như hiện tại, hắn đã chẳng đợi đến tận năm tháng mới giết người. Những người đồng đội đầu tiên hẳn đã gây cho hắn một cú sốc cực lớn, và sau đó, những kẻ sa bẫy, để lộ lòng tham kia đã củng cố vững chắc “niềm tin” của hắn. “…….” Tôi không hề cảm thấy thương hại hắn. Tôi chỉ thoáng nghĩ đến một khả năng. Nếu người đồng đội đầu tiên của hắn không như vậy thì sao? Nếu đó là một con người tử tế hơn, giống Erwin, Dwarf, hay Raven, thì chuyện gì sẽ xảy ra? “Pssit….” Một giả định vô nghĩa. Có ích gì khi cứ mãi nghĩ về quá khứ? Ngay cả những tên sát nhân hàng loạt lưu danh sử sách hẳn cũng từng có thời không dám đè chết một con côn trùng. “Dù sao thì tóm lại, ngươi bị phát hiện là ác linh, rồi nhận được lời mời từ Orcules?” “Pssit, đúng vậy! Tóm gọn thì là thế!” Ban đầu hắn còn tỏ ra e dè, nhưng đến bây giờ hắn đã tỏ ra khá thích thú khi kể về câu chuyện của mình. Hắn thậm chí còn đi vào chi tiết những phần tôi không hề hỏi, và nhờ đó tôi hiểu con người này rõ hơn nhiều so với trước. “Từ khi nào mà ngươi bắt đầu dùng cái cách nói chuyện khó chịu đó?” “Hmmm… ban đầu ta chỉ dùng nó ở Hội Bàn Tròn thôi. Để che giấu thân phận.” “Nhưng giờ thì ngươi dùng cả bên ngoài.” “À… không hiểu sao mọi chuyện lại dần dần thành ra thế này. Ta cũng không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu dùng nó ở ngoài…” Sau một lúc suy nghĩ, hắn dường như nhớ ra điều gì đó. “À! Hình như là bắt đầu từ lúc ngươi xuất hiện ở bàn tròn!” Tôi câm nín trước thời điểm quá đỗi bất ngờ ấy. “……” Có vẻ như sự xuất hiện của Sư Tử đã vô tình kích hoạt hội chứng trung nhị của tên này một cách khá triệt để… “Vậy mục tiêu của ngươi là gì?” “Mục tiêu… sao…” Hắn chần chừ trước câu hỏi bất ngờ. “Ngươi đã nói là mình không muốn quay về, cũng không có vẻ gì là mang thù với Gia đình Hoàng gia như thủ lĩnh của các ngươi. Nhưng hiện tại thì dường như ngươi cũng chẳng cảm thấy thỏa mãn.” Sau lời tôi nói, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng. “Ta không có.” “Không có?” “Nếu buộc phải nói thì… có lẽ là được chết một cách thật ấn tượng?” Ừ, đúng là thế thật… “Đây là câu hỏi cuối cùng.” “Pssir… Đã là cuối rồi sao? Ban đầu thì ta không hứng thú lắm, nhưng giờ lại thấy hơi tiếc.” “Ý ngươi nói lúc nãy là sao?” “Lúc nãy?” “Cái đoạn ngươi nói rằng sống thành thật ở đây quá áp lực, ta đang thắc mắc về cái đó.” “……Thì đúng như vậy thôi, không phải sao? Một thế giới vừa khắc nghiệt vừa nguy hiểm như thế này không có chỗ cho một người thành thật!” Trong khoảnh khắc, hắn như bị đông cứng lại, nhưng rồi lại hời hợt gạt đi câu hỏi cuối cùng bằng giọng đùa cợt, và tôi cũng không truy hỏi thêm. ‘Có lẽ đó là một dạng cơ chế phòng vệ…’ Thực tế, những kẻ trông có vẻ mạnh mẽ, tự tôn cao và khác biệt thường lại có tinh thần rất mong manh. Và tên này dường như cũng không ngoại lệ. Dù sao, người ta cũng thường nói, chú hề đeo mặt nạ cười để che giấu nỗi buồn ở bên trong. “Phù! Nhưng ta cũng thấy không tệ! Dù không có khán giả thì cũng hơi tiếc, nhưng đao phủ sẽ hành quyết ta lại là anh hùng của thành phố, Ác linh ‘Elfnuna’, kẻ duy nhất đã chinh phục chế độ gốc!” Hắn ẩn mình sau chiếc mặt nạ hề, nở nụ cười đầy tự tin cho đến tận phút cuối. Và tôi không thích điều đó. ‘Vậy nên tôi làm gì đây. Kết thúc thế này không tốt cho lắm…’ Sau một thoáng suy nghĩ, tôi đưa ra một đề nghị. “Ngươi nói mục tiêu của mình là chết cho thật ngầu, đúng không? Chết ở đây như một vai quần chúng chẳng phải hơi đáng tiếc sao?” “…Ngươi muốn nói gì?” “Ta sẽ tạo cho ngươi sân khấu tốt nhất mà ngươi mong muốn. Hãy đi theo ta.” “……Ha ha ha, ngươi đang muốn lợi dụng ta sao?” “Chẳng phải Orcules vốn dĩ cũng chẳng có cái gọi là trung thành sao?” “…Pssit, đúng là thế.” Trước đề nghị của tôi, hắn nhíu mày một cách khoa trương, lộ ra vẻ do dự. À, dĩ nhiên điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Câu trả lời của hắn gần như đã được định sẵn. “Thôi được! Dù biết đó là ngươi thì có hơi cụt hứng, nhưng dù sao ngươi cũng là Sư Tử mà!” “Vậy đó là một sự đồng ý?” “…Ta cũng tò mò muốn xem biểu cảm của thủ lĩnh và những thành viên khác khi thấy ta phản bội họ và trở thành kẻ địch!” Hắn nói như thể mình chỉ hứng thú với trò vui, nhưng tôi vẫn cảm nhận được những cảm xúc mà bất kỳ con người nào cũng tất yếu phát ra từ giọng nói ấy. Sự nhẹ nhõm. Hy vọng. Niềm vui sâu sắc đến từ việc được sống sót. Và rồi…… “Nghe có vẻ thú vị đấy—.” Sự tuyệt vọng, khi hắn nhận ra đó chỉ là một hy vọng hão huyền. Rắc—! “……Hả?” Abet Necrapheto, với nửa cái đầu bị búa nghiền nát, ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt ngập tràn hoang mang. Biểu cảm mong manh mà hắn đã cố giấu sau chiếc mặt nạ suốt bấy lâu cuối cùng đã lộ ra. “Phù… cảm giác tuyệt thật.” Ừ, chính là thế này. “V-vì sao….” Nghe thấy hắn tuyệt vọng hỏi lý do, tôi đáp lại. “Vì nó vui.” Nhất là khi đó hoàn toàn không phải là một cái chết ấn tượng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang