Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 7 : Trái tim của Barbarian
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 14:24 23-01-2025
.
Lúc này tôi đang ngáy.
Đó là hình ảnh của một người Barbarian mạnh mẽ, kiệt sức sau một ngày làm việc vất vả.
Zzzzz !
Hừm, diễn thế này có hơi giả quá không?
Tôi hơi lo lắng, nhưng cuối cùng cũng vẫn an tâm hơn khi nghe thấy tiếng cười của ông chú
"Đám người Barbarian thật sự là một chủng tộc kỳ lạ."
Mọi việc đã diễn ra tốt đẹp.
Tôi đoán là lợi thế về chủng tộc của tôi đã vượt xa khả năng diễn xuất của tôi.
Quan niệm chủ lưu ở thế giới này cho rằng người Barbarian là đơn giản và ngu ngốc. Đó là lý do tại sao tôi vẫn trung thành với lớp vỏ bọc là một người Barbarian.
Nghe có vẻ giống như hội chứng chuunibyou, nhưng như một câu tục ngữ đã nói, hãy giấu con dao găm của bạn đằng sau nụ cười. Con dao găm mà tôi đang giấu một ngày nào đó sẽ trở thành vũ khí quan trọng giúp tôi đâm vào bụng kẻ thù.
Ví dụ như trong tình huống này.
Zzzzz !
Nghiêng người sang một bên, gãi bụng như thể đang ngủ. Tôi làm tất cả chỉ vì diễn xuất cho tốt nhất.
Với vẻ ngoài vô tâm nhất, tôi chăm chú lắng nghe, chú ý đến từng cử chỉ của ông chú.
Khi tôi để lộ sơ hở lớn như vậy, nếu đối phương thực sự có âm mưu gì đó, ông ta sẽ sớm hành động…
"Bjorn, đến giờ đổi ca rồi."
Thời gian chờ đợi đáng lẽ ra phải dài đặng đặc lại trôi qua nhanh như chớp, kết quả duy nhất của 2 tiếng chờ đợi là tôi thậm chí còn không chợp mắt được chút nào.
"Đừng lơ là cảnh giác quá chỉ vì bọn Goblin chưa xuất hiện cho đến bây giờ. Chúng rất độc ác và ranh mãnh."
Có lẽ vì sợ tôi ngủ quên nên ông chú đã yêu cầu tôi đứng thẳng người trong ca trực, sau đó bản thân ông ta lại nằm thoải mái trên sàn nhà như lần trước. Và chưa đầy năm phút sau, anh ấy lại ngủ thiếp đi.
Sự thất vọng dần xuất hiện.
Ông ta đã ngủ thật rồi.
Tôi đã làm cái quái gì trong suốt hai tiếng đồng hồ vậy chứ?
Chết tiệt.
Có phải vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp ông ấy không? Kể cả khi tôi cố nghĩ rằng ông ấy đáng tin cậy thì tôi vẫn không thể ngủ được.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, tốt hơn hết là tôi nên ngủ một mình và tự mình trông chừng bọn Goblin. Dù chất lượng giấc ngủ sẽ rất tệ, nhưng ít ra tôi còn có thể thật sự nghỉ ngơi đúng nghĩa.
"Hô"
Tôi mệt mỏi rã rời, không còn đứng vững được nữa. Tôi thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ hơn nữa vì phải nhìn ông chú đang ngủ bên cạnh tôi.
Tuy nhiên, đây đang là lượt canh chừng của tôi, vì vậy tôi cần mẫn tập trung tâm trí vào việc xua đuổi tiếng hát quyến rũ của Sandman…
(Dịch giả-kun: vị thần đưa người khác chìm vào giấc ngủ trong văn hoá dân gian châu Âu).
Nhưng đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự tập trung của tôi.
"Bjorn, tỉnh dậy đi."
"Tôi không có ngủ."
"Lần sau, trước khi thử thuyết phục tôi, hãy chắc rằng anh đã lau sạch nước miếng quanh miệng trước nhé."
Tôi chà xát khoé miệng mình bằng mu bàn tay, và nó thực sự ẩm ướt.
‘Vậy là, nếu bạn ngủ đứng, mũi bạn sẽ không bị nghẹt."
Có vẻ như tôi thực sự đã ngủ gật. Dù chỉ là một thời gian ngắn, khi chỉ còn mười phút nữa là hết ca trực đêm của tôi.
Tim tôi thắt lại khi nghĩ đến những điều có thể xảy ra khi mình ngủ quên.
Tuy nhiên, có một điều tôi cần phải làm trước khi tôi có thể tự trách mình.
"Tôi xin lỗi."
Không phải tôi đang giả vờ là một Barbarian, tôi đang nói xin lỗi mốt cách rất nghiêm túc.
Night Friends là mối quan hệ dựa trên sự trao đổi. Nhưng mặc dù anh ấy đã cho tôi một môi trường an toàn để ngủ vào ban đêm, tôi đã không thể đáp lại được kỳ vọng của anh ta.
Trong trường hợp đó, việc xin lỗi là điều hiển nhiên. Dù sao, tôi cũng không muốn trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất.
"May cho anh, không có vấn đề gì xảy ra trong lúc tôi ngủ. Tôi sẽ bỏ qua cho anh lần này."
"Cảm ơn. Anh có thể ngủ thêm chut nữa nếu muốn. Tôi sẽ canh gác thêm một lần nữa."
"Không, tôi không thể làm thế được. Đến lượt anh rồi, đi ngủ đi. Trả đồng hồ lại cho tôi."
Ông ấy có thể đổ lỗi cho tôi, nhưng thay vào đó, ông ấy tha thứ cho tôi với một nụ cười thân thiện.
Vì đã quá mệt mỏi, tôi không có ý định già mồm mà thay vào đó quay lại chỗ ngồi của mình và ngồi xổm xuống.
Một lần nữa, tôi lại không ngủ được.
Tất cả những nhà thám hiểm, bao gồm cả ông chú, đều rất cẩn trọng. Có bình thường không khi ông ta lại dễ dàng tin tưởng và tha thứ cho một người mà ông ta chỉ mới gặp lần đầu tiên trong đời?
Không phải là lá gan của ông ta hơi lớn rồi sao?
Dù tôi có nhìn nhận sự việc này theo cách nào đi nữa thì với tôi, tất cả những điều này đều giống như một mớ nhảm nhí.
Vì thế, tôi lại giả vờ ngáy, giống như lần trước.
Zzzzzzz !
Tôi không thể làm gì khác được. Có hơi xin lỗi ông chú, nhưng không hiểu sao càng tử tế, ông ta lại càng trông có vẻ đáng ngờ.
Zzzzzzz !
Ấn tượng quá tốt của ông ta làm tôi nghĩ đến một kẻ lừa đảo.
Ông chú đã nói rằng không cần phải có thêm thành viên nào nữa. Và thậm chí ông ta còn chẳng thèm phàn nàn gì về mùi hôi thối trên người tôi.
Nếu chỉ như vậy thì vẫn còn tốt.
Vừa rồi, ông ta không hề trách tôi vì ngủ quên trong ca gác đêm . Thậm chí ông ta còn từ chối lời đề nghị để cho ông ngủ thêm một lần nữa của tôi.
Tất nhiên, vẫn có khả năng rằng tôi chỉ là một tên điên, và rằng ông chú này chính là kiểu người tử tế như vậy. Nhưng với tôi, những tên tốt bụng là những kẻ đáng ngờ nhất.
Chính những tên khốn đó đã đâm sau lưng tôi không biết bao nhiêu lần.
Nếu tôi đã học được một kinh nghiệm nào đó từ những chuyện trong quá khứ thì đó chính là tôi phải dành sự cảnh giác lớn nhất cho những lòng tốt kiểu này.
Zzzzzzz !
‘Liệu có tốt hơn không nếu tôi dừng lại và chia tay ông ta ngay lúc này?’
Kể cả khi đang nghĩ vậy, tôi vẫn tiếp tục ngáy.
Đã bao lâu trôi qua rồi?
Click.
Một âm thanh nhỏ và lạ lẫm.
Đó là tiếng khóa ba lô? Hay tiếng thắt lưng? Hay gót giày?
Không có cách nào để xác định chính xác âm thanh đó là gì. Tuy nhiên, mặc dù não của tôi chưa thể đưa ra kết luận, nhưng cơ thể của một Barbarian lại phân loại được âm thanh này theo bản năng.
Đó là âm thanh của sự nguy hiểm.
Đây có phải là sát ý mà người ta vẫn nói đến trong võ thuật không? Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh đó, tôi nổi hết cả da gà và mở mắt ra ngay lập tức.
"Anh đã tỉnh rồi."
Ông chú vẫn đang giữ nụ cười vui vẻ, nhưng trên tay ông ta giờ là một chiếc búa hai tay đẫm máu và thịt Goblin, giơ cao qua đầu.
Tên khốn này.
‘Tránh né đi!’
Cơ thể được nuôi dưỡng như một chiến binh từ khi sinh ra đã phản ứng lại trước tín hiệu nguy hiểm và tự mình đưa ra giải pháp.
Cơ thể tôi tự lăn sang một bên trước khi não tôi kịp thông báo cho nó phải làm gì.
Rắc.
Khi âm thanh của mặt đất bị va đập mạnh vang lên ngay trước mặt tôi, tôi lợi dụng quán tính từ cú lăn để nhanh chóng đứng dậy và điều chỉnh tư thế.
"Hả!"
Ông chú, người đã thất bại trong cuộc tấn công bất ngờ, tỏ ra bối rối.
Nhưng không để cho hắn ta nói bất cứ lời nào, tôi lao về phía hắn ta với tấm khiên trên tay và một vẻ mặt đằng đằng sát khí.
"Đ-đợi đã!"
Hắn ta đang cố kiếm cớ hay gì đó sao?
Tôi không cố ý?
Tôi chỉ đang đùa thôi?
Sự trơ trẽn đó khiến tôi thật lòng nổi giận. Không chỉ nổi giận với tên khốn mặt dày này mà còn nổi giận với những đồng tộc đang hoạt động ở ngoài kia.
Mẹ kiếp, bọn Barbarian ngoài kia ngu ngốc đến mức nào vậy?
Bụp!
Cú đập bằng khiên trúng chính xác vào cằm hắn ta.
Nếu trúng một con Goblin, có lẽ bây giờ đã là lúc tôi thu dọn chiến trường. Tuy nhiên, con người khác với Goblin, họ có thể chất khỏe mạnh hơn nhiều.
Người đàn ông loạng choạng nhưng không ngã gục, vì vậy hắn ta lại trúng thêm một cú nện khiên nữa vào giữa mặt.
Bụp!
Cạch.
"Argh!"
Chiếc búa trong tay hắn ta rơi xuống sàn với một tiếng động lớn. Mũi hắn ta đã đỏ và sưng lên vì tụ huyết.
Ồ, đau lắm sao?
Có lẽ vậy, nhưng tôi sẽ không lãng phí lòng thương hại của mình cho một kẻ vừa muốn giết tôi.
Vì vậy, một lần nữa.
"D-dừng lại! Đợi đã, tôi có thể giải thích!"
Rắc.
Người đàn ông, sau khi bị đánh liên tiếp vào mặt bằng khiên, cuối cùng đã khuỵu xuống, hắn ta đã không còn khả năng chiến đấu.
Nói cách khác, bây giờ chúng tôi có thể trò chuyện đàng hoàng được rồi.
"Ông chú."
"Làm ơn, tôi sai rồi! Xin hãy rủ lòng thương!"
Bây giờ thì lại cầu xin sự tha thứ hả?
Ông ta có khả năng co được dãn được, nhưng rất tiếc đó không phải là một kỹ năng hữu ích vào lúc này. Bởi vì cuộc trò chuyện tôi muốn nói bây giờ không phải là về sự tha thứ.
"Tại sao?"
"Tôi, tôi đã tham lam chỗ đá mana mà anh có, vậy nên tôi định đánh ngất anh rồi cướp chúng đi. Xin hãy tha cho tôi!"
Bạn có tin lời ông ta không?
Về phần tôi, tôi hoàn toàn không thể tin điều đó.
Nếu bản thân tôi là một người tràn đầy sự bác ái như vậy, tôi hẳn đã có thêm vài người bạn nữa khi ở Trái Đất.
Khi tôi từ từ nâng tấm khiên lên, ông chú nhanh chóng bổ sung thêm cho cái lý do sứt sẹo đó.
"Khiên! Tôi cũng định lấy cả cái khiên đó nữa!"
Đây là lý do chính khiến tôi không tin vào con người.
Bọn họ đều nói dối thật dễ dàng và luôn cố bện thêm những lời nói dối khác để che lấp mọi chuyện chứ chẳng bao giờ nghĩ đến việc thừa nhận sự dối trá của mình.
"Tại sao lại nhắm vào cái khiên?"
"Bởi vì người Barbarian có vũ khí chất lượng tốt. Tôi định bán nó khi trở về thành phố."
Tôi đồng ý là hầu hết các loại vũ khí mà người Barbarian nhận được trong lễ trưởng thành đều khá đắt bởi vì trọng lượng thép trong chúng cao hơn đáng kể so với mức trung bình. Chỉ cần nhìn vào tấm khiên của tôi, người ta ngay lập tức có thể nhận ra nó được làm bằng thép nguyên chất.
Nhưng dù vậy, giết người chỉ để có được thứ này thôi sao? Không hẳn là hoàn toàn khó hiểu ở thế giới này, nhưng một lý do như vậy vẫn chưa đủ.
"Vô lý."
Người đàn ông này vẫn đang che giấu điều gì đó.
"Thành thật đi. Tại sao?"
Giống như lúc tôi xử lý con Goblin kia, tôi dùng chân đạp mạnh lên ngực hắn.
"Ồ!"
Nỗi sợ hãi sâu sắc hiện rõ trong đôi mắt hắn. Nhưng có lẽ là vì tên khốn đó đã cố giết tôi nên tôi không cảm thấy bất cứ chút thương hại nào.
Khi tôi đang nghĩ đến việc kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này ở đây thì ông chú cuối cùng cũng mở miệng.
"T-trái tim!"
"Trái tim?"
Đó là một thứ tôi không hề ngờ tới.
Khi tôi nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm đòi hỏi một lời giải thích, ông chú tiếp tục nói với vẻ mặt cam chịu.
"Trái tim của người Barbarian có giá trị rất cao."
"Tại sao?"
"Ờ thì, tôi không biết chắc, nhưng họ người ta nói đó là thành phần của một loại thuốc ma thuật mới!"
"Tôi hiểu rồi."
Bây giờ tôi đã hiểu động cơ.
Đối với người đàn ông này, tôi chỉ là một con Goblin: rất khó để bắt, nhưng một khi bắt được một con, hắn ta có thể nhận được một phần thưởng lớn.
"Tại sao ngươi lại chọn đi ngủ trước rồi mới hành động?"
"Bởi vì tôi cũng cần phải ngủ."
Ồ, tôi hiểu rồi.
Vừa ngủ được và vừa kiếm tiền thì sẽ lời gấp đôi, phải không?
Tôi nghĩ ông chú là một người rất thận trọng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn phạm lỗi chí mạng bởi vì lòng tham của mình.
"Tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh rồi, xin hãy tha thứ cho tôi"
"Tha thứ?"
Thành thật mà nói, tôi không thể nhịn được cười.
Xin lỗi nhé? Tên khốn vừa định moi tim tôi ra để bán làm nguyên liệu lại dám mở miệng ra nói thế này sao?
Nếu tôi phản ứng chậm một chút nữa thôi, tôi thậm chí sẽ không có cơ hội để cầu xin tha mạng.
"Xin hãy rủ lòng thương"
Vâng, mọi người đều muốn sống. Ngươi không phải là kẻ duy nhất đâu, tên khốn nạn.
Tuy nhiên…
"Ông chú, đến lúc ông phải trả giá cho những gì mình làm rồi."
Những kẻ khốn nạn mà tôi ghét nhất là những kẻ dám làm nhưng lại không dám chịu trách nhiệm.
"Tôi sẽ cho anh tất cả những gì tôi có! Mặc dù tôi không có quá nhiều tiền ngay bây giờ, nhưng nếu tôi anh cho tôi một cơ hội, khi quay trở lại thành phố…"
Tôi không thể tin ông ta.
Nghĩ lại thì, sự khác biệt giữa tên khốn này và một con Goblin là gì?
Tôi sẽ không bao giờ làm bạn với một con Goblin, nhưng tên khốn này ít ra đã có một cơ hội. Và hắn ta thậm chí còn chẳng thể nắm bắt lấy nó.
Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến cảm tính và tôi không đưa ra lựa chọn dựa trên cảm xúc của mình.
"Có lẽ sau này tôi sẽ gặp vô số người giống anh. Họ sẽ đều nói như vậy. Vậy thì lần nào tôi cũng phải tha thứ cho họ sao?"
Tha thứ là một từ rất đáng sợ. Một quyết định bạn đưa ra với khi trái tim không phòng bị thường sẽ trở thành một lưỡi dao đâm trở về sau lưng bạn. Tôi hiểu rõ sự thật đó hơn bất kỳ ai.
Vì vậy, lần này tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Một sai lầm trong thế giới nguyên thủy này không chỉ làm tổn thương trái tim tôi mà còn đe dọa đến tính mạng tôi.
"Tôi xin lỗi, ông chú ạ. Tôi nghĩ là tôi không thể làm được. Bởi vì tôi đã bị đâm sau lưng quá nhiều lần rồi."
“Chắc chắn là không! Nhưng tôi khác với bọn họ!”
Nghĩ lại thì, có lẽ con Goblin mà tôi đã giết cũng cố nói những lời như vậy. Nhưng kết cục của nó là gì?
Kkkkk.
Tôi dùng cả hai tay để nâng cao tấm khiên của mình lên.
Tuy nhiên, không giống với những lần nhẹ nhàng kết liễu Goblin, hai tay tôi dừng lại một lúc. Nhưng sự do dự đó không kéo dài lâu, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo cánh tay tôi xuống…
"Ôi, không, làm ơn!"
Tôi nện tấm khiên vào đầu hắn mạnh hết sức có thể.
Rắc.
Sau tiếng xương gãy là một sự tĩnh lặng buồn bã.
[Thành tựu đã hoàn thành.]
[Điều kiện: Giết người lần đầu tiên.]
[Phần thưởng: Tăng vĩnh viễn chỉ số tinh thần thêm +1.]
Tôi không phải là kiểu người trốn tránh những gì mình đã làm.
Đã khoảng một ngày trôi qua kể từ khi tôi bước vào thế giới trò chơi này, và…
Tôi đã giết ai đó.
Chiến lợi phẩm của tôi là một chiếc búa lớn, giáp vai, giày da, la bàn, dao, đồng hồ bỏ túi, bình nước, ba lô, chăn, một số loại thảo mộc, băng gạc, thuốc, lượng thức ăn đủ dùng trong sáu ngày và 32 viên đá mana cấp 9.
.
Bình luận truyện