Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 680 : Tỉnh dậy
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:07 30-10-2025
.
Toàn bộ thế giới xung quanh tôi đều bị bao phủ trong bóng tối, như thể những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất dưới chân trời phía xa.
Loé!
Đột nhiên, bình minh đột ngột ló dạng, những tia sáng như một hộp sơn trắng vừa được đổ lên bức tranh bao la treo trên bầu trời.
(Dịch giả-kun : dịch từ tiếng Anh đấy. Rõ là tác giả xài chat GPT, chứ bình thường văn phong của ông nát vl ra.)
Vù vù!
Cơn gió mạnh vừa thổi đến dữ dội đến mức như thế muốn cuốn phăng đi cả cơ thể nặng nề của tôi.
Bíppppppppp!
Cùng với tiếng ù tai và cơn đau đầu, một luồng tri thức mới đột nhiên xuất hiện và khắc sâu vào não tôi.
Ồ, đây có thật là tri thức mới không?
“Phù, vậy là tôi đã quay trở lại rồi.”
Trong giấc mơ, khi tay bác sĩ tâm lý yêu cầu tôi nói tiếng Raphdonia cho anh ta nghe, tôi chỉ có thể há miệng mà chẳng thốt nên lời nào và cúi gằm mặt trong sự xấu hổ.
Mà, những chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa — tôi đã trở lại rồi.
Tôi cúi xuống nhìn lấy hai bàn tay mình.
Ở đó không còn là đôi tay gầy guộc của Lee Han-soo nữa, mà là đôi tay sần sùi, to lớn, tràn đầy sức mạnh của một Barbarian.
Tôi nắm chặt tay rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại để kiểm tra tình trạng của cơ thể.
Tap tap.
Âm thanh giày da quen thuộc vang lên từ xa.
Khi tôi quay đầu nhìn về hướng đó thì đúng như dự đoán, cô gái trẻ mà tôi từng gặp thoáng qua khi bị kéo vào thế giới trong mơ lại một lần nữa xuất hiện như một bóng ma sát bên cạnh tôi.
“Ellis Groundia.”
Vừa cất lên cái tên ấy, Phù thủy Đại địa liền dừng bước, nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi rõ ràng đã bảo anh đừng quay lại nữa.”
“...”
“Tại sao anh lại quay lại chứ?”
Giọng cô ấy vang lên, pha lẫn với chút buồn bã.
Tôi chỉ cười nhạt mà đáp lại.
“Vì đây là nơi tôi thuộc về.”
Nhưng có vẻ câu trả lời ấy vẫn chưa đủ khiến cô ấy hài lòng.
Cô gái trẻ ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đầy bất bình.
“Đó là một thế giới nơi mọi giấc mơ của anh đều trở thành hiện thực.”
“Nhưng nó là giả.”
“Ang biết rõ nó không hề giả mà.”
Ừm, có lẽ vậy.
Càng ở lâu, tôi càng cảm nhận được rằng những con người ở đó không phải những ảo ảnh. Họ chia sẻ cùng một ký ức với tôi, sống và làm việc trong chính thế giới của họ.
Nhưng mà, như tôi đã nói —
“Không quan trọng. Nó không phải là nơi dành cho tôi.”
Nghe lời tôi nói dứt khoát, cô gái im lặng một lúc lâu.
Vù vù!
Những cơn gió vẫn thổi qua một cách đều đặn.
Thời gian dần trôi qua, bức tranh bầu trời dần bị nhuộm trắng hơn nửa.
Răng rắc răng rắc·
Một đường ranh giữa ánh sáng và bóng tối hiện ra giữa tôi và Phù thủy Đại địa, đi kèm theo đó là những âm thanh vỡ vụn.
“Tôi tin rằng mình đã thể hiện ý chí của bản thân rất rõ ràng rồi. Giờ cô sẽ tiễn tôi về chứ?”
Sau một khoảng lặng ngắn nhưng nặng nề, cô siết chặt nắm tay lại như một đứa trẻ đang cảm thấy tủi thân.
“Nếu trở về, anh sẽ phải chịu đựng một quãng thời gian khó khăn và đau khổ hơn trước đó.”
Ồ, định dọa tôi à?
“Dù vậy anh vẫn muốn quay lại sao?”
Câu hỏi ngây ngô, phù hợp với vẻ ngoài của một cô gái trẻ, nhưng tôi lại đáp lại một cách nghiêm túc.
“Dù vậy tôi vẫn sẽ trở về.”
Không thể phủ nhận — đó là một thế giới khắc nghiệt, nơi tôi phải luôn cảnh giác và vật lộn để sống sót, bảo vệ bản thân cùng đồng đội.
“Anh sẽ lại mất đi những điều quý giá. Anh sẽ tuyệt vọng đến mức những nỗi đau trước đây chẳng còn đáng để khơi gợi bất kỳ cảm xúc nào trong tim anh.”
Chỉ nghe đến đó thôi, ngực tôi đã nặng trĩu.
“Vậy cô muốn tôi làm gì?”
Chẳng phải đó chính là cuộc sống sao?
Nó vẫn luôn khổ sở, vẫn luôn khiến người ta muốn trốn chạy như vậy đấy.
Lee Han-soo — anh ta đã đó chọn lùi bước, nên suốt hai mươi năm đó anh ta đã chẳng bao giờ hiểu được một điều cơ bản, rằng trốn chạy không bao giờ là giải pháp.
Nhưng mà, Bjorn Jandel thì khác, cuộc đời của một chiến binh đã dạy cho anh ta những điều quý giá ấy ngay từ những ngày đầu.
Phải, cho nên····
“Dù có đau đớn đến đâu, tôi vẫn sẽ bước về phía trước.”
“Dù có phải đối mặt với thứ khốn kiếp nào, tôi cũng sẽ vùng vẫy để sống đến cùng.”
“Bởi vì tôi là một Barbarian.”
Vừa nói dứt, tôi bước qua ranh giới tăm tối giữa tôi và nơi cô gái trẻ đang đứng.
Cô lùi lại một bước.
Shh···
Kỳ lạ thay, mỗi bước tôi tiến lên, bóng tối lại tan bớt.
Ồ, thú vị đấy.
Tap.
Tôi bước thêm một bước lớn hơn.
Cô gái không lùi nữa — chỉ đứng yên, khẽ nói.
“Anh…”
Tap.
“Vậy là anh chọn sống với thân phận Bjorn Yandel sao?”
Tap.
Phù thủy nhìn tôi, khẽ mỉm cười — một nụ cười trống rỗng, mơ hồ.
“Vậy ra, cuối cùng anh cũng chẳng khác gì chúng tôi.”
Hả?
“‘Chúng tôi’? Cô đang nói gì vậy?”
Tôi dừng lại, hỏi với vẻ bối rối.
Nhưng chẳng có lời đáp nào.
“Dù anh luôn giả vờ không trốn chạy, cuối cùng anh vẫn lựa chọn chạy trốn.”
“Không, ý cô là gì—”
Ngay khoảnh khắc tôi bước thêm một bước,
“Phải, chúng tôi đã đúng ngay từ đầu.”
Cô quay lưng, bước vào trong bóng tối.
Tap, tap, tap…
Tiếng bước chân dần xa.
Và bóng tối tan đi cùng với nó.
“Này, đợi đã!!”
Tôi định đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa tôi và cô cứ mãi không rút ngắn lại.
Again–·
Khi âm thanh ấy biến mất hoàn toàn, và thế giới tràn ngập ánh sáng—
“Jandel… Nam…! Nam tước… Del…!”
Giọng một người đàn ông vang lên, dội khắp không gian như tiếng sấm.
Tiếng gọi đứt quãng ban đầu dần trở nên rõ ràng.
“Ahhh! Nam tước Yandel!!”
“Ha…·”
Cái kết thật kỳ quặc, nhưng mà—
“Dậy đi, mau tỉnh lại đi, chết tiệt!!!”
“Tôi tỉnh rồi, đừng có lắc nữa.”
“Hả?”
Cuối cùng, tôi đã trở lại—
Về nơi tôi thuộc về.
*****
Thật ra thì, tôi cũng có hơi lo.
Liệu sau khi một lần nữa chinh phục được [Dungeon and Stone], tôi sẽ đi về đâu?
Có khi nào tôi sẽ lại phải bắt đầu lại từ đầu — trong thân xác của một man nhân hoàn toàn khác chăng?
Hay là tôi sẽ tỉnh dậy ở một thế giới cách đây một thập kỷ hoặc thậm chí vài thập kỷ sau.
Tôi và các đồng đội đã biến mất vào những ngóc ngách bị lãng quên của lịch sử.
Nếu chỉ còn lại vài người sống sót trong tương lai sẽ đón tôi với bộ dạng của một ông già thì sao?
Nhưng đến cuối cùng thì tất cả chỉ là ảo tưởng.
“Anh thành công đánh thức tôi rồi, đừng có lắc nữa.”
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên boong tàu, toàn thân ướt sũng, nằm sõng soài trên sàn, và Lee Baek-ho đang nắm lấy vai tôi mà lắc mạnh.
“Đừng ép tôi phải dùng miệng— Nam tước? Hả! Ngài tỉnh rồi! Ngài ổn chứ!?”
Vừa thấy tôi mở mắt, Lee Baek-ho lập tức lùi lại trong xấu hổ.
Tôi nhanh chóng kiểm tra những điều quan trọng nhất một cách gọn gàng, dứt khoát.
“Tình hình hiện giờ thế nào? Chúng ta có còn bị đuổi theo không?”
“À, không. Nguy hiểm qua rồi.”
Vậy thì tốt.
Ký ức cuối cùng của tôi là chúng tôi bị Dryzen truy đuổi và tôi rơi xuống nước. Tôi còn tưởng tình hình nghiêm trọng đến mức hắn ta phải cố lay tôi dậy bằng mọi giá.
“Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Không lâu đâu.”
“Cụ thể là bao lâu?”
“Uh… khoảng 30 phút?”
Ba mươi phút à…
Con số đó làm tôi vừa nhẹ nhõm, vừa thấy trống rỗng. Tôi chắc chắn rằng mình đã trải qua ít nhất nửa năm ở thế giới kia.
“Còn những người khác thì sao?”
“Các pháp sư thì kiệt sức nên đang thiền định, còn lại như anh thấy — đều ổn cả.”
Tốt. Không có gì bất thường khi tôi ngủ.
Tôi cũng tranh thủ nghe lại toàn bộ diễn biến.
“Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rơi khỏi tàu. Toàn bộ.”
Lee Baek-ho cũng tỏ ra rất phối hợp, không xoắn suýt về giọng điệu của tôi.
Tóm tắt lại thì — chuyện khá đơn giản.
“Ngay khi thấy anh rơi xuống nước, tôi liền nhảy theo.”
Lee Baek-ho đã lao xuống nước cứu tôi.
Chỉ là, suýt chút nữa thì hắn ta cũng chết vì trong lúc chiếc thuyền di chuyển đã kéo theo vô số những con quái vật đang ngủ say dưới đáy nước.
‘Thôi, mấy chi tiết thừa đó bỏ qua.’
Nhờ nhanh trí và khéo léo ứng biến, cuối cùng hắn ta cũng kéo được tôi khỏi làn nước.
Cũng may, xương cốt của Barbarian vốn nặng, lại cộng thêm sức nặng của bộ giáp, nên tôi đã không bị dòng nước cuốn đi mà chìm thẳng xuống.
Nếu không nhờ vậy, như lời Baek-ho kể, tôi đã bị trôi thẳng đến thác nước và khi đó, sẽ chẳng còn ai cứu được nữa.
“Sau đó, tôi vội đưa ngài lên tàu, rồi cả đội nhanh chóng rút lui.”
“Dễ dàng vậy sao?”
Chỉ nghe kể thôi, tôi đã thấy có gì đó không hợp lý.
Dù cho các pháp sư có dốc hết ma lực để kích hoạt pháp trận phòng thủ, thì khó tin là bọn họ đủ thời gian cứu tôi khỏi Dryzen — một con quái vật cấp 1 - đặc cấp.
Làm sao mà cả quá trình đó có thể được tóm tắt bằng “rồi cả đội nhanh chóng rút lui”?
“Thành thật thì, tôi hiểu tại sao ngài lại thấy khó tin. Nhưng sự thật chính là như thế. Nó chỉ nhìn chằm chằm chúng ta một lát, rồi buông tha cho chúng ta. Vốn dĩ ngay từ đầu trước khi anh rơi xuống nước, con Dryzen cũng chỉ tấn công bằng những đòn tấn công tầm xa.”
Theo lời của Lee Baek-ho, hành vi của Dryzen thật sự rất lạ, bởi lẽ nó vốn chẳng phải một con quái vật hiền lành gì cho cam.
Nhưng thôi, tạm thời cứ gác lại chuyện đó đã.
“Vậy tại sao anh lại lay tôi dậy gấp như thế? Có vẻ chẳng có chuyện gì nguy cấp cả.”
Nghe tôi hỏi, sắc mặt của Baekho Lee bỗng trở nên kỳ quái.
“Ngài thật sự không biết à? À… Ra là không biết thật.”
“Anh đang nói gì vậy?”
Tôi nhìn hắn ta khó hiểu, và Baek-ho ho khan mấy tiếng, rồi nói như thể chẳng có gì chuyện gì to tát.
“Khụ! Tất nhiên là tôi phải gÓ rồi! Tim của ngài đã ngừng đập lúc đó mà!”
“Gì cơ?”
“Tôi cũng rất sốc vì tưởng ngài chết rồi đấy, Nam tước!”
Nhìn lại bộ dáng của Lee Baek-ho, việc cứu tôi có lẽ không đơn giản như hắn ta kể. Có lẽ hắn ta đã thực sự suýt mất mạng dưới lòng sông Thác Mộng Ảo.
Không chỉ mái tóc gọn gàng giờ đã ướt nhẹp, mà trang bị trên người còn hỏng hóc nghiêm trọng, khắp người đâu cũng có những vết thương chưa kịp lành.
‘Có lẽ vì vậy mà khi tim tôi ngừng đập, cậu ta khóc dữ đến thế.’
Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy khá ngượng vì bản thân đã có lúc cân nhắc đẩy hắn ta xuống biển trong khi hắn ta đang ngủ.
Nhưng mà…
‘Dù sao thì, hắn ta cứu tôi vì hắn có lý do của riêng mình, chứ chẳng phải vì hắn thực sự muốn vậy, đúng chứ?’
Nghĩ kỹ thì, Lee Baek-ho hành động cũng vì lợi ích riêng của mình thôi, thế nên chẳng cần phải cảm ơn làm gì.
Đó mới là cách suy nghĩ phù hợp với Raphdonia.
“Lee Baek-ho, tôi có một câu hỏi.”
“Gì vậy?”
“Không, thôi, không có gì.”
“Chuyện gì nữa? Hyung, anh định làm em phát điên nữa à?”
Tôi hơi giật mình khi nghe tiếng “hyung”, nhưng may là những người khác chẳng mấy bận tâm.
Vốn dĩ Baekho là kiểu người thích nói năng tùy tiện.
“Gì! Gì! Nói đi! Mau nói đi!”
“Tôi bảo không có gì.”
“Aaaah!! Anh càng nói thế tôi càng phát điên lên mất!!”
Nhìn hắn ta gào ầm ĩ hơn bình thường, tôi chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Bởi vì câu hỏi tôi định hỏi là —
‘Tại sao hắn ta không để tôi chết luôn?’
Đây chính là điều tôi thật sự muốn biết.
Bởi chính người này từng định giết tôi rồi dùng Hòn đá Phục sinh để hồi sinh tôi, xóa ký ức và biến tôi thành con rối dưới quyền hắn.
Nếu hôm nay tôi chết, hắn hoàn toàn có thể dùng hòn đá đó để hồi sinh tôi theo ý mình.
Nhưng mà····
‘Hắn không biết, đúng không?’
Từ góc độ của hắn, hắn không thể chắc rằng hòn đá đó đang ở chỗ tôi hay không.
Có thể Misha vẫn đang giữ nó. Hoặc tôi đã gửi nó cho một người đáng tin khác.
Tất nhiên, bởi vì hắn thông minh nên chắc chắn hắn cũng biết khả năng cao nhất là tôi đang giữ nó.
‘Không gian phụ của tôi chỉ có được mở ra bởi một người khác sau khi chết, vậy nên với hắn, đó chẳng khác gì một canh bạc.’
Vì vậy, tôi đã cắt ngang câu hỏi trước khi mình kịp nói câu đó ra.
Nếu tôi nhắc đến chuyện đó, tức là tôi đang thừa nhận mình giữ Hòn đá Phục sinh — và điều đó có thể trở thành biến số sau này.
‘Cảm giác được trở lại thế giới này… thật sự rất chân thật.’
Nghĩ vậy, tôi khẽ cười.
Baek-ho bỗng nghiêng đầu, tỏ vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó.
“À đúng rồi! Nếu ngài không muốn hỏi, vậy thì để câu hỏi đấy cho tôi được không?”
“Thử xem.”
“Lúc ngài bất tỉnh, ngài cứ mỉm cười suốt đấy.”
“Thì sao?”
“Rốt cuộc thì ngài đã mơ thấy cái gì thế?”
Tôi trầm ngâm một lát trước câu hỏi ấy.
‘Tôi đã mơ gì à…’
Thật lòng mà nói, nếu kể lại những gì tôi trải qua, chắc họ sẽ nghĩ tôi điên mất.
Dù tôi có nói về Phù thủy Đại địa hay thế giới song song đi nữa, họ cũng chỉ nghĩ đó là ảo giác do hiệu ứng khu vực gây ra trong lúc tôi ngủ.
‘Thật buồn cười khi nghĩ rằng sự thật lại chính là thứ khó tin nhất.’
Nhưng điều buồn cười hơn cả là, ngay cả tôi cũng không chắc đó là thật hay mơ.
Những gì tôi trải qua, rốt cuộc chỉ là một giấc mơ được tạo ra bởi Thác Mộng Ảo, hay tôi thật sự đã đến một thế giới khác?
Và phù thủy tôi gặp là thật hay chỉ là ảo ảnh?
Tôi vẫn còn hơi bối rối.
Kỳ lạ thay, từ lúc tỉnh dậy, những ký ức về nơi đó lại dần nhạt đi, như thể đang tan biến.
Giống như khi ta tỉnh dậy sau một giấc mơ vật, tất cả những gì còn sót lại chỉ là vài hình ảnh mờ nhạt, ấn tượng nhất.
“Ngài không nói được à? Hay ngài đã mơ thấy những thứ bậy bạ? Rồi để bản thân bị kẹt trong ảo giác của khoái cảm và không thoát ra được hay gì đó…”
“Không phải thế, đừng nói nhảm.”
“Thế thì là gì? Ít nhất nói tôi nghe một chút chứ? Giữa chúng ta—”
“Giữa chúng ta” có cái gì cơ chứ?
Tôi muốn cãi nhau với hắn ta, nhưng nghĩ rồi chỉ thấy phiền, nên chỉ đáp lại một cách ngắn gọn.
Chẳng có gì to tát.
Đó chỉ là một thứ mà ai trong đời cũng từng trải qua ít nhất một lần.
“Đó chỉ là một giấc mơ thôi.”
Thế nên, chẳng có gì để hối tiếc cả.
.
Bình luận truyện